All x y/n: Năm mới muộn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gõ bàn phím vang lên liên tục. Nhìn cách ấn máy mạnh bạo thế kia là biết deadline dí rồi.

Xin chào mọi người, tôi là y/n - sinh viên năm cuối đại học đang chạy đua với đồ án. Một năm 365 ngày thì tôi đã chạy hết 366 ngày.

Bỗng điện thoại tôi vang lên. Ồ, đó là một đàn anh tôi rất quý trọng-Vietnam.

Y/n:" Anh Nam!"

Vietnam:" Ừm, anh đây. Không biết giờ em có rảnh không, xuống nhà anh đèo đi xem pháo hoa năm mới nè."

Y/n:" Chuyện này..."

Vietnam:"Năm trước em chẳng phải ngủ quên lên đã lỡ mất sao, năm nay không tính phục thù lại à. Em không đến là tên China sẽ đăng ảnh dìm em hôm đó lên nhóm đấy haha...."

Y/n:" Em xin lỗi, em không đi được rồi. Đồ án đang quật em."

Vietnam:" À....không sao. Vậy như cũ nhé, em lại mang theo, đến nơi mọi người cùng làm phụ với em."

Y/n:" Thôi...thật ra...em còn bận việc khác nữa. Em cút máy đây, mọi người chơi vui vẻ. Chúc mừng năm mới nữa nha."

Nói rồi tôi cắt máy ngang. Điện thoại hiển thị 23h45p. Tôi ra cửa số thấy Nam đã đứng chờ ở dưới. Có vẻ anh ấy cũng đã nhìn thấy tôi. Để né tránh, tôi đành kèo rèm lại và vờ như chưa thấy gì quay lại bàn chạy tiếp đồ án.

Tôi không có ghét anh Nam hay các countryhumans khác. Nhưng...thật sự tôi đã làm phiền họ quá nhiều đến mức phát ngại. Kiểu gì trong mỗi lần hẹn thì mọi người đều phải còng lưng ra phụ tôi hoàn thành deadline rồi mới được đi chơi tý xong lại về.

Y/n:" Nếu mình nhờ họ nữa chắc lần tới họ sẽ cạch mặt mình ra. Haizz...phấn trấn lên nào!"

Vậy là xuyên đêm tôi cắm mặt vào máy tính và đồng đồ án. Lâu lâu bất giác lại nhìn điện thoại chờ mọi người đăng các hình ảnh đón năm mới vui vẻ. Nhưng cuối cùng đến khi qua ngày rồi nhóm vẫn không có động tĩnh gì.

Y/n:"....."

Y/n:" Họ chắc không phải kick mình ra khỏi nhóm rồi nhé!"

May quá, cô vẫn còn ở trỏng.
Nhưng phản ứng yên tĩnh của họ khiến tôi lo lắng. Bình thường kiểu gì cũng có mấy người như China, S.k, Spain, Vietnam, America, Japan đăng bài, giật giật capcut 7749 kiểu ảnh. Nay tất cả đều yên lặng.

Mãi tới tối tôi không thể chịu được nữa, chả thể tập trung nổi vào đồ án lên đã gọi cho Vietnam hỏi tình hình. Ai ngờ đầu dây bên kia bắt máy lại là...

Mặt Trận:" Y/n đó à?"

Y/n:" À dạ vâng. Nam đâu rồi anh?"

South VN:" Nhóc còn lương tâm để hỏi câu đó à. Nam hôm qua vì chờ nhóc ở dưới cả đêm lên bị sốt nằm liệt giường rồi."

Y/n:" DẠ!!!"

Tôi bật dậy. Toàn thân đang uể oải như được tiêm thêm năng lượng, tôi cầm chìa khoá xe phóng ra ngoài như tên bắn đến mức không mặc áo ngoài dù ngoài trời sắp xuống 10°C rồi.

Mặc kệ cơn rét thấu xương, tôi phóng băng băng trên đường. Mất chưa tới 5 phút tôi đã đến trước cửa nhà anh Nam.

" Rầm...Rầm.."

Y/n:" Anh Mặt Trận, anh South VN. Mở cửa cho em với."

Không một ai đáp lại. Sự lo lắng càng dâng trào khiến cho tôi sốt sáng gõ liên tục vào cửa.

" Gâu gâu..."

Y/n:" Bé chó nhà anh Nam?"

Chợt chú chó từ đằng sau nhà chạy ra vẫy đuôi mừng tôi. Nó liên túc kéo áo, chỉ về hướng sau nhà.

Y/n:" Anh Nam đang ở sau nhà? Chị tưởng anh ấy đang bị ốm nằm liệt giường?"

" Gâu gâu..."

Y/n:" À, chị biết rồi."

Tôi theo chú chó ra phía sau. Vừa mới bước chân vào vườn thì hai bên nhảy ra nổ pháo bông trên đầu.

All countryhumans:" CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!"

Y/N:" Mọi...mọi người?"

Vietnam:" Xin lỗi em vì đã dùng cách này để dụ em đến. Nhưng cuộc vui mà không có em thì thật là thiếu sót."

Japan:" Mồ, bộ mấy cái đồ án đó quan trọng hơn bọn anh sao."

Laos:" Từ khi vào năm cuối đại học, em không còn quan tâm anh chị nữa."

S.k:" Y/n, em không còn thương anh nữa à?"

Ussr:" Nào mọi người đừng hỏi em ấy dồn dập như vậy, để y/n thở chút đi."

Quả đúng là Ussr tinh tế nhất. Mọi người giờ mới nhận ra liền vội tản đi. Tôi cũng vì vậy mới dần loading được mọi chuyện.

Y/n:" Mọi....mọi người không đón năm mới à?"

America:" Ố hô hô, tất nhiên là chưa. Vì thiếu ai đó."

Philips:" Mọi người đều chờ em đấy. Mà em cứ bận mãi."

Y/n:" Xin lỗi mọi người, vì em mà..."

Vietnam:" Không có chuyện đó đâu, em không có lỗi gì trong chuyện này."

Y/n:" Nhưng năm mới cũng qua rồi, chúng ta muốn chỉ có thể chờ năm sau."

China:" Vậy thì chúng ta tự tạo đi."

Y/n:" Dạ???"

Mọi người kéo tôi ngồi vào ghế, trên bàn là đủ loại bánh kẹo mà tôi thích. Vietnam và China thì ra một góc chuẩn bị gì đấy.

France:" Y/n cứ ăn thoải mái đi. Bọn vùng về kia còn chuẩn bị lâu lắm."

Y/n:" Dạ em cảm ơn."

UK:" Y/n có muốn uống chút trà không? Anh tự pha đó."

Y/n:" Wow, trà do anh UK pha chắc chắn là ngon nhất rồi."

UK:" Em thích là anh vui rồi."

Canada:" Y/n, Em nhìn lên trời đi!"

Theo tiếng anh Canada, tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm. Một tiếng quen thuộc phát ra, tiếp theo trên bầu trời xuất hiện các chùm tia sáng.

Y/n:" Đó là..."

Spain:" Pháo hoa đó nhóc."

Bầu trời còn đang đen nghịt lập tức rực sáng với đủ màu sắc khiến tôi phải xuyết xoa, dù năm nào cũng thấy nhưng không hiểu hôm nay tôi lại thấy pháo hoa đẹp hơn rất nhiều.

Nhìn qua thì tôi để ý, là anh Vietnam và China đứng sau cho màn pháo hoa hoàng tráng ấy.

Y/n:" A, pháo hoa đẹp quá."

Germany:" Vui thì vui, em vẫn cần chú ý đến sức khỏe."

Germany xuất hiện từ đằng sau khoác cho tôi chiếc chăn bông dày. Lúc này tôi mới nhớ ra mình quên mặc áo khoác.

Y/n:" Em cảm ơn anh, Germany. Mà em tưởng anh đang bận cộng tác bên nước ngoài."

Germany:" Hoãn hết rồi. Anh nghĩ mình lên dành chút thời gian bên người mình yêu."

Vừa nói Germany vừa nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm nhận được má mình đang nóng lên.

Russia:" Cái tên ham công tiếc việc như cậu mà cũng biết dành thời gian cho người khác sao."

Germany:" Cậu không nói, không ai bảo câm đâu."

S.k:" Trời ơi anh cũng lạnh quá đi. Cho anh ôm em nhé."

N.k:" Thằng kia, nhặt cái liêm sỉ mày lên. Mặc tận 4 lớp áo thì lạnh cái gì."

Y/n:" Hahaha..."

Mặt Trận:" Y/n cười rồi kìa."

Y/n:" Em thật sự cảm ơn mọi người. Mọi người đã vì em mà hoãn lại ngày vui."

Vietnam:" Cũng không thể gọi là đón năm mới muộn được."

Y/n:" Dạ?"

Vietnam mỉm cười trìu mến, xoa đầu cô. Giọng anh ấm áp ngọt như mật.

Vietnam:" Có em mới chính là năm mới. Chúc mừng năm mới, y/n."

Tôi khựng lại một giây vì quả thích to bất ngờ này. Nhưng rất nhanh mỉm cười đáp lại.

Y/n:" Vâng, chúc mừng năm mới, mọi người."

All countryhumans:" CHÚC NĂM MỚI VUI VẺ, Y/n."

Năm mới ấy, tôi không cô đơn.

Vì bên tôi là những người  bạn tuyệt vời☺️.

Dù cho có chút muộn nhưng mọi người bên nhau.

Năm mới vui vẻ, tất cả các độc giả🥰

-------_---------------------_----------------------_-------

Nhớ cho mình 1 vote để có thêm động lực nhé. Thanks ~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro