CHƯƠNG 27: KẺ HỞ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án Lý Nhiên làm cho Vương Hiểu Giai bị áp lực trước nay chưa từng có.

Cứ hai, ba ngày lãnh đạo trong cục lại lôi cô vào nói chuyện, cũng chỉ một mục đích duy nhất là muốn cô đừng tiếp tục nhúng tay vào chuyện này. Cục trưởng Trạch cũng có giúp cô một chút, nhưng cũng phải yêu cầu cô dừng lại.

Vụ án tiến triển gặp trở ngại lớn, tất cả vật chứng hữu dụng đều bị phong tỏa, hoặc là lấy không được kết quả, hoặc là ra kết luận toàn bộ chỉ ra là Lý Nhiên vu cáo.

Hơn nữa vụ cướp đang từng bước tiến tới phá án, bận đến không có thời gian để đi chết. Những người bên Thẩm Mộng Dao muốn truyền thông tham gia, hiện tại sức mạnh của internet sớm vượt khỏi sức tưởng tượng, dựa vào áp lực dư luận, làm cho bí thư trưởng không dám quá kiêu ngạo. Vương Hiểu Giai không chút suy nghĩ, lập tức phủ quyết. Hiển nhiên chuyện đó rất dễ dàng, nhưng đối với cô gái còn trẻ như Lý Nhiên mà nói, tương lai của cô cũng bị hủy diệt hoàn toàn. Du Khả rất vất vả mới có thể giúp cô có chút chuyển biến tốt đẹp, đem vụ án ra ánh sáng không khác gì đẩy cô vào hố lửa một lần nữa.

Vương Hiểu Giai cùng Uông Giai Linh chỉ trông chờ vào buổi tối mới có thể gặp nhau nghiên cứu đến rạng sáng. Ban ngày lại sắp xếp thời gian đáng thương, phân công nhau đi các bộ ngành khác. Vì mỗi người đều nhận thức phải cố gắng góp một phần sức lực vào.

Hồ điệp tô của Vạn Giang, quả nhiên danh bất hư truyền; bên ngoài giòn xốp, bên trong non nớt, ngọt ngào, mềm mại, ngon miệng. Ăn xong điểm tâm, hộp đóng gói xinh đẹp vẫn còn đặt ngay ngắn trong xe Vương Hiểu Giai mỗi lần lái xe nhìn thấy, trong lòng vô cùng ấm áp. Thành viên F4 ai cũng mở hộp ra xem thử, đều thất vọng như nhau, Dương Băng Di tin tưởng vỗ hộp ồn ào:

"Đội trưởng!! Một mình chị ăn xong rồi để lại cái hộp trống không ở đây để làm chi? Ý định trêu chọc chúng em hả?"

Vương Hiểu Giai giật bỏ lại chỗ cũ, ai cũng không cho phép động vào báu vật của cô. Thẩm Mộng Dao cùng Diêm Na ngồi ở phía sau cười gian trá, bị Lục Đình vỗ đầu. Trịnh Đan Ny có bạn gái, mỗi ngày chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, bị toàn thể thành viên tổ trọng án số ba nhất trí khinh bỉ —— trọng sắc khinh bạn!

Ở phòng họp trên tầng mười ba cao ốc Tưởng thị, cuộc họp cao cấp Tưởng thị vừa mới chấm dứt.

"Vân Vân!"

Chu Di Hân ôn hòa cười, gọi lại Tưởng Vân đang chuẩn bị rời đi.

Vừa rồi trong cuộc họp, Tưởng Vân tuyên bố bổ nhiệm Chu Di Hân là cháu của nguyên lão của Tưởng thị - Chu Đại Minh, lại trở về từ nước ngoài, làm vị trí giám đốc thương mại trong nước là thích hợp với hắn nhất.

Tưởng Vân dừng bước chân, mỉm cười.

Chàng trai trước mắt, mặc dù chỉ gặp qua lúc nhỏ, nhưng trên ý nghĩa cũng không phải là thanh mai trúc mã. Tưởng Ân Tử đối với cháu gái trông giữ rất nghiêm khắc, lúc sau nhập học cũng không cho phép nàng thường xuyên lui tới với người khác phái, cho nên Chu Di Hân cũng chỉ là học đệ cùng trường hồi trung học với nàng. Tuy rằng bề ngoài là vui vẻ, thực ra giao tình cũng không quá sâu sắc.

"Cám ơn chị."

"Chỉ là một cơ hội, còn phải xem năng lực của em. Hơn nữa, Tưởng thị cũng có một phần của em."

Chu gia có sản nghiệp của riêng mình, nhưng rất ít. Chủ yếu vẫn là dựa vào việc nắm giữ một chút cổ phần của Tưởng thị, Tưởng Vân theo ý ông nội sắp xếp cho Chu Di Hân vào Tưởng thị cũng không vui, nhưng mà thật sự cũng không có ý phản đối. Thái độ làm người và tính cách Chu Di Hân vẫn gây cho người ta ấn tượng tốt lắm, là một người không có dã tâm cùng ý đồ.

"Tưởng gia gia vẫn khỏe chứ?"

Chu Di Hân hai má gầy, đằng sau mắt kính hình trứng, trong ánh mắt như đang che giấu điều gì đó, rất khó để nhận ra.

"Ừ, vẫn khỏe. Nếu có thời gian, em đừng ngại đi nhà tôi chơi, ông nội của tôi rất thích tâm sự với em."

"Tưởng gia gia bận rộn vì Tưởng thị nhiều năm như vậy, sau này về hưu vẫn có chút mất mát. Thật ra nghe ông kể chuyện xưa, tôi cũng thu hoạch được nhiều điều."

"Thật vậy sao? Xem ra hai người thật hợp nhau." Tưởng Vân tươi cười có chừng mực, nhưng lời nói khách sáo chủ yếu để đối đáp bề ngoài.

"Nhưng mà, hôm nay tôi không muốn cùng Tưởng gia gia tán gẫu, thật ra là tôi muốn nói chuyện với chị."

"Hả?"

"Hôm nay chị có hẹn không? Chúng ta cùng đi ăn, xem như tôi cảm ơn chị."

Tưởng Vân thật không ngờ Chu Di Hân sẽ đột nhiên mời như vậy, nhưng xem đối phương chỉ muốn ôn chuyện cũ, cứng nhắc cự tuyệt sẽ khó xử. Suy nghĩ một lúc thấy không có gì quan trọng, liền đồng ý,

"Được. Nhưng chút nữa tôi sẽ đi công trường, có thể sẽ về trễ."

"Không thành vấn đề, tôi ở công ty chờ chị."

Tưởng Vân gật gật đầu, trở về phòng làm việc của mình.

Thư ký Trần Kha đi theo vào:

"Tưởng tổng, tài xế vừa rồi nói, xe có chút vấn đề, hắn đi bảo dưỡng. một chút đi công trường —— "

"Thật vậy sao?" Tưởng Vân đặt tài liệu họp lên bàn, "Vậy tự mình đi thôi, dù sao cũng không có người khác. Người phụ trách công trường đều ở đấy sao?"

"Đều ở đấy chờ."

"Được. Ừm, giờ này đi sẽ trở về muộn, em cũng không cần theo đi chị."

Trần Kha rất bất ngờ, chớp chớp mắt mấy cái:

"Tưởng tổng, như vậy —— được không?"

Tưởng Vân dựa vào cạnh bàn, ý vị thâm trường nở nụ cười. Trần Kha đột nhiên ngượng ngùng, giống như bí mật bị lộ ra, mặt cũng đỏ lên.

"Chị cũng không phải là bà chủ không biết nhân tình thế thái, em tan sở muộn, chỉ sợ sẽ có người chờ đến sốt ruột."

"Tưởng tổng..." Trần Kha biểu tình tuy rằng xấu hổ quẫn bách, nhưng cũng có chút ngọt ngào.

"Người đó là —— Trịnh Đan Ny, đúng không?" Tưởng Vân gõ một ngón tay trên cằm, cố ý trêu đùa thư kí của mình.

Trần Kha đỏ mặt, một lát sau mới miễn cưỡng gật gật đầu.

"Ha ha, là một thanh niên rất tốt." Tưởng Vân ngừng trêu chọc, vỗ vỗ bả vai Trần Kha:

"Hưởng thụ tình yêu tốt đẹp đi."

"Ân. Em đi ra ngoài trước, Tưởng tổng."

Tưởng Vân gật gật đầu, Trần Kha vơi khuôn mặt đỏ âu vội đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, Tưởng Vân thở dài ra một hơi, một chốc thất thần: mỗi ngày ở cửa tòa nhà Tưởng thị, lúc xế chiều sẽ có cảnh sát cầm hoa hồng báo danh. Chính là người nào đó, tựa hồ đã thật lâu không thấy.

Ngoại thành phía nam nơi Tưởng thị thuận lợi đoạt được, chuẩn bị đầu tư khai thác hạng mục mới, Tưởng Vân nhìn tiến độ, hết thảy đều rất thuận lợi. Cũng yên tâm, lên đường trở về nhà.

Đi ngang qua một con đường rất là yên tĩnh, hai bên um tùm cây ngô đồng, tuy rằng lá cây đã muốn rụng hết, nhưng cảm giác vẫn rất tốt. Tưởng Vân vừa đi vừa thưởng thức, đột nhiên có điều bất thường xảy ra trước mắt.

Ba tên đàn ông nắm chặt cổ áo, như đang có xung đột. Tưởng Vân cực kì cảnh giác, giảm tốc độ, chờ đợi xe của vệ sĩ theo kịp.

Từ từ tới gần, lúc sau ba người đánh đấm lung tung ở giữa đường. Xe của Tưởng Vân không qua được, đành phải từ từ dừng lại. Thấy trong đó có một người nhìn hơi quen mặt, đang muốn nhìn kỹ, một người bé nhỏ chạy từ cánh cửa bên đường ra ngoài, nhìn kĩ lại, Vương Hiểu Giai đầu trần, áo khoác để hở, sải chân dài đuổi theo.

Trong xe Tưởng Vân lập tức khẩn trương, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm. Vương Hiểu Giai rõ ràng chạy nhanh hơn, không xa bắt được người quần áo nhỏ bé kia. Người kia chạy quá nhanh bị túm lấy, liền trở mình thật mạnh về phía sau, Vương Hiểu Giai đánh khửu tay vào mặt hắn, bẻ cánh tay ra sau chế trụ.

Toàn bộ quá trình rõ ràng lưu loát, Vương Hiểu Giai thở hổn hển đứng dậy thẳng, một tay đè, một tay đưa ra sau lưng lấy còng tay, hoàn toàn không có ý thức đến nguy hiểm sau lưng.

Ba tên đàn ông đang đánh nhau, thì một tên bỏ chạy tới, thừa dịp Vương Hiểu Giai bắt người, lập tức chạy hướng về phía cô.

Ánh mặt trời chợt lóe lên, Tưởng Vân ở trong xe nhìn thấy được vật giấu trong ống tay áo người kia lóe sáng.

Không mảy may suy nghĩ, đạp mạnh vào chân ga, ỷ vào khả năng lăn bánh của chiếc thể thao đắc tiền, chỉ trong nháy mắt xe Tưởng Vân đã lao về phía trước.

Tên cướp đã chạy đến phía sau Vương Hiểu Giai, giơ cánh tay lên không hiểu nổi vì sao có chiếc xe bỗng dưng lao tới, đâm lên đầu gối của hắn, xung lực đẩy hắn bay ra, nằm dài trên mặt đất cách đó mấy mét. Đằng sau Diêm Na cùng tên cướp bịt mặt chỉ trừng mắt nhìn thấy bóng dáng chiếc xe chỉ trong nháy mắt lao từ bên nay sang bên kia, và rồi dừng lại ở phía sau Vương Hiểu Giai.

Vương Hiểu Giai đang bắt người, chợt nghe tiếng phanh xe ken két ở sau lưng mình. Xoay người, người lái xe dĩ nhiên là Tưởng Vân, nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm tên cướp đang quỳ rạp trên mặt đất trước mắt. Nhất thời kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.

Diêm Na đã bắt nốt tên cướp còn lại, người bị Tưởng Vân đụng phải nằm trên mặt đất, ôm đầu gối gào thét như heo bị chọc tiết.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa, tài xế Thẩm Mộng Dao chạy lại, đem hai người bị bắp áp giải lên xe cảnh sát, sau đó cùng Diêm Na đi xem kẻ lăn lộn trên mặt đất. Vương Hiểu Giai liền đứng ở bên cạnh xe Tưởng Vân còn đang thở gấp, ánh mắt nhìn thẳng kẻ kia đang mượn cơ hội nằm trên mặt đất không muốn đứng dậy.

Kẻ kia tựa hồ bị đụng không nhẹ, Tưởng Vân là muốn dùng lực đẩy hắn tránh ra, nên sau khi va chạm mới phanh lại. Nhưng mà lúc đó hắn cũng đang chạy về phía trước, lực đã bị giảm xuống. Vương Hiểu Giai nháy mắt nhìn Thẩm Mộng Dao, nàng hiểu ý, giả bộ thở phào nhẹ nhõm buông lỏng tay. Quả nhiên, kẻ cướp trên mặt đất giả sống giả chết vừa thấy thả lỏng, đứng lên định trốn.

Đương nhiên, hắn tiếp tục bị túm lấy, có thể nhìn thấy chân cũng không có bị gì, Vương Hiểu Giai thở phào nhẹ nhõm, để cấp dưới áp giải người lên xe. Chính mình mở cửa xe Tưởng Vân, ngồi xuống bên tay lái phụ.

Bình phục thở dốc, Vương Hiểu Giai nghiêng đầu nhìn Tưởng Vân, nàng vẫn còn duy trì tư thế vừa rồi, không nhúc nhích gì. Suy nghĩ một chút, Vương Hiểu Giai vẫn là do dự mở miệng,

"Về sau, đừng làm chuyện như vậy."

Tưởng Vân nghe xong, hơi phục hồi tinh thần, xoay đầu lại nhìn Vương Hiểu Giai. Vương Hiểu Giai cũng không nhìn nàng, ánh mắt nhìn về phía trước:

"Chị làm như vậy, nếu đụng hắn bị thương, cũng phải chịu trách nhiệm."

Tưởng Vân ánh mắt lạnh xuống dưới, lời nói ra cũng hạ nhiệt theo:

"Như vậy theo ý của Vương cảnh quan, tôi mặc kệ nhìn hắn đâm em một dao, rồi sau đó mới gọi điện thoại báo cảnh sát?"

"Ý tôi không phải vậy —— "

"Đi ra ngoài!"

Tưởng Vân không bao giờ... muốn nghe nữa, giọng nói cường ngạnh, không một chút tình cảm.

"Chị hãy nghe tôi nói —— "

"Đi ra ngoài!!" Rõ ràng phẫn nộ.

Vương Hiểu Giai nhìn sắc mặt đông cứng của nàng, biết lại giẫm phải mìn. Có chút hối hận nói chuyện không đúng lúc, nhưng nếu đã muốn nói, cũng không thể nề hà.

Xoay người xuống xe, cánh cửa vừa mới đóng sầm lại, xe Tưởng Vân một giây cũng không dừng lại, lập tức lao nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro