Chương 239- Thiếu gia rất cô đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rất rất rất tốt." Minh Nhược Sơ đặc biệt dùng ba chữ rất để khẳng định thiên phú về âm nhạc của Ôn Đề Nhi, "Chị Đề Nhi âm giọng rất là tốt, giống như thiên âm vậy, có điều nhịp điệu có chút xíu vấn đề, nhưng mà thời gian còn 6 ngày nữa, em có thể từ từ dạy chị...."

   Hai người hàn thuyên suốt khoảng 3 giờ đồng hồ, Minh Nhược Sơ đã có vô số lần thô bạo.

   Là một thiên tài quả thực đúng là quá quá quá tuyệt vời, chỉ dựa vào tính ngộ nhận và khả năng học tập hơn người, cơ hồ điểm một cái liền thông, Minh Nhược Sơ dạy bước đầu một chút áp lực cũng không có.

   Ôn Đề Nhi sau khi trải qua một chút  khiêm tốn để lãnh giáo , cũng đã hưởng được rất nhiều lợi ích, trong âm nhạc cũng có chút hiểu biết cơ bản.

   Buổi chiều 3 giờ rưỡi còn có khóa học, hai người không thể không tạm biệt.

   Từ quán cà phê đi ra, trong đầu Ôn Đề Nhi đều là bài hát "Lâu đài cổ nổi loạn"kia, nổ lực tiêu hoá những gì vừa mới học được.

    Đột nhiên, từ phía sau truyền đến một trận động tĩnh dị thường, hấp dẫn sự chú ý của Ôn Đề Nhi.

   Làm bộ dường như không có việc gì đi  được vài bước, động tác thật nhanh quay đầu lại.

   Giây tiếp theo, ấn đường ( điểm giữa hai đầu lông mày) bằng phẳng của thiếu nữ trủng xuống.

   Đứng cách đó ba mét là một vị ăn diện theo phong cách lão sĩ, đeo khẩu trang của [Đại Má], tuy nhiên không để lộ ra toàn bộ khuôn mặt, nhưng đôi mắt to sáng quá quen thuộc, Ôn Đề Nhi nhìn qua một cái liền nhận ra.

    "Khinh Khinh?"

    "Thiếu phu nhân."

   Bộ Khinh Khinh ngại ngùng cười cười, đem khẩu trang gỡ xuống, từng bước chân nhỏ đi tới trước mặt Ôn Đề Nhi.

    Ôn Đề Nhi hơi hơi nhíu mày, đáy mắt nảy lên một tia không vui, "Cô theo dõi tôi?"

   Bộ Khinh Khinh liên tục lắc đầu, "Thiếu phu nhân minh chứng, là do lão gia kêu tôi tới."

     "Gia gia kêu cô tới?"

    Ôn Đề Nhi buồn bực, Kiều lão gia thế này là có mấy cái ý tứ ? Sợ cháu dâu ông ấy ngoại tình hay là như thế nào?

    Bộ Khinh Khinh giải thích nói: "Thái lão gia biết được thiếu phu nhân muốn ở lại trường, thiếu gia lại không có giữ lại, nên rất lo lắng có phải do thiếu gia cùng thiếu phu nhân lại cãi nhau, đặc biệt bảo Khinh Khinh đến để tìm hiểu sự tình."

   Ôn Đề Nhi liếc mắt một cái, ngữ khí bực dọc nói : "Cô về nói với gia gia, tôi với Kiều Diêm Vương không có cãi nhau, cuối tuần tôi sẽ về nhà ở."

    Bộ Khinh Khinh bĩu môi nói: "Thiếu phu nhân, thực ra ý của lão gia là muốn tôi khuyên cô nên dọn về nhà sống cùng thiếu gia, bằng không thiếu gia sẽ rất cô đơn."

   "Bên cạnh thiếu gia nhà cô không thiếu phụ nữ, cảm thấy cô đơn tuỳ tiện kiếm một người để giải quyết vấn đề sinh lý là được rồi."

   Vẻ mặt Ôn Đề Nhi biểu lộ không quan tâm, quay người lại và tiếp tục đi về trường.

   Bộ Khinh Khinh nghe được những lời đại nghịch bất đạo của nàng, gấp rút lo lắng đến giống như lửa thiêu đốt chân mày, "Thiếu phu nhân những lời này nếu bị thiếu gia nghe được, thiếu gia sẽ đánh chết cô."

    "Đánh chết tôi là tốt nhất rồi, như thế anh ấy có thể cưới người phụ nữ khác thích hợp với anh ấy hơn."

   " Thiếu phu nhân...."Bộ Khinh Khinh vô lực mà than một tiếng.

    Rõ ràng mà, thiếu phu nhân khăng khăng muốn ở lại trường, là muốn cùng thiếu gia gây loạn.

   Tầm mắt thấy Ôn Đề Nhi càng đi càng xa, Bộ Khinh Khinh vội vàng theo sau, "Thiếu phu nhân, cô sống ở trong trường có quen không ?"

   "Người khác đều có thể quen, tôi như thế nào không thể quen, đừng có nhọc lòng quá."

   " Vậy thiếu phu nhân tiền có đủ xài không?"

   " Không đủ xài tôi sẽ tìm Kiều Diêm Vương ....."

   Ném xuống những lời đó, Ôn Đề Nhi đi nhanh rảo bước tiến đến cổng trường.

    Bộ Khinh Khinh không thể không dừng lại bước chân, trong lòng có chút mất mát.

    Giờ khắc này, nàng ta đột nhiên cảm thấy thiếu phu nhân rất xa lạ, hoàn toàn không có giống như lúc ở nhà bình dị gần gũi.

     Giống như.....thiếu nhân một chút cũng không quen biết nàng, là ảo giác của nàng sao?

   ......

   Về đêm, Kiều Hào Uyển.

   Kiều Thừa Huân trước sau như một ngồi ở bàn ăn, hai chân tự nhiên bắt chéo lại, thói quen nhìn vào chỗ ngồi đối diện, trống rỗng.

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro