Chương 14: Hứa Văn Vũ Triệt Hoang Mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Thanh Trúc Vi sau một hồi khóc thoả thê, dần dần bình tĩnh lại.

Nàng đưa tay chạm vào ngực mình, cảm nhận được trái tim đập từng nhịp, tâm tình hơi bình ổn lại.

Hứa Văn Vũ Triệt nhìn gương mặt đầy vệt nước mắt của nàng tâm hơi xót xa. Hắn rút trong túi áo vest một chiếc khăn tay bằng vải mềm kẻ sọc màu xanh bắt đầu thay nàng lau mặt.

Nhìn nàng nhu thuận nhắm mắt lại cho mình chậm rãi di chuyển khăn tay trên mặt, đôi mắt hắn trở nên sâu hơn một chút,

Hắn khắc chế mình dời đi ánh mắt khỏi làn môi non mềm vô cùng hấp dẫn kia, lại căn bản như muốn dính vào nó, di thế nào cũng di không ra..

Hắn chậm rãi cúi xuống gần khuôn mặt nàng...

Hứa Thanh Trúc Vi cảm giác có chút nhiệt khí phun trên mặt mình, theo sau đó là có gì đó khẽ lướt trên da mặt nhưng rất nhanh sẽ biến mất, cho nên Hứa Thanh Trúc Vi chỉ cho là mình ảo giác, vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt đợi anh hai cho mình lau sạch nước mắt.

-"Được rồi, em mở mắt ra đi." giọng Hứa Văn Vũ Triệt hơi khàn vang lên.

Hứa Thanh Trúc Vi mở mắt, chỉ có thể nhìn đến bóng lưng của Hứa Văn Vũ Triệt, thấy hắn gấp gọn chiếc khăn tay cho vào túi quần.

Hứa Thanh Trúc Vi đưa tay sờ trán mình. Vừa rồi hình như là khí tức của anh chạm vào trán mình thì phải..

Không lẽ ca ca muốn hôn mình?

Ý nghĩ vừa hiện khiến Hứa Thanh trúc Vi có chút buồn cười bản thân nghĩ nhiều. Mình nghĩ đi đâu vậy, Hứa Văn Vũ Triệt nhưng là anh ruột của nguyên chủ nha.

Loạn luân cái gì khẩu vị quá nặng đi. Lắc lắc đầu, Hứa Thanh Trúc Vi âm thầm buồn cười cho ý tưởng bản thân vừa nghĩ đến.

Liếc nhìn nam nhân đang đến gần mình, Hứa Thanh Trúc Vi không khỏi cảm khái đúng là ngôn tình cho sắc nữ. Nam nhân từng người từng người gương mặt anh tuấn ngời ngời.

Nếu không phải hiện tại thân thể này chảy chung dòng máu cùng hắn, không chừng nàng đã tìm cách "hốt" hắn vào túi rồi a.

Chậc, chậc, đáng tiếc...Hứa Thanh Trúc Vi tặc lưỡi tiếc nuối.

Sau một trận "gào khóc" phát tiết uất giận trong lòng, Hứa Thanh Trúc Vi lần nữa ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao. Dẹp bỏ tất cả những khuất mắc nàng thở phào một cái, đặt tay lên ngực.

"Tiểu Vi..tôi, không biết vì sao chúng ta lại bị tráo lẫn nhau thân thể, tôi cũng không biết hiện tại cô nơi đâu, hay đã...bất quá, tôi sẽ thay cô sống thật tốt, bảo vệ gia đình cô, bảo vệ những thứ cô muốn bảo vệ" Hứa Thanh Trúc Vi kiên định suy nghĩ.

Vừa dứt lời, Hứa Thanh Trúc Vi rõ ràng thấy được trước mắt hiện ra một bóng hình mờ nhạt, gương mặt vô cùng quen thuộc..bởi vì nó chính là gương mặt hiện giờ của nàng.

Chỉ thấy thân ảnh đó hướng nàng khinh dương một nụ cười đẹp đẽ nhẹ giọng như rót mật vào lòng người..

-"Tôi tin cô" Sau đó, thân ảnh kia hoá thành hàng trăm đốm sáng li ti tan biến như bọt biển.

Hứa Thanh Trúc Vi nhìn cảnh trước mắt cũng hiểu được nguyên chủ tia oán hận cuối cùng ngay tại lúc nàng thổ lộ tất cả cho Âu Dương Kình Phong cũng đã cởi bỏ, duy nhất khuất mắc còn lại chính là an nguy của những người mà nguyên chủ yêu quý.

Hiện tại có được lời hứa của Thích Noãn Tình, xem như hoàn thành chấp niệm nên đã thanh thản ra đi.

Ngẩng đầu nhìn theo những tia sáng cuối cùng tan biến trong bầu trời đêm, Hứa Thanh Trúc Vi cười rạng rỡ, cúi xuống nhặt hai chiếc giày lăn lộn trên đất chạy thật nhanh đến nơi Hứa Văn Vũ Triệt đang đứng, không nói một lời nhào lên lưng hắn.

-"Đại soái ca, cõng bổn cung trở về nhà" Nàng chỉ một tay lên trời, hô to.

Hứa Thanh Trúc Vi sử dụng giọng mũi mè nheo làm nũng đòi bế y hệt một con mèo khẽ khều khều đòi vuốt ve bộ lông làm Hứa Văn Vũ Triệt sửng sốt.

Hai tay nàng gắt gao ôm lấy cổ hắn khiến hắn giật nảy mình, trên lưng hai khối mềm mại dán chặt làm thân hình hắn cứng đờ nhưng rất nhanh thả lỏng.

Hắn bất đắc dĩ cười cười ,trong mắt là một tia bất an cùng hoang mang lại cũng có vô tận sủng nịch yêu thương

Hứa Văn Vũ Triệt bình ổn tim đập loạn xạ trong lồng ngực, bình tĩnh quay đầu nhu nhu mũi Hứa Thanh Trúc Vi, sau đó nửa quỳ nửa ngồi xuống. Hứa Thanh Trúc Vi rất tự nhiên nằm lên lưng hắn, ôm cổ hắn. Hai người chậm rãi bước đi trong màn đêm.

Ánh trăng trải lên thân ảnh hai người kéo chiếc bóng đổ dài trên mặt đất, hình ảnh hai con người như hoà vào nhau làm một.

--------------------------------------

Trong căn phòng tối đen, ánh trăng rọi vào cửa sổ chiếu sáng một góc căn phòng. Hai màu đen trắng nội thất xen kẽ như phát sáng dưới ánh trăng.

Tại cửa sổ, một thân ảnh ngược ánh sáng ngồi đó, vững vàng như núi, trong phòng quanh quẩn khí tức nam nhân đặc hữu.

Hứa Văn Vũ Triệt trong bóng tối trầm ngâm. Ánh mắt nhìn xa xăm không có điểm đích. Đã 3h sáng, hắn hoàn toàn không ngủ được chỉ bởi vì một vấn đề.

Lúc tối, khi ở cùng Tiểu Vi, hắn.. đã định làm gì..?! Trong lòng hắn hiện tại hoàn toàn rối loạn. Hai tay hắn nắm thật chặt vào nhau phát đau.

Hắn lúc đó thế nhưng muốn hôn lên làn môi của tiểu Vi, muốn ôm nàng, muốn nàng chỉ thuộc về mình hắn, môi của nàng cũng chỉ là của hắn.

Hắn điên rồi!!!

Có lẽ là gần đây tiểu Vi phát sinh biến hoá quá rõ rệt khiến hắn trở tay không kịp. Không biết từ lúc nào ánh mắt hắn tổng sẽ bị nàng hấp dẫn.

Trong khoảnh khắc tiểu Vi nằm trên vai hắn, hơi thở như có như không lọt vào gáy hắn, ấm áp khí tức cùng hơi thở thanh nhã lan tràn vào vành tai, vào mũi hắn khiến hắn hoảng loạn. Trong nháy mắt hắn nổi lên dục vọng, là trần trụi dục vọng đối với ôn hương nhuyễn ngọc đang nằm trên lưng hắn.

Chuyện này...

Nam nhân trong mắt hiện lên thống khổ. Sau đó dường như quyết định điều gì đôi mắt trở nên kiên định, nhưng sâu trong đáy mắt là đau thương.

Hắn nghĩ hắn nên giữ khoảng cách cùng cô.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#np#npv