506-510

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 506: Thiếu Chút Nữa LộLãnh Tư Thần từ đầu tới đuôi đều chưa từng rời đi, lúc tất cả mọi người đang chạy trốn, anh vẫn ngồi tại chỗ.

Trong lúc có thủ hạ lại muốn bảo vệ anh rời đi, tất cả đều bị anh cự tuyệt.

Bởi vì, cô còn chưa trở về, anh sợ cô trở về tìm không thấy anh, vì thế cứ như vậy vẫn chờ đợi ở chỗ này.

Giờ này khắc này, anh đột nhiên có chút hiểu ra tậm trạng của cô mỗi lần đều ở tại chỗ chờ anh.

Tâm trạng cứ ở tại chỗ chờ đợi một người không biết bao giờ đến......

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc thấy được hình bóng quen thuộc của cô, con ngươi Lãnh Tư Thần như được thắp sáng.

Cô đang ngược dòng người từng chút cố gắng đến gần anh, mỗi một bước anh đều nhìn đến mức kinh hồn táng đảm.

Cô không cẩn thận té ngã, thậm chí bị người dẫm lên, anh lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không cách nào đến chỗ cô, tim anh như bị lăng trì.

Cuối cùng, khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn lại mười bước.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.

Đúng lúc này, trong hỗn loạn, một chai rượu thẳng tắp nghênh diện bay tới hướng Lãnh Tư Thần.

Hạ Úc Huân bất chấp trật cổ chân, nhanh chóng nhào tới: "Cẩn thận——"

Cả người cô đều rơi vào lòng anh.

Thiếu chút nữa đã bị đập vào, cũng may xung lực của xe lăn trượt qua bên kia, tránh thoát chai rượu kia.

Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đầu nở hoa rồi, đều là vì tên đàn ông chết tiệt này, người ta đều lo chạy trốn, vì cái gì anh còn ngây ngốc mà ngồi ở chỗ này......

Cô mới vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nhấc mắt lại nhìn thấy Lãnh Tư Thần mặt lạnh như băng sương, đôi mắt màu lam đang ngưng tụ lửa giận àm nhìn cô.

Đôi mắt kia ngập trời lửa giận dọa cô sợ rồi.

Anh tức giận, vì cái gì?

"Cô đáng chết......" Tay chỉ ôm lấy vòng eo cô bỗng nhiên dùng sức.

Hạ Úc Huân bị véo rên một tiếng:"Đau, anh làm gì véo tôi......"

Ý thức được tư thế của hai người quá mức ái muội, hai tay cô chống ngực anh, đang muốn rời đi, lại bị anh bỗng nhiên giữ chặt sau gáy, kéo chạm vào môi anh.

Ngay sau đó, sau khi anh đã ngậm được mục tiêu lập tức hung hăng cắn một cái cho hả giận.

Là thật sự cắn xé, trong khoang miệng bỗng chốc tràn ngập mùi máu tươi.

Hạ Úc Huân hoàn toàn không rõ nguyên do, người này đột nhiên nổi điên là vì sao? Đồng thời trong lòng cũng bắt đầu phát hỏa, vừa định kháng nghị, anh lại run rẩy ôm chặt cô, thô bạo cắn xé cũng hóa thành trấn an nhẹ nhàng, nhẹ nhàng an ủi nơi bị thương của anh.

Cô thở hồng hộc mà đẩy anh ra, quát: "Lãnh Tư Thần, anh phát điên cái gì? Anh thuộc......"

"Thuộc......? Thuộc cái gì?" Hai tròng mắt Lãnh Tư Thần híp lại.

Hạ Úc Huân chớp chớp mắt, nuốt nước bọt, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, lần này càng nguy hiểm, thiếu chút nữa liền lộ rồi!

"Anh thuộc giống chó sao? Làm gì cắn tôi?" Hạ Úc Huân đúng lúc đem hai chữ pudding đổi thành chó.

Lãnh Tư Thần sắc mặt vô cùng tái nhợt, đôi môi còn dính chút tơ máu của cô gắt gao nhấp, lửa giận trong con ngươi vẫn nhảy lên, gằn từng chữ một nói: "Hạ Như Hoa tiểu thư, chúng ta chỉ là người xa lạ mà thôi, hành vi vừa rồi của cô, có thể cho tôi một lời giải thích hay không?"

Trong giọng nói anh mang theo mười phần ý vị trào phúng.

Anh đáng chết không hy vọng dùng phương thức này chứng minh cô chính là cô.

Nhưng, dưới loại tình huống này, anh chú định là không có biện pháp nào tốt hơn để cùng cô nói chuyện.

"Tôi......" Hạ Úc Huân nhất thời nói không ra lời: "Tôi một ngày hành thiện không được sao?"

Lãnh Tư Thần cắn răng trừng mắt liếc cô một cái, biết hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, thần sắc lạnh lẽo mà mở miệng nói: "Trốn ra sau lưng tôi, không cho phép ra!"

"A?" Hạ Úc Huân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Lãnh Tư Thần nhét ra sau xe lăn.

Sau đó liền nhìn thấy...... Tên điên kia đang lập tức đi về phía bọn họ. Chương 507: Hiểm CảnhNgười tỏng hội trường đã di chuyển hơn phân nửa, chỉ còn lại người bị thương không thể di chuyển và người đã chết.

Chuông cảnh báo bên ngoài hội trường hú vang, thỉnh thoảng có chuyên gia đàm phán nói có chút vô dụng: "Người bên trong nghe rõ, ngươi đã bị bao vây, lập tức giao con tin, buông vũ khí, đầu hàng!"

Lời nói phiền lòng chọc đến cảm xúc của phạm nhân càng thêm kích động: "Câm miệng! Tất cả đều câm miệng cho ta!"

Người kia tướng mạo kỳ thật rất thanh tú, nhưng giờ phút này lại bị máu tươi cùng vẻ mặt hung ác hoàn toàn che dấu, chỉ còn lại đáng sợ.

Đã có người nhận ra hắn, là một diễn viên có chút danh tiếng, nhưng bởi vì không có thân thế bối cảnh, lại không bằng lòng với quy tắc ngầm tuần hoàn của nghề nghiệp, liên tiếp vấp phải trắc trở, có tài nhưng không gặp thời. Đã từng cùng một người nghệ sĩ đứng đầy công ty xảy ra tranh chấp, cuối cùng bị người kia biến thành tiếng xấu, thậm chí bị trở thành bệnh nhân tâm thần đưa vào bệnh viện.

Người nghệ sĩ kia cũng tham gia tiệc đêm nay, giờ phút này, toàn thân cô đẫm máu nằm trên mặt đất, thân thể nhiều chỗ bị dao chém, từng đợt mà run rẩy.

"Các ngươi đáng chết! Tất cả đều đáng chết!"

Người đàn ông đã hoàn toàn mất đi lý trí, như bọn họ mong muốn, hiện tại hắn thật sự hoàn toàn điên rồi.

"Ha! Lãnh Tư Thần! Thần thoại thương giới!"

Kẻ điên đi từng bước một về phía anh, Lãnh Tư Thần vẫn thanh lãnh đạm mạc.

"Như thế nào? Nói xem, ngươi là dựa vào biện pháp xấu xa gì mà bò đến vị trí như hôm nay? Dưới bề ngoài quang vinh chói lọi này lại là một linh hồn dơ bẩn như thế nào!"

Hạ Úc Huân mắt thấy người kia đi từng bước về phía bên này, trái tim thắt thành một đoàn.

Người này bây giờ hiển nhiên đã điên rồi, nhìn thấy ai đều phải cắn một cái, đối với vị trí của Lãnh Tư Thần coi như kẻ thù tâm tính quá nặng......

"Hàn Bân phải không?"

Bị Lãnh Tư Thần đột nhiên gọi tên ra, người kia đầu tiên là sửng sờ, ngay sau đó cười lạnh: "A, thật là vinh hạnh, nhân vật nhỏ bé như ta, cư nhiên có thể được Lãnh tổng nhớ kỹ!"

"Ngoại tộc luôn luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng hơn một chút, trong giới những chuyện xấu ai chẳng biết, nhưng không làm rõ không tính toán, còn muốn bàn bạc cách nói...... Chỉ có một mình ngươi."

Người này anh có chút ấn tượng, là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí mà công ty bọn họ mới vừa thu mua, bởi vì mới vừa thu mua còn đang trong giai đoạn trùng tu, cho nên gần đây có chút loạn, không nghĩ tới cư nhiên sẽ ầm ĩ ra lớn chuyện như vậy.

Lãnh Tư Thần một bộ nói chuyện phiếm, bên ngoài người vây xem lại là kinh hồn táng đảm, đương nhiên cũng không ít người xem kịch vui chờ Lãnh Tư Thần xấu mặt như thế nào.

Tuy rằng cảnh giới tuyến đã kéo nghiêm mật, nhưng vẫn không làm gì được đội ngũ paparazzi chỗ nào cũng nhúng tay vào, giống như loại tin tức ngàn năm một thuở này cũng không phải là tùy tùy tiện tiện mà có thể gặp được.

Lam Hạo Dương người này ngày thường một bộ cà lơ phất phơ, đem tiền treo ở bên miệng, nhưng lúc này trong lòng nào còn tin tức, cũng chỉ còn lại lo lắng, Lãnh Tư Thần cái tên siêu cấp ngu ngốc kia, vừa rồi hắn kéo thế nào, anh đều không đi, bây giwof thì tốt rồi!

Nam Cung Lâm bên này cũng đã bắt đầu điều người mình đến.

Từ góc độ này của ông có thể nhìn thấy Hạ Úc Huân đang trốn sau lưng ghế của Lãnh Tư Thần vẫn không nhúc nhích, hình như đã ngất xỉu.

Cũng không biết nha đầu kia thế nào, Nam Cung Lâm lòng nóng như lửa đốt.

Đã sớm dự đoán được rất có thể sẽ là kết quả này, nhưng ông lại hoàn toàn không cách nào ngăn cản.

"Ha ha ha...... Thế nhân đều say chỉ mình ta tỉnh! Các ngươi những người này...... A, là người sao? Dối trá, vô sỉ, dơ bẩn, bỉ ổi...... Các ngươi cũng xứng làm người sao?"

"Đúng vậy." Lãnh Tư Thần cư nhiên tỏ vẻ phụ họa, không khỏi làm người ta mở rộng tầm mắt. Chương 508: Không Thể Nhịn Được Nữa


"Bất quá, ngươi cho rằng đều là người khác sai sao?" Ngay sau đó, anh vừa chuyển.

"Không phải bọn họ sai, chẳng lẽ ta sai? Dựa vào cái gì những người đó tra cái gì đều không làm mà có thể có được thứ mà người khác hao hết tâm tư đều không chiếm được? Dựa vào cái gì ta phải bị người khác đạp lên dưới chân! Ha...... Cái cô gái tục tằng thấp cấp kia...... Ngay cả loại phụ nữ này đều có thể giẫm đạp ta...... Cái con tiện nhân kia, cô ta đáng chết! Các ngươi tất cả đều đáng chết!" Hai mắt Hàn Hân tanh hồng, kích động mà gào rống.




"Đấu tranh sinh tồn người thích ứng được thì sống sót. Ai cũng không có sức thay đổi thế giới này, lại có thể thay đổi bản thân mình! Nhưng, ngươi ngoài trừ một mặt hận đời, có từ bản thân mà tìm vấn đề chưa? Hiện tại xã hội đã sớm không tồn tại cái gì gọi là vàng nhất định sẽ bị phát hiện, bởi vì...... Người có mắt không tròng rất nhiều."

Hãn, lời này quá xuất sắc! Hạ Úc Huân ngoan ngoãn ngồi xổm phía sau giả chết thầm than.

"Câm miệng! Không cần cùng ta nói đạo lý lớn, lời từ trong miệng loại người như ngươi nói ra, ta sẽ cảm thấy ghê tởm!

A, Lãnh Tư Thần phải không? Tuổi còn trẻ liền dùng năng lực bản thân giúp tập đoàn Lãnh thị bên bờ phá sản khởi tử hồi sinh, sau khi rời khỏi Lãnh thị trong vòng 5 năm ngắn ngủi liền thay thế được địa vị của Nam Cung Lâm, trên thương trường oai phong một cõi, hô mưa gọi gió! Không tồi, thật sự rất lợi hại......

Đều biết Nam Cung Lâm là xuất thân từ hắc đạo, ta thấy Lãnh đại tổng tài làm được cũng không phải vẻ vang gì rồi? Cho dù công tác bảo mật của Lãnh đại tổng tài rất tốt, cũng không thể nào hoàn toàn điều tra không được bối cảnh của ngươi, trừ phi...... Ngươi dùng chính là thủ đoạn đặc thù?"

Nói tới đây, đã huy động hứng thú của mọi người, tên Hàn Bân này xác thật là khác người, rất nhiều chuyện trong lòng mọi người biết rõ mà không nói ra, hắn lại cố tình muốn làm rõ khiến người ta khó xử.

Hàn Bân đi từng bước đến gần Lãnh Tư Thần, vẻ mặt nghiền ngẫm, hắn lấy tốc độ cực thong thả nói: "Nghe nói Lãnh tổng không gần nữ sắc? Còn nghe nói...... Rất nhiều lão tổng có tiền rất biến thái, khẩu vị tương đối nặng, thích nam sắc......"

Mọi người ồ lên, Hàn Bân này thật đúng là lời nói ra khiến người ta không kinh ngạc chết thì không được.

Đỉnh mày Lãnh Tư Thần cau lại, hình như giận tái đi.

Sau lưng ghế, Hạ Úc Huân ngồi xổm mắng một tiếng mẹ.Người này ư tưởng sao lại xấu xa như vậy! Tuy rằng cô rất hủ không sai, nhưng nghe được những lời này, cô chỉ muốn ói!

Không ai hơn cô hiểu rõ mọi thứ ngày hôm nay của Lãnh Tư Thần là như thế nào mà có được......

Cô thậm chí từ chỗ Nam Cung Lâm biết Lãnh Tư Thần 5 năm trước quyên góp toàn bộ tài sản kếch xù kiếm được từ Dạ Lang, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng từng bước một đi đến hôm nay......

Chỉ vì những đồng tiền đó mỗi lần đều sẽ làm anh nghĩ đến, anh trả giá đắt như thế nào......

Hai tay Hàn Bân chống trên tay vịn xe lăn của Lãnh Tư Thần, ngả ngớn mà duỗi tay sờ sờ gương mặt anh, biểu cảm vô cùng tà ác, thanh âm lại rất nhẹ, để tất cả mọi người có thể nghe được: "Ha ha, Lãnh tổng cao quý của chúng ta, ngươi là ở trên hay ở dưới? Cắm...... Hay là bị cắm......"

Thanh âm hít ngược khí lạnh trong hội trường hết đợt này đến đợt khác vang lên, cái kẻ điên này, hắn thật đúng là cái gì cũng dám nói a!

Bất quá cũng khó trách, toàn thân hắn cột bom, chết còn không sợ, còn có cái gì không dám nói, mặc kệ có thù oán với hắn hay không, hiện tại hắn tựa như gặp người liền như trâu điên, chỉ có không ngừng thương tổn người khác, nhìn thấy người khác thống khổ, mới có thể làm hắn được cân bằng cùng thỏa mãn.

"Lúc bị cắm, kỳ thật ngươi cũng rất hưởng thụ chứ hả?"

"Ha, ha ha...... Lãnh Tư Thần, ngươi thật đúng là người làm ăn khôn khéo......"

"Thế giới này a...... Có thể thành công cư nhiên đều là loại người như các ngươi ****......"

Trán Hạ Úc Huân nổi đầy gân xanh, mẹ nó! Thật sự là nghe không nổi nữa! Không đành lòng! Lại nhịn xuống nữa, cô thật sự sẽ nghẹn đến nội thương!


 Chương 509: Làm Hello Kitty Của Lão NươngĐột nhiên, cùng với một tiếng vỡ "Phanh ——" vang lên, một chai rượu ngang trời xuất thế, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bay vào ót Hàn Bân.

Cùng lúc đó, đối mọi người mà nói hoàn toàn tự nhiên Hạ Úc Huân xuất hiện một tay chống eo, một tay khác giơ chai rượu vỡ chỉ vào Hàn Bân ót nổi giận mắng: "Cắm cái đầu nhà ngươi! Cái loại bại hoại xấu xa như người ngay cả những người ghê tởm nhất xã hội thượng lưu đều không bằng! Đừng chó chê mèo lắm lông!





Người buồn bực thất bại rất nhiều, người ta có giống ngươi mỗi ngày đều hận đời, thậm chí đem oán hận phát tiết lên những người vô tội như vậy sao? Đừng vì sai lầm của bản thân mà lấy cớ! Rất nhiều người còn thảm hơn ngươi, nhưng người ta không phải vẫn đang yên lặng mà nỗ lực, cho dù cố gắng phát hiện không được cũng có thể tiếp tục tìm kiếm vị trí thích hợp cho bản thân!

Nhưng ngươi thì sao? Ngươi ngay cả đống phân cũng không bằng còn không biết xấu hổ đem người khác đều tưởng thành phân! SHIT!"

Nói xong còn so ngón giữa!

Lãnh Tư Thần nghe được từng đợt đau đầu không thôi, nha đầu này trước kia mỗi lần nói tục anh đều từng trải qua, cố tình đứa nhỏ này còn có thể thiên tài mà đem lời thô tục cùng thể văn ngôn hỗn tạp dùng chung với nhau, hiệu quả kia thật sự là......

Bất quá, giờ này khắc này, nhìn cô vì mình mà oán giận, ngay cả tay cô giơ chai rượu nhỏ thô lỗ mắng chửi người, anh cũng cảm thấy đặc biệt đáng yêu.

Ai cũng không nghĩ tới phía sau Lãnh Tư Thần còn có người, Hàn Bân tất nhiên cũng không biết, cho nên mới không thể hiểu được mà té ngã như vậy, phù phù một tiếng không cam lòng mà ngã xuống.

Vốn tưởng rằng chuyện cứ như vậy kết thúc, Hạ Úc Huân đang muốn đi xem kẻ điên bị nện ngất thế nào, lại đột nhiên có người thanh niên không biết từ nơi nào chạy ra, bay lên một chân hướng Hạ Úc Huân đá tới.

Hạ Úc Huân ngã ngửa người về phía sau, nhanh chóng né tránh, thần sắc sững sờ, cước pháp kia nhìn rất quen mắt a!

Thình lình xảy ra biến cố khiến cho cảnh sát vốn dĩ muốn nhân cơ hội vọt vào lại sôi nổi lui trở ra.

Sao tên kia cư nhiên còn có đồng lõa, trên người hắn cũng sẽ không cột bom chứ? Mặc áo khoác thật đúng là khó nhìn ra.

Cậu thanh niên đột nhiên xuất hiện kia nâng Hàn Bân dậy, kêu thảm: "Anh! Anh! Anh tỉnh lại đi!""Cô gái đáng chết! Tôi muốn mạng cô!" Cậu thanh niên hai tròng mắt bốc hỏa, không nói hai lời liền phẫn nộ tấn công.

"Ai?" Sao không nói một tiếng liền đấu võ, Hạ Úc Huân cuống quít chạy trốn.

Cô chạy bên này lại chạy bên kia, khắp nơi linh hoạt mà né tránh.

Fuck! Xong rồi! Vết thương trên chân càng ngày càng đau, lại không nhanh chóng giải quyết hắn, cô thật sự sẽ ngã xuống.

Thảm nhất chính là thời điểm này cô không thể nghiêm túc phản công, bởi vì Lãnh Tư Thần biết chiêu thức đánh nhau của cô, cô dùng một chút liền lòi đuôi.

Đáng chết! Rốt cuộc đánh hay là không đánh?

"Tê ——" Bị nắm tay đánh sát gương mặt, nóng rát đau.

Tiểu tử này quá độc ác rồi! Đối với phụ nữ lại có thể xuống tay độc ác như vậy!

Chết tiệt! Lãnh Tư Thần tên kia phải làm sao? Đều ngồi trên xe lăn còn không yên phận, anh ngàn vạn đừng tới đây, tới cô còn phải phân tâm bảo hộ anh.

Nhìn thấy Lãnh Tư Thần gian nan mà tới gần, Hạ Úc Huân rốt cuộc nhịn không được, người này đã bị thương thành như vậy, nhưng đừng vì vết thương của cô mà lại càng tổn thương anh, anh là vì chờ mình mới không trốn đi, trong lòng cô hiểu rõ.

Đáng chết! Bất cứ giá nào! Lão hổ không phát uy ngươi làm Hellokitty của lão nương!

Cậu thanh niên kinh ngạc mà nhìn cô gái hoàn toàn không có lực đánh trả chạy được một nửa đột nhiên quay người lại chủ động bắt đầu công kích, hơn nữa chiêu chiêu sắc bén, khiến người ta hoa cả mắt, ứng phó không kịp. Chương 510: Thế Giới Này Thật Sự NhỏCàng đánh về sau hắn càng thêm rối loạn trận tuyến, bởi vì, mặc kệ hắn ra chiêu gì, cô gái này thật giống như có thuật đọc tâm đều trước tiên phá giải.

Thật sự là quá quỷ dị!

Trong trí nhớ của hắn, có thể làm được điểm này, ngoại trừ sư phụ quá cô, chỉ có một người......

Sau khi giao thủ hơn trăm chiêu, cậu thanh niên đã sắp chống đỡ không được, cuối cùng chỉ có thể bị buộc dùng ra tuyệt chiêu ——

Gió xoáy vô ảnh chân!!!

"Fuck you! Ngươi...... Tiểu Phong Tử......"

Hạ Úc Huân thân thể lắc mạnh bị hắn đá vào bả vai, đau đến liên tục lui về phía sau vài bước.

Cũng may người nọ nghe được ba chữ "Tiểu Phong Tử" đúng lúc thu chân, nếu không sức nặng của đôi bàn chân, bả vai cô không thể không nát.

Sau khi cậu thanh niên nghe Hạ Úc Huân hô lên "Tiểu Phong Tử", tức khắc dừng động tác, kinh ngạc vạn phần tinh tế đánh giá cô, sau một lúc lâu mới không thể tưởng tượng mà gọi một tiếng: "Sư...... Sư tỷ?"

"Khụ, cái gì sư tỷ, bớt giả bộ gần gũi với ta đi!"

Một tiếng sư tỷ gọi ra, Hạ Úc Huân liền biết cô không có nhận sai người, tiểu tử này cư nhiên thật sự là Hàn Phong.

Năm đó Trương Bảo am hiểu quyền pháp, Hàn Phong lại tinh thông chân công, chiêu gió xoáy vô ảnh chân kia là lúc Hàn Phong nhàm chán xem phim võ hiệp, linh cảm đột phát tự mình sáng tạo ra.

Hàn Phong phản ứng rất nhanh, hắn hiện tại là đồng lõa của phạm nhân, lúc này nhận cô chỉ biết sẽ cho cô thêm phiền toái mà thôi.

Kỳ thật Hạ Úc Huân để ý đương nhiên không phải cái này.

Vừa rồi lúc cô đấu võ ánh mắt Lãnh Tư Thần nhìn cô cũng đã rất không đúng, mà hiện tại cô cùng Hàn Phong còn đối thoại khác thường, Lãnh Tư Thần khôn khéo như vậy tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Giờ phút này, tầm mắt xuyên thấu mười phần kia nhìn đến mức khiến cô một trận da đầu tê dại.

Người bên ngoài vây xem sôi nổi đem ánh mắt đều dồn hết vào Hạ Úc Huân:

"Người bên cạnh Lãnh Tư Thần thật đúng là tàng long ngọa hổ!"

Vốn là muốn xem trò hay, ai ngờ nửa đường nhảy ra một cái trần cắn kim, hiện tại xem ra là không thể nào.

"Đúng vậy! Ngay cả tiểu săn sóc đặc biệt đều hung mạnh như vậy!"

"Cô gái này làm ta nhớ tới một người!"

"Ai vậy?"

"Ngươi có nhớ năm đó bện cạnh Lãnh Tư Thần có một nữ bảo tiêu rất lợi hại không? Có đoạn thời gian nghe đồn có quan hệ mập mờ với hắn, sau đó không biết như thế nào liền không có tin tức!"

"Nghe ngươi vừa nói mới thấy thật đúng là rất giống! Đặc biệt là khí thế lúc đánh nhau!"

"Ta có tin tức độc nhất vô nhị! Nghe nói năm đó giữa Lãnh Tư Thần cùng tiểu bảo tiêu kia rất không đơn giản!"

......

Mọi người đang bàn tán sôi nổi, Hàn Bân từ từ tỉnh lại.

vẻ mặt hắn không còn cuồng loạn như vừa rồi, trở nên bình thường hơn chút, vừa thấy Hàn Phong lập tức kích động nói: "Tiểu Phong?! Em sao lại ở chỗ này? Ai cho em tới! Em về đi! Đừng động đến anh, em đi mau!"

"Anh, em không đi, muốn đi thì cùng đi! Em đã sớm biết, lúc anh chuẩn bị mấy thứ quỷ quái này em đã biết, cho nên vẫn luôn đi theo anh! Anh muốn trả thù em không có ý kiến, hà tất đem tính mạng bản thân cũng đặt lên đó? Không đáng! Thật sự không đáng a! Anh à!" Hàn Phong vừa che miệng vết thương chảy máu crua hắn, vừa nói.

"Thả nó đi! Nếu không ta liền kích nổ!" Hàn Bân run rẩy giữ chặt dây thừng, hướng bên ngoài hô.

"Anh, anh đừng như vậy!" Hàn Phong kinh hoảng thất thố mà muốn ngăn hắn lại.

Thế giới này thật đúng là nhỏ, Hàn Bân cư nhiên là anh trai của Tiểu Phong Tử.

5 năm không gặp, cô thế nào cũng không nghĩ tới một lần gặp lại cư nhiên sẽ là dưới tình huống như vậy.

5 năm trước Hàn Phong chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, hiện tại nếu không phải chiêu tuyệt kỹ và võ công quen thuộc kia, cô đều sắp sửa không nhận ra hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro