Ngoại truyện 3 - Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đến Ryzen, chúng tôi bắt đầu phát triển khu đất này một cách nhiệt tình tuyệt vời.
Những tấm thảm được dệt bởi những người phụ nữ địa phương vào mùa đông được treo trong sảnh chính và hành lang của lâu đài, làm cho lâu đài đẹp hơn, và biểu cảm của công nhân được cải thiện nhờ điều kiện làm việc được cải thiện rất nhiều.
Nhiều lần, họ sẽ đến gặp tôi và nói chuyện với tôi hoặc đưa cho tôi thứ gì đó.

"Thưa bà! Đ- đây là....."
"Chào buổi sáng. Theodore. Đó là cái gì vậy?"
Anna, người đang đứng bên cạnh tôi, đã lấy thứ mà Theo, một người hầu đưa cho tôi.
"S- sáng nay, tôi- tôi đã đi lên núi sáng nay, đ- để lấy một ít gỗ, nh- nhưng con chó bắt đầu đào, và... ... ."
Theo là một người hầu đốn củi và vận chuyển củi, một người nhút nhát và nói lắp, nhưng thường nói chuyện trước mặt tôi.
Tôi thực sự không thể hiểu được nhiều về những gì anh ấy đang nói, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để mỉm cười.
"Ồ, nhìn cái này kìa!"
Anna mở thứ được bọc trong một chiếc khăn bông và nhìn vào nó với một chút ngưỡng mộ, và có hai đồ vật nhỏ giống như đất sét nằm đó.
"Những cái này là gì?"
"Truffles, thưa bà. Chúng rất khó tìm, vì vậy chúng rất quý giá... ... ."
"Hả? Đây là nấm cục?"
(Truffle là một loại nấm có tên gọi bắt nguồn từ chữ latin "tūber" có nghĩa là "sưng, cục". Thế nên, được nhiều người gọi với cái tên thân thuộc là nấm cục. Đây là loài nấm thuộc chi tuber có nguồn gốc từ các nước châu âu và hiện nay phân bố chủ yếu ở các vùng ôn đới như miền tây nước Ý và vùng Périgord, tây nam nước Pháp.Nấm truffle được biết đến là loài nấm có vẻ ngoài xù xì, với hình dáng khối cục và có kích thước nhỏ nhắn khoảng 20gr đến những cây nấm lớn nặng khoảng 1kg. Khác với những nấm còn lại, nấm truffle thường mọc sâu trong lòng đất và thường ký sinh trong bộ rễ của cây sồi. Thêm nữa, điều làm nên giá trị cho nấm truffle chính là hương thơm đậm đà và ngây ngất khiến nhiều người mê đắm.)
Tôi đã rất ngạc nhiên.
Trong kiếp trước, tôi đã ăn "truffle chips" chứa khoảng 0,00001% dầu nấm cục, nhưng tôi chưa bao giờ thấy nấm cục thật.
"Cậu không thể chỉ cho tôi thứ gì đó quý giá như vậy, tôi sẽ mua nó từ cậu."
"Ồ, k- không, không! Tôi chỉ muốn tặng chúng cho bà như một món quà... ... ."
Theo lắp bắp và bỏ chạy.
'Để có thể thực sự ăn thứ gì đó mà tôi thậm chí chưa bao giờ ngửi thấy trong suốt cuộc đời mình thì cái giá phải trả là sự tái sinh.'
Khi ngửi thấy mùi thơm khác thường của nấm cục bay lên, tôi mang nó trở lại nhà bếp và bảo họ chuẩn bị cho bữa tối.
Tối hôm đó, chính Killian là người đầu tiên chú ý đến nấm Truffle trên thịt bê.
"Truffle, anh nói: "Có người bán nấm trong lâu đài không?"
"Không. Những thứ này được chọn bởi Theo. Cậu ấy đã lên núi để chặt gỗ, và con chó mà cậu ấy mang theo đột nhiên đào rễ cây, vậy nên cậu ấy đã nhặt hai trong số chúng, và đưa chúng cho em ăn."
"... ...Theo?"
Mắt Killian nheo lại.
"Đúng vậy. Theodore, người hầu chặt củi để đốt lửa trong lâu đài."
"Cậu ấy có phải là một chàng trai trẻ không?"
"Uh... có lẽ là cuối những năm hai mươi nhỉ?"
Bàn tay của Killian siết chặt quanh chiếc nĩa của mình.
"Killian, có chuyện gì vậy? Cái này không phù hợp với khẩu vị của anh sao?"
"KHÔNG.....nó chẳng là gì cả. Ahem."
Killian tiếp tục ăn, trông không thoải mái rồi đột nhiên hỏi: "Loại chuyện này có xảy ra thường xuyên không?"
"Loại chuyện này? Loại chuyện gì vậy?"
"Ý anh là..... các công nhân tặng em những món quà... ... ."
"Ừ, đây đều là kết quả của sự chăm chỉ của em!"
"Sự làm việc chăm chỉ của em... ...?"
Biểu cảm của Killian thậm chí còn kỳ lạ hơn.
Tôi hất cằm lên trong niềm tự hào và nói: "Em không nói với anh, nhưng khi em lần đầu tiên đến lâu đài, những người làm trong lâu đài đã có ác cảm với em."
"Cái gì? Tại sao em không nói với anh điều đó?"
"Bởi vì em không muốn anh lo lắng về nó."
Killian nao núng, như thể anh ta không mong đợi được chỉ ra.
"Chắc hẳn họ đã rất bối rối khi đột nhiên có một chủ nhân mới, và em không muốn tạo ra lòng trung thành bằng cách ra lệnh cho họ, vì vậy em đã đi vòng quanh lâu đài và đảm bảo rằng họ có một nơi tốt để làm việc."
"Ồ, ý em là những thứ như xây dựng một phòng giặt mới?"
"Vâng, và em đã có mối quan hệ tốt hơn với các công nhân, và họ mang đến cho em những món quà như thế này."
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ cảm thấy cảm giác được chấp nhận như thế này, không phải trong kiếp trước, cũng không phải trong kiếp này.
Điều đó khiến mọi chuyện trở nên hài lòng hơn.

"Nhưng các chàng trai... ... ."
"Anh biết điều gì khiến em hạnh phúc đến vậy không?"
"Điều gì?"
"Chà, trong kiếp trước của em, em là một người ngoài cuộc trong công việc, và ngay cả sau khi tái sinh, anh biết nó như thế nào ở dinh thự Ludwig rồi đấy. Vì vậy, thật tuyệt khi có mọi người chào hỏi tôi, mỉm cười với em và tặng quà cho em."
"Ah... ... ."
Killian ngừng nói, trông có vẻ xin lỗi khi anh nhớ lại những ngày ở biệt thự Ludwig.
"Không phải anh định nói điều gì đó sao? Em nghĩ em đã cắt ngang lời anh nói... ... "
"Ồ, không, không có gì đâu. Hãy kết thúc bữa ăn của chúng ta, đó là một món quà quý giá từ Theo... ..."
"Vâng!"
Tôi đã nói chuyện một cách vui vẻ và ăn tối tối hôm đó.

Những người làm việc tại lâu đài không phải là những người duy nhất khiến tôi hạnh phúc.
"Tất cả các tay, trái, trái! Đâm về phía trước!"
Việc tập luyện diễn ra sôi nổi trên sân tập mỗi ngày. Các Hiệp sĩ Ryzen mà Killian đã cải thiện tỉ mỉ kể từ năm ngoái, hiện đã ở trong phong độ tốt.
Khi tôi quan sát Killian dẫn dắt các hiệp sĩ từ lâu đài, sự tò mò của tôi bị kích thích, và tôi đi xuống sân tập.

"Killian!"
"Edith? Có chuyện gì không?"
"Không. Em chỉ nghĩ rằng em cũng muốn được tận mắt nhìn thấy các hiệp sĩ đang tập luyện."
Nghe có vẻ hơi trịnh thượng nhưng vợ của lãnh chúa cũng cần thể hiện uy quyền của mình với các hiệp sĩ trong lâu đài.
Rốt cuộc thì tôi cũng là người mà họ phải bảo vệ.

"Xin chào, Nữ bá tước!"

Chỉ huy hiệp sĩ bước đến trước mặt tôi, quỳ xuống trên một đầu gối và xin tay tôi. Khi tôi đưa nó ra, anh ấy nhẹ nhàng hôn mu bàn tay tôi, cúi đầu một lần nữa và lùi lại.
Và trước sự ra hiệu của anh ta, toàn bộ các hiệp sĩ hét to.
"Lòng trung thành! Vì vinh quang của Ryzen! "
Khi họ đồng loạt nâng kiếm và giáo lên cao, sau đó đập chúng xuống đất và quỳ xuống, trái tim tôi đột nhiên đập thình lại.
'Các hiệp sĩ của tôi và Killian!'
Tôi cảm thấy một tình cảm dâng trào khi nhận ra rằng đây là những hiệp sĩ của chúng tôi, bảo vệ chúng tôi.

"Tất cả các bạn đang gặp khó khăn. Tôi nghĩ Killian đang làm cho việc tập luyện trở nên quá khó khăn. Nếu có bất cứ điều gì quá sức chịu đựng, chỉ cần nói với tôi."
"Cảm ơn vì những lời tốt đẹp của bà, thưa bà."
Chỉ huy hiệp sĩ cúi đầu, nhưng các hiệp sĩ và binh lính phía sau anh ta cười khúc khích khi Killian và chỉ huy hiệp sĩ trao đổi ánh mắt.
"Bất cứ ai đến thăm văn phòng của vợ tôi một cách riêng tư sẽ bị treo ngược trên cây."
Nếu Killian không quá đáng sợ như vậy thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, mặc dù tất nhiên là anh ấy đang nói đùa.
Tôi liếc nhanh Killian, nói lời tạm biệt với các hiệp sĩ và quay trở lại lâu đài.
Trái tim tôi đập thình lại khi tôi nghĩ đến vô số điều mà tôi phải làm trong tương lai.

***

Killian đang nhớ lại vợ anh là một người hoà đồng như thế nào trong những ngày này.
'Theo.... Theodore..... Đó là ai?'
Một ngày sau bữa tối thịt bê truffle, Killian tìm thấy một công nhân tên là Theodore.
Anh nghi ngờ rằng không phải chỉ riêng lòng trung thành đã thôi thúc người đốn củi được trả lương thấp tặng vợ một món quà là những cây nấm quý giá, loại nấm có thể kiếm được 150.000 sennas mỗi lần.

"N- ng- Ngài đã gọi cho tôi, thưa ngài?"
"... ...Tên của cậu là gì, Theodore?"
"Vâng, đúng vậy."
Killian thở dài.
Theo là một người đàn ông mà Killian cũng biết. Cậu ấy là một người sinh muộn và bị nói lắp sau khi bị sốt khi còn nhỏ. Vì tính cách tốt bụng và siêng năng của mình, Killian cũng nhìn cậu một cách thiện cảm. Cậu ấy thậm chí đã có vợ và con, và họ cũng khiêm tốn và tốt bụng.
'Tôi không nghĩ Theo thèm muốn Edith.'
Killian hơi xấu hổ vì thậm chí đến tận bây giờ còn không biết tên của cậu và đưa cho cậu hai đồng tiền vàng trị giá 100.000 sennas.
Bất chấp những lời từ chối lặp đi lặp lại của cậu, Killian đã ép những đồng xu vào tay anh ta.
"Cậu đã làm việc chăm chỉ", anh nói, "nhưng chúng tôi không nên là những người duy nhất ăn. Đi mua cho vợ con cậu thứ gì đó ngon đi."

Cùng với đó, Theo cúi đầu nhiều lần trong lòng biết ơn và rời đi.
'Mình có đang phản ứng thái quá không? Ý tôi là, không phải đàn ông nào trên thế giới cũng thèm muốn Edith... ... .'
Đó là hai ngày trước khi anh có những suy nghĩ như vậy.

Nhưng những nghi ngờ của Killian đã được nhen nhóm lại khi anh thấy Edith nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ các hiệp sĩ.
'Những tên khốn đó bây giờ đang nhìn đâu vậy? Tôi có nên bảo họ nhắm mắt lại không?'
Killian không hài lòng với việc vợ mình đột ngột đến sân tập.
'Và tại sao hôm nay cô ấy lại mặc một chiếc váy hở cổ như vậy?'
Mặc dù cô ăn mặc phù hợp với thời tiết ấm áp hơn nhưng Killian vẫn cảm thấy khó chịu với cách các hiệp sĩ nhìn chằm chằm vào cô.
Và anh không thích cảnh Edith đưa tay ra chỉ vì chỉ huy hiệp sĩ đang quỳ xuống.
Anh không muốn chỉ huy hiệp sĩ thò mõm vào đó.
'Làm sao cậu dám đặt miệng lên tay vợ tôi trong khi tôi đang nhìn cậu với đôi mắt mở to?'
Đó là kiểu chào hỏi mà bất kỳ người phụ nữ quý tộc nào cũng sẽ làm, nhưng Killian cảm thấy hàng ngàn ngọn lửa đang bùng cháy bên trong.

"Tất cả các bạn đang gặp khó khăn. Tôi nghĩ Killian đang làm cho việc tập luyện trở nên quá khó khăn. Nếu có bất cứ điều gì quá sức chịu đựng, chỉ cần nói với tôi."
Nụ cười của Edith tươi sáng như một làn gió mùa xuân khi cô ấy khuyến khích các hiệp sĩ và binh lính.
Rõ ràng là Killian không phải là người duy nhất nghĩ về điều này.
Tất cả ánh mắt của những người đàn ông xếp hàng ở sân tập đều đổ dồn vào cô.
Và trong khoảnh khắc đó, Killian nhận ra.
'Edith luôn xinh đẹp và ngọt ngào như thế này, tôi chỉ không nhận ra điều đó... ... .'

Khi Edith lần đầu tiên đến dinh thự Ludwig, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô xinh đẹp. Không, anh có ý thức cố gắng không nghĩ về nó.
Nhưng Edith luôn xinh đẹp, và chắc hẳn đã có rất nhiều ánh mắt nhìn vào cô ấy, ngay cả khi bản thân Killian cũng không nhận ra điều đó.
'Cô ấy luôn là chủ đề bàn tán của những người đàn ông ở câu lạc bộ xã hội.'
Bây giờ anh biết rằng những lời dâm đãng của họ đều là lừa bịp, nhưng những ham muốn của họ không thể là dối trá.
Killian liếc nhìn Edith, người đang mỉm cười với các hiệp sĩ.
Đôi mắt rực rỡ và đôi môi đầy đặn của cô thật đáng yêu.
'Thật tự nhiên khi nghĩ rằng tôi sẽ không muốn để bất cứ ai nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao?'
Nhưng đồng thời, anh nhận ra rằng nếu anh làm vậy, anh sẽ bị Edith ghét bỏ.
Thất vọng, Killian đẩy Edith lên đỉnh vào đêm đó, mạnh mẽ hơn bình thường.
Lo lắng và lo lắng rằng Edith có thể để mắt đến một người khác ngoài anh, anh đâm vào cô như thể để in dấu của mình vào cô.

"K- Killian, làm ơn, dừng lại... ... ."
"Không..... Anh không muốn để em đi... ... ."
"Killian..... Anh sợ cái gì vậy? Em luôn ở bên cạnh anh... ... ."
Edith có thể đọc được tâm trạng của Killian ngay lập tức.
Vùi mặt vào ngực Edith, Killian thú nhận một chút. "Anh nghĩ rằng mình bị điên rồi. Anh ghen tị với mọi người đàn ông trên thế giới và anh muốn trốn tránh họ."
"Chúa ơi. Killian."
Đôi bàn tay ấm áp của Edith vuốt ve lưng và phía sau đầu anh ấy.
"Em yêu anh."
"Nói lại một lần nữa."
"Yêu anh, Killian. Đừng bao giờ quên rằng lý do em trở về từ ga xe ngựa đường dài là vì em thà chết dưới tay anh còn hơn sống mà không có anh."
Trong một khoảnh khắc, tâm trí của Killian lại hiện lên Edith ngồi vô cảm trên bãi hành quyết lạnh lẽo, cái cổ trắng nõn trần trụi.
Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng cô ấy không muốn gì ở tôi, và trái tim tôi tan nát khi nhận ra rằng điều cô ấy thực sự muốn là chết dưới tay tôi.
Lẽ ra tôi không nên nghi ngờ cô ấy.
"Anh xin lỗi. Anh lại hành động như một thằng ngốc."
"Không sao đâu. Lo lắng cũng không sao, nghi ngờ cũng không sao. Em sẽ cho anh biết mọi lúc, em yêu anh nhiều như thế nào."
Killian kéo cơ thể mỏng manh của Edith vào lòng ôm chặt.
"Anh yêu em, Edith."
Một nụ cười mãn nguyện đến từ Edith, và chỉ sau đó Killian mới ổn định lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro