Chương 36: Cứ xem nhau như tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.Editor: ChanhKhongHat aka Chanh

.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh


P/s: Chúc cả nhà mùng 3 vui vẻ nhaaa.

.

.

Thân người cao lớn của Kỷ Trường Cố dán chặt lên người Thẩm Linh Chi, dính sát vào nhau không chút khe hỡ giống như một đôi nam châm đang hút lấy nhau.

Vòng eo mềm mại của cô dưới tác động của nụ hôn nồng nhiệt của anh mà cong thành hình trăng rằm, Thẩm Linh Chi tựa như một con bướm bị người giăng lưới bắt lấy. Phí công mà giãy giụa vài cái, lại bị khí thế đàn ông mãnh liệt của Kỷ Trường Cố từng bước đè ép đến không còn chút sức lực nào để chống cự.

Thậm chí khi Dư Cẩn Chi nhìn đến, đôi tay to lớn của Kỷ Trường Cố vẫn còn đang đặt ở giữa nơi eo và mông của cô gái trong lòng, lòng bàn tay của anh đang cách một lớp váy áo của cô gái kia mà vuốt ve.

Kỷ Trường Cố ở trong mắt của mọi người luôn là dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh, anh tao nhã và cao quý, tính tình xa cách nhưng lại luôn có lễ. Là một người cuồng công việc có tiếng trong giới. Nhưng hiện tại, khi đối diện với cô gái kia lại biểu hiện ra một mặt cuồng nhiệt và càn rỡ đến vậy.

Hóa ra, cô gái đó lại chính là Diệp Phiên Phiên.

Tận mắt nhìn thấy cùng với khi nghe tin đồn bên ngoài, là một cảm giác hoàn toàn khác.

Dư Cẩn Chi cắn môi dưới, trong lòng như có con kiến đang gặm cắn, khó chịu đến sắp điên lên. Rất muốn không cần quan tâm đến bất cứ điều gì mà đi lên đem hai người họ kéo ra, nhưng lý trí sinh sôi trong đầu đem cảm xúc xúc động của cô ta ngăn lại.

Mười phút trôi qua, thân thể Kỷ Trường Cố tựa hồ đã chịu đựng đến cực hạn, thân người hơi choáng, vội vàng kết thúc nụ hôn này.

Lúc này, Dư Cẩn Chi mới thướt tha đi đến, kiềm nén cơn ghen trong người, làm bộ muốn đỡ, "Trường Cố ca ca, anh mau trở lại giường nghỉ ngơi đi, hôm qua anh vừa mới phẫu thuật, không thể cố sức hoạt động như vậy được."

"Không có việc gì đâu, có Phiên Phiên ở đây."

Thẩm Linh Chi vừa mới sửa sang lại khẩu trang của mình, đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị cơ thể cao lớn của Kỷ Trường Cố dựa lên.

ĐM, nặng quá, eo muốn gãy rồi.

Vẻ mặt của Thẩm Linh Chi trở nên đau khổ, chân tay luống cuống mà giữ lấy eo của anh, lúc này mới miễn cưỡng giữ được thăng bằng.

Tốt quá rồi, xem xét ở việc Kỷ Trường Cố gián tiếp bởi vì chuyện của cô mà bị thương ở thân trên, cô liền để bản thân mình cho dù bị đè chết cũng phải mang anh trở về giường bệnh!

Cánh tay vừa vươn ra của Dư Cẩn Chi ngượng ngùng mà thu trở về.

" Diệp tiểu thư, vừa rồi thật là ngại với cô quá, bởi vì cô nói cô là bạn của Trường Cố ca ca, mà lại không có thẻ thăm bệnh. Cho nên tôi mới không nghĩ đến là cô. Thật may quá, cuối cùng cũng có cô gái chịu ở cạnh anh ấy rồi."

Bạn tình? Sắc mặt của Kỷ Trường Cố như thường ngày, chỉ là lông mi hơi rũ xuống, thân mình lại không nói tiếng nào mà để sức nặng của cơ thể đè lên người Thẩm Linh Chi thêm vài phần.

"Không có việc gì đâu, a a a.......... Anh nặng thật đó." Thẩm Linh Chi lảo đảo hai bước, bất đắc dĩ ôm lấy anh càng chặt hơn, thở hổn hển, "Nếu anh đứng không vững thì kêu y tá đem xe lăn đến cho anh được không? Tôi thật sự............" Mệt a a a.

Kỷ Trường Cố cúi người, hơi thở nóng bỏng lướt qua màng tai cô, "Em làm anh cương cứng rồi, em phải chịu trách nhiệm."

Thẩm Linh Chi ngẩn ra, hai tai đỏ hết cả lên.

Dưới bụng cô quả thật đụng phải một cây côn thịt thô dài nóng bỏng. Độ ấm nóng hổi, kích cỡ của cây gậy này làm cho người ta phải sợ hãi.

Tên đàn ông thúi này, bị thương thành ra như vậy mà vẫn có thể phát tình!

Chờ đến khi Thẩm Linh Chi thở hồng hộc mà đem Kỷ Trường Cố trở về phòng bệnh, phía sau lưng đã hiện lên một tầng mồ hôi.

Kỷ Trường Cố hướng về phía Dư Cẩn Chi biểu đạt ý tứ cảm ơn vì cô ta đã tới thăm bệnh, cũng xem như một lời uyển chuyển ngầm muốn đuổi khách. Không biết Dư Cẩn Chi nghĩ gì trong đầu, cũng chỉ để lại hai câu khách khí cùng nụ cười tươi tắn, sau đó rời đi.

Nếu cô không nhìn nhầm thì vừa nãy cô thấy trong mắt Dư Cẩn Chi chợt lóe lên tia oán hận.

Thẩm Linh Chi có chút ngốc, hai người này xảy ra chuyện gì sao? Ngày đó khi cô rời đi rõ ràng họ còn thân mật ôm nhau mà, như thế nào bây giờ lại khách khí như vậy, đang giận dỗi sao? Hay là tiểu thanh mai của Kỷ Trường cố đã biết mối quan hệ của cô và anh, nên nháo lên muốn chia tay, cho nên hiện tại Kỷ Trường Cố cố ý thân mật với cô, đối với tiểu thanh mai chơi trò lạt mềm buộc chặt?

Thẩm Linh Chi nghĩ đến việc gương mặt mình giống với Dư Cẩn Chi đến 6 phần, lại nghĩ đến giấc mơ được báo trước kia, cả người liền không thoải mái.

Rốt cục Kỷ Trường Cố đối với Thẩm Linh Chi, hay là Diệp Phiên Phiên thì tình cảm đều tới một cách không hề có nguyên do.

Tra nam, lừa gạt cô, nói cái gì mà nghĩ muốn cô.

Là nghĩ muốn gương mặt của cô thì có!

Nếu không phải vì muốn tiếp cận vòng giao tiếp hằng ngày của Kỷ Trương Cố, không thể đắc tội với anh ta, cô đảm bảo hiện tại sẽ ngay lập tức vỗ mông chạy lấy người.

Chờ y tá châm cứu cho Kỷ Trường Cố xong, cô đóng cửa lại, đi đến trước giường bệnh của anh.

"Cái kia.........."

"Lại đây, để anh ôm một cái."

Kỷ Trường Cố nghiêng người dựa trên đầu giường, giọng nói trầm thấp khàn khàn, đôi mắt đen dừng lại trên người cô.

Thẩm Linh Chi lập tức nhắc lên một hồi chuông báo động, anh ta còn muốn phát tình nữa sao?

Không để cho cô thời gian tự hỏi, Kỷ Trường Cố vươn cánh tay dài lôi kéo cô, Thẩm Linh Chi nghiêng ngả lảo đảo vài bước rồi ngã vào trong lòng ngực của anh. Hai tay của Kỷ Trường Cố như gông xiềng chặt chẽ ôm lấy vòng eo cô, mũi cao thẳng chôn vào cổ cô, thật sâu hít lấy hương thơm trên người cô.

Thẩm Linh Chi vốn định giãy giụa, lại thấy Kỷ Trường Cố không làm gì khác liền tùy ý để anh ôm.

"Kỷ Trường Cố....."

"Trường Cố." Tiếng nói của anh trực tiếp dội vào ngực cô làm cô thình lình bị tê rần một chút.

"Gì cơ?"

"Kêu anh là Trường Cố." Anh kiên trì nói lại.

Được thôi, dù sao cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

"Trường Cố, anh có biết là ai bắn anh bị thương không?"

Kỷ Trường Cố ngơ người một giây, tiếng cười dịu dàng vang lên, "Em là đang quan tâm anh sao?"

Rốt cục cái cần nói lại không nói, lại hỏi chuyện dở hơi gì vậy chứ, " dù sao đã từng là tình nhân, quan tâm một chút không phải là chuyện thường tình hay sao?"

Tình nhân? Vẫn là đã từng?

Sắc mặt Kỷ Trường Cố trầm xuống, ngón tay bỗng nhiên xé voan mỏng bên hông của cô, ngón tay cái dò xét đi vào, ung dung thong thả vuốt ve đường thắt lưng mềm mại duyên dáng của cô, giống như đang xem xét kỹ lưỡng vật sở hữu của mình. Có lẽ lòng bàn tay của Kỷ Trường Cố vốn rất nóng vậy mà cô lại không phát hiện.

"Anh vậy mà lại không biết chúng ta là loại quan hệ này."

Giọng điệu của anh như thường ngày, nhưng lại ẩn ẩn cảm nhận được hơi lạnh run người.

Thẩm Linh Chi ngạc nhiên, có ý gì đây, chẳng lẽ cô và anh ngay cả là tình nhân đều không phải sao?

"Anh sẽ không cùng người con gái nào khác ngoài bạn gái mình thảo luận về việc cá nhân như thế này."

"Anh cũng sẽ không lên giường cùng người phụ nữ nào khác bạn gái mình."

"Em không thừa nhận quan hệ của chúng ta, anh sẽ không nói cho em biết một chữ nào."

Kỷ Trường Cố nói từng câu từng chữ, trật tự rõ ràng.

Giọng nói mềm nhẹ trầm thấp tựa như đang nỉ non với người yêu.

Môi mỏng cơ hồ là dán vào vành tai cô, mỗi một chữ Kỷ Trường Cố nói ra đều mang theo hơi thở của anh, chậm rãi nhưng mạnh mẽ nói vào tai cô.

Lưng Thẩm Linh Chi run rẩy, bị giọng nói của Kỷ Trường Cố làm cho đầu óc choáng váng.

Trong nháy mắt, cô thậm chí cho rằng bản thân mình đã mất đi khả năng lý giải ngôn ngữ cơ bản nhất.

"Anh muốn tôi làm bạn gái anh?" Một lúc lâu, Thẩm Linh Chi mới ngơ ngẩn mà phản ứng lại. "Vậy còn Dư tiểu thư....."

"Cô ấy từ lâu đã là quá khứ rồi."

Thẩm Linh Chi kinh ngạc.

Bản thân cô không phải chỉ là thế thân của Dư Cẩn Chi hay sao, anh không đi tìm chính chủ để yêu đương, tới tìm một người thế thân như cô làm cái gì?

Quên đi, vẫn chắc là do bọn họ đang giận dỗi nhau.

Nửa ngày, Thẩm Linh Chi mới đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên vai Kỷ Trường Cố, sợi tóc mềm nhẹ cọ qua cổ anh, "Chúng ta là tình nhân của nhau, không tốt sao?"

Cô thừa nhận, là do cô nhát gan, sợ bị tổn thương.

Quan trọng nhất là, cô đã là người đã chết, không thể tùy tiện hứa hẹn bất cứ điều gì.

Dù sao đến cuối cùng đều sẽ phải chia ly, vậy dứt khoát đừng nên có bắt đầu.

Trao đi thân thể không trao đi tâm, đối với mọi người đều là giải pháp tốt nhất.

Kỷ Trường Cố hơi hơi nhíu mày, bỗng nhiên tâm dâng trào cảm giác đau khó tả. Anh không hiểu ngữ khí thương cảm của cô vì sao mà có, giọng của cô nghe thực nhẹ thực nhẹ, giống như một sợi tơ mỏng. Kỷ Trường Cố không hiểu sao mà cảm thấy khủng hoảng, gắt gao ôm lấy eo cô, môi mỏng ngậm lấy nốt ruồi đỏ trên vành tai của cô. Hơi vội vàng mà liếm láp qua lại, giống như dã thú đang không ngừng xác nhận lãnh địa của mình.

"Được thôi, coi như tình nhân cũng được."

Kỷ Trường Cố nghe được giọng điệu thỏa hiệp của bản thân.

Đây chỉ là thủ đoạn tạm thời để cô ở lại bên cạnh anh, anh sẽ làm cho cô trong ngoài đều thuộc về mình.

Thẩm Linh Chi thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế lại cảm giác đau lòng khi nghe giọng điệu cố thỏa hiệp của Kỷ Trường Cố, nghiêng đầu nhìn anh.

"Vậy anh thật sự không định nói cho em biết là ai bắn anh bị thương sao?"

HẾT CHƯƠNG 36.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro