3. Người hát hí.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên bản 1.



Tôi chỉ là người hát hí kịch, vốn là đứa trẻ mà chủ nhà hát nhặt được lúc mười mấy tuổi cha mất mẹ mất vì dịch bệnh lúc mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt, định sẵn cơm ăn áo mặc cả đời sẽ gắn liền với nhà hát này. Chỉ là lúc hát vô tình chú ý dáng vẻ của một tiên sinh thỉnh thoảng sẽ ghé mà đem lòng mến mộ nhưng cũng chỉ dám đơn phương. Tiên sinh còn trẻ đã nổi danh khắp thị trấn, là một bác sĩ giỏi, một người chỉ biết quẩn quanh ở nơi sân khấu nào dám tơ tưởng nhiều?
Nhưng rồi một ngày, tiên sinh gặp riêng tôi đằng sau sân khấu, nói tôi rất đẹp, còn hí rất hay, tiên sinh thích nghe,... còn nói muốn đưa tôi về nhà.

Sau đó tôi liền biết tiên sinh hiểu lầm gì đó rồi, mới cười nói.

"Xin lỗi tiên sinh, tôi bán nghệ chứ không bán thân, còn nữa tôi là nam, mong tiên sinh đừng hiểu lầm."

Tiên sinh khựng lại một chút, tôi muốn trốn tránh, không muốn nghe thêm gì liền trở vào phòng trang điểm. Ngày hôm sau, tiên sinh không đến. Tôi khẽ cười nhạt trong lòng, tiếp tục công việc hằng ngày.

Qua mấy ngày, tiên sinh vẫn không tới, cho rằng mình mến mộ lầm người rồi. Nhưng sau khi ông chủ nói thoáng qua mới biết có bệnh dịch trở lại, tiên sinh đi chống dịch. Bệnh dịch kia cũng chính là thứ khiến tôi thành mồ côi cha mẹ. Lòng khẽ nảy nên, tôi đã quá ích kỷ rồi? Tôi và tiên sinh chẳng có gì cả, chỉ là người biểu diễn và khán giả, lấy đâu ra tư cách trách móc.

Từ hôm ấy, tôi ngày nào cũng nghe ngóng tin tức của tiên sinh, đến việc hát cũng ít lại, chủ nhà hát cũng coi tôi như con cháu trong nhà cũng không nỡ mắng chửi. Chỉ là như này mãi cũng không phải cách.

Dịch bệnh gấp rút, sắp tràn tới nơi này, xung quanh đã có người sắp xếp hết đồ đạc, chuẩn bị đi tránh dịch.

Chủ nhà hát cùng vợ cũng dọn đi.

Tôi xin ở lại.

Tôi muốn chờ tiên sinh.

Ông chủ đồng ý, sau đó cũng rời tới khu vực ngoại ô. Chỉ sau mấy ngày có tin dịch bệnh tới gần thì nơi đây đã chẳng mấy người ở lại, chỉ còn mấy người già cả không tiện đi xa, cùng với những người lang bạt đầu đường xó chợ.
Ngày này năm trước tôi vẫn còn đang trên sân khấu, trên đường náo nhiệt người mua kẻ bán, giờ khắp nơi đều là một mảnh hiu quạnh nhuốm màu tang thương.

Chờ đợi hết nửa tháng, dịch bệnh đã sớm lan tràn vào thị trấn nhưng vẫn chưa thấy được tin tức hay cứu viện, quạ bay đầy trời, trên đường đi mấy bước lại có thể gặp được một cái xác của người lang thang, những người tử tế lắm thì là chết trong nhà, sợ nhiễm bệnh nên cũng chỉ có thể để đó, đóng chặt cửa phòng ấy lại mặc cho cái xác thối rữa, thi thoảng lại có tiếng quạ kêu làm nơi này càng giống như địa ngục. Tôi chỉ có thể đóng cửa lấy khăn bịt miệng để tránh nhiễm bệnh nhưng đồ ăn dự trữ đã cạn kiệt, nếu không chết vì bệnh cũng có thể chết vì đói.

Cuối cùng, tuyết rơi rồi, cũng là ngày đầu tiên tuyết rơi, tôi thấy tay mình nổi ban đỏ.

Là dấu hiệu của bệnh dịch.

Thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không tránh khỏi, chỉ còn bảy ngày có thể sống, cũng chỉ còn bảy ngày để đợi người kia. Đợi, một hôm rồi lại một hôm. Đầu óc có chút mơ hồ, ban đỏ lan rộng khắp người, ngực đau tức, nhiều lúc còn ho ra máu.
Đến ngày thứ sáu, tôi nghe được tiếng động cơ. Ngồi trên ghế, nhìn qua kẽ cửa sổ thấy một cái xe lớn dừng lại giữa đường, một đoàn người mặc áo trắng đeo khẩu trang, găng tay bước xuống.

Trong đầu chỉ có một ý niệm.

Tiên sinh về rồi.

Một cơn ho kéo đến, rời mắt khỏi kẽ cửa sổ, ngực đau thắt, một ngọt tanh dâng lên cuống họng không kìm được mà trào ra.

Cùng lúc này, vang lên tiếng gõ cửa khắp nơi và nhiều giọng nói lặp đi lặp lại.

"Có ai không? Mau ra ngoài để cách ly."

Không cho thời gian để trả lời, liền đạp cửa.

"..."

"..."

Bốn mắt nhìn nhau một hồi, điều tôi nghĩ lúc này là tiên sinh nho nhã điềm đạm của tôi đi đâu rồi?? Người đạp cửa này chắc chắn không phải y đâu?

Liếc thấy bàn tay đầy máu cùng những phần da thịt lộ ra đều là ban đỏ, tiên sinh có chút hoảng hốt chạy lại.

Tôi đứng lên, bước một bước liền cảm thấy mình xong đời rồi. Cơ thể thật sự rất nặng, rất đau. Thân thể tiếp xúc với mặt đất lạnh tanh, đầu óc quay cuồng, trước mắt tối đi.

Tựa như sinh mệnh dần lụi tàn.

Trước khi mất đi ý thức, tôi cảm nhận được một cái ôm.

Cái ôm siết chặt, như là hận không thể ghim tôi vào, còn nghe được giọng nói gọi tên tôi, có hoảng sợ, thất thố, lo lắng, tuyệt vọng như một đứa trẻ gào khóc vì đánh mất thứ rất quan trọng.

Sau đó... bóng tối bao trùm lấy tất thảy, chẳng còn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa. Tôi chỉ cảm thấy rằng mình dường như quên mất thứ gì đó.

Rất quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro