Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày comeback của Dream được ấn định vào hai ngày sau trăng tròn tháng tiếp theo, có nghĩa là họ cần phải lên kế hoạch cẩn thận để làm việc theo lịch trình mà công ty đã đưa ra vào ngày hôm đó. Họ tập luyện từ sáng sớm, sau đó xuất hiện trên radio rồi ghi hình trước cho một chương trình ca nhạc. Cả nhóm có thể sẽ được gọi lại lúc sau để tập nhiều hơn nhưng họ hy vọng có thể hoàn thành bản ghi âm trước mà không bị thương rồi nhanh chóng để Jeno giả ngất để tránh buổi tập nhảy khuya. Nếu điều đó không hiệu quả, Mark đã được chọn thông qua trò oẳn tù tì để giả mạo sự cố trong hành lang của SM và hy vọng tất cả họ được đưa về nhà nghỉ ngơi. Hoàng hôn đang kéo về sớm hơn và bây giờ đã vào thu, vì vậy trời sẽ rất nhanh tối nhưng Renjun có niềm tin. Nhiều hơn rất nhiều so với sự cố thang máy của tháng trước.

Jeno bình tĩnh hơn nhiều. Mọi người đã nói với nhau rất nhiều về việc chuẩn bị cho ngày trăng tròn này và chắc chắn Jeno không còn sợ hãi như trước nữa. Anh có thể coi như tự tin vì anh đã chuẩn bị kỹ càng hơn bao giờ hết. Jeno lạc quan rằng sự biến đổi này sẽ dễ dàng hơn.

Vào ngày trăng tròn, Jeno nóng nảy và tràn đầy năng lượng nhưng không bùng nổ quá nhiều như trước đây. Renjun nói với các thành viên còn lại cùng nhau giúp Jeno, anh liên tục chạm nhẹ vào từng người họ để khẳng định rằng tất cả mọi người vẫn ở xung quanh mình, gửi cho họ ánh mắt cún con đáng thương khi có ai đó đi quá xa. Renjun nắm tay Jeno khi họ ngồi cạnh nhau trên ghế làm tóc và trang điểm, Chenle đang tạo ra những tiếng động kì lạ với họ bất cứ khi nào Jeno đi qua, còn Donghyuck hỏi liệu Renjun có nắm lấy bàn tay còn lại của Jeno không... Nhưng tất cả đều chỉ khiến cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng. Jeno đang khá hài lòng với không khí ở đây, ngay cả với các nhân viên khác trong phòng. Renjun biết Jeno đang xử lý nó tốt hơn bao giờ hết.

Vấn đề là, Renjun đã nghĩ ngày hôm nay sẽ khó khăn cho Jeno ngay cả khi đó không phải là trăng tròn. Lịch phát thanh hôm nay là buổi phỏng vấn công khai đầu tiên mà họ có kể từ sự cố sân bay và cậu biết họ đều đang nghĩ về điều đó khi bước vào phòng.

Thế giới đang theo dõi họ vào một ngày bình thường nhưng một mình Jeno đang là tâm điểm của một vấn đề khó chịu vẫn chưa được giải thích, giờ anh dự định ​​sẽ chính thức giải quyết vấn đề đó trên đài phát thanh quốc gia. Người dẫn chương trình phát thanh giới thiệu bản thân với từng người một cách bình đẳng, chuyên nghiệp, không có bất kỳ gợi ý nào về việc họ ở đây để nói về sự cố kia. Renjun lo lắng nhưng rất vui vì đây là nơi cuối cùng họ sẽ giải quyết mọi chuyện - ưu tiên của cậu là sự thoải mái của Jeno, một không gian thích hợp để anh giải thích bản thân và đảm bảo với những người quan tâm đến mình rằng anh vẫn ổn và đang chăm chỉ làm việc để trở nên tốt hơn.

Mọi người ngồi xung quanh bàn làm việc. Một bài hát đang phát, vì vậy họ có thể có hai phút cho đến khi được giới thiệu và phỏng vấn trong giờ tới nhưng DJ kéo ghế về phía trước và nghiêng người để nói chuyện trực tiếp với Jeno một cách bình tĩnh.

"Jeno-ssi, chúng tôi đã được xác nhận từ công ty của bạn rằng chúng tôi có thể nói chuyện với bạn hôm nay về sự cố ở sân bay." Cô nói một cách nhẹ nhàng và tử tế: "Tôi chắc rằng bạn đã chuẩn bị cho việc này nhưng tôi muốn đảm bảo rằng bạn ổn để tôi hỏi một số câu hỏi về vấn đề đó hôm nay."

"Em ổn, không sao đâu ạ." Jeno lo lắng đan các ngón tay vào nhau nhưng anh nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Tất cả nhóm đều đã được cảnh báo trước về điều này và tất cả đều đồng ý rằng họ muốn nói về nó một cách thấu đáo tại một cuộc phỏng vấn, sau đó chuyển chủ đề cho phần còn lại của buổi phát sóng. Tránh xa nó, vì lợi ích của mọi người: "Em đã chuẩn bị nhưng cảm ơn chị vì đã hỏi."

"Không sao đâu. Nếu có điều gì không muốn nói, bạn không cần phải nói và nếu bạn muốn chuyển chủ đề, hãy lướt ngón tay của bạn dọc theo bàn như thế này, được chứ? Tôi sẽ coi đó như một dấu hiệu tiếp tục. Tôi không muốn thúc ép bạn nói bất cứ điều gì bạn không thoải mái hoặc nói về chuyện gì đó bạn không muốn nhưng tôi cũng muốn chắc rằng bạn đã nói tất cả những gì bạn cần ở đây."

Renjun một lần nữa cảm động vì cách mà những người xung quanh họ đối xử với Jeno cẩn trọng như vậy trong ba tháng qua. Bản chất thật của con người được thể hiện trong một cuộc khủng hoảng và Renjun nhận ra rằng mặc dù công việc mang lại những khó khăn, lo lắng và sự dễ tổn thương trong sâu tinh thần của cậu nhưng qua đó cậu đã nhìn thấy được sự tốt đẹp của mọi người. Renjun, Jeno và cả Dream đều có mọi người bên cạnh, trong mọi giai đoạn cuộc đời của cậu, cậu yêu hết tất cả. Có lẽ căm ghét cũng như vậy nhưng Renjun luôn cảm thấy tình yêu có sức mạnh to lớn, chỉ cần cậu lựa chọn trao cho nó điều đó.

"Em hiểu." Jeno nói nhỏ, Jisung và Jaemin đang quan sát anh cẩn thận từ phía bên kia bàn. Renjun luồn một tay xuống dưới bàn, bóp đùi mình cách bồn chồn.

"Tuyệt." Cô ấy mỉm cười với Jeno một cách ấm áp: "Tôi nóng lòng muốn bắt đầu. Tôi rất biết ơn tất cả các bạn có thể đến thăm tôi ngày hôm nay."

Ý của DJ là họ đã đến thăm cô ấy trước, Jeno chỉ ngượng ngùng cúi đầu, không đề cập đến việc tự bản thân anh muốn đến chương trình radio này. Đây là đài duy nhất anh nghe vì thích DJ Heeyeon của chương trình. Bài hát đang đến hồi kết thúc và cô ấy chuẩn bị phát sóng trở lại, Renjun ghi chú để cho cô biết điều đó trước khi họ rời đi. Nhưng cậu nghĩ rằng cô ấy sẽ cảm kích khi biết cô đã được chọn bởi chính Jeno chứ không phải công ty của họ.

Heeyeon giới thiệu họ bằng giọng nói mượt mà của mình, nâng lên một chút với sự phấn khích ở cuối câu, tất cả đều vỗ tay nhẹ và giới thiệu bản thân một vòng, từ Jisung đến Jeno.

"Tôi rất vui khi tất cả các bạn đang ở đây ngày hôm nay." Cô ấy nói khi họ đã hoàn thành, nhìn quanh từng người một cách chân thành: "Tôi đã theo dõi sự nghiệp của các bạn kể từ khi Dream ra mắt. Tôi nhớ lúc đó đã nhìn các bạn và nghĩ 'Làm thế nào mà những đứa trẻ quá nhỏ lại có thể hoạt động tốt như vậy?' Mọi người đều ngạc nhiên về các bạn, cả nhóm luôn nhất quán trong âm nhạc và hiệu suất của mình. Các bạn đã nhận được sự chú ý từ khắp nơi trên thế giới và nó luôn xứng đáng."

"Cảm ơn chị rất nhiều." Mark nói, chủ yếu chỉ để xen giọng của anh ấy vào, vì tất cả họ đều căng thẳng và không biết điều này sẽ đi đến đâu.

"Bạn cũng đã nhận được rất nhiều tình cảm từ người hâm mộ trong một thời gian dài." Heeyeon tiếp tục.

"Tôi chưa bao giờ đích thân phỏng vấn bạn trước đây nhưng tất cả mọi người làm việc tại studio đều nói với tôi rằng các bạn nhận được quà tặng, thư và hàng nghìn tin nhắn khi tham gia chương trình của chúng tôi. Tôi đã tự mình chứng kiến ​​điều đó lần này, rất nhiều tình yêu dành cho cả nhóm nhưng cũng rất nhiều bận tâm. Có rất nhiều tin nhắn hỏi thăm sức khỏe, ủng hộ các bạn trong lần trở lại này. Suốt ba tháng dài các bạn giảm bớt lịch trình và người hâm mộ đã rất nhớ Dream trong khoảng thời gian đó. Nhưng ba tháng của các bạn là rất cần thiết và xứng đáng, tôi nghĩ mọi người cũng đồng tình với điều này."

"Đến cuối cùng chúng em đã làm cho mọi người lo lắng bằng cách tạm ngừng hoạt động." Donghyuck tiếp tục: "Nhưng như chị nói, nhóm cần thời gian và không gian để sắp xếp suy nghĩ và chăm sóc bản thân trong một thời gian ngắn. Chúng em đã sử dụng khoảng thời gian đó thật tốt, tập trung sức lực và chuẩn bị chăm chỉ để cho người hâm mộ thấy một màn trình diễn tuyệt vời lần nữa, cả nhóm đều ở trạng thái tốt nhất có thể. Từ khi đó, chúng em cảm thấy rất vui vẻ và đã nhận được rất nhiều tin nhắn. Dream muốn mọi người biết rằng chúng em đã trở lại, các thành viên đều mạnh khỏe và chúng em mạnh mẽ hơn bao giờ hết, sẵn sàng mang đến một bài hát tuyệt vời cho người hâm mộ trong thời gian sắp tới."

Renjun có thể cảm thấy Jeno đang ngồi căng thẳng và khó xử bên cạnh mình, tất cả bọn họ đều nhận thức được tâm trạng tỉnh táo trong phòng. Không ai muốn làm mích lòng của Jeno nhưng tất cả đều biết anh cũng rất lo lắng khi nói về điều này.

"Tất cả các bạn chắc chắn trông ổn và khỏe mạnh, các bạn đã trò chuyện rất vui vẻ ở hành lang bên ngoài. Tôi rất vui mừng được biết các bạn đã chuẩn bị những gì để chúng tôi và người hâm mộ có thể yên tâm rằng các bạn đang làm rất tốt trong những ngày này. Tôi đã nhìn thấy nó tận mắt. Nhưng tôi không nghĩ rằng ai đó có thể quên được những gì đã xảy ra cách đây ba tháng - tin tức quốc tế thậm chí còn lan rộng và trên khắp thế giới mọi người bắt đầu nói về văn hóa người hâm mộ. Các cuộc thảo luận quan trọng cuối cùng đã được huy động về cách chúng ta có thể giữ cho nhau an toàn hơn và tìm ra những mối nguy hiểm của ngành công nghiệp giải trí nhưng thật đáng tiếc khi sự việc xảy ra ngay từ đầu mới thúc đẩy cuộc thảo luận. Tôi đã rất tiếc khi nghe về nó hồi đó."

Jeno gật đầu và Heeyeon cho anh khoảng lặng thích hợp để tiến vào và nói. Jeno do dự hơi lâu trước khi nói nhưng Heeyeon chỉ cười khích lệ anh, Renjun kéo ghế của mình vào bàn để gần hơn với Jeno.

"Chúng em cũng đang nói về điều đó với nhau." Jeno bắt đầu, ra hiệu với mọi người xung quanh bàn nhưng chỉ có thể nhìn Heeyeon, người dành hoàn toàn sự chú ý cho anh. "Em nghĩ điều quan trọng cần lưu ý là sự chú ý về cuộc tranh luận được thúc đẩy nhiều hơn bởi tin tức và các video công khai về nó hơn là thực tế việc đó đã xảy ra. Chúng ta có những tiền bối và hậu bối, những người đã từng xảy ra những vụ việc khủng khiếp hơn, những thứ đã đe dọa đến tính mạng của họ, những vụ việc không được ghi lại trên máy quay như vụ này. Chúng em cũng đã có kinh nghiệm về việc bị quấy rối trong nhiều năm. Chỉ vì mọi người có thể nhìn thấy điều này xảy ra trong thời gian thực nên nó mới trở nên nổi tiếng. Điều đó thật khó đối với em lúc đầu nhưng vì lợi ích toàn cảnh thì em nghĩ nó không quá đáng bị chỉ trích như vậy."

"Bạn rất vị tha khi nói tới chuyện này." Heeyeon nhận xét.

"Em có thể nói điều đó ngay bây giờ với lợi ích của nhận thức muộn màng." Jeno nói một cách nhẹ nhàng.

"Điều này có thể xảy ra với bất kỳ ai, vì vậy ban đầu em thực sự nghĩ rằng đó là điều xui xẻo khi là mình. Em không muốn chấp nhận nó. Nhưng sau một thời gian, em bắt đầu nghĩ rằng thực ra mình đã may mắn - mọi thứ có thể tồi tệ hơn nhiều, đau đớn hơn, khó thoát ra và khó đối mặt hơn. Nhưng thật may mắn khi có những người tốt xung quanh em, luôn quan tâm đến em trong suốt thời gian qua. Có thể xử lý nó theo điều kiện của riêng em cũng như dựa vào người khác là lý do chính khiến em có thể hồi phục tốt."

"Hiện tại bạn thế nào? Bạn cảm thấy bình phục có tốt không, hay vẫn còn việc phải lo?"

Jeno hít vào bằng mũi trước khi trả lời, vai nâng lên theo chuyển động.

"Em nghĩ rằng em vẫn đang đối phó với những hậu quả nhất định của chuyện này nhưng em không còn cảm thấy tiêu cực như vậy nữa. Em vẫn đang điều chỉnh nhưng không còn đau như trước nữa. Tâm lý tuy cũng không ổn trong một thời gian ngắn nhưng những ngày này em đang tốt hơn. Em hy vọng rằng những người đang chờ đợi tin tức từ em sẽ yên tâm về điều này và có thể tập trung hơn vào việc giúp đỡ những người khác trong cuộc sống của họ bây giờ. Mọi người hãy để cô gái ở sân bay nhận ra sai lầm của mình và thay đổi cách làm của mình, cô ấy cần được hỗ trợ. Có rất nhiều người như vậy. Em nghĩ nhiều hơn những gì chúng ta nhận ra. Bỏ qua tất cả những điều này, nếu có một điều em muốn ở mọi người, thì đó là hỗ trợ những người xung quanh bạn là điều quý giá nhất mà bạn có thể nhận được và để bản thân bạn cũng được giúp đỡ. Quan trọng là vậy. Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì trừ khi chúng ta hiểu bản thân, có mối liên hệ với những người quan tâm đến chúng ta và để bản thân nhận sự giúp đỡ khi chúng ta cần."

Renjun nhìn thẳng vào Jeno. Không điều gì trong số đó có trong kịch bản, không có điều gì tương tự được đề cập trong ghi chú mà nhóm PR của họ đưa ra cho Jeno - những điều anh nói đều xuất phát từ trái tim. Renjun không biết tại sao Jeno khẳng định anh không phải là một người giỏi ăn nói khi có thể phát biểu bằng những câu nói giống vậy, đi thẳng vào vấn đề và khiến mọi người phải suy ngẫm.

"Đó là một suy nghĩ rất quý giá." Heeyeon nói với Jeno: "Tôi có thể nói rằng bạn có một trái tim rất ấm áp và bạn đã được giúp đỡ rất nhiều để đối phó với tình huống này, thậm chí còn lo lắng cho cô gái đã tấn công bạn."

"Như em đã nói, em may mắn vì có những người xung quanh mình." Lần này, anh nhìn thoáng qua từng người trong số họ, lưu luyến nơi Renjun lâu hơn một chút.

"Mọi chuyện sẽ khó khăn hơn nhiều nếu không có họ và bản thân sự việc có thể khiến em tổn thương hơn. Tìm kiếm động lực là cách duy nhất để tiếp tục từ những điều tồi tệ. Hiểu rằng mọi người không thể ngăn một số việc nhất định xảy ra với mình nhưng bạn có thể hướng tới việc chữa lành vết thương trên cơ thể mình sau đó. Có thể mất vài ngày hoặc nhiều năm nhưng dù là gì đi nữa chúng ta không thể để bản thân vùi mình trong tổn thương và đau khổ lâu hơn cần thiết. Các bạn sẽ bỏ lỡ những điều tốt đẹp xảy ra nếu luôn giữ bản thân như vậy. Nó có thể khó nhưng nếu nhìn đúng chỗ..." Nói đến đây anh quay đầu lại, nhìn Renjun, rồi nhanh chóng nhìn quanh hàng ghế một lần nữa: "Mọi người sẽ tìm thấy điều mình cần, đó là những gì em muốn chia sẻ."

-

Ở lịch trình phía sau, khi cả nhóm đang chờ đợi trong cánh gà sân khấu của chương trình âm nhạc, Donghyuck nhảy lên lưng Jeno và bắt đầu la ó về việc anh thực sự là một người lãng mạn tiềm ẩn.

"Tớ không biết cậu còn mặt lãng mạn ẩn giấu sau gương mặt thờ ơ kia!" Cậu ấy thốt lên: "Cậu thậm chí đã nhìn Renjun khi nói điều đó!"

"Tớ không chỉ nói về Renjun." Jeno cười hiền, kéo Donghyuck xuống và vặn cánh tay cậu ấy ra sau lưng để thể hiện tình cảm yêu thương: "Tớ đang nói về tất cả các cậu... Và cả fan của chúng ta nữa, họ đã gửi cho tớ rất nhiều điều tốt đẹp."

"Đừng chốiiii." Mark nói: "Bọn anh biết những lời đó là thực sự nói về việc em loveeeee Renjun."

"Tớ nghĩ điều đó thật tuyệt." Jaemin nói, nụ cười nhẹ nhàng và tươi sáng: "Ý của Jeno chính là như vậy."

"Là tất cả các cậu mà!" Renjun phản đối: "Đó thực sự là về tất cả mọi người, chúng ta đã nói về điều này vào đêm nọ..."

"Chà." Jisung nói, thở dài một cách cường điệu: "Em nhớ khi chúng ta là bạn cùng phòng và anh cũng sẽ nói chuyện với em về mọi thứ."

"Đừng biến cái này thành cái gì đó không phải nhé Park Jisung!" Renjun nói, chỉ vào cậu nhóc.

"Sau đó thì sao?" Chenle nói, nhìn Donghyuck xoay người thoát khỏi sự kìm kẹp của Jeno: "Đó thực sự là về cả nhóm hả?"

"Đúng vậy." Jeno ảo não: "Hãy đối xử tốt hơn với anh đi."

"Ngay cả khi đã mua cho anh vòng cổ và dây xích?"

"Anh nghĩ Jeno thầm thích điều đó." Mark nói, véo một bên má của anh và Chenle bật cười.

"Đừng để ý." Jeno nói, thay vào đó xoay Mark xung quanh để ôm anh ấy vào lòng: "Em không thích bất kỳ ai trong cả đám đâu."

"Trừ Renjun." Jisung nói.

"Trừ Renjun." Jaemin đồng tình, nháy mắt với mấy đứa nhỏ.

_________________________

Sắp hết rồiiiiii 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro