Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bận rộn một ngày, Lâm Tứ Tiểu thư rốt cuộc cũng trở về. Dưới sự phục thị của nha hoàn hầu hạ phao một cái tắm, xua tan phần nào mệt mỏi, nàng theo thói quen đi đến trước kệ sách, rút ra quyển sách đêm qua chỉ đọc một nửa ngồi vào trước bàn, cầm cây kéo trên bàn tròn cắt bấc đèn, bắt đầu đọc.

Đọc chưa đầy hai trang, Lâm Bất Tiện liền cảm thấy hoa mắt, nhắm mắt đỡ trán, chỉ cảm thấy mình lúc này phảng phất giống như đang ở trên thuyền, tứ phía đều là sóng gió thúc thuyền nhỏ đung đưa không ngừng.

Ngay cả cửa phòng ngủ bị mở ra đều không có phát hiện, nhất đẳng nha hoàn Từ Nghi bước từng bước nhỏ đến bên cạnh Lâm Bất Tiện, đánh một cái vạn phúc, thấp giọng nói:

"Tiểu thư, có thư của Kinh Thành."

Nói xong từ trong ngực móc ra một phong thư, dùng hai tay phủng tới trước mặt Lâm Bất Tiện.

Chỉ sau khi cơn choáng váng giảm bớt một chút, Lâm Bất Tiện mới mở mắt, tính tình nàng luôn luôn chính là ẩn nhẫn như vậy, cho dù ngẫu nhiên sinh bệnh, không đến trình độ khó có thể thừa nhận cũng sẽ không dễ dàng nói ra miệng, thói quen này từ khi Lâm Bất Tiện hiểu chuyện liền có.

Cường thịnh đời thứ ba Lâm Phủ, hiện giờ rơi vào trên người Lâm Bất Tiện, đôi vai liễu yếu khiêng Lâm phủ hưng suy.

Lâm Bất Tiện nghĩ thầm, đại để là lần trước mới vừa tiếp đãi xong nhóm các phô hào chưởng quầy Lạc thành nhập phủ, hôm nay lại đi tuần sở hữu cửa hàng bên trong thành, xóc nảy cả ngày có chút mệt mỏi.

Nghe được thanh âm Từ Nghi, Lâm Bất Tiện tay xoa nhẹ trán, tiếp nhận phong thư, giữa phong thư vẫn là sáu chữ to rồng bay phượng múa: Lâm Tứ Tiểu thư phương khải, giấy dán cũng hoàn hảo.

Lâm Bất Tiện xé mở phong bì lấy thư ra liếc mắt nhìn vài lần, lại là một trận trầm mặc, sau đó mới đưa giấy viết thư gấp gọn lại, vẫn không giống như thường ngày lập tức đặt vào trong hộp gỗ, chỉ là tiện tay đặt lên bàn, nhìn ánh nến trước mặt xuất thần.

Thư, tự nhiên là Chung Tiêu Đình gửi tới, trong thư nói hắn đã không phụ sự mong đợi của mọi người sát ra kỳ thi mùa xuân, ít ngày nữa liền phải tham gia kỳ thi cuối cùng trong cung, tranh thủ kim bảng đề danh, ngóng trông sớm cho kịp hồi hương, thực hiện lời hứa.

Lâm Tứ Tiểu thư vẫn trầm mặc thật lâu sau, thấp giọng hỏi:

"Từ Nghi, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

Từ Nghi che miệng cười khẽ, trả lời:

"Tiểu thư chẳng lẽ là bận bịu hồ đồ rồi? Hôm nay là ngày chúng ta theo thông lệ tìm phô chưởng quầy, ngày rằm."

"Nga, tháng 5 sao?"

"Vâng."

Lâm Bất Tiện phát ra một tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy, lẩm bẩm nói:

"Đúng rồi, kỳ thi mùa xuân tháng tư khai khoa, tính toán thời gian cũng là thời điểm......"

Từ Nghi đi vòng qua bên cạnh Lâm Bất Tiện vì Lâm Bất Tiện thêm một chén trà nóng, hỏi:

"Tiểu thư, Chung công tử trong thư nói gì vậy? Chính là có tin tức tốt?"

"Ân, nói là lọt vào 60 người đầu bảng, ít ngày nữa liền phải tham gia thi đình."

"Quá tốt rồi! Nô tỳ liền biết Chung công tử nhất định có thể cao trung!" Nghe được Chung Tiêu Đình có thành tích, dáng vẻ Từ Nghi biểu hiện so Lâm Tứ Tiểu thư còn kích động hơn nhiều.

Lâm Bất Tiện vẫn chưa lên tiếng, cầm lấy phong thư trên bàn lên, đứng dậy đi đến trước kệ sách, đặt bức thư vào trong hộp gỗ.

Từ Nghi là gia sinh tử*, từ nhỏ liền hầu hạ bên cạnh Lâm Tứ Tiểu thư, chủ tớ ở giữa cũng không có quá nhiều cố kỵ, dứt khoát đuổi tới bên cạnh Lâm Bất Tiễn, nhảy nhót mà truy vấn: (*: con của người hầu trong phủ)

"Tiểu thư, Chung công tử có nói khi nào sẽ trở về không? Khi nào thỉnh người qua phủ?"

Lâm Bất Tiện chỉ quay đầu lại liếc nhìn Từ Nghi, người sau liền cấm thanh, Lâm Bất Tiện đôi mắt quá thâm thúy, thâm thúy đến nhìn không tới một tia gợn sóng.

Từ Nghi thấp giọng nói:

"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

"Có lẽ là hôm nay sáng sớm dậy liền đi tìm phô, có chút mệt mỏi, đi ngủ đi."

"Vâng, nô tỳ hầu hạ người nằm xuống."

Từ Nghi hầu hạ Lâm Bất Tiện nằm xuống, tắt đèn rồi lui về nhĩ phòng, trong khuê phòng một mảnh tăm tối, trong không khí tràn ngập hương khí an thần hương thơm thanh nhã, loại hương này là hàng ngoại nhập ngoại bang, hiệu quả an thần là tốt nhất, nhưng lúc này đây, Lâm Bất Tiện làm thế nào cũng ngủ không được.

Bận rộn cả ngày, thân thể của nàng đã mỏi mệt cực độ, vừa quay đầu lại không hiểu tuôn ra một cỗ cảm giác bực bội, như khói, như sương quanh quẩn trong lòng.

Dù cho Lâm Tứ Tiểu thư định lực thâm hậu, cuối cùng cũng ép không xuống, đuổi không tan.

Qua ít ngày nữa chính là sinh thần 20 niên hoa của Lâm Tứ Tiểu thư, tuổi này đặt tại Yến quốc, xem như là lão cô nương không gả ra được.

Lâm Tứ Tiểu thư là đích nữ duy nhất của Lâm phủ, hôn nhân đại sự quan hệ tông tộc kéo dài, tự nhiên không thể thiếu quan tâm, chính là......

Mắt thấy ngày này liền phải tới, Lâm Bất Tiện lại không vui.

Luôn luôn thông minh Lâm Tứ Tiểu thư cũng nghĩ không thông bực bội này từ đâu mà đến, có lẽ...... Là tâm cảnh của mỗi một nữ tử sắp xuất giá đều phải trải qua đi.

Nữ tử tổng phải gả người, không phải sao?

Từ xưa hôn nhân đại sự đều là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, có bao nhiêu nữ tử chỉ có thể ở đêm đại hôn mới nhìn thấy chân dung phu quân, mà mình lại có thể trước một bước coi tướng mạo, tri kỳ nhân phẩm, đã xem như may mắn. (*:ý nói chuyện cưới xin là phải nghe theo lệnh của cha mẹ và sự thu xếp của người làm mai)

Lâm Bất Tiện không muốn suy nghĩ sâu xa, cưỡng bách chính mình phải suy nghĩ về những thứ khác, nghĩ sổ sách, nghĩ cửa hàng...... Đột nhiên, trong đầu Lâm Bất Tiện xẹt qua một đạo hàn quang, bên tai vọng lên thanh âm bảo kiếm ra khỏi vỏ.

Lâm Bất Tiện tự hỏi gặp qua không ít bảo vật, thanh kiếm trong hiệu cầm đồ hôm nay...... Nàng lại là lần đầu tiên thấy.

Trong đầu Lâm Bất Tiện hiện lên tên khất cái ban ngày kia, thật sự vô pháp đem thần binh liên hệ cùng tên khất cái kia đến một chỗ, thần binh như thế cho dù không phải gia truyền chi vật của thế gia đại tộc, cũng tuyệt không phải gia nhân bình thường có thể có được, Lâm Tứ Tiểu thư không khỏi có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là trải qua chuyện gì mới có thể làm một vị thế gia công tử nghèo túng đến tận đây?

......

Bên kia, Vân An treo trên chạc cây "Sách" một tiếng, đột nhiên mở mắt, thanh âm "Ong ong ong" ồn ào khiến Vân An không ngủ được.

"Lũ muỗi đáng chết!"

Vân An bực bội xoa xoa mái tóc dài rối tung của mình, mở ra không gian, lấy ra một chai đuổi côn trùng, bôi lên trên người.

Muỗi nơi này Vân An không sợ, hình như là do ăn quá nhiều thực phẩm công nghiệp, Vân An từng chính mắt nhìn thất muỗi nơi này sau khi hút máu của nàng xong trực tiếp bị độc chết, chỗ bị muỗi cắn cũng không nổi mẩn.

Nếu không phải thanh âm "Ong ong ong" này khiến Vân An ngủ không ngon, nàng mới luyến tiếc dùng bình chống côn trùng, đây là loại thuốc đặc biệt do phòng thí nghiệm nghiên cứu ra, có thể xua tan hết thảy rắn rết sâu kiến, bình nhỏ lớn bằng bàn tay, Vân An chỉ mang theo ba bình.

Vân An gối một cánh tay, theo khe hở của tán cây xanh um tươi tốt, nhìn lên bầu trời.

Hôm nay là 15, trăng như mâm tròn, ánh trăng sáng nhẹ nhàng trải rộng trên mặt đất, Vân An đột nhiên nhớ nhà.

Không biết ủy thác thành lập xong chưa, cha mẹ cùng tỷ đệ sinh hoạt có được cải thiện hay không? Các phóng viên có đi quấy rầy người nhà của mình hay không? Bọn họ trôi qua có được không?

Chỉ chớp mắt Vân An đã đi tới Yến Quốc bốn tháng, nàng bản thân cảm nhận được tiết tấu chậm rãi ở cổ đại. Nếu đặt ở Trái Đất bốn tháng có thể làm tốt rất nhiều chuyện, nhưng ở nơi này nàng chỉ là từ một tòa núi hoang đi bộ đi đến Lạc Thành, trên đường chụp một chút tư liệu sống, bị buộc phải đem kiếm đi cầm đổi lấy một bữa ăn no nê, thời gian sau này lại không biết như thế nào cho phải.

Có thể làm cái gì đây? Có thể chuộc lại thanh kiếm kia lại không tạo ra hiệu ứng bươm bướm?

Vân An phạm khó, nghề nông kỳ thật là lựa chọn không tồi, nhưng mình là hắc hộ không cách nào đến quan phủ làm công chính, căn bản không thể mua đất.

Lại nói nghề nông kỳ thu hoạch quá dài, thu hoạch không thể vội vàng, Vân An cũng không muốn đem thể nghiệm xuyên qua quý báu của mình lãng phí vào việc trồng trọt......

Vân An thở dài, xoay người nằm trên cành cây, tứ chi treo ở giữa không trung, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

......

Sáng sớm hôm sau, cửa sau Lâm phủ mở ra, một tên gia đinh dắt ngựa từ bên trong đi ra, thẳng đến khi đi ra khoảng cách một mũi tên mới xoay người lên ngựa, liên tiếp giục ngựa mấy roi, nhanh chóng rời đi.

Vân An tỉnh, từ trên cây nhảy xuống, đi đến bên cạnh giếng uống nước, đơn giản rửa mặt sau đó đi về phía Đông.

Hai bên đường phố sớm đã có một ít cửa hàng đã mở, Vân An đi đến trước một quán mì, đặt cọc mười đồng tiền, thỉnh lão bản giúp mình làm 50 cái bánh nướng, còn đặc biệt phân phó sau khi làm xong phải dùng lửa than nướng hai mặt, cho đến khi bánh nướng trở thành cứng ngắc, lão bản không rõ nhưng tỏ vẻ sẽ làm theo.

Đây là một trình tự làm mất nước, có thể kéo dài thời gian bảo quản thực phẩm, Vân An dự định dự trữ một ít thực phẩm trong không gian, như vậy tổng sẽ không bị đói chết.

Sau đó, Vân An mang theo một xâu tiền đến tiệm vải, chọn một kiện trang phục vải thô màu vàng đất, thỉnh tiểu nhị gói lại dùm mình, cầm theo bao đi ra, dọc theo đường đi cùng hỏi thăm người ven đường, đi tới một khách điếm, Vân An cố ý dùng camera chụp chiêu bài của khách điếm, nàng nhất định phải mau chóng nhận biết một ít tự thường dùng.

Tiểu nhị khách điếm thấy Vân An rong tay cầm một xuyên tiền đồng, thân thiện mà hô:

"Thỉnh an khách quan, ngài là nghỉ chân? Vẫn là ở trọ?"

"Ở trọ, khách phòng chỗ các ngươi một đêm bao nhiêu tiền?"

"Hồi khách quan, Thiên Địa Huyền Hoàng bốn gian thượng phòng đã đầy, tiểu điếm hiện nay chỉ có phổ gian, 50 văn tiền một đêm, bao sáng tối hai bữa cơm, cơm sáng là thanh cháo bánh bao, cơm chiều là mì sợi. Nếu ngài cần thêm đồ ăn sớm nói một tiếng, đồ ăn đều treo ở phía trên......"

Điếm tiểu nhị chỉ chỉ trúc bài treo trên tường, tiếp tục nói:

"Đến lúc đó tiểu nhân cùng nhau đưa đến trong phòng cho ngài."

Nghe được giá cả Vân An một trận thịt đau, nhưng vẫn là cầm trong tay xuyên thành một xâu trăm văn tiền đưa cho điếm tiểu nhị:

"Trước trụ hai đêm đi, cho ta chuẩn bị nước tắm tới."

"Được rồi, khách quan bên này thỉnh."

Khách phòng không lớn, đại khái bốn năm mét vuông, một bàn một giường một trương trường ghế, vị trí sát cửa sổ đặt một trương bình phong, mặt sau là bồn tắm.

Sau nửa canh giờ, điếm tiểu nhị mang theo tiểu nhị nấu nước gõ vang cửa khách phòng, nói:

"Khách quan, nước ấm tới."

Điếm tiểu nhị cùng tiểu nhị chọn một cái đòn gánh, ba thùng nước ấm một thùng nước lạnh, tiểu nhị đem hai thùng nước ấm cùng một thùng nước lạnh đổ vào bồn tắm, đem một thùng nước ấm còn lại đặt bên cạnh bồn tắm, còn săn sóc mà đem gáo múc nước phóng vào trong thùng nước ấm.

"Đa tạ."

Tiểu nhị nấu nước vẫn đứng ở chỗ đó không đi, đôi tay ở bên hông trên tạp dề xoa xoa, hướng Vân An cười.

Điếm tiểu nhị cười theo nhắc nhở nói: "Khách quan, tiểu nhị nhóm lửa không có tiền tiêu vặt, toàn dựa vào tiền thưởng của khách nhân."

"Thật có lỗi, ta cần chi bao nhiêu tiền?"

"Một văn tiền cũng có thể, ba năm văn cũng có thể, tuỳ thuộc vào tâm tình của khách quan."

Vân An lấy ra 3 văn tiền phóng tới trong tay tiểu nhị nhóm lửa, người sau chất phác cười một tiếng, tạ ơn:

"Đa tạ khách quan, nếu nhiệt độ nước không thoải mái ngài nói một tiếng, tiểu nhân lần sau sẽ chú ý."

"Các ngươi lui ra đi, ta muốn tắm rửa."

......

Ra khỏi cửa khách phòng, điếm tiểu nhị cùng tiểu nhị liếc nhau một cái, bọn họ căn bản không nghĩ rằng Vân An sẽ cho tiền thưởng, không nghĩ tới khất cái nói chuyện có chút kỳ quái này còn rất giảng đạo nghĩa.

Điếm tiểu nhị cười ngượng ngùng một tiếng, vỗ vỗ bả vai tiểu nhị, nói:

"Không nghĩ tới ta cũng có một ngày nhìn lầm, 3 văn tiền với hắn mà nói không ít."

Tiểu nhị tỏ vẻ tán đồng, đi theo điếm tiểu nhị rời đi.

Hai người này tuyệt không lừa gạt Vân An, tiểu nhị phụ trách nấu nước tắm trong khách điếm ở Yến Quốc thật là không có tiền tiêu vặt, toàn bộ nhờ khách nhân khen thưởng, nhưng đại đa số khách nhân chỉ cấp một văn tiền.

Vân An tuy nghèo, nhưng nàng tôn trọng cũng khẳng định thành quả lao động của người khác, 3 văn tiền này nàng cảm thấy hẳn là nên cấp.

Khóa kỹ cửa sổ, Vân An cởi quần áo, đóng thiết bị mô phỏng làn da, ngồi dựa vào trong bồn tắm, phát ra một tiếng thở dài thoải mái, từ trong không gian lấy ra một cái khăn lông thấm ướt dán lên mặt, nhiệt khí theo lỗ chân lông chui vào làn da, Vân An cảm thấy chính mình tùy thời sẽ thăng tiên.

Nàng cũng không biết tắm rửa là chuyện xa xỉ lại sảng khoái như thế.

Một bên khác, một đám gia đinh đã bao vây khách điếm, tựa hồ đang đợi người nào.

Điếm tiểu nhị cũng nhìn ra dị thường, cười hỏi với gia đinh dẫn đầu đi vào:

"Vị gia này, tiểu nhân cả gan hỏi một câu, vì sao lại bao vây tiểu điếm?"

"Đi đi đi, thiếu xen vào việc người khác, không phải chuyện của ngươi."

Điếm tiểu nhị thấy chất liệu vải trên người gia đinh giá cả xa xỉ, liền biết đám gia đinh này là người hầu đại hộ nhân gia, không dám đắc tội, khom người thối lui.

Gia đinh lại gọi lại điếm tiểu nhị, hỏi:

"Ta hỏi ngươi, có một tên khất cái tiến vào trụ trong tiệm các ngươi có phải hay không?"

"Là, là có một vị như vậy, vừa mới vào ở, vài vị gia đây là......?"

"Câm miệng, nếu là để người chạy mất, cẩn thận da của ngươi!"

" Vâng vâng vâng, tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân minh bạch."

*****

Editor: Đã re-edit, cầu đông bách thả sao :* <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt