Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trước đó, khi em đưa cô Edith về phòng.., cô ấy đã khen bộ váy của em. Lúc đó em cứ nghĩ đó chỉ là một lời khen thôi và em đã rất vui..."
Lize nghịch gấu váy của mình. Chiếc váy cô mặc hôm nay được Killian mua cho cô, người muốn cô mặc nó trong đám cưới của anh.
Cô đã phản đối ý tưởng mặc một chiếc váy trắng trong đám cưới, nhưng Killian đã cầu xin cô rằng "Đây là màu ngà, không phải màu trắng."

Hơn nữa, váy của Edith màu trắng có rất nhiều chỉ vàng nên nó sặc sỡ hơn chiếc váy này nhiều, nên cô nghĩ mặc thứ gì đó khiêm tôn hơn cũng được. Nhưng nếu lời khen của Edith  "chiếc váy này trông rất đẹp với bạn" có ý mỉa mai thì cô ấy hẳn rất buồn cười vì cười toe toét trước mắt mà không nhận ra ý mình thực sự là gì.

"Em có nghĩ cô Edith bị xúc phạm không?"

Killian nghiến răng khi nhắc đến váy của Lize.
'Thật hèn nhát khi nói chuyện với Lize vô tội, khi cô ta biết rất rõ rằng chính gia đình Ludwig đã chuẩn bị váy cho cô ấy ...'
Nhưng Killian không thể thấy được sự đau lòng của Lize khi nhắc đến điều này.

"Không đời nào. Với chiếc váy cô ấy đang mặc hôm nay, không thể nào cô ấy lại nhạy cảm về chiếc váy này của em được."
"Ôi, hôm nay cô Edith quá xinh, quá lấp lánh và..."
"Cô ấy trong thô tục."
"Ý anh là gì, Killian. Sao anh có thể nói vợ mình là thô tục?" Lize hỏi, trông có vẻ bị sốc.
Killian nhanh chóng bĩnh tĩnh lại sự hung dữ của mình. "Tôi xin lỗi, đó là một từ thô lỗ khi dùng trước mặt em."
"Lời xin lỗi của anh không phải dành cho em mà là dành cho cô Edith! Anh thậm chí không thấy tiếc cho cô ấy sao? Cô ấy đến đây một mình, không quen ai, chỉ tin tưởng anh và anh có nhiệm vụ phải chăm sóc cô ấy."
Nhưng sự quan tâm của Lize dành cho Edith đã khiến trái tim Killian tan nát. Anh nắm lấy cổ tay cô và hỏi với giọng trầm, "Ý em là những gì em nói à?"
"Killian....!"
"Em thật xấu tính, Lize. Em thật sự không biết hôm nay tôi đã vượt qua như thế nào sao..?"
Đôi mắt xanh của Lize run rẩy khó chịu.
Killian chắc chắn rằng cô biết tình cảm của anh.
Lize là người không thể bày tỏ bất kỳ quan điểm nào về cuộc hôn nhân này. Có lẽ đây là cách cô cố gắng xoa dịu trái tim anh.
"Lize...."
"Killian. Em... em..."
Khi Lize không nói nên lời, Killian nâng cầm cô lên, vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cô ấy thật đáng yêu. Thật an ủi biết bao khi được nhìn thấy sự ngọt ngào và hồn nhiên như nắng xuân.
Killian từ từ đưa môi anh đến môi cô.
"Lize!"
Nếu không bị gián đoạn, Killian có lẽ đã hôn được cô.
"C-Cliff!"
Kéo Killian ra, Lize vẫy tay với Cliff với nụ cười ngượng nghịu.
"Con người đó thực sự..." Killian gầm gừ nhỏ, nhưng Lize giả vờ không nghe thấy.
Và rồi người đã phá hỏng khoảnh khắc quý giá của Killian bước tới, trông như thể anh ta chưa hề nhìn thấy hai người sắp hôn nhau.
" Anh ngạc nhiên là em không có trong phòng. Đêm đã khuya rồi, nhưng Killian sao em lại ra đây để cô dâu một mình?"
" Nếu anh cảm thấy có lỗi với cô ấy, anh trai của tôi hãy đến an ủi cô ấy."
" Anh không muốn tạo ra tai tiếng về việc thèm muốn người phụ nữ của em trai mình."
Với việc Cliff không chịu lùi bước khi đến với Lize, Killian cuối cùng phải quay lưng lại.

Nếu có tin anh em nhà Ludwig tranh giành Lizé trong đêm tân hôn của cậu con trai thứ hai thì Lizé sẽ gặp rắc rối.
Anh không muốn làm mọi chuyện trở nên tôi tệ hơn với Lizé, người đã gặp đủ rắc rối với những tin đồn như vậy.
Cảm thay tim đau nhu bi dao nhọn cứa vào, Killian đi vào phòng ngủ lấy đồ uống.
Đó là một trong những đêm anh cần một thức uống để dễ ngủ.

***

Tôi cố ngủ cho đến khi mặt trời lên cao nhưng đến sáng, mắt tôi tự mở ra.
Mặc dù tôi đã sở hữu Edith nhưng đồng hồ sinh học của tôi với tư cách là một nhân viên văn phòng vẫn reo lúc 6 giờ sáng.
'Ồ, tôi mệt quá... huh?'
Đương nhiên, tôi đã mong đợi cảm giác như toàn bộ cơ thể mình sắp gãy, nhưng thực ra nó có thể chịu đựng được.
'Wow,đây là sức chịu đựng của một người hai mươi hai tuổi, không, là một người khoẻ mạnh!'
Tôi thậm chí còn không có được vóc dáng cân đối như vậy khi tôi 22 tuổi, vì vậy đây hẳn là vấn đề cơ bản về thể lực chứ không phải vấn đề tuổi tác.
"Thật tuyệt. Tôi thích nó!"
Tôi rất vui vì mình đã không bị ốm sau tất cả những gì tôi đã trải qua ngày hôm qua. Và như người ta vẫn nói, cơ thể khỏe mạnh sẽ dẫn đến tinh thần khỏe mạnh nên việc không đau đớn khiến tôi nhìn nhận sự việc một cách tích cực hơn.
'Nếu làm tốt, có thể tôi sẽ được sống như một người con dâu yêu quý. Chồng tôi có thê mất trí vì người phụ nữ khác, nhưng bố mẹ chồng tôi sẽ không như
vậy".
Người ta nói rằng tôi sẽ ghét bố mẹ chồng khi kết hôn, nhưng tôi không quan tâm miễn là tôi có thể được những người mà tôi gọi là để yêu thương.
'Được rồi,trước hết hãy chào họ!'
Đó là một truyền thống của Hàn Quốc, nhưng tôi không nghĩ bất kỳ bố mẹ chồng nào lại không thích việc con dâu chào họ vào buổi sáng sau đám cưới.
Hơn nữa, chẳng phải một trong những quy tắc sinh tồn dành cho một nhân vật phản diện bị quỷ ám trong tiểu thuyết Rofan là chiếm được trái tim của nhân vật phụ sao?
Tôi nhảy cẫng lên vì phấn khích rồi dừng lai.
'Mình có nên nhỏ một ít máu..... hay thứ gì đó lên giường không?'
Trong một số tiểu thuyết của Rofan, một cặp vợ chồng quý tộc sẽ đi kiểm tra chiếc giường nơi họ ngủ đêm đầu tiên và kiểm tra xem có vết máu không. Chỉ khi đó cuộc hôn nhân mới được chính thức công nhận.....
Nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu.
Đôi mắt của Killian sẽ trợn ngược nhìn tôi nếu tôi làm điều gì đó như thế. Bởi vì anh là người sẽ giữ trinh tiết cho Lizé.
'Anh ấy quả thực là một trinh nữ đẹp trai, nhưng việc lừa dối lấy trinh tiết của nam chinh thứ hai thi hơi quá đáng'.
Liệu Killian ban đầu, người không từ bỏ tình yêu của mình ngay cả khi bị Lizé từ chối, có vẫn là một trinh nữ cho đến khi chết? Tôi thương tiếc Killian trong lòng và giật mạnh sợi dây. Khi tôi kéo sợi dây, tôi không thể không mỉm cười.
"Cô ngủ ngon chứ, thưa cô?"
"Vâng. Cô có thể rửa mặt và chải tóc cho tôi được không?"
"Chắc chắn. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn nước trong giây lát."

Cô hầu gái lịch sự, không giống như Sophia, không thể nhìn vào mặt tôi và cúi đầu, rút lui không một tiếng bước chân.
"Quý cô", co ấy nói, dù tôi đã nghe bao nhiêu lần thì đó vẫn là một từ kỳ lạ.
Tôi đã có gia đình nhưng tôi vẫn được gọi là tiểu thư. Vì nếu tôi được gọi là Bà Ludwig, người ta có thể nhầm tôi với Nữ công tước.

Sớm hay muộn Killian cũng sẽ được trao một số tài sản của gia đình Ludwig và tước hiệu Bá tước, và chỉ khi đó tôi mới được gọi là Nữ bá tước.
'Edith ban đầu đã chết mà không bao giờ nghe thấy từ 'Nữ bá tước'!

Tôi hít một hơi thật sâu, nhận ra rằng nếu mình làm sai, tôi có thể theo bước cô ấy.
Với sự giúp đỡ của người giúp việc, tôi đã cố gắng hóa thân thành một cô con dâu đúng nghĩa. Nhưng vấn đề là quần áo. Gia đình Riegelhoff đã gửi cho tôi một số bộ váy để khoe sự giàu có của họ, nhưng chúng đều quá xa hoa và khoét sâu đến ngực khiến tôi không biết tìm ở đâu.

"Cô đã nói tên của cô là gì?"
"Anna, thưa cô."
"Đúng vậy, Anna, hãy đến phòng may và yêu câu họ che phần bán thân của chiếc
váy này theo cách tu nhiên hơn. Cởi bỏ mọi thứ rườm rà ngay bây giờ!"
"Vâng, thưa cô."

Ngay lập tức, Anna ngoan ngoãn chộp lấy chiếc váy và chạy đến phòng khách.
Nhìn thái độ ngoan ngoan của cô ấy, tôi nhận ra Sophia, người giúp việc của Riegelhoff, đã đối xử với tôi tệ đến mức nào.
'Chà, đối với cô ấy, tôi hẳn là con chó cưng của Riegelhoff.:
Chỉ là có ai đó ăn mặc đẹp đẽ để nhìn thôi, nhưng chẳng khác gì một con chó. Thật may mắn khi bỏ Sophia lại phía sau.
Khi Anna quay lai, cô ấy chải tóc cho tôi và trang điểm nhẹ, trong khi những người hầu gái nhanh nhẹn của gia đình Ludwig thay váy cho tôi và gửi nó lên đường.

Tôi đã yêu cầu họ che đi bộ ngực đầy đặn của tôi và trong thời gian ngắn đó, họ đã loại bỏ được những đường diềm xếp nếp và khiến nó trông giống như thiết kế ban đầu như thế này.
Sau khi loại bỏ những chi tiết trang trí sặc sỡ, chiếc váy cuối cùng cũng có thể mặc được.
"Tôi sẽ phải sớm thay những bộ váy còn lại, vì làm sao tôi có thể mặc chúng được?"
Tôi nhìn đống váy của Edith và khẽ thở dài. Thậm chí chỉ cần liếc nhìn nó cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Nếu tôi mặc những thứ đó, chắc chắn tôi sẽ bị người dân ở đây gắn cho cái mác "Edith ngông cuồng và phù phiếm".
Dù sao thì bây giờ, hãy chào hỏi trước.

Tôi thay một chiếc váy khiêm tốn hơn và cử Anna đi thông báo việc tôi đến với Công tước và Nữ công tước.
May mắn thay, Công tước và Nữ công tước không từ chối chuyến thăm của tôi
"Tôi nghi tiểu thư có thể đi ngay bây giờ."
"Ừ, được thôi, nhưng tôi trông thế nào?"
"Trông tiểu thư rất đẹp."
Ngay cả khi Al trả lời, nó sẽ lịch sự hơn thế..
'Mọi người trong dinh thự này có lẽ đang cảnh giác với mình...
Có lẽ những người giúp việc cũng được lệnh phải cẩn thận với lời nói của mình trước mặt tôi.'
Tôi quyết định rộng lượng và thông cảm với Anna.
"Nếu bạn nói vậy, tôi cho là vậy. Vậy thì cô sẽ hộ tống tôi chứ?"
"Vâng thưa tiểu thư."
Thẳng lưng, nhưng với một nụ cười nhẹ trên mặt để không tỏ ra quá kiêu ngạo, tôi đi qua hành lang đến phòng khách nhỏ nối với phòng của Công tước và Nữ công tước.

(Còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro