CHƯƠNG 1-2: BẮT CÓC (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời tui muốn nói trước khi vô truyện:

- Truyện này là truyện tui cover lại mà, cho nên mối quan hệ của các nhân vật phải theo trong truyện một chút. Nhưng mà nếu như theo trong truyện thì phải cùng họ mới cho là người nhà các kiểu. Mà kiếm mấy người cùng họ với nhau thì sẽ bị hạn chế nhiều cái lắm, còn nếu mà đặt tên nhân vật khác thì sợ nhiều bạn không thích (tui cũng không thích:)))) cho nên tui cứ edit vậy, mấy bạn ráng nhớ quan hệ nhân vật nha.

-----------------------------------------------------------

Khi Mã Ngọc Linh tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Đầu hơi đau, người cũng có chút mơ màng. Vì thế nhắm mắt lại một lần nữa, làm cho đại não mờ mịt ổn định lại một lúc.

Xuống máy bay......

Ra cửa an ninh......

Đi tới xe đang chờ đón cô......

Mở cửa xe chuẩn bị lên xe ——

Đúng rồi! Chính là chỗ này. Tất cả mọi thứ đều chấm dứt khi cô mở cửa xe, đầu bị đập thật mạnh, trước mắt cô tối sầm, nên cái gì cũng không biết.

Chết tiệt! Thế nhưng bị tập kích!

Hung hăng đem ánh mắt mở lại, mọi vật trước mặt rõ ràng một ít, Diêm tiểu thư tiếp tục nhìn kỹ xung quanh.Lúc này nhớ rõ toàn bộ tình huống, bình tĩnh đương nhiên là không có khả năng. Cho dù tính cách như Mã Ngọc Linh, ở trong tình huống này cũng không có cách gì giữ được vẻ thờ ơ. Nhưng mà, ít nhất vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh là cần thiết. Nói chung là không thể lập tức vừa mở hai mắt thì hôn mê, hoặc là mở miêng lên tiếng khóc lớn.

Đó không phải là phong cách của Mã Ngọc Linh.

Quần áo còn đầy đủ không sứt mẻ, tuy rằng khó tránh khỏi xuất hiện không ít bụi bẩn, cùng với nếp nhăn do bị dây thừng buộc chặt tạo ra. Dây thừng? Một cái dây thừng to bằng ngón cái quấn quanh cô, trói chặt cô trên một cái ghế.

Vậy là, cô hình như là bị bắt cóc.

Tới từng tuổi này có thể trải qua chuyện kích thích như vậy, Mã Ngọc Linh thật không biết là nên nguyền rủa thượng đế hay là ca ngợi Phật tổ, trong đầu vất vả thử suy tư, cũng không hiểu rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Tuy rằng mình là cô ba nhà họ Tưởng, quả thật là mục tiêu của không ít kẻ xấu, nhưng cô mới vừa du học ở Mỹ về, hôm nay cũng vừa mới trở về, mười mấy năm sống ở nước ngoài, nơi này ngoại trừ người nhà, hầu như không ai biết cô. Tóm lại, ai có thể tính chuẩn xác đến như vậy. Cô vừa trở về chưa tới 30', đã liền bị bắt cóc?// thôi thì mấy người cứ tưởng tượng Mã Ngọc Linh theo họ mẹ còn Tưởng Vân theo họ bố đi ha //

Giật giật hai tay bị bắt chéo sau lưng ghế, phát hiện muốn nới lỏng dây thừng thật sự không khác kiến càng hám thụ, Mã Ngọc Linh thở một hơi thật mạnh, từ bỏ hành động phí công này. Ngược lại ngẩng đầu, quan sát căn phòng này từ đầu đến cuối.

Mới nhìn có vẻ như là phòng ở khách sạn, trang hoàng vẫn là rất sang trọng. Vị trí của cô là trong phòng ngủ, dựa vào cửa sổ là bộ sofa màu xanh lá cây, chiếc giường đôi được trải khăn thêu, cuối giường là một chiếc TV treo tường, tủ gỗ quần áo có hoa văn cùng bức tường màu trắng sữa phối hợp tương đối lịch sự tao nhã. Trong phòng cũng không có các dụng cụ như thủy tinh, gốm, sứ có thể đập bể để lấy mảnh nhỏ cắt đứt dây thừng, bị trói ở ghế trên muốn đi ra mở then cài cửa sổ hầu như là không có khả năng. Ngoài cửa phòng dường như hơi lớn một chút, từ cửa nhìn ra, tầm mắt bị chặn, nhìn không thấy cái gì, cũng không xác định, có người hay không.

Mã Ngọc Linh hít sâu, làm cho tim đập ổn định một chút, sau đó bắt đầu suy nghĩ cách đối phó tình huống trước mắt. Vẫn chưa nhìn thấy bọn cướp, cũng rất khó xác định bọn họ bắt cóc cô vì mục đích gì. Tốt nhất mục đích là đơn thuần vơ vét tài sản, như vậy phải phá hư kế hoạch, vạn nhất bọn họ mục đích gì khác, cũng cần nghĩ kế sách đối phó cho tốt.

Lúc cô đang miên man suy nghĩ thì, 2 tiếng cực nhỏ vang lên bên ngoài phòng: "tút... Tút...".

Mã Ngọc Linh lập tức ngừng hô hấp, cảm giác trái tim chợt ngừng đập, khẩn trương nghe âm thanh phát ra. Sau vài tiếng huyên náo cuối cùng cũng vang lên tiếng trầm thấp:

"Wei"

Bên ngoài quả nhiên là có người! Thân thể Mã Ngọc Linh chợt căng thẳng, dùng sức cắn môi dưới:

"ừ...... ừ....."

Hình như người kia đang nghe đối phương nói chuyện, trả lời, cũng không có tiếng gì, 1 lúc sau:

"Tôi hiểu rồi."

Lập tức, "Ba" tiếng di động khép lại.

Sau đó lần lượt là tiếng bước chân, tiếng mở cửa tủ lạnh, cùng với tiếng khua bia. Tim Mã Ngọc Linh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mắt nhìn thẳng ra cửa không chớp.

Nơi đó xuất hiện một bóng người.

Áo lông đen cao cổ, quần dài màu xám, tóc ngắn nhưng phần mái rất dài, che khuất một bên lông mi cùng ánh mắt, con ngươi đen sáng lộ ra từ mái tóc dày mang lại vài phần bí hiểm. Dáng người thon dài dựa vào cửa, một tay đút trong túi quần tay kia cầm chai bia hướng vào miệng.

Khi hai mắt nhìn nhau, trong lòng Mã Ngọc Linh căng thẳng, mà cũng nhẹ nhõm thở dài.

Căng thẳng là người trước mặt cho cô cảm thấy nguy hiểm, không thoải mái; mà nhẹ nhõm chính là nhìn người kia, tuy rằng biểu cảm mơ hồ, từ dáng người cho đến vẻ mặt thì rõ ràng là con gái. Cho dù là đồng tính thì trong hoàn cảnh này cũng giảm bớt sự sợ hãi, cái loại cảm giác áp bách mãnh liệt cũng theo đó mà phai nhạt đi.

Thấy Mã Ngọc Linh nhìn mình, người kia ngạc nhiên nhướng mày:

"Tỉnh?"

Mã Ngọc Linh nhìn chăm chú, không có lên tiếng, cũng không có dời ánh mắt đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro