CHƯƠNG 5: ĐÊM ẤM ÁP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Ngọc Linh mặt không đổi sắc, ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm TV. Phía sau cô là Diêm Minh Quân dựa vào đầu giường, laptop đặt trên đùi phát ra tiếng nhạc trò chơi.

Hiện tại là 11 giờ sáng, Mã Ngọc Linh bị Diêm Minh Quân bắt cóc đã gần 26 giờ.

Trong 26 giờ qua, Mã Ngọc Linh ăn tổng cộng hai gói bánh bích quy, uống ba bình nước, ngủ bốn giờ, vào nhà vệ sinh năm lần, không có tắm rửa.

Nhưng mà đấy cũng không phải là vấn đề.

Vấn đề ở chỗ, cô từng có sáu lần có ý đồ chạy trốn nhưng đều chấm dứt một cách thất bại.

Diêm Minh Quân không giống với bọn bắt cóc bình thường. Cô cũng không thô bạo hung hãn, cũng không ngược đãi con tin. Mã Ngọc Linh có thể xem TV, xem báo chí, nghe nhạc, làm gì cũng được. Ngoại trừ ra khỏi căn phòng này.

Cô ba Tưởng gia không phải cừu, mà đâu chỉ không phải cừu.

Cô viết lời cầu cứu trên giấy, ném ra ngoài cửa sổ. Một trận gió thổi qua, không biết thổi đi nơi nào. Diêm Minh Quân phát hiện, nói cho cô phải viết ở trên tiền mới có tác dụng. Sau đó nhổ sạch đinh ốc, của sổ bị kẹt rốt cuộc mở không ra.

Lúc Diêm Minh Quân tắm rửa, cô lấy trộm máy tính của Diêm Minh Quân, chính là đến khi Diêm Minh Quân tắm xong, cô cũng không giải được password. Diêm Minh Quân một bên lau tóc cười, cho dù là người chuyên nghiệp cũng phải mất mấy giờ, cho nên không cần uổng phí sức lực.

Ban đêm Diêm Minh Quân ngủ say sưa. Cô lén ra cửa, lấy giấy ăn viết chữ đưa ra ngoài tức thì ánh đèn sáng tỏ. Diêm Minh Quân cười tủm tỉm tịch thu bút cùng hộp giấy. Hiện tại, cô ngay cả đi vệ sinh cũng phải xin đồ trước.......

Mã Ngọc Linh rốt cục quyết định dùng kế sách dụ dỗ.

Quay đầu nhìn Diêm Minh Quân, bên ngoài ánh nắng tốt lắm. Ánh sáng theo cửa sổ chiếu vào trong phòng, chiếu lên mặt của người kia. Tóc che một bên mặt tạo thành cái bóng kết hợp với mi, mắt, mũi, miệng trông như tranh châm biếm.

Đột nhiên tâm động, dọa Mã Ngọc Linh nhảy dựng. Trái tim không thể khống chế bắt đầu đập mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh, cô ba họ Tưởng thanh lọc ý nghĩ, quyết định không suy nghĩ miên man.

"Ê....."

Diêm Minh Quân ngẩng đầu: "Muốn vào nhà tắm sao?"

"Không..... Tôi muốn thương lượng với cô 1 việc, à không, tôi có việc cầu cô."

Diêm Minh Quân đảo mắt: "Chuyện gì?"

"Cô nói, cô không biết mục đích vụ bắt cóc, cho nên, mặc kệ lão đại mấy người có chỗ gì tốt, cô nhiều nhất cũng chỉ được một phần mà thôi."

Diêm Minh Quân gật đầu, nghĩ thầm rằng, kẻ tân ngoan thủ lạt, sài lang kia có thể phân cho cô chút cơm thừa rượu cặn đã là nhân từ.

"Cô mạo hiểm phiêu lưu bắt cóc tôi, kết quả chỉ được chia một chút ít, không cảm thấy thật tệ sao?"

"Ý của cô?"

"Tôi cho cô gấp 3 lần lão đại cho cô, cô giúp tôi một chuyện."

"Thả cô ra ngoài sao? Không được." Diêm Minh Quân vẫn cười tủm tỉm.

Mã Ngọc Linh vẫn không nói gì: "Đương nhiên không phải, cô giúp tôi báo tin bình an cho người nhà mà thôi. Cô biết đó ông nội, bà nội của tôi lớn tuổi......"

Yếu thế tranh thủ tình thương cũng là một loại sách lược, Diêm Minh Quân nhìn cô không có trả lời.

"Đương nhiên tôi biết cô có biện pháp không cho người khác phát hiện hành tung của mình, hơn nữa ------"

"Cô cảm thấy mình có quyền đưa ra điều kiện trao đổi sao?"

Rất rõ ràng không thể được.

Mã Ngọc Linh dừng lại. Diêm Minh Quân đưa ra một đề nghị mới:

"Tôi có thể giúp cô chuyện này, Nhưng mà có 1 điều kiện."

Mã Ngọc Linh không khỏi nhảy nhót: "Có thể."

"Cô còn không hỏi là cái gì."

"Cái gì cũng đều có thể!"

"Tốt lắm, một nụ hôn."

Mã Ngọc Linh sửng sốt.

"Thỏa thuận không?"

Sau một hồi im lặng.

"Thỏa thuận!"

Ban đêm mùa đông, trên đường không một bóng người, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào mặt đường. Gió lạnh thổi qua cuốn theo một đám lá tàn.

Tưởng Vân lái xe, phóng thẳng trên con đường yên tĩnh.

Lại là một ngày chờ đợi cùng lo lắng, vẫn như trước không có tin tức gì. Mã Ngọc Linh sống chết không rõ, không biết ở nơi nào. Cuộc sống hàng ngày của mọi người tại Tưởng gia không yên, nhưng cô là người phụ trách công ty vẫn phải xốc lại tinh thần, nỗ lực làm việc.

Sáng sớm, ba mẹ đã từ nước ngoài gấp gáp trở về, bà nội nhận điện thoại vừa nói vừa khóc, khó khăn lắm mới ngủ được. Đã trễ thế này, Tưởng Vân không muốn trở về đánh thức bà, liền chạy về nhà mình.

Đậu xe trong bãi, kéo bước chân nặng trịch đi vào tòa cao ốc. Bảo vệ ngoài cửa ân cần tiếp đón, Tưởng Vân gật đầu, tiến vào thang máy.

"Đinh!" Thang máy dừng tại tầng 19.

Cửa vừa mở, Tưởng Vân liền thấy đối diện cửa thang máy, một bóng người ngồi trên bậc thang cầu thang bộ, nghe thấy tiếng vang, người đó ngẩng đầu lên.

Vương Hiểu Giai ngậm thuốc lá, nheo mắt lại nhìn cô

Đèn ở hành lang rất tối, khói thuốc mơ hồ không nhìn rõ biểu cảm của người kia, mũ cầm trong tay, có một chút hốt hoảng.

Tưởng Vân ngừng lại trước cửa thang máy, tránh đi ánh nhìn chăm chú, mở túi lấy chìa khóa mở cửa. Vương Hiểu Giai từ bậc thang đứng lên, ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác.

Bật đèn phòng khách lên, vào cửa hai người không nói một câu, Tưởng Vân tiến vào phòng thay quần áo, Vương Hiểu Giai rất quen thuộc cầm khăn tắm vào phòng tắm.

Sự ăn ý sớm đã hình thành.

Lúc Vương Hiểu Giai lau tóc từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tưởng Vân đoan chính ngồi trên sofa.

------------- CẢNH BÁO H NHẸ -------------

Ngay cả ở nhà tư thế ngồi cũng phải nghiêm trang như vậy, không thấy phiền sao? Vương Hiểu Giai thầm nghĩ. Cô vứt khăn mặt trong tay, tiến lên từ phía sau ôm lấy Tưởng Vân.

Nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên lỗ tai, áo tắm rộng mở, thoảng ra hương thơm sữa tắm.

Thân thể vĩnh viễn so với tư tưởng thực tế hơn. Thân thể Tưởng Vân bởi vì Vương Hiểu Giai động chạm có phản ứng, cũng nhắc nhở cô có loại dục vọng đã muốn nhưng kiềm nén thật lâu. Vì thế dứt bỏ tạp niệm dây dưa ở trong đầu, cô thuận theo để Vương Hiểu Giai đè ép trên sofa, níu lấy cổ áo tắm của người kia, tập trung tinh thần vào nụ hôn nóng bỏng.

Đang chìm vào cảnh đẹp, Tưởng Vân đột nhiên dừng động tác.

"Vào giường đi."

Vương Hiểu Giai nằm trên người cô nhìn khinh thường.

Ngay cả hình thức làm yêu đều phải cố định, người phụ nữ trước mắt này thật không phải quá nguyên tắc sao, ngẫu nhiên ở sofa làm một lần thì có làm sao?

Suy nghĩ một lúc, Vương Hiểu Giai vẫn là thuận theo đứng dậy, thuận tiện kéo Tưởng Vân, sửa sang lại dây lưng áo tắm của mình đi theo Tưởng Vân vào trong phòng ngủ. Nếu đưa ra phàn nàn, chỉ sợ hôm nay cũng không làm được gì.

Giường cũng đủ lớn, cũng đủ mềm, tiếng rên rỉ của Tưởng Vân cũng đủ mất hồn, Vương Hiểu Giai giống như nhà lữ hành, linh hồn bay lang thang ngoài vũ trụ không trở lại.

------ HẾT H RỒI, MẤY NGƯỜI CÓ THỂ YÊN TÂM ĐỌC TIẾP ------

Chăn mỏng khoác trên hông, Vương Hiểu Giai lưng trần nằm trên giường nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền đến, mơ mơ màng màng.

Con gái nhà giàu vừa có tài vừa có sắc, cùng với nữ cảnh sát khôn khéo lợi hại. Hai người nhìn như không hề quan hệ lại bởi vì khủng hoảng trị an của thành phố hai năm trước mà dây dưa cùng một chỗ.

Thái độ làm người của Tưởng Vân xử sự cẩn thận, sở dĩ cho phép mối quan hệ như vậy tồn tại, ngoại trừ do tính cách Vương Hiểu Giai, còn do cô nghĩ đây thuần túy là giao dịch thân thể, cùng nhau giải quyết tinh thần trống rỗng cùng dục vọng thân thể. Mối quan hệ này không có liên lụy rườm rà, tốt thì gặp không tốt thì tan ra, cả hai đều thoải mái, Ai cũng không có suy nghĩ sẽ thiên trường địa cửu hoặc là tương lai như thế nào. Với vị trí tổng giám đốc hiện tại của Tưởng thị thì đây là phương thức không gì tốt hơn.

Về phần tình yêu đó là gì vậy?

Ngoại trừ thân phận, cuộc sống của hai người cũng không ăn nhịp. Lúc Tưởng Vân bưng ly cà phê mạ vàng ăn bữa sáng thì Vương Hiểu Giai đang lẫn trong đám đông ăn bánh bao miệng đầy dầu mỡ; Tưởng Vân đang cùng khách nước ngoài đánh gôn thì Vương Hiểu Giai thay ca đang ở trong xe ngủ quên từ lúc nào; Liền ngay cả tắm rửa làm yêu cũng một người trước một người sau, ham muốn cũng không chút nào ăn nhập; Tưởng Vân bận rộn mấy ngày mấy đêm không về nhà, Vương Hiểu Giai ở bên ngoài phá án có thể mấy tháng không thấy được bóng người. Trước đó rất lâu, có một lần, hai người suốt mười tuần không có gặp mặt, suốt thời gian này cả hai cũng không có một cú điện thoại hay tin nhắn để liên lạc, lúc gặp mặt cả hai liền cởi quần áo ở trên giường. Chẳng qua lần đó, song phương đều trả giá "Huyết đích đại giới", Vương Hiểu Giai gượng tay không khống chế tốt độ mạnh yếu, Tưởng Vân trả thù cắn nát vai của đối phương.

Cửa phòng tắm mở ra, Tưởng Vân mặc đồ ở nhà, treo khăn mặt đi ra, lập tức đi đến phòng sách, cũng không thèm liếc xem Vương Hiểu Giai đang nằm trên giường.

Cô không chán ghét nữ cảnh sát có quan hệ thể xác cùng cô, mái tóc xoăn, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời có thần, cùng đôi môi mỏng mà cong của người kia đều hợp mắt của cô, cho nên cô có thể chấp nhận người này. Chỉ vậy thôi không có tình yêu, cảm giác của cô chỉ là không chán ghét mà thôi cái gì khác đều không có. Muốn đem quan hệ này tiến thêm một bước không có khả năng.

"Um-------"

Lúc Tưởng Vân đi đến cửa, Vương Hiểu Giai hừ một tiếng. Vốn nghĩ người kia đang ngủ, nghe thấy tiếng dừng bước, theo lẽ thường, đây là biểu đạt đối phương muốn nói ra suy nghĩ của mình.

"Có muốn tôi ở với chị vài ngày không?" Giọng nói trầm thấp, nghe như dính một nùi với nhau.

"Hả?" Tưởng Vân nhất thời không hiểu được ý của đối phương.

"Trước khi bắt được người bắt cóc tiểu Mã ------"

Tưởng Vân hiểu được, nhìn Vương Hiểu Giai, thấy cái lưng trắng như tuyết ở trong bóng tối lóe ánh sáng mê người. Hẳn là do vừa rồi kịch liệt vận động ra mồ hôi.

"Không cần."

Giọng nói lạnh băng không chút độ ấm, nói xong lập tức bước ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh, yên tĩnh đến tiếng hít thở cũng trở nên chói tai, Vương Hiểu Giai đưa tay ôm gối, đem mặt úp vào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro