CHƯƠNG 1-2: BẮT CÓC (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người kia từ khung cửa đứng thẳng dậy, buông chai bia trong tay, lập tức đi tới. Cách chỗ của Mã Ngọc Linh không đến một mét thì dừng lại, khoanh hai tay ôm trước ngực, chăm chú nhìn Mã Ngọc Linh từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi nhếch:

"Cô Tưởng, chỉ sợ cô phải chịu khổ vài ngày."

Giọng nói rất thấp, ngữ điệu cũng thoải mái, vẻ mặt cũng thực tự nhiên, rất cẩn thận quan sát Mã Ngọc Linh, dù 1 chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.

Theo lời của người đang nhìn mình, rõ ràng là 1 vụ bắt cóc. Nhưng, nếu xếp người kia với bọn cướp thì thật là không liên tưởng nổi, người kia nhìn giống một nhà sáng tác, một OL, hơn nữa cũng không thấy chút bối rối táo bạo, khi cô nói chuyện như đang nhàn nhã ngồi ở quán cà phê nói chuyện phiếm.

Bởi vì khoảng cách, Mã Ngọc Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt không chút nào né tránh, khí thế của cô ba nhà họ Tưởng cũng không kém, khiến đối phương hơi hơi có chút giật mình. Nghiêng đầu đánh giá cô một chút:

"Hình như cô-- một chút cũng không khẩn trương nha?"

Nói xong, cúi người, chống 2 tay lên đầu gối. Cứ như vậy, để tầm mắt ngang với Mã Ngọc Linh, khoảng cách cũng lập tức gần lại. Mã Ngọc Linh thậm chí có thể thấy rõ từng cái lông mi của người đối diện, còn có, đôi môi hồng tự nhiên.

Nghiền ngẫm lại đánh giá Mã Ngọc Linh, người kia đứng thẳng lưng xoay người ngồi trên mép giường, như là lầm bầm lầu bầu hoặc như là nói cho Mã Ngọc Linh nghe,

"Theo tài liệu thì không có nói là câm điếc a? Không phải tổng giám đốc Tưởng thị gặp chướng ngại về ngôn ngữ chứ? Hay chấn động quá mạnh làm cho choáng váng?"

Cả người Mã Ngọc Linh cứng đờ, trong đầu bất chợt hiện lên 1 ý nghĩ -- bọn họ bắt lầm người rồi!!

Hiển nhiên, tổng giám đốc đương nhiệm Tưởng thị là chị của cô Tưởng Vân mới đúng. Tuy rằng hai chị em không giống nhau dữ dội, nhưng do hôm nay phải trực tiếp đến công ty tham gia 1 cuộc họp. Xuống máy bay, chị cô phái chiếc Rolls-Royce chuyên dụng của tổng giám đốc Tưởng thị tới đón mình. Những người này có lẽ chưa từng gặp qua chị cô, liền tưởng cô là Tưởng Vân rồi bắt cóc!! Nghĩ đến đây, Mã Ngọc Linh cũng hiểu rõ mọi việc, hiểu được lý do vụ bắt cóc này, cảm xúc cũng từ từ bình tĩnh lại.

Chỉnh lại giọng nói, Mã Ngọc Linh nghĩ nghĩ, cố gắng làm cho giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh:

"Cô là ai?"

"Đoán cũng biết a, thủ hạ của kẻ muốn bắt cóc cô ~"

OL chẳng hề để ý mà trả lời, lại duỗi tay cầm chai bia của mình, uống một ngụm, sau đó buồn cười nhìn Mã Ngọc Linh.

Mã Ngọc Linh đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên,

"Bắt cóc tôi?"

Đối phương gật đầu.

"Lý do gì?"

Đối phương lại lập tức tới gần Mã Ngọc Linh, vẻ mặt mơ hồ không rõ như trước:

"Bởi vì, cô rất được a......"

Đáp án không hề nghiêm túc. Hơi thở phà vào mặt Mã Ngọc Linh, thoang thoảng mùi bia. Mã Ngọc Linh phản xạ có điều kiện, cúi mắt xuống, sau đó bị người đó nắm cằm, buộc cô phải ngẩng mặt lên.

Ngón cái của đối phương vuốt ve cằm cô, cảm xúc rất tinh tế, nhẹ nhàng mà lại thoải mái. Ánh mắt thâm thúy nhìn cô, vẻ mặt như là đang thưởng thức 1 món đồ cổ hoặc bức tượng điêu khắc và vân vân.

Mã Ngọc Linh ngửa đầu, tránh được tư thế ra vẻ đùa giỡn.

Không phủ nhận, cô rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng dù vậy cũng không có thể thua khí thế, nếu không, thật sự là chết như thế nào cũng không biết.

Đối với Diêm Minh Quân mà nói, ra tay gây án với Mã Ngọc Linh trước mắt xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.

Khi vụ làm ăn này giao cho cô, họ Diệp dùng giống điệu ngọt ngào như bánh ngọt trét bơ sắp tan chảy, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được âm ngoan cùng tính kế, điều này làm cho Diêm Minh Quân nổi da gà.

Từ khi cô mới 15 tuổi, tên này cùng với cha cô hay dùng 1 cặp mắt cáo già nhìn cô như con sơn dương, hiện tại cô đã bước vào đời, cái ánh mắt như muốn ăn cô cũng dần dần thay đổi theo năm tháng, bởi vì lực bất tòng tâm không muốn hủy diệt nhân tài. Mã Ngọc Linh nghiến răng nghiến lợi: đàn ông là động vật ích kỷ, keo kiệt, ăn cơm chùa có mấy tháng mà đã giao nhiệm vụ nguy hiểm này cho cô.

Ai! Xã hội đen cũng không ngu a!

Dựa vào vẻ bề ngoài và thật vô hại tiếp cận mục tiêu, Diêm Minh Quân cũng chưa nghĩ đến mọi việc sẽ thuận lợi trôi chảy. Sau đó cô phát hiện vừa mừng vừa sợ, vì con mồi lần này xem ra có giá trị cao, cô gái họ Diêm vẫn vui sướng gây án trên người cô gái này, quả là 1 công việc phúc lợi làm cho người ta vui vẻ a!Nhưng mà, xem ra trước mắt, phúc lợi đạt được cũng không dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro