Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là tết Hạ Nguyên, ngày này mỗi nhà đều ăn chay, vì thế Kỳ Thạc cùng Kiều Thâm đều nghỉ ngơi không mở cửa hàng.
Sáng sớm rửa mặt, nước giếng lạnh lẽo làm cho Kiều Thâm rùng mình một cái. Từ lúc bắt đầu vào mùa thu, nhiệt độ đã nhanh chóng chuyển lạnh.
Rửa mặt xong, Kiều Thâm học theo Kỳ Thạc, đứng ở bên cây liễu duỗi tay đá chân tập thể dục buổi sáng. Từ khi mở cửa hàng, lượng công việc hằng ngày tăng thêm, nên động tác kéo duỗi gân cốt làm Kiều Thâm sảng khoái đến nhe răng.
Kỳ Thạc đi qua giúp Kiều Thâm nắn bóp bả vai, từ sau lưng ôm lấy Kiều Thâm, hai phu phu dựa sát vào nhau, hưởng thụ khoảng thời gian yên lặng không có hài tử bên người.
"Ngươi thuê thêm người đi, giúp đỡ khuân vác, dọn dẹp cửa hàng. Thường Nhạc so với lúc trước năng động hơn rồi, ta sợ ngươi quá mức mệt nhọc.”
Kỳ Thạc cảm giác người trong lòng ngực càng ngày càng mảnh khảnh hơn, đau lòng không thôi.
“Cũng tốt, ta sẽ tính toán. Thường Nhạc đã béo lên nhiều, ta đều ôm không nổi nữa.”
Kiều Thâm thả lỏng dựa vào Kỳ Thạc, đầu thu buổi sáng có chút lạnh, Kỳ Thạc tựa như một lò lửa lớn hình người làm cho y cả người ấm áp.
“Hắn cao hơn, ngày hôm qua đứng ngay chân ta khoa tay múa chân, đã cao gần đến đùi.”
Kỳ Thạc dừng một chút, lại tiến đến bên tai Kiều Thâm nhẹ giọng nói. “Ngươi vất vả, Kiều Nhi.”
Kiều Thâm bị này hơi thở kích thích lỗ tai phát ngứa, rụt rụt cổ, nghiêng đầu nhìn Kỳ Thạc, hắn ôn nhu nhìn y, mặt mày tuấn lãng, môi mỏng hơi hơi giơ lên.
Kiều Thâm thò lại gần nhẹ mổ lên cằm Kỳ Thạc, ở trong lòng ngực hắn xoay người, mặt đối mặt ôm nhau, Kiều Thâm cái trán tựa vào cổ Kỳ Thạc, Kỳ Thạc cúi đầu cọ cọ đỉnh đầu y.
Hai người thân mật một lúc, Kiều Thâm liền đi chuẩn bị cơm sáng, Kỳ Thạc cũng dẫn Tiểu Thường Nhạc đi tiểu.
Sau khi xi tiểu xong, Tiểu Thường Nhạc còn muốn ngủ, Kỳ Thạc chiều nhóc, sau đó liền đi nhà bếp giúp Kiều Thâm nhóm lửa.
Ăn xong cơm sáng, Kiều Thâm cùng Kỳ Thạc tính toán đi tiệm vải đặt chút y phục mùa đông.
Mấy ngày trước, Kỳ mẫu dùng bông mới thu hoạch làm cho Tiểu Thường Nhạc một bộ y phục mùa đông, Kiều Thâm mới sực phản ứng lại, đã đến lúc chuẩn bị chút y phục rồi.
“Sắp bắt đầu mùa đông, Thường Nhạc lớn hơn quá nhiều, y phục năm trước sợ là mặc không vừa nữa, chúng ta lát nữa đi mua đi.”
Kiều Thâm trên tay cầm áo bông của Tiểu Thường Nhạc , đối với Kỳ Thạc nói.
“Được, sẵn tiện cũng mua cho ngươi.” Kỳ Thạc đáp lại.
Kiều Thâm nhìn y phục của mình rồi lại nhìn nhìn Kỳ Thạc, bởi vì là thợ mộc nên phần lớn đều là vải thô, màu đen, giặt nhiều đến nỗi có chút trắng bệch.
"Đều mua mấy bộ đi, ai bảo ta không biết may vá đâu.”
Việc may vá quá khó xử đối với Kiều Thâm nên y không tính toán thử làm, với cả "chí" của Kiều Thâm không ở việc này mà là ở buôn bán cửa hàng.
“Không may liền không may, Kiều Nhi của ta như vậy thông minh, việc may vá này làm uổng phí tài năng của ngươi."
Kỳ Thạc dùng ngón tay điểm lên trán của Kiều Thâm, cười nói.
Kiều Thâm trong lòng mỹ tư tư, thừa dịp hôm nay nghỉ ngơi, hắn dự định đi mua mấy bộ, y phục của Tiểu Thường Nhạc năm rồi đều mặc không vừa nữa, Kỳ mẫu đưa một bộ cũng khẳng định không đủ.
Một nhà ba người đi vào tiệm vải, bọn họ lần trước tới tiệm vải, chưởng quầy tú nương không có ở cửa hàng, cho nên tú nương tưởng là lần đầu tiên tới.
Tú nương thấy Kỳ Thạc cao lớn tuấn lãng, Kiều Thâm tuy mảnh khảnh, nhưng làn da trắng nõn, khí sắc cực hảo, hơn nữa trong lòng ngực ôm tiểu bảo bảo bạch bạch nộn nộn, người một nhà bộ dáng này, vừa thấy chính là phú quý, nghĩ đến có thể móc ra không ít bạc.
Vội đi lại tiếp đón, vừa đến gần thì thấy, này không phải Kiều Ký Lỗ Vị Kiều chưởng quầy sao? Khai trương không bao lâu, danh khí đã truyền khắp Đông Trấn.
Nàng còn nghe nói: Có đại quan quý nhân ở Phúc Mãn đại tửu lâu mở tiệc chiêu đãi khách quý, nói rõ muốn ăn món kho của Kiều Ký Lỗ Vị, đại tửu lâu cũng chỉ biết sai tiểu nhị đi mua, kia chính là Phúc Mãn đại tửu lâu a, mua thức ăn của nhà khác để đặt lên bàn bán, này một khi truyền ra, bá tánh đem Kiều Ký Lỗ Vị khen đến ba hoa chích choè.
Nàng ban đầu chỉ là tò mò nên đi mua ăn thử, kết quả có ngờ đâu liền thích, thường xuyên liền sai tiểu nhị đi mua.
“Này không phải Kiều chưởng quầy sao, khách quý đến nha, tới tới tới, mau vào bên trong ngồi, thích cái gì, ta kêu người mang tới cho ngài chọn…”
Tú nương nhanh chóng đi lại rót trà.
“Làm phiền, sắp bắt đầu vào mùa đông, ta tới mua mấy thân y phục, tú nương có cái nào vừa mắt cho ta nhìn một cái?”
Kiều Thâm nhìn tú nương như vậy nhiệt tình, vội vàng nói ra yêu cầu của mình.
“Muốn xem trang phục? Có có có, ngài đi theo ta.”
Tú nương dẫn Kiều Thâm đi xem mấy bộ y phục mùa đông, Kiều Thâm nhìn nhìn rồi chọn hai bộ.
"Mắt nhìn của ngài khá tốt a, kiểu dáng này đơn giản nhưng lại quý khí, chính là vô cùng hợp với ngài đâu.”
Tú nương nói xong, đem một bộ vải lẻ cùng mấy bộ vải dệt có màu sắc khác nhau để Kiều Thâm lựa chọn thêm.
Thời cổ đại, bởi vì phải làm việc tốn sức, xuống đất nhiều cho nên hằng ngày đối với ăn mặc, phần lớn bá tánh đều thích màu xám xịt. Kiều Thâm chọn cho chính mình cùng Kỳ Thạc vài bộ màu xanh đen, nhưng nghĩ đến trong nhà một tủ y phục toàn là màu đen màu lam, thế là mua thêm vài bộ màu xanh lơ.
Mua cho Tiểu Thường Nhạc thêm ba bộ, một bộ màu hồng, một bộ màu vàng đất còn có một bộ màu nguyệt bạch. Kỳ Thạc đối với những cái này thật ra không có yêu cầu gì nhiều, Kiều Thâm mua cho hắn cái gì hắn đều gật đầu nói được, cuối cùng chỉ còn chờ thanh toán tiền.
Trên đường người không nhiều lắm, có lẽ là đều ở nhà chuẩn bị ăn tết. Vì thế một nhà ba người cũng không có gì để đi dạo, liền mua gạo nếp rồi trở về nhà.
Kỳ Thạc mang cái cối đá ở nhà bếp ra xay bột nếp, Kiều Thâm ở bên trong trộn nhân. Y cũng coi như là hiểu biết tập tục của tết Thượng Nguyên, kỳ thật chính là làm điểm tâm trai thực.
Đem cây tể thái trụng qua nước sôi một lần, phơi khô để nguội, sau đó cắt nát cùng đậu hủ rồi trộn với hỗn hợp gia vị, làm thành nhân. Tiếp theo là dùng gạo nếp bọc lại, xoa thành viên hình tròn, cuối cùng bỏ vào nồi chưng đến khi chín là xong.
Kiều Thâm lại nấu thêm chút đậu đỏ, chờ đậu đỏ hơi hơi nở ra, hạt vẫn chưa bị nát, vớt lên trộn với đường trắng rồi lấy nếp bọc lại, sau đó dùng dầu chiên đến vàng đều, bánh nếp đậu đỏ liền ra đời, đặt lên bàn để cúng tế.
Tết Hạ Nguyên là ngày hội mà bọn trẻ con thích nhất, vì có thể ăn được rất nhiều đồ ăn cúng tế, tục xưng là "Phúc dư".
Chuẩn bị đầy đủ xong mang ra cửa sân bắt đầu "trai thiên", xếp giấy hồng lục, sau lễ bái để mang đi thiêu, khẩn cầu Thiên Quan chúc phúc, Địa Quan xá tội, Thủy Quan giải hạn.
Tiểu Thường Nhạc học bộ dáng của phụ thân cùng cha, cũng quỳ bái lễ.
Sau khi kết thúc, một nhà ngồi ở nhà chính, uống rượu hoa quế, ăn bánh nếp.
“Cha… ăn ngon…” Tiểu Thường Nhạc ăn đến hoan, gạo nếp không dễ tiêu hóa, Kiều Thâm không thường xuyên làm cho nhóc ăn, hôm nay xem như nhóc ăn cho đã ghiền.
“Ăn ít một chút, bảo bối, cái này là gạo nếp, không dễ tiêu hóa đâu.” Kiều Thâm xoa xoa cái miệng nhỏ béo ngậy của nhi tử.
Tiểu Thường Nhạc không cho cha lau miệng, xoay thân mình gặm trái cây, đi đến trước mặt Kỳ Thạc, tò mò nhón chân xem cái ly phụ thân đang cầm, mùi rượu hoa quế thơm thơm ngọt ngọt, nhóc cũng muốn uống.
Kỳ Thạc dùng một chiếc đũa chấm một xíu rượu hoa quế, để Tiểu Thường Nhạc liếm, Tiểu Thường Nhạc vừa mới được cho vào miệng, liền duỗi tay muốn sờ cái ly.
“Đừng cho hắn uống.” Kiều Thâm cho Kỳ Thạc một con mắt hình viên đạn.
Kỳ Thạc bưng lên uống một hơi cạn sạch, rồi đưa cho Tiểu Thường Nhạc một cái ly không. "Không sao, một giọt mà thôi.”
Rượu hoa quế nhà mình nhưỡng, số độ cực thấp, Tiểu Thường Nhạc liếm một ngụm cũng không có việc gì.
Tiểu Thường Nhạc chẹp chẹp đầu lưỡi nhỏ, hắn cũng chưa phẩm ra là cái gì mùi vị, chiếc đũa dính quá ít. "Cha, muốn, muốn muốn!”
“Không thể, trưởng thành mới có thể uống, cha pha cho ngươi nước đường.” Kiều Thâm thay Kỳ Thạc mở miệng cự tuyệt.
"Ưm, hừ hừ… Ưm…” Tiểu Thường Nhạc lại chuẩn bị rầm rì.
“Không được nháo, ngươi nếu còn như vậy, cha đều không làm nước đường cho ngươi uống.”
“Oa…… Ô ô…… Muốn muốn, cha, ô ô……”
“Vậy ngươi không được khóc, một……”
“Ô ô……”
“Hai”
“Cách ~” Tiểu Thường Nhạc vội vàng ngậm miệng lại, không cẩn thận, kêu một cái cách, là do ăn quá no.
Kiều Thâm phốc cười một tiếng, dùng ngón tay cạo cạo mặt của nhi tử, cái má hoạt hoạt nộn nộn, Kỳ Thạc đứng dậy đi pha nước đường cho nhi tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro