Không cần có tiêu đề (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 铁铁

Lofter: https://tietie194.lofter.com/post/30f89e15_1cc4b4b15

Trong ký túc xá của Hệ Ngân Hà vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ hết đợt này đến đợt khác, có thanh âm trầm đục nặng nề, cũng có tiếng thanh thúy của đồ sứ vỡ tan trên mặt đất, tiếng đồ vật rơi xuống đất hòa cùng tiếng hai người cãi nhau, đồ vật trên bàn trà sớm đã bị quét bay xuống mặt đất, bàn trà đáng thương bị đá một cái, lảo đảo suýt đổ, cũng không biết có thể trụ đến bao giờ. Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng không rảnh bận tâm hàng xóm dưới lầu giây tiếp theo tìm tới cửa, vạn nhất đồng đội về nhà nhìn đến một mảnh hỗn độn này sẽ làm sao, bởi vì bọn họ hôm nay cần phải có một người thắng, giống như mọi lần hai người cãi nhau.

Nói đến lần cãi nhau này chỉ có thể nói là không đâu vào đâu. Cái công ty Wajijiwa này, ngày thường công tác không có gì đặc biệt, nhưng kết cục lại bày biện đến hoàn hảo, càng huống hồ trên thế giới này không có lão bản nào không thích mở họp như ở đây. Hai ngày này hoạt động của công ty chính là tuyên truyền cho những cá nhân hoặc đoàn đội nghệ sĩ hoạt động sáu tháng cuối năm, INTO1 có khả năng rất lớn là nam đoàn cuối cùng trong lịch sử show tuyển tú, lại mới vừa thành lập, như một cái bánh vừa ra lò, cho nên công ty mới mở một cuộc họp trọng điểm, muốn tích cực thảo luận.

Trương Gia Nguyên ngồi trong văn phòng mở điều hòa mơ màng sắp ngủ, bút bi tên tay rớt xuống rất nhiều lần, bị người đang thao thao bất tuyệt phát biểu kia liếc mắt một cái. Trương Gia Nguyên miễn cưỡng vực dậy tinh thần, buồn ngủ còn hơn cả hồi hắn đi học nghe giảng bài, ít nhất cũng không phải là một câu nói mà nhai đi nhai lại nhiều lần, vốn dĩ cuộc họp đã chán lại còn bị kéo dài gấp ba lần. Nói đi nói lại cũng chỉ là muốn các thành viên tương tác, đoàn hồn mặc dù fans không công nhận cũng phải diễn cho người qua đường xem, công ty muốn dẫn dắt truyền thông thì phải có bằng chứng, muốn nhiều biểu hiện quan hệ thuận hòa, thật sự không thích cũng phải diễn. Người bên trên vẫn còn thao thao bất tuyệt, Trương Gia Nguyên nâng lên mí mắt cùng Lâm Mặc Châu Kha Vũ ngồi đối diện trao đổi ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, ba người trước khi INTO1 thành đoàn cũng không phải tiểu bạch thanh thuần gì, đây chẳng qua là nói uyển chuyển một chút – gọi thẳng ra chính là bán hủ - lật tới lật lui cũng không biết đã nghe bao nhiêu lần rồi, toàn là vào tai này ra tai kia. Mấy việc làm nền phía trước đều không quan trọng, trọng điểm là diễn xong việc, cùng huynh đệ dán sát nói hai câu, công ty cảm thấy chưa đủ thì diễn thêm một vài tiết mục buồn nôn nữa, ngươi sờ sờ vai ta ta ôm ôm eo ngươi, dù sao đều là bằng hữu thân thiết, cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm.

Không, vẫn là có người sẽ ghê tởm, hơn nữa chỉ đối một mình hắn cảm thấy ghê tởm, người kia chính là Nhậm Dận Bồng, anh ghê tởm từ lúc hai người tham gia Minh Nhật Chi Tử, đến khi hệ Ngân Hà thành lập mỗi lần bọn họ họp cũng là nói cùng loại nội dung, lại đến về sau tham gia Sáng Tạo Doanh, rồi đến bây giờ. Dù Nhậm Dận Bồng ghê tởm thì cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, ngay cả fans trên mạng đều biết, mà Trương Gia Nguyên cũng là từ trên mạng biết tin tức, biến thành đương sự mà không hiểu tại sao. Rồi sau đó Nhậm Dận Bồng có ghê tởm hay không fans cũng không thể nào khảo chứng, bất quá phần lớn thời điểm Trương Gia Nguyên cũng không quá quan tâm, hắn nghĩ thầm, anh tốt nhất ở trước ống kính biểu hiện ghê tởm một chút, nhìn xem anh để lộ ra biểu tình này là anh bị mắng hay em bị mắng. Bất quá hắn ngẫu nhiên cũng sẽ đau xót trong lòng, vì cái gì đoạn quan hệ này lại biến thành như vậy, mọi việc cũng không phải do hắn, hắn cũng không làm sai cái gì. Nếu được bắt đầu lại, có thể hay không sẽ có kết quả khác. Có khi không gặp gỡ không quen biết còn tốt hơn, như vô số người xa lạ lướt qua đời nhau, đáng tiếc không có nếu, bọn họ nhất định phải dây dưa trong cuộc đời nhau.

Thiếu niên không biết đã nghĩ đi tận đâu rồi, nam sinh cao trung vốn dĩ rất khó tập trung, hơn nữa cuộc họp này thật sự nhàm chán, khi phục hồi tinh thần, cuộc họp đã kết thúc.

"Còn vấn đề gì không?" Chủ trì một lần nữa gân cổ lên hỏi.

"Không có." "No question." Đoàn viên nhóm lười biếng dựa vào lưng ghế, thanh âm trả lời hết đợt này đến đợt khác, mọi người cũng không nói chuyện cùng nhau, mà bắt đầu túm tụm thành từng nhóm cúi đầu thương lượng buổi tối ăn cái gì. Trương Gia Nguyên trong lòng âm thầm đau khổ, này còn đoàn hồn đâu, hành động này xem ra cũng là thể hiện rõ ràng. Bất quá chính hắn cũng không khá hơn chút nào, dưới lòng bàn chân như gắn lò xo tùy thời sẵn sàng lao ra khỏi phòng họp, rốt cuộc vẫn là tâm tính học sinh, tựa như năm trước còn ở trường học, ngồi trong phòng học như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Không có vấn đề gì hôm nay liền như vậy đi, có vấn đề tùy thời liên hệ người quản lí cùng chúng ta." Tỷ tỷ chủ trì cuối cùng tuyên bố kết thúc cuộc họp, thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu nghĩ, mấy năm nay thần tượng rất được săn đón, nghệ sĩ tuyển tú tuổi càng ngày càng nhỏ, rất nhiều fans yêu thần tượng muốn chết muốn sống, nhưng trong mắt nhân viên công tác bất quá là tiểu hài tử trưởng thành sớm mà thôi, ở trước máy quay là tiểu đại nhân, không có máy quay liền biến thành tiểu nam sinh ấu trĩ tranh nhau que cay ở quầy bán quà vặt.

Châu Kha Vũ, Patrick cùng Trương Gia Nguyên ba người bước ra khỏi phòng họp chính là đùa giỡn túi bụi. Bá Viễn cùng quản lý hữu khí vô lực kêu đừng náo loạn, ba người làm như không nghe thấy, các thành viên khác ở phía sau hi hi ha ha, cửa kính phòng họp bị lôi kéo phát ra tiếng kêu.

Đột nhiên Trương Gia Nguyên buông tay nắm cửa, Châu Kha Vũ cùng Patrick không kịp phản ứng, hai người bị đẩy lên phía trước mở cửa, bước ra ngoài, trực tiếp đụng phải một người. Ổn định thân mình ngẩng đầu nhìn lên, cũng không phải người ngoài, là Nhậm Dận Bồng. Đương nhiên đây cũng không phải cái gì lãng mạn ngẫu nhiên gặp được, cùng một công ty, lại có hoạt động sáu tháng cuối năm, các nhóm sẽ tập trung tại đây hai ngày, gặp phải là ngoài ý muốn, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.

Chuyện xưa của Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên cũng không phải cái gì trời biết đất biết ngươi biết ta biết, cùng hai người bọn họ quan hệ gần một chút trên cơ bản đều có thể nhìn ra họ ngoài mặt không thân, sau lưng lại có rất nhiều bí mật dây dưa lẫn nhau. Châu Kha Vũ cùng Trương Gia Nguyên là bạn cùng hút thuốc trong WC, chuyện lúc trước của Nhậm Dận Bồng cùng Trương Gia Nguyên cũng biết tương đối rõ ràng, Châu Kha Vũ đã từng dùng đôi mắt cún con cầu Trương Gia Nguyên kể cho gã đoạn tiếp theo, lúc sau đổi lại là phải cầu hắn câm miệng để mình yên tĩnh hút thuốc bằng không lỗ tai cũng muốn ù. Patrick thật ra không thành thục như Trương Gia Nguyên, nhưng tiểu hài tử này tuy rằng tuổi không lớn nhưng lại rất thông minh, lúc còn trên đảo Hải Hoa đã nhìn ra, hai người kia tuy là đến từ cùng một công ty nhưng tựa hồ có điểm không hợp nhau, sau lưng luôn là sóng ngầm mãnh liệt. Patrick lười quản chuyện người khác, tự làm tốt việc của mình là được.

Hai người nhìn thấy Nhậm Dận Bồng liền đại khái minh bạch vì cái gì Trương Gia Nguyên đột nhiên buông then cửa ra, vì cái gì hai người bọn họ lại bị đẩy ra trước. Châu Kha Vũ phản ứng trước tiên, cười cùng Nhậm Dận Bồng chào hỏi, Patrick theo sát, dùng tiếng Trung hỏi "Bồng Bồng ăn cơm chưa?"

Đã lâu không thấy, huynh đệ tình thâm, hình ảnh thăm hỏi tốt đẹp không bao lâu bị đánh vỡ. Trương Gia Nguyên không biết từ khi nào từ trong phòng họp chậm rì rì đi ra, đứng phía sau ba người nói một câu: "Ui, cho em nhìn một cái là vị khách nào đến vậy." Bên ngoài nghe chính là giọng Đông Bắc nhiệt tình tiếp đón, nhưng ba người ở đây nghe hiểu được châm chọc phía sau.

Nhậm Dận Bồng vừa thấy Trương Gia Nguyên, trong lòng trầm xuống, tươi cười đọng lại ở trên mặt, cảm thấy giờ suy sụp cũng không tốt lắm, miễn miễn cưỡng cưỡng nặn ra tươi cười, "Tôi đi trước, các cậu chậm rãi trò chuyện." Nói xong vỗ vỗ Châu Kha Vũ cùng Patrick liền tính toán rời đi.

Lúc này những người khác trong INTO1 cũng vừa ra tới, liền thấy được Nhậm Dận Bồng, Riki cùng Santa đi lên, một trận hỏi han ân cần. Nhậm Dận Bồng đột nhiên có điểm hối hận, vì cái gì mình không thể đợi muộn chút nữa mới đến, lại đến đúng lúc gặp được tất cả, không còn cách nào chỉ có thể căng da đầu một trận đối phó. Thường thường còn có thể nhìn thấy Trương Gia Nguyên đứng ở cách đó không xa không nóng không lạnh ánh mắt nhìn chằm chằm anh, nhìn đến da đầu anh tê dại, nhanh chóng dời đi tầm mắt. Trương Gia Nguyên cảm thấy, Nhậm Dận Bồng biểu tình không khác gì nhìn thấy ôn thần.

"Em rất khỏe, Riki lão sư gần đây vết thương ở eo có tốt lên không?" Khi Nhậm Dận Bồng thất thần mà đối Riki nói xong câu đó, Trương Gia Nguyên quyết định thân thủ giúp anh kết thúc tình cảnh này. Hắn bước về phía trước, một phen ôm cổ Nhậm Dận Bồng, chẳng hề để ý cười "Bồng Bồng gần đây rất tốt, ngày hôm qua không phải còn cùng Tưởng Đôn Hào ra ngoài chơi sao, Riki lão sư anh nhọc lòng rồi, anh ấy so với anh tưởng tượng còn tốt hơn một trăm lần."

Trương Gia Nguyên có thể cảm nhận được thân thể Nhậm Dận Bồng càng ngày càng cứng đờ, tươi cười càng ngày càng khó duy trì, nhưng là có người miệng nhanh hơn anh. "Chúng em lát nữa cũng đi ăn, có muốn đi cùng không, em nấu cơm, bất quá khẩu vị phải theo Lâm Mặc nha, em đáp ứng anh ấy rồi." Lời nói này, người nghe đều minh bạch là có ý tứ gì, ý tứ chính là tôi đã cho anh đặc quyền, tỷ như trước đây vì khẩu vị của anh tỉ mỉ làm cơm, hiện tại qua tay liền có thể đưa cho người khác, anh một chút cũng không đặc biệt, không đáng giá.

Lời nói nếu đã bật thốt lên, Trương Gia Nguyên dứt khoát bất chấp tất cả, lại đem đầu đến gần một chút, cánh tay ôm Nhậm Dận Bồng cũng siết càng chặt, ánh mắt là đối Nhậm Dận Bồng cười nói, ý cười lại không ở trong mắt, "Tới đi, anh không phải nói anh muốn học nấu cơm sao. Bất quá Lâm Mặc cũng là người Trùng Khánh, khẩu vị hai người chắc chắn giống nhau, anh ấy lần trước nói thích hương vị của tiệm cơm kia, tối hôm qua em có nghiên cứu qua rồi" Nói tới đây, Trương Gia Nguyên trên mặt đã không còn ý cười, híp mắt lại, đôi đồng tử màu đen lạnh lẽo như hầm băng.

Ghê tởm, thật sự ghê tởm, hắn như thế nào đều có thể dùng mọi loại phương thức làm anh ghê tởm. Nhậm Dận Bồng trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ còn lại ý tưởng này. Cũng không cần cùng người ghê tởm này giữ thể diện nữa, Nhậm Dận Bồng hất tay Trương Gia Nguyên đang ôm vai mình, nỗ lực đem nước mắt từ khóe mắt nghẹn trở về, thanh thanh giọng, dùng âm lượng người bên cạnh vừa vặn nghe được nói: "Em thật làm anh ghê tởm." Xoay người, không quay đầu lại, hôm nay không cần cùng người khác lễ phép nói tái kiến. Nhậm Dận Bồng cưỡng bách chính mình nhất định phải dùng tư thế bình thường nhất rời đi.

Nhìn thấy Nhậm Dận Bồng rời đi, Trương Gia Nguyên liền như quả bóng xì hơi, đem cả người ngã vào tấm kính, vẫn cảm thấy không ổn, chậm rãi ngồi xổm xuống đất, đem mặt vùi vào trong tay, bả vai run run, chỉ chốc lát sau, truyền đến thanh âm khóc nức nở. Mấy người nước ngoài nghe không hiểu chính là hai mặt nhìn nhau, nhưng cũng biết là không phải chuyện vui gì, không dám tùy tiện tiến lên. Ở bên ngoài nhân viên công tác còn đang bận xử lý các sự vụ, không rảnh bận tâm một góc này đã xảy ra tình tiết xuất sắc gì. Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc trao đổi ánh mắt, thở dài, tiến lên muốn kéo cánh tay hắn đứng lên, ít nhất đừng ở trong công ty làm mất mặt, vạn nhất lại bị Long Tổng nhìn thấy, cũng không biết hai người bọn họ phải đối phó như nào.

"Đứng lên, đừng ở chỗ này mất mặt." Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc nửa tóm nửa kéo hắn đứng lên, vị này cũng phối hợp, lau mặt, liền theo lực đứng lên, không chút khách khí đem thân thể đè trên người Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc, được nửa tha nửa kéo mà đi ra khỏi công ty.

Trên xe Trương Gia Nguyên nháo với quản lý muốn về ký túc xá hệ Ngân Hà trước, Châu Kha Vũ cùng Lâm Mặc mặc kệ hắn, hắn nổi điên cũng không phải một ngày hai ngày, tài xế chỉ có thể không rõ nguyên do lái xe đến ký túc xá hệ Ngân Hà.

"Anh nói cậu có phải hay không có bệnh." Lâm Mặc từ màn hình di động ngẩng đầu, hờ hững nói "Cậu nổi điên đừng lôi kéo anh xuống nước, tự dưng phải làm công cụ của cậu."

Trương Gia Nguyên cảm xúc nhìn như khôi phục không ít, ngượng ngùng cười, hướng Lâm Mặc gật gật đầu.

Tới trước cửa ký túc xá hệ Ngân Hà Trương Gia Nguyên vội vội vàng vàng mở cửa xuống xe, Lâm Mặc cùng Châu Kha Vũ ở trong xe kêu đừng đánh nhau a, ngày mai còn có quay chụp cũng bị bỏ ở đằng sau.

Trương Gia Nguyên ngồi trên ghế sô pha, kỳ thật hắn cũng không tính lâu lắm rồi không trở về, hắn thường thường lấy cớ lấy đồ để trở lại, có đôi khi Nhậm Dận Bồng ở đó có đôi khi không ở. Nếu là Nhậm Dận Bồng không ở, thời điểm đồng đội khác ở nhà, cũng không quan tâm hắn lấy cớ, hắn ở bao lâu cũng được. Nhưng đôi khi Nhậm Dận Bồng ở nhà, Nhậm Dận Bồng sẽ không nói chuyện cũng không nhiệt tình tiếp đón hắn, sau đó liền vội vàng chạy vào phòng của mình. Đáng tiếc Nhậm Dận Bồng càng như vậy Trương Gia Nguyên càng thích đi trêu chọc anh, tỷ như đột nhiên xâm nhập vào phòng từ phía sau ôm cổ anh, Nhậm Dận Bồng sẽ gian nan xoay người, một bên nói ra những lời thô tục, một bên đối hắn một trận tay đấm chân đá, nhưng hắn không để bụng, anh đá càng tàn nhẫn, Trương Gia Nguyên ôm càng chặt, thẳng đến người trong ngực bị ghìm có điểm thở không nổi, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ lên, Trương Gia Nguyên mới có thể chậm rãi buông tay, sau đó vẫy vẫy tay chẳng hề để ý ra khỏi phòng, phảng phất hết thảy đều không có phát sinh qua. Trên thực tế, đồng đội khác không để bụng hắn lấy cớ, mà Nhậm Dận Bồng đối hắn đều là tránh không kịp, hắn lấy cớ chỉ là tự an ủi mình, hắn phải cho chính mình lần lượt tự ngược tìm một lý do.

Trương Gia Nguyên lần này cũng vậy, hắn đã sớm không có đồ vật gì cần mang đi, máy móc lướt di động, đầu óc lại không để tâm bất cứ nội dung nào, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm di động, nửa giờ qua, một giờ qua, hai giờ qua, Nhậm Dận Bồng sớm nên họp xong, vì cái gì Nhậm Dận Bồng còn không có trở về, anh rốt cuộc đi đâu, anh có phải hay không lại đi tìm ai chơi. Một đống ý nghĩ như dây leo quấn trong đầu Trương Gia Nguyên, đem hắn đẩy xuống vực sâu, Trương Gia Nguyên cảm thấy chính mình bị bệnh, có lẽ hắn đã ý thức được từ sớm, nhưng hắn vô pháp tự cứu, hoặc là nói mỗi khi hắn cảm thấy hắn tự cứu thành công, Nhậm Dận Bồng liền sẽ một chân đem hắn đá trở về phòng cấp cứu.

Trương Gia Nguyên rốt cuộc ngồi không yên, hắn đi đến bên cửa sổ phòng khách nhìn xuống. Chiếc xe này không phải, chiếc xe kia cũng không phải, chiếc tiếp theo liệu có phải không. Hắn cứ như vậy sừng sững ở bên cửa sổ, trong tay vò vò rèm cửa, Nhậm Dận Bồng nếu một giờ nữa không trở lại, hắn lập tức đi Wajijiwa đào ba thước đất cũng muốn đem người bắt được, nếu là Nhậm Dận Bồng không ở công ty, kia hắn liền đem công ty nháo đến gà chó không yên, làm ca ca tỷ tỷ trong công ty giúp hắn gọi điện cho Nhậm Dận Bồng, phát tin nhắn nói cho anh nếu lại không tiếp điện thoại liền báo cảnh sát. Loại chiêu này ấu trĩ, não tàn, cố chấp, nhưng hữu dụng, đối phó Nhậm Dận Bồng phải như vậy.

Cũng may Nhậm Dận Bồng không làm hắn ở bên cửa sổ chờ lâu lắm, cũng không để kế hoạch của hắn tiến thêm một bước hoàn thiện, hắn nhìn thấy Nhậm Dận Bồng chậm rì rì xuống xe. Trương Gia Nguyên chờ Nhậm Dận Bồng bước xuống, nhìn xem có hay không nam nhân khác cũng bồi anh cùng nhau xuống xe, hắn vô ý thức quấn chặt chỉ tua vào tay, rốt cuộc chỉ tua đứt đoạn, sợi tua giống như ghen ghét, tựa như nọc rắn, mà con rắn này vĩnh viễn bị người thân mật nhất đánh đứt đoạn.

Nhậm Dận Bồng mở cửa nhìn thấy Trương Gia Nguyên liền hoảng sợ, lúc phản ứng được liền mặc kệ hắn hướng phòng của mình đi vào, Trương Gia Nguyên một phen giữ chặt cổ tay của anh, nhấp miệng không nói một lời. Nhậm Dận Bồng cho Trương Gia Nguyên một ánh mắt nghi hoặc, biểu tình không kiên nhẫn đến cực điểm.

"Có bệnh? Tân hôn yến nhĩ, không phải nên về nhà nấu cơm cho vị kia của em sao."

Nhậm Dận Bồng nói xong, Trương Gia Nguyên vẫn là cái biểu tình kia, vẫn giữ nguyên tư thế túm cổ tay, Nhậm Dận Bồng cảm thấy hôm nay kiên nhẫn của mình đã cạn. "Anh kêu em cút, em nghe không hiểu sao, buông tay. Nơi này không có camera, không ai vì sự si tình của em trả phí đâu."

"Bồng Bồng, thực xin lỗi Bồng Bồng." Trương Gia Nguyên tiến lên hai bước cùng Nhậm Dận Bồng mặt đối mặt, đem đầu vùi ở trên vai Nhậm Dận Bồng, cực kỳ giống tiểu cẩu dịu ngoan bên người chủ nhân, bất quá tiểu cẩu này nếu nhìn kỹ, kỳ thật là dã lang.

Nhậm Dận Bồng chỉ cảm thấy buồn cười, mẹ nó, mỗi lần đều như vậy, bọn họ mỗi lần khắc khẩu, đôi khi đến đây chính là kết cục, đôi khi sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Trước khi hai người tham gia tống nghệ, chưa từng tiếp xúc sân khấu. Nhậm Dận Bồng vào Minh Nhật Chi Tử mới gặp Trương Gia Nguyên thì có điểm không vừa mắt, loại người này giống mình chính là hình mẫu các tiểu cô nương yêu thích, so với anh càng nói nhiều càng cứng đầu hơn, càng biết xử sự thế nào trước ống kính. Nhậm Dận Bồng đem Trương Gia Nguyên trở thành hình phản chiếu của mình, mà Trương Gia Nguyên cũng là như thế, Minh Nhật Chi Tử lần đầu tiên biểu diễn, Trương Gia Nguyên cảm thấy nam hài này quá mức giấu đi nội tâm, biểu hiện ra ngoài chính là nhu nhược, giống tiểu bạch hoa. Hai người ở hành lang đụng mặt toàn vờ như không nhìn thấy, người không phạm ta, ta không phạm người.

Về sau này, Nhậm Dận Bồng cùng Vũ Tinh lần đầu tiên tuyển đồng đội, anh cảm thấy không biết chọn ai, thực xấu hổ. Khoảnh khắc anh bắt gặp Trương Gia Nguyên hút thuốc trong WC, anh có điểm kinh ngạc vì cái gì nam sinh trẻ tuổi lại có loại sở thích này, nhưng cũng không muốn nói nhiều, rửa sạch tay đang định ra cửa, Trương Gia Nguyên lại gọi anh.

"Bồng Bồng, anh muốn chọn người nào?."

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ lén đối thoại, Nhậm Dận Bồng có điểm kinh ngạc, từ nhỏ được người trong nhà giáo huấn hiểu lễ phép anh không thể không lưu lại bước chân. "A, anh, anh còn chưa biết, để Vũ Tinh chọn đi."

"Vậy anh thấy em thế nào?" Trương Gia Nguyên búng búng tàn thuốc.

Nhậm Dận Bồng kỳ thật lúc trước đã suy xét đến rất nhiều người, duy chỉ Trương Gia Nguyên là không nghĩ đến, anh không muốn trong một ban nhạc lại có hai người giống nhau, đây là kinh nghiệm anh tổng kết được lúc theo dõi fans của các nhóm nam khác.

Không đợi Nhậm Dận Bồng mở miệng, Trương Gia Nguyên tiếp tục nói: "Hai ta trình độ đều tám lạng nửa cân, cũng đừng nói cái gì theo đuổi giấc mơ đi. Bất quá hai ta có thể biểu diễn một chút huynh đệ tình thâm, cái loại này, hắc hắc anh hiểu chứ." Trên mặt nam sinh mang theo thản nhiên, còn có một tia thoải mái.

Những xích mích của Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng trong cuộc sống chính là thật giả lẫn lộn, tình yêu hận ý phân không rõ, hai người lần đầu tiên đối thoại coi như là thập phần thẳng thắn thành khẩn.

Nhậm Dận Bồng trong lòng tiến thoái lưỡng nam, anh không phải ngốc tử, ngay lúc Hồ Vũ Đồng ở sân khấu đầu tiên mời anh anh liền biết chút chuyện này lập tức sẽ ở trên mạng bị bịa đặt, đáng tiếc anh không đủ thông minh, không nắm chắc được cơ hội. Thông qua quản lý biết được, những chuyện này từ xưa đã có, còn có người trắng trợn dùng cách này để nổi tiếng, đáng tiếc anh không phải vai chính.

Nhậm Dận Bồng từ bỏ suy nghĩ, quay đầu lộ ra thẹn thùng tươi cười, đối Trương Gia Nguyên nói, được, tay ghi-ta.

Trương Gia Nguyên kinh ngạc nhướng mày, không nghĩ tới Nhậm Dận Bồng đáp lại rất nhanh. Hắn cho rằng Nhậm Dận Bồng ít nhất còn muốn đứng ở nơi đó suy nghĩ vài phút, sau đó mới lừa bịp được. Chờ hắn phục hồi tinh thần lại, Nhậm Dận Bồng đã rời khỏi WC, trong tay hắn thuốc đã tàn, thiếu chút nữa cháy tới tay. Trương Gia Nguyên vội vàng đem tàn thuốc ấn rớt, vẫy vẫy đầu cũng đi ra khỏi WC.

Trương Gia Nguyên nghĩ tới vô số lần, nếu ngày đó Nhậm Dận Bồng không đi vào WC sẽ thế nào, ít nhất hai người đều sẽ không khó chịu như vậy. Giống một dây thừng buộc chặt cổ cả hai, dây dưa không rõ, cọ xát lẫn nhau, càng kéo càng đau, càng đau càng siết; lại như là hai chiến sĩ đều không chịu thua, một đao một đao ghim trong lòng đối phương, ai có thể đứng trong vũng máu trụ đến cuối cùng thì thắng lợi; càng như là trong tiểu thuyết, cầu đã gãy, không thể gặp đối phương nói ra đoạn cảm tình này, mà chính mình cũng bị vây tại chỗ vô pháp nhúc nhích, càng vô pháp phá cục. Bất quá này đều là lời lúc sau, ít nhất lúc hai người mới ở chung, cũng xem như vui sướng.

Bọn họ trước ống kính ngồi cùng nhau, bị chụp được không ít ảnh như thật như giả, ngây thơ giống hai học sinh tiểu học. Trương Gia Nguyên nghĩ nếu là chính mình mở lời trước, hắn phải biểu hiện nhiệt tình một chút, giống như là khi còn nhỏ mẹ đã dạy hắn, người khởi xướng bữa tiệc phải bắt đầu trước. Bất quá hắn có khi cũng có thể cảm nhận được, khi hắn đối Nhậm Dận Bồng thân thể tiếp xúc, đều bị bất động thanh sắc né tránh, hắn cho là do khác biệt vùng miền, nghĩ sau khi tiết mục kết thúc nhất định dẫn anh đi Đông Bắc chơi nhìn xem người Đông Bắc nhiệt tình thế nào.

Hai người tuy là vì hiệu quả và lợi ích, nhưng Trương Gia Nguyên cảm thấy không ảnh hưởng cảm tình bọn họ, họ vẫn sẽ là bạn tốt, Trương Gia Nguyên phát hiện hình như hắn có điểm hiểu lầm Nhậm Dận Bồng, anh đối mặt ống kính sẽ có chút nói không nên lời, đây là đến từ nội tâm rối rắm, Nhậm Dận Bồng không có thói quen chuẩn bị trước khi lên sân khấu, sợ hãi nói nhiều sai nhiều. Nhậm Dận Bồng tính cách chính là biệt biệt nữu nữu, giờ cũng đã khắc phục được không ít. Trước ống kính đôi khi sẽ thể hiện ra một ít hành vi cùng ngôn ngữ không giống anh, tỷ như anh sẽ vô ý thức kéo cánh tay Trương Gia Nguyên, tỷ như sẽ thình lình nhảy một đoạn tra tấn người xem, nhưng đôi khi lại là một người yếu đuối nhu nhược, nửa ngày nói không ra một câu, khiến người nghe sốt ruột. Trương Gia Nguyên nghĩ, anh thật đáng yêu, muốn một mông ngồi chết.

Trương Gia Nguyên dùng răng nạo dừa cho anh, Trương Gia Nguyên kêu mau cho Bồng Bồng một miếng bánh kem, Trương Gia Nguyên đặt đầu ở bả vai anh cọ tới cọ lui, Trương Gia Nguyên mang theo Nhậm Dận Bồng tiến lại đám người ăn dưa hấu, còn có rất nhiều bị phát hiện, không bị phát hiện, đó là góc nhỏ vui sướng của hai người. Nhậm Dận Bồng lúc mới đầu cũng kinh ngạc sau dần thành thói quen, "Như vậy không tốt đi" biến thành "Gia Nguyên vất vả, yêu em." Lý tính biến thành cảm tính, mọi chuyện cứ thế phát triển, người trong cuộc chưa phát hiện, chỉ đắm chìm trong vui sướng. Hai người hồ nháo cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng chỉ cần ăn một cái kem liền có thể giải quyết.

Có một ngày hai người đi công tác chung một xe, trên xe Trương Gia Nguyên đột nhiên kéo lấy tay Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng đang gà gật bị dọa đến giật mình một cái, ngược lại cũng không hoảng hốt, dựa vào cửa sổ xe hỏi: "Em làm gì nha?"

"Em mới vừa nhìn tay anh, vì sao người thì cao 1m80 mà tay lại nhỏ như vậy?"

Nhậm Dận Bồng cười khúc khích, nói hai ta so đi.

"So thì so, tay em chắc chắn to hơn anh" Nam sinh giơ bàn tay ra, một bộ tư thế không chịu thua.

Lòng bàn tay liền tim, liền bị điện giật tê dại.

Nhậm Dận Bồng chỉ có một ý tưởng, mình đúng là thiếu nợ. Trong nháy mắt Nhậm Dận Bồng vội vã thu hồi tay, lại bị Trương Gia Nguyên một phen nắm lấy. Nhậm Dận Bồng không dám lại ngẩng đầu, anh không lý giải được vì cái gì lại phát sinh chuyện này , các giác quan dường như cũng biến mất, chỉ cảm thấy đầu óc như có pháo hoa nổ tung, muôn màu muôn vẻ. Tay anh không dám nắm lại, cũng không dám rút ra. Trong xe một mảnh an tĩnh, so tay lớn nhỏ đùa giỡn phảng phất như chuyện phát sinh ở thế kỷ trước.

"Bồng Bồng?" Trương Gia Nguyên trước đánh vỡ yên tĩnh, lỗ tai đỏ bừng, tay lại càng nắm càng chặt.

"Ừ?"

Trương Gia Nguyên không dám nhìn Nhậm Dận Bồng, cũng không biết nhìn hướng nào mới tốt, ánh mắt không biết làm sao nhìn loạn khắp nơi, dưới mông như có gai nhọn. Hắn sợ làm không tốt Nhậm Dận Bồng sẽ không để ý đến hắn nữa, nhưng hành vi của hắn so với lý trí sớm hơn một bước. Lại nghĩ tới mẹ đã nói với hắn, người khởi xướng phải là người chủ động, vì thế cưỡng bách chính mình cùng Nhậm Dận Bồng đối diện, chẳng ngờ đầu Nhậm Dận Bồng đã sắp chôn xuống ngực rồi. Trương Gia Nguyên muốn mở miệng nói cái gì đó, rồi lại cảm thấy giọng nói như bị cướp mất, nói cái gì cũng không nên lời. "Bồng Bồng, cùng nhau đi" những lời này không đầu không đuôi, không có chủ ngữ, có thể lý giải thành bạn học cùng nhau làm bài tập, cũng có thể lý giải thành một đôi tình lữ lập tức muốn đi Cục Dân Chính đăng kí, rất có đường lui. Trương Gia Nguyên không trông cậy vào Nhậm Dận Bồng đáp lại hắn, chỉ cần so với những gì hắn nghĩ tốt hơn một chút là được rồi.

Trương Gia Nguyên cảm thấy thời gian phảng phất đã qua 800 năm, hắn nhìn Nhậm Dận Bồng chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt đỏ bừng, miệng mở lại đóng, một chữ đều nói không nên lời. Trương Gia Nguyên cảm thấy chính mình kiên nhẫn cực kỳ, không quan hệ, hắn dù sao sẽ không buông tay ra, quá trình này hắn hưởng thụ, không đến một khắc cuối cùng ai biết được kết quả đâu. Tựa như hắn tuyên bố tình yêu ở Weibo, hắn nói tình yêu giống nướng sườn dê, để ý quá trình không theo đuổi kết quả. Không phải hắn muốn nói Nhậm Dận Bồng là sườn dê, mà là hắn cảm thấy nhân sinh không đến một khắc cuối cùng ai có thể giải quyết dứt khoát, cả nhân sinh cũng là một quá trình.

Thời gian dường như lại đi qua 800 năm, Trương Gia Nguyên cảm thấy Ngưu Lang Chức Nữ trên cầu Hỉ Thước gặp gỡ đều không cần chờ lâu như vậy, Nhậm Dận Bồng mới chậm rãi mở miệng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, Trương Gia Nguyên nỗ lực đem lỗ tai dựng lên mới nghe rõ. Anh nói: "Ai nha, em đừng, anh, ai nha nói như thế nào đây, ai da không nói."

Này tính là trả lời kiểu gì, Trương Gia Nguyên trước mắt tối sầm. Trương Gia Nguyên vừa mới dùng 1600 năm thời gian suy nghĩ rất nhiều khả năng cả tốt cả không tốt, chỉ có không nghĩ tới còn có thể có loại trả lời này. Kỳ quái, Nhậm Dận Bồng cũng không rút tay ra, chậm rãi, ngón tay thế nhưng cũng nhẹ nhàng nắm lại.

Xe ngừng trước cửa ký túc xá, Nhậm Dận Bồng chạy vào ký túc xá, Trương Gia Nguyên không nhanh không chậm đi theo phía sau. Trương Gia Nguyên tâm tình rất tốt,đèn flash của các trạm tỷ đều biến thành ngôi sao chứng kiến tình yêu bọn họ, các fan kêu gọi đều biến thành chân thành chúc phúc trong hỉ yến, còn bảo an, ân, bảo an liền vẫn là bảo an, bất quá hỉ yến của bọn họ thuê bảo an cũng khá tốt, đến lúc đó mời Diêm Vĩnh Cường tới thổi một đoạn kèn xô-na có phải hay không có thể giảm giá 20%.

Sau đó mọi chuyện đột nhiên thay đổi, vẫn có rất nhiều người đối đoạn thời gian kia nhớ mãi không quên, ngẫu nhiên có người suy đoán một đêm kia rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng đại đa số mọi người đều cảm thấy không phải chuyện quan trọng gì. Kỳ thật đêm đó cái gì cũng không phát sinh, kỳ thật đêm đó cái gì cũng đều đã xảy ra.

Trình độ âm nhạc hai người tám lạng nửa cân, ban đầu chưa bị bình xét cấp bậc ảnh hưởng, thuận lợi qua vòng loại, cứ như vậy phấn đấu, bọn họ chỉ nghĩ muốn kì nghỉ hè vui sướng này vĩnh viễn không kết thúc. Nhưng ông trời bận quá, nghe không được nguyện vọng nhiều người như vậy, hệ Ngân Hà dừng bước tại vòng bán kết, tương lai không biết sẽ phát sinh cái gì, không biết có thể hay không không được ký hợp đồng, không biết có thể hay không cứ như vậy từ biệt phân tán trời nam đất bắc.

Trương Gia Nguyên ở phòng dụng cụ tìm được Nhậm Dận Bồng, Nhậm Dận Bồng ngồi xổm một góc, khóe mắt hồng hồng, như là mới vừa khóc xong. Ngày thường hắn đều đảm đương làm hạt dẻ cười chọc Nhậm Dận Bồng vui vẻ, tuy hiện tại hắn không có tâm trạng, nhưng vẫn muốn an ủi anh. Trương Gia Nguyên giống ngày thường vỗ vỗ anh, làm anh yên tâm, nhưng hắn phát hiện chính mình cũng làm không được, hắn cũng hảo muốn khóc, Trương Gia Nguyên vẫn luôn nghĩ đi thi để vui là chính, vì thế hắn có thể thản nhiên tiếp thu kết quả, nhưng nếu chuyện này cùng Nhậm Dận Bồng, cùng đoạn cảm tình này có quan hệ, hắn lại không thể nào sắm vai bình yên tự nhiên. Vì thế hắn không nhịn nữa, nước mắt hắn chảy ra, hắn cuống quít dùng mu bàn tay lau nước mắt, lại như thế nào cũng lau không hết, hắn một tay nắm góc áo, quần áo bị xoa nhăn dúm dó, đầu ngón tay cách quần áo véo vào thịt.

Nhậm Dận Bồng giống như từ cảm xúc bi thương tỉnh lại, lo sợ không yên nhìn Trương Gia Nguyên trước mắt, anh không có thấy qua Trương Gia Nguyên như vậy, anh vô thức vỗ vỗ lưng Trương Gia Nguyên, lại đem tay đặt trên mặt Trương Gia Nguyên lung tung lau nước mắt của hắn, sau đó đôi tay ôm mặt hắn, trán càng dựa càng gần, sau đó là chóp mũi, cuối cùng là môi.

Trên đường trở lại Trùng Khánh, Nhậm Dận Bồng ở trên máy bay chụp một bức ảnh bầu trời, sau khi xuống máy bay liền đem ảnh gửi cho Trương Gia Nguyên, lại đăng một đoạn, Nhậm Dận Bồng viết: "Đã nhận tâm ý của Wajijiwa, yên tâm đi, mình đã bình an hạ cánh rồi."

Qua mấy ngày, Nhậm Dận Bồng trong lúc vô tình click mở weibo Trương Gia Nguyên thấy hắn đã đổi ảnh, chính là bức ảnh mấy ngày trước anh gửi cho hắn. Nhậm Dận Bồng nghĩ, quả nhiên là nhanh tay, mình cũng phải đăng ảnh này lên, bằng không uổng phí trình độ chụp ảnh của mình.

Đã từng rất ngọt ngào, nơi nơi đều được ánh mặt trời chiếu rọi. Nhưng thế gian đâu ra nhiều hoa hoa thảo thảo tốt đẹp lại may mắn như vậy được ánh mặt trời tắm gội, những nơi góc khuất, là nơi vi khuẩn âm thầm phát sinh, cỏ dại hoa dại bị dẫm rối tinh rối mù, mới là thái độ nhân sinh bình thường.

Nhậm Dận Bồng tâm tư mẫn cảm mà nội liễm, ở trước mặt người quen vui vẻ thoải mái, đối mặt người không thân liền bày ra biểu tình lãnh đạm, thường thường khiến người khác khó hiểu, mình đắc tội cậu ta sao. Nhậm Dận Bồng cảm thấy chính mình thật dũng cảm, đây là anh lần đầu tiên nắm tay, là lần đầu tiên anh hôn môi, là lần đầu tiên anh ở trước công chúng mập mờ biểu đạt tình yêu. Cảm tình của Trương Gia Nguyên đối với anh khẳng định là độc nhất vô nhị, những cử chỉ dịu dàng, chỉ thuộc về một mình Nhậm Dận Bồng.

Nhưng anh nhanh chóng phát hiện anh sai rồi, Minh Nhật Chi Tử anh cũng xem, anh phát hiện hình như không phải như thế. Lại cẩn thận cân nhắc, sinh hoạt của Trương Gia Nguyên giống như cũng không phải như vậy, hắn giống như với ai đều có thể cùng chơi, ở trên mạng xem những bình luận, mọi người nói rất có đạo lý, hắn với ai đều có ái muội tình cảm, hắn đối với ai cũng đều thực tốt. Nhậm Dận Bồng phẫn nộ, cảm thấy thẹn, cảm thấy chính mình bị một học sinh lừa không chỗ dung thân.

Trương Gia Nguyên mang cơm hộp về nhà Nhậm Dận Bồng không ăn cũng không nhìn, mặc cho nó thiu thối lại đem ném vào thùng rác. Trương Gia Nguyên kéo Nhậm Dận Bồng đi ra ngoài chơi bị anh hung hăng đẩy ra phanh một tiếng đóng cửa lại, Trương Gia Nguyên đầy mặt tươi cười cùng người trong Minh Nhật Chi Tử diễn theo kịch bản, càng diễn, Nhậm Dận Bồng càng cảm thấy ghê tởm vài phần. Trương Gia Nguyên không biết đã xảy ra cái gì, cũng không biết chính mình nơi nào đắc tội anh, Nhậm Dận Bồng vì cái gì đối hắn càng ngày càng lạnh nhạt, vì cái gì hắn ngọt ngào diễn trò tất cả đều mất đi hiệu lực. Hệ Ngân Hà sau khi ký hợp đồng với Wajijiwa, Wajijiwa thuê cho bọn hắn một cái chung cư ở Bắc Kinh làm ký túc xá. Nói là ký túc xá hệ Ngân Hà, kỳ thật dân cư thường trú chỉ có Trương Gia Nguyên cùng Nhậm Dận Bồng, những người khác hoặc là ở Bắc Kinh đi học ngày thường ở ký túc xá trường học, hoặc là ở Bắc Kinh có nhà. Nhậm Dận Bồng sau lại phát hiện chính mình trốn không xong, liền ngày nào cũng hẹn người ra ngoài chơi, chơi đến nửa đêm, chờ Trương Gia Nguyên ngủ lại về nhà. Về sau, nhìn thấy có một vị trạm tỷ anh thấy quen mắt thường thường gửi tin nhắn cho anh, Nhậm Dận Bồng click mở Weibo hồi phục khung chat, vui vẻ đến nơi hẹn. Trước khi ra khỏi nhà còn phun keo xịt tóc, trong lòng nghĩ, mẹ nó, lão tử yêu nữ nhân, lão tử chính là lâu lắm chưa thấy được nữ nhân mới có thể mắc mưu.

Không quá mấy ngày, tin tức Nhậm Dận Bồng đi chơi riêng với trạm tỷ chiếm cứ mọi trang mạng, tin tức xấu như quân bài domino, ngã một tấm, liền sẽ sinh ra phản ứng dây chuyền, cho dù là Nhậm Dận Bồng cũng sẽ không may mắn thoát khỏi, càng nhiều tư liệu bị khai quật.

"Xé cp, Trương Gia Nguyên liền thôi bỏ đi." "Ghê tởm tôi thật sự, hắn đúng là rất hưởng thụ."

Tin tức xấu bạo nổ, trên truyền thông đều là một câu hỏi: Bồng Bồng tử thật là đang nói dối sao?

Nhậm Dận Bồng không dám phủ nhận, bởi vì là sự thật, tuy rằng không biết vì cái gì cùng đồng học cũ trò chuyện lại bị thông báo thiên hạ, nhưng là càng sợ chọc giận khán giả, sự tình càng vô pháp cứu vãn. Nói nhiều sai nhiều, như đi trên băng mỏng, Nhậm Dận Bồng ở trước ống kính thà rằng từ bỏ giải thích cũng không dám nói nửa lời, nhưng cuối cùng vẫn là lật xe.

Wajijiwa khẩn cấp ra bản thảo yêu cầu anh lập tức phát Weibo, chỉ cần xin lỗi, những cái khác không cần giải thích. Người đại diện không có tâm tư lại đi an ủi tâm tình một đương sự khác là Trương Gia Nguyên, ở trong mắt người đại diện, đây chỉ là chuyện nhỏ, nhiều nhất là mất bớt fan CP, không quan hệ, về sau hai người còn có thể tìm người khác sao tác, nhưng nếu là nghệ sĩ ký hợp đồng Nhậm Dận Bồng trực tiếp bị thị trường vứt bỏ, chỉ sợ Trương Gia Nguyên sẽ biến thành kẻ goá vợ.

Sự tình bùng nổ Nhậm Dận Bồng không kịp suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nay quá mệt mỏi, bị công ty nói, bị người đại diện mắng, fans liên tiếp từ bỏ, giống như đã bị giết rồi còn bị liên tục hành hạ thi thể. Đây đối với tính cách của anh mà nói, không thể nghi ngờ chính là trời sập, trước khi ngủ anh luôn muốn ngày hôm sau không cần tỉnh lại thì tốt rồi, nhưng ngày hôm sau đồng hồ báo thức vẫn sẽ là đúng giờ đem anh đánh thức đi đến công ty xử lý mọi chuyện.

Sau khi xin lỗi trên Weibo phát ra, anh vùi ở trên giường thật sâu thở ra một hơi, đem điện thoại tắt nguồn. Cảm xúc bi thương chậm chạp mà mãnh liệt, anh trốn trong ổ chăn thất thanh khóc rống. Đang khóc, anh cảm giác được có người vào phòng, Nhậm Dận Bồng không nghĩ ra là ai, đồng đội khác cũng ngại bị anh liên lụy, cứ mắng chửi đi, dù sao tôi sớm đã thành thói quen. Nhưng người kia đi vào phòng lại không có làm ra động tác gì, cũng không nói gì, Nhậm Dận Bồng đem chăn che mặt lộ ra, thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên mặc một thân đen, chỉ có kính mắt phản chiếu ánh sáng.

Nhậm Dận Bồng đột nhiên cảm giác chính mình bị sét đánh một chút. Sự kiện bùng nổ, anh giống một đám ruồi không đầu, chỉ nghe theo ý kiến công ty, tập trung xử lý mọi chuyện, anh đều đã quên người kia cũng chịu không ít rắc rối, mà nhân vật chính này đang đứng ở trước mặt anh, mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt.

"Ghê tởm em? Kỹ thuật diễn thật tốt a Bồng Bồng." Trương Gia Nguyên đi đến mép giường Nhậm Dận Bồng, cúi đầu nhìn anh, bàn tay ôn nhu sờ sờ tóc anh, ngón tay cắm vào, đột nhiên túm tóc Nhậm Dận Bồng.

Nhậm Dận Bồng không kịp phòng ngừa toàn bộ đầu đã bị giật ngửa ra sau, Trương Gia Nguyên nhìn qua càng không kiên nhẫn, áp sát dựa vào càng gần, một tay hung hăng nắm tóc Nhậm Dận Bồng, một tay nhéo mặt Nhậm Dận Bồng, "Anh chính là đối với em như vậy, anh gạt em, bạo lực lạnh em, còn mắng em ghê tởm?" Trương Gia Nguyên hô lớn.

Nhậm Dận Bồng cảm xúc hoàn toàn đứt đoạn, thân thể như phát điên tránh thoát khống chế của Trương Gia Nguyên, đứng lên được chuyện đầu tiên chính là cho Trương Gia Nguyên một cái tát.

Trương Gia Nguyên bụm mặt, biểu tình không thể tin. Mà Nhậm Dận Bồng đứng trước mặt hắn, trong ánh mắt mang theo lửa giận, không hề xin lỗi. Trương Gia Nguyên quả thực cảm thấy đã chịu nhục nhã vô cùng, kéo xuống đèn đầu giường liền hướng trên người Nhậm Dận Bồng ném tới. Hai người xông vào đánh nhau, không còn nhìn thấy ôn tồn ngày xưa, giờ chỉ còn hai kẻ thù chém giết ngươi chết ta sống.

Trận chém giết này không có người thắng, bọn họ trên người đều vết thương chồng chất, mặt lại dị thường hoàn hảo. Giới giải trí thật là một địa phương đốt cháy giai đoạn, ngắn ngủn tiến vòng mấy tháng hai vị dù cho ở thời điểm tức giận, vẫn nhớ rõ ngày mai cả hai còn có hoạt động, không thể ở trên mặt lưu lại vết tích.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro