491-495

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 491: Muốn Cùng Nhau Chơi Hay Không


Tiểu Bạch kinh ngạc nói, "Nhưng, trò chơi bây giờ đã cải tiến, muốn đánh cắp tài khoản rất khó."

"Phải không?" Lãnh Tư Thần một tay treo băng vải, dùng tay trái thao tác hơi có chút không tiện.
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Chưa đầy ba phút.

"Hả? Đây là...... Là tài khoản của Quy tâm tựa tiện!" Tiểu Bạch không thể tin nổi mà nhìn Lãnh Tư Thần cư nhiên đăng nhập tên tài khoản kia.

Đột nhiên, Quy tâm tựa tiện đáng thương sớm đã bị bắt logout, hơn nữa dùng mọi cách đều không đăng nhập được, trong lòng một mảnh rét lạnh!

"Nhưng, đánh cắp tài khảon của hắn có thể làm được gì?"

Lãnh Tư Thần cười có chút gian trá, đáp: "Có thể làm được rất nhiều chuyện."

Kế tiếp, Hạ Tiểu Bạch sâu sắc cảm nhận được thủ đoạn đen tối của Lãnh Tư Thần.

Lãnh Tư Thần đầu tiên là dùng tài khoản của Quy tâm tựa tiện đi đến nhà thi đấu, điên cuồng khiêu khích bảy môn phái lớn trên bảng xếp hạng, hơn nữa hẹn lúc nào đó ở nơi nào đó dẫn người tới quyết đấu.

Sau đó, anh lại phá giải mật mã kho vàng, tiêu hết toàn bộ sốvàng trong kho của hắn, mua đạo cụ tặng cho Phi thương cử bạch.

Cuối cùng, tuyệt nhất chính là, anh cư nhiên còn đem toàn bộ tài nguyên của bang phái đều cống hiến, sau đó đem ninja môn giải tán ngay lập tức, một chút đường sống trở lại ngày xưa cũng không để lại cho hắn.

Chờ lát nữa hắn login, gặp phải sự truy nã của bảy đại môn phái cũng chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái.

"Hoàn thành!" Sau khi xong mọi thứ, Lãnh Tư Thần offline, đem tài khoản bị phá nát này trả lại cho chủ nhân của nó.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, nói: "Có thể hay không...... Quá độc ác rồi?"

Tuy rằng cậu thật sự cảm thấy rất sảng khoái! Ai bảo người kia tùy tiện nói bậy, nếu là chính cậu cậu sẽ không so đo, nhưng mắng đến mẹ cậu thật là quá đáng.

Loại người này không cho hắn chút nhan sắc nhìn một cái, hắn liền không biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.

"Có sao?" Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô tội.

Tiểu Bạch hưng phấn đứng trên mặt đất, quả nhiên thấy được cảnh tượng Quy tâm tựa tiện bị vây đánh, bởi vì thằng nhãi này ngày thường kiêu ngạo, cho nên Lãnh Tư Thần làm những chuyện này không có người nào hoài nghi, hiện tại bị vây đánh, hắn giải thích nói tài khoản mình bị trộm, những chuyện đó không phải hắn làm, nhưng căn bản không ai tin tưởng hắn.Thằng nhãi này ngày thường không phải rất cuồng vọng sao? Nói cái gì tuyệt đối không có ai có thể trộm được tài khoản của hắn! Hiện tại nói lời này không phải tự vả miệng mình à?

Phi thương cử bạch giờ phút này đang ngồi trên cành cây, nhàn nhã mà nhìn cảnh tượng phía dưới.

Lúc này, trong thế giới đã có người phát hiện Phi thương cử bạch đang nhìn, bắt đầu có người lên tiếng ——

[ Cuồng Chiến: ] Nhìn kìa, kia không phải Bạch huynh sao?

[ Đỗ Thập Nhất Nương: ] Chuyện hôm nay có chút kỳ quặc a! Ngươi nói quy tâm tựa tiện kia bị vây đánh có thể nào liên quan đến Tiểu Bạch hay không?

[ Lạc Địa Hoa Sinh: ] Tám phần có quan hệ! Một giờ trước hai người còn tranh chấp nha! Quy tâm nói vài câu khó nghe, Bạch huynh nói sẽ bắt hắn trả giá lớn!

[ Cuồng Chiến: ] Vậy đúng rồi! Tốc độ thật nhanh!

[ Đỗ Thập Nhất Nương: ] quy tâm tựa tiện kia lão nương đã sớm nhìn không thuận mắt! Hôm nay xem như vì võ lâm trừ hại! Bạch đại hiệp thật đẹp trai! Đại hiệp ta yêu ngươi......

[ Đỗ Thập Nhị Nương: ] Tiểu Bạch nhà ta quả là có năng lực! Quá đáng yêu, hắn cư nhiên đem trang bị vũ khí của người kia đều đổi thành đồ cổ N năm trước ~ ha ha......

[ Đỗ Thập Tam Nương: ] Tiểu Bạch vẫn còn độc thân a! Tiểu Bạch, cho ta theo ngươi đi!

......

......

Mấy cô gái đó thật đúng là điên cuồng, thật là, người ta mưới năm tuổi thôi nha!

Hạ Tiểu Bạch tâm tình rất tốt đem khuôn mặt nhỏ quay về phía Lãnh Tư Thần, hỏi: "Muốn cùng nhau chơi hay không?"

Nhìn vẻ sung bái trên mặt con trai, Lãnh Tư Thần quả thực so với giành được hợp đồng hạng nhất trên trăm triệu còn cảm giác có thành tựu hơn.

Nếu bảo bối mời, anh đương nhiên là vui vẻ đồng ý, trò chơi có thể xúc tiến tình cảm cha con!

"Bất quá, lấy tên là gì được nhỉ?" Lãnh Tư Thần trầm ngâm nói.


 Chương 492: Tương Nhu Dĩ Mạt (*)


(*):Hoạn nạn nâng đỡ

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, dựa vào trên sô pha ý vị thâm trường mà nói: "Mẹ cũng chơi cái này đó!"
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Nếu chú giúp mình một việc lớn như vậy, cậu quyết định cũng có chút báo đáp, lộ ra một chút tin tức.

Lãnh Tư Thần tức khắc tinh thần tỉnh táo, nói: "Mẹ con cũng chơi?"

"Uhm, mẹ ở trong trò chơi tên là Dĩ Mạt. Xếp hạng 11, hiện tại đang cố gắng chen vào top 10." Tiểu Bạch trả lời.

"Dĩ Mạt? Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?" Lãnh Tư Thần khiêm tốn thỉnh giáo.

"Có chứ! Có một thành ngữ, là tương nhu dĩ mạt. Mẹ nói về sau ở trong trò chơi tìm chồng, sẽ để đối phương đổi tên thành tương nhu, mẹ trực tiếp tên Dĩ Mạt, như vậy về sau mẹ kết hôn liền không cần rốn vàng mua vật phẩm đổi tên."

"Mẹ con thật sự nghĩ rất chu đáo!"

Cư nhiên muốn tìm chồng, còn muốn đổi tên bạn tình đáng ghét như vậy, tuy rằng chỉ là trong trò chơi, nhưng Lãnh Tư Thần vẫn khó chịu!

Lãnh Tư Thần viết xong hai chữ Tương Nhu, ấn xác định, lại phát hiện trùng tên, tên sát thiên đao nào, cư nhiên dám đặt tên này!

Tiểu Bạch thò lại gần nhìn thoáng qua nói: "Bản thân mẹ tuy rằng không lọt vào top 10, nhưng mẹ thành lập ra phái Linh Tê đứng đầu trong toàn khu vực, mười đại cao thủ có sáu người đều nằm trong đó rồi. Bởi vì mẹ còn đang ngủ a! Cho nên, vừa rồi phái Linh Tê tới hủy diệt Quy tâm chính là phó Các chủ.

Tên Tương Nhu này con có ấn tượng, là cao thủ đứng đầu khu khác tên Cô Lang Tiểu Nguyệt, hắn nghe nói Dĩ Mạt có tiếng liền muốn tìm mẹ kết hôn, vì theo đuổi mẹ, Tương Nhu này sang khu của chúng ta!"

"Mười đại cao thủ có sáu người trong phái Linh Tê, con là cao thủ đệ nhất, con sao lại không đến môn phái của mẹ con?" Lãnh Tư Thần tò mò hỏi.

Tiểu Bạch thực bình tĩnh mà nói:"Con là đệ nhất, là võ lâm minh chủ a!"

Mồ hôi, thì ra là như vậy.

Võ lâm minh chủ là con trai cô, quan hệ này vững chắc! Xem ra người đứng sau phái Linh Tê thật đúng là kiên định!

"Đúng rồi, cái tên sói kia muốn theo đuổi mẹ con, mẹ con đồng ý chứ?" Lãnh Tư Thần vội vàng hỏi."Không có đâu! Mẹ sợ hắn cấp bậc quá thấp, gả cho thật mất mặt. Còn nói chờ hắn đánh bại phi thương cử bạch lại đến tìm mẹ!"

Lãnh Tư Thần cười khẽ: "Phi thương cử bạch còn không phải là con sao?"

Tiểu Bạch gật đầu: "Đúng vậy!"

Lãnh Tư Thần xoa tay, xuất li phẫn nộ, cái tên sắc lang khiếu nguyệt này, cư nhiên dám đoạt bà xã anh! Quả thực muốn chết mà!

Vì thế anh thuận tay liền đem cái tên Tương Nhu kia đánh cắp về......

Trơ mắt nhìn hắn cứ như thuận tay đem tài khoản đưa tới, đối với kỹ thuật của Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch hiện tại thoáng đã miễn dịch.

Tiểu Bạch thò lại gần nhắc nhở nói:"Chú muốn cưới mẹ, trước hết cần đánh bại con a!"

Lãnh Tư Thần vẻ mặt nghiêm túc mà ứng chiến: "Chú sẽ nỗ lực."

Chờ lúc Hạ Úc Huân tỉnh lại, phát hiện trên giường đã không có người, đang sốt ruột vì không thấy Tiểu Bạch, lại thấy một lớn một nhỏ hai người dựa vào trên sô pha nhìn notebook trò chuyện vui vẻ.

Hai tên này một bộ hai anh em tốt......

Quan hệ của bọn họ khi nào trở nên tốt như vậy? Đây là chuyện phát sinh lúc nào?

"Mẹ ——" Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Úc Huân tỉnh lại lập tức nhào tới, sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt mà cùng cô kể chuyện vô cùng hãnh diện vừa rồi cho cô nghe.

Hạ Úc Huân nghe như lọt vào trong sương mù, cuối cùng đại khái hiểu ra, quy tâm chiến bại không phục, nhân thân công kích, vì thế Lãnh Tư Thần thay trời hành đạo, dùng một chiêu mượn đao giết người giết hắn.

Uhm, thật đúng là phong cách hành sự của Lãnh Tư Thần......

Nhưng không nghĩ tới anh đường đường là tổng tài một tập đoàn xuyên quốc gia sẽ để ý đến một trò chơi.

"Mẹ, ngày 28 tháng 9 có phải là ngài gì đó đặc biệt hay không?" Tiểu Bạch đột nhiên lơ đãng hỏi một câu.


 Chương 493: Mật Mã


Lãnh Tư Thần lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Úc Huân, bất động thanh sắc mà chú ý vẻ mặt cô.

"28 tháng 9? Vì sao đột nhiên hỏi cái này?" Hạ Úc Huân khó hiểu.

"Mật mã notebook này rất kỳ quái, là September28." Tiểu Bạch trả lời, sau đó tò mò mà nhìn mẹ.






"A?" Hạ Úc Huân đầu tiên là ngẩn người, ngay sau đó vài giây, cảm giác huyết khí cọ cọ cọ từ khắp người tất cả đều dồn lên trên mặt.

cô nghĩ ra rồi!

28 tháng 9! Đó là ngày 5 năm trước cô từ con gái biến thành phụ nữ......

Cũng chính là lần đầu tiên...... của cô......

Anh cư nhiên dùng cái ngày này làm mật mã khởi động máy?

Fuck! Lãnh Tư Thần cái tên biến thái này!

"Cái kia...... Mẹ đi cho mua bữa sáng cho mọi người!"

Hạ Úc Huân trốn tránh rời khỏi phòng bệnh, để lại Lãnh Tư Thần ý vị thâm trường mà nhìn bóng dáng cô chạy trốn.

-

Thân thể Tiểu Bạch đã sớm không có trở ngại, nhưng đứa nhỏ này giống như có chút vui quên cả trời đất.

"Tương Nhu Tương Nhu, chú lên cấp bao nhiêu rồi?" Tiểu Bạch một tay bưng sữa bò, một tay cầm bánh mì chạy tới.

"Cấp 99!" Lãnh Tư Thần uống một ngụm sữa mà Tiểu Bạch đưa qua, nói: "Cảm ơn, phi bạch huynh!"

Mấy ngày nay bởi vì Tiểu Bạch, anh đều uống sữa bò, ngay cả cà phê đều không uống.

Ách, lúc này mới mấy ngày a, đều đã cấp 99! Càng khoa trương chính là, anh vẫn là cụt một tay a!

Người đàn ông này quả thực quá nghịch thiên.

Bất quá, ai bảo người ta tiêu tiền như nước, kỹ thuật lại cường đại a!

"Tương nhu, có người xin số của chú!" Tiểu Bạch chớp đôi mắt thò lại gần xem.

"Không có biện pháp, ai bảo thao tác của chú quá cường đại.""Tương nhu, chú cư nhiên bắt được linh hồ, lại còn là cấp bậc hiếm!"

"Không có biện pháp, ai bảo nhân phẩm của chú quá tốt!"

"Tương nhu, đệ nhất mỹ nữ bản phục muốn kết hôn với chú!"

"Ngoại trừ Dĩ Mạt, chú không cưới người khác!"

......

"Tiểu Bạch, ngươi chừng nào thì trở về a! Niếp Niếp nhớ ngươi......"

Nếu không phải bởi vì một cú điện thoại của Niếp Niếp, bạn học Hạ Tiểu Bạch e là vẫn không muốn trở về.

Tiểu Bạch không yên tâm mà cùng Lãnh Tư Thần dặn dò một vài kỹ xảo qua cửa sau đó để lại số của mình, lúc này mới theo Hạ Úc Huân rời đi.

Trên đường, Tiểu Bạch thực nghiêm túc mà hướng Hạ Úc Huân nói: "Mẹ, con cảm thấy Tương Nhu không tồi."

Hạ Úc Huân bất đắc dĩ mà vỗ vỗ ót, nói: "Trời ạ! Các người một lớn một nhỏ hết Tương Nhu, lại Phi Bạch, tẩu hỏa nhập ma rồi sao!"

Hạ Úc Huân không thể không cảm thán, huyết mạch thân tình thật là thứ gì đó thần kỳ, không nghĩ tới mới mấy ngày thôi, thái độ của Tiểu Bạch đối với Lãnh Tư Thần liền thay đổi lớn như vậy.

"Mẹ, có phải vì Tương Nhu quá đẹp trai, quá nhiều vàng, cho nên mẹ ở bên cạnh chú ấy rất không có cảm giác an toàn hay không?" Tiểu Bạch chớp đôi mắt hỏi.

Đứa nhỏ này! Cậu muốn đánh giá thấp anh ta hay là muốn khen vậy hả?

Hạ Úc Huân tự giễu mà cười cười, đáp:"Chú ấy rất tốt, là mẹ không xứng với chú ấy. Hiện tại là xã hội hài hào, cái gì đều phải chú ý sự hài hòa, mà mẹ cùng chú ấy ở bên nhau, là chuyện không hài hòa cỡ nào chứ!"

Hạ Úc Huân tất nhiên không có đem ân oán quá khứ nói cho Tiểu Bạch, gánh nặng đời trước một mình cô gánh vác là đủ rồi.

Bất quá, cô nói lời này cũng là lời nói thật.

Mấy năm nay, tiến bộ lớn nhất của cô chính là tự mình hiểu mình hơn vài phần.

Lãnh Tư Thần cô đơn chiếc bóng mà đứng trước cửa sổ, nhìn hai mẹ con thân mật mà tay nắm tay rời đi, ánh mắt ôn nhu như nước.

Lúc thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang bệnh viện, sắc mặt anh mới âm trầm xuống, ánh mắt dần dần đông lại thành băng......

Hồi tưởng lời ngày nọ của Cung Hiền Anh, sắc mặt anh càng có chút tái nhợt.


 Chương 494: Cô Có Thể Đi Rồi


Ngày đó Cung Hiền Anh trực tiếp nói với anh: "Cô gái này anh tốt nhất vẫn là đừng nghĩ tới! Bởi vì không có bất cứ cô gái bình thường nào lại thành khẩn giải thích và xin lỗi với tình địch của mình như thế cả.

Nóiđi nói lại, anh xác định cô ấy là cô gái mà anh yêu đến chết như lời anh nói sao? Anh ảo giác à?
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Tóm lại, cô gái này nếu có thể thu phục, đó không phải kỳ tích, mà là thần tích!"

Lúc ấy anh căn bản nghe không lọt vào trong lòng, giờ phút này ngẫm lại thật là từng chữ từng chữ đều nói đúng mấu chốt, chỉ là anh vẫn luôn không muốn thừa nhận sự thật này mà thôi.

Cho dù chỉ còn một chút ít khả năng, anh cũng muốn thử xem.

Nhưng, cho dù anh kiên định, đối mặt với một tương lai không chút hy vọng, cũng sẽ mệt......

Không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh "Kẽo kẹt" một tiếng mở ra.

Sau khi đưa Tiểu Bạch về nhà, Hạ Úc Huân lại vội vàng quay lại, vừa mới tiến vào liền nhìn thấy Lãnh Tư Thần ngồi trên xe lăn, nhìn ngoài cửa sổ, thần sắc trống rỗng mê man.

Biểu cảm dường như toàn thế giới chỉ còn lại một mình anh, lơ đãng xuyên thấu qua tầng tầng bao vây nghiêm mật, tinh chuẩn mà đâm vào tim cô đau đớn.

"Cho cô nghỉ bảy ngày, trở về chăm sóc Tiểu Bạch đi." Lãnh Tư Thần đột nhiên mở miệng.

"A?" Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Úc Huân còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Cô hiện tại có thể đi rồi."

"Hiện tại?"

Người đàn ông này sao lại làm việc không logic a! Trước đó cô rời đi một lát cô đều phải nhìn sắc mặt anh, hiện tại lại êm đẹp muốn cho cô nghỉ bảy ngày như vậy?!

Cho dù anh muốn cho tôi nghỉ, vậy anh cũng nói sớm một chút không phải được hơn sao?! Cô vừa rồi đưa Tiểu Bạch về liền không cần đi một chuyến trở lại a!

Chẳng lẽ một chuyến này quay lại chỉ vì nghe anh nói một câu "Cô hiện tại có thể đi rồi"?Cô thật sắp bị tên này lăn lộn giày vò mệt chết rồi......

"A, tôi đây đi rồi......" Nhưng Hạ Úc Huân một câu cũng không dám phỉ nhổ, hiện tại anh là chủ tử, cô còn có thể nói cái gì chứ? Chủ tử đúng là đúng, chủ tử sai cũng là đúng.

Hạ Úc Huân lẩm bẩm, ngoan ngoãn mà đi thu thập đồ đạc của mình, sách giáo khoa giấy bút trên bàn, áo khoác trên giường, còn có mũ đội đầu của Tiểu Bạch bỏ quên, ly nước đầu giường......

Nhìn Hạ Úc Huân đang thu thập từng đồ vật kia, Lãnh Tư Thần cảm giác tim mình đều bị trống rỗng thêm chút một, cô chỉ là rời đi một tuần mà thôi, cô cần phải thu dọn đồ đạc sạch sẽ như vậy sao?

Đem tất cả đồ vật đều đóng gói xong, sau đó lại nhìn chung quanh một vòng, xác định không có gì bỏ quên, Hạ Úc Huân kéo khóa, đem ba lô khoác lên đầu vai, nói: "Lãnh tiên sinh, tôi đi đây!"

Lãnh Tư Thần chậm chạp không có đáp lại, Hạ Úc Huân bĩu môi, trực tiếp mở cửa phòng, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Đi một cách sạch sẽ lưu loát.

Lúc này không đi còn chờ đến khi nào? Chờ anh thay đổi chủ ý sao?

Hạ Úc Huân mới vừa rời khỏi Lãnh Tư Thần liền thay đổi sắc mặt, một cái vung tay làm rơi chiếc ly thủy tinh trên đầu giường.

Cô gái đáng chết! Cô dám đi! Cô cư nhiên thật sự cứ như vậy đi rồi! Ngay cả một câu quan tâm dò hỏi đều không có! Cô cứ như vậy gấp không chờ nổi mà rời khỏi mình sao?

Ngoài phòng bệnh, Hạ Úc Huân mới vừa đi ra ngoài không bao xa, Lương Khiêm liền nghe được bên trong truyền đến một trận tiếng đồ dùng thủy tinh vỡ vụn, thanh âm khá lớn.

Ách, anh thật là không hiểu lão đại, không phải chính anh muốn người ta đi sao? Hiện tại lại phát hỏa......

Anh rốt cuộc là muốn cô ấy đi, hay là không muốn cô ấy đi?

"Trời ạ, bảy ngày phải làm thế nào mà vượt qua đây......" Lương Khiêm thống khổ mà đỡ trán, đã có thể đoán trước tương lai mấy ngày sau sẽ nước sôi lửa bỏng thế nào.

Hiện tại đi ôm đùi cô nương người ta cầu xin cô đừng đi còn kịp hay không?


 Chương 495: Gặp Báo Ứng


Tưởng tượng đã có một tuần hoãn thi hành hình phạt, cả trái tim Hạ Úc Huân đều trở nên tốt hơn.

Đang nhảy nhót đi ra trạm xe buýt, đột nhiên nghe được phía trước có người kêu bắt ăn trộm.

"Bắt ăn trộm! Bắt ăn trộm a ——"

Mắt thấy một người đàn ông mặc áo thun màu đen trong tay cầm túi nilon màu đen nghênh diện xông về phía mình, Hạ Úc Huân điều chỉnh dây lưng ba lô, ngay lúc người nọ vọt tới bên cạnh mình liền một chân quét ngang qua ——

"A a a a ——" Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang vọng giữa không trung.

Tên kia ôm chân trên mặt đất lăn bò dậy liền muốn chạy, Hạ Úc Huân một chân đạp lên lưng hắn, nói: "Thành thật chút!"

Phía sau một bà thím thở hồng hộc mà đuổi theo, Hạ Úc Huân đem bao nilon trong tay tên ăn trộm đoạt lại đây ném cho bà thím, nói: "Dì à, thứ này là của dì sao?"

"Đúng đúng đúng! Đây chính là tiền cứu mạng của tôi! Cô nương, cám ơn, cám ơn cô......" Bà thím kích động rơi lệ đầy mặt thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạ Úc Huân.

Quần chúng vây xem cũng sôi nổi vừa khen vừa vây lại đánh tên ăn trộm kia.

Sau khi cảnh sát tới đem người đi, Hạ Úc Huân tiếp tục đi về phía nhà ga, đang đi tới, ven đường đột nhiên có tiếng còi ô tô.

Hạ Úc Huân tùy ý quay đầu vừa nhìn, sau đó liền không rời được mắt, miệng đều mở thành hình chữ O.

Một chiếc Lamborghini màu đỏ rực tốc độ thong thả mà đi theo cô, người đàn ông trên ghế điều khiển mặc một thân áo sơmi hoa, trước ngực mở ba viên cúc áo, lộ ra mảng da thịt trắng nõn, tóc hỗn độn không chịu gò bó, trên mặt đeo kính râm rực rỡ lóa mắt, khóe miệng lưu manh mà nhếch lên......

Hình ảnh này...... Quả thực gây trở ngại giao thông......

Bảnh bao như vậy, ngoại trừ tên hồ ly tinh Âu Minh Hiên kia còn có thể có ai......

Ngoài Âu Minh Hiên, trên ghế phó điều khiển còn một mỹ nữ dáng người bốc hỏa ăn mặc mát lạnh, cả người đều treo trên người Âu Minh Hiên, bàn tay sơn móng đỏ chói chỉ còn kém một chút liền tiến vào trong quần jean anh......

Hình ảnh này, quả thực khó coi......5 năm qua Lãnh Tư Thần càng ngày càng lạnh lùng kiêu ngạo, Âu Minh Hiên thằng nhãi này lại càng ngày càng phong tình cợt nhã, cho dù 5 năm qua chưa từng gặp lại, nhưng TV, báo chí, tạp chí chỗ nào đều không thể thiếu hình ảnh của anh, mỹ nữ bên cạnh chưa từng trùng lặp......

Lúc này cánh tay Âu Minh Hiên đặt ngang trên cửa sổ xe, tháo mắt kính xuống, lộ ra cặp mắt đào hoa, nhiệt tình mời nói: "Người đẹp, đi đâu, đưa cô đi một đoạn đường!"

Bên cạnh đã có một người, còn không quên quyến rũ người khác, khóe miệng Hạ Úc Huân nhếch lên, đáp: "Cảm ơn, không cần."

"Này, Hạ...... Hạ cái gì, Hạ Tiểu Hoa đúng không? Ai, thân thủ không tồi a! Tôi đã gặp qua vài người, cô diễn giống nhất! Cô là người bên nào? Thẩm gia? Hay là Lý gia?" Âu Minh Hiên rất có hứng thú hỏi.

"Thôi nói nhảm đi." Nhìn bộ dáng này của anh Hạ Úc Huân liền tức giận, bộ dáng anh như vậy còn không biết xấu hổ cả ngày tìm chị Mộng Oanh, tìm về làm gì? Nhìn bộ dạng phóng đãng này của anh không kềm chế được người sống sờ sờ phải tức chết sao?

Bất quá, cũng may một màn vừa rồi không làm anh nghi ngờ.

Thì ra mấy năm nay không ít người mượn tên tuổi mình muốn thu phục Lãnh Tư Thần?

Âu Minh Hiên nguyền rủa một tiếng, đáp: "Ha! Sao ngữ khí lại giống Lãnh băng sơn kia đến vậy!"

Hạ Úc Huân bước nhanh về phía trước, không phản ứng hai người phía sau.

"Âu thiếu, cô gái kia là ai a?" Cô gái bên cạnh khiêu khích dùng cánh tay mình cọ cọ làm nũng hỏi Âu Minh Hiên.

Âu Minh Hiên chán ghét mà đem người đẩy ra, nói: "Thôi nói nhảm đi! Tới bệnh viện rồi, xuống xe!"

Cô gái lã chã chực khóc: "Âu thiếu, đứa bé trong bụng người ta thực sự là của anh mà! Buổi tối hôm đó anh uống say......"

"Tôi nói xuống xe! Đừng ép tôi đem cô ném xuống!" Âu Minh Hiên vẻ mặt không kiên nhẫn, lười cùng cô ta nói lời vô nghĩa.

Muốn anh nói gì? Dù sao cũng không thể nói cho cô gái này anh gặp báo ứng bất lực suốt 5 năm qua sao?

Đáng chết! Cho dù là vì tính phúc nửa đời sau của mình anh cũng nhất định phải tìm được Tần Mộng Oanh!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro