Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy" Lưu Đình hỏi cô trong cửa hàng vào ngày hôm sau, trước đó cậu ấy thậm chí còn cởi áo khoác: "Cậu có ngồi cạnh Lion không thế?"

Họ ở trong nhà kho được thiết kế làm thành phòng nhân viên dưới tầng hầm của tòa nhà: "Ồ, ý cậu là Lý Giang Thành?"

Như thường lệ, Lạc Quân Giao đến sớm và dọn dẹp xong toà nhà, việc mà Lưu Đình và Bách Kỳ hứa là sẽ làm, trước khi đi xuống cầu thang và đặt ấm đun nước, cô nói: "KHÔNG. Anh ấy đã bị bao vây bởi những người phụ nữ trẻ xinh đẹp làm việc trong cơ quan công quyền."

"Ghen tị à?" Lưu Đình hỏi, đổ nửa lọ cà phê hòa tan vào cốc. Cậu ấy là kiểu người luôn muốn biết mọi người cảm thấy thế nào. Lưu Quân Giao thường nói với cậu ta rằng cậu nên từ bỏ việc bán sách và trở thành người cố vấn - đó sẽ là công việc lý tưởng của cậu ấy. Cô lắc đầu, dùng thìa ấn túi trà bạc hà vào thành cốc: "KHÔNG. Không phải gu của tôi."

"Vậy mẫu người của cậu là gì?" Lưu Đình đổ nước sôi vào cà phê.

"Tôi thực sự không biết." Lạc Quân Giao lôi chiếc túi trà của mình ra và thả nó vào thùng rác mà cô vừa đặt lại vào ví trị của nó: "Tôi không thích mẫu nhiều người."

"Cậu phải có sở thích nào đó. Nếu tôi giúp cậu tìm bạn trai, tôi còn biết mình đang tìm người kiểu gì."

Lạc Quân Giao cười lớn: "Tôi không cần cậu tìm cho tôi! Nếu thích tôi sẽ tự tìm nếu tôi muốn!"

Lưu Đình làm ra vẻ mặt cực kì khiếp sợ, nhấp một ngụm coffee: "Tất nhiên là cậu có thể tìm khi cậu muốn, gái yêu à, ai mà đều không muốn. Tôi chỉ cần biết thể loại. Trai dép lê hay đứng hút thuốc? Kiểu lịch sự với quần áo gọn gàng? Hoặc là kiểu thích ăn sữa chua, thích học đan, hay là thích dùng máy tái chế chuyên dụng? Bây giờ thịnh hành kiểu trai thích đi xe đạp?"

"Tôi đoán cậu thích trai đi xe đạp."

"Đôi khi cậu thông thái thật đấy, Quân Giao. Cậu phải có một số ý tưởng về loại cơ bản của cậu chứ."

"Ồ, tôi không biết." Họ đã từng có cuộc trò chuyện kiểu này trước đây nhưng nó chưa bao giờ dẫn đến đâu cả. Mặc dù cô không có tham vọng quy định cụ thể nào là trở thành một bà cô đơn độc với một con mèo tam hoàng, nhưng đôi khi cô cảm thấy điều đó có thể không thể tránh khỏi. Lạc Quân Giao thở dài: "Tốt hơn là chúng ta nên lên lầu. Sắp tới giờ mở cửa rồi."

"Không vội." Lưu Đình đang lục lọi trong một hộp thiếc một chiếc bánh mì ngắn còn sót lại từ bữa tiệc: "Tôi cần đồ ăn sáng. Rất đông người ở buổi bán hàng, xem đồ giảm giá, mua hình xăm hoặc mang về hình xăm được tặng Giáng Sinh." Cậu ta cau mày: "Cuối năm mẹ cậu vẫn gửi quần cho cậu à? Cậu vẫn không mang nó về?"

Lạc Quân Giao liếc nhìn chiếc quần đen mới của mình: "Mẹ tôi không hiểu tại sao tôi thích mặc những đồ cần được ủi thay vì đẹp, chất liệu pô- li dễ sử dụng tốt hoặc kiểu như thế. Bà ấy không hiểu về tĩnh điện. Chẳng hay chút nào, cậu đang đi nhanh mà có tia lửa điện phát ra giữa hai quần."

Lưu Đình cười lớn: "Nó là tình yêu con cái của người lớn, gái yêu. Ít nhất bố mẹ tôi đã ngừng thôi tặng tôi áo len chơi gôn có hình kim cương rồi." Cậu ấy nhìn chiếc áo len của cô với ánh mắt chán nản.

"Tôi biết màu đen nhàm chán, nhưng làm việc ở đây quần áo sẽ rất bẩn." Lạc Quân Giao cười gượng: "Có lẽ tôi sẽ có một bộ ni lông đẹp cho công việc tiếp theo đấy."

"Cả cậu và tôi! Bây giờ bạn có định ra mở cửa, hay không?'

Laura đi lên lầu tới cửa hàng. Bách Kỳ bước qua cửa đúng lúc cô đang rẽ qua biển báo: "Quân Giao, chào buổi sáng" ông ấy nói, giống như mọi khi.

"Tối qua thế nào rồi? Một công việc của Y Na, phải không?"

"Đúng vậy... Cô ấy..."

"Tôi biết, muốn cô tổ chức một lễ hội văn học." Ông ấy cởi mũ và khéo léo ném nó vào móc treo nơi nó thường ở đấy: "Bà ấy đã gọi điện cho tôi... Làm sớm nhất đi."

Lạc Quân Giao đã quen với cú hat-trick(ba cú liên tiếp ghi điểm) nhưng chuyện này thật đáng kinh ngạc khi Bách Kỳ không phải là kiểu người 'làm sớm nhất đi' đó. Ông ấy khẳng định đó là lý do tại sao ông ấy muốn điều hành một hiệu sách. Cô ngay lập tức cảm thấy có lỗi: "Ông không đùa chứ."

Bách Kỳ lắc đầu, mỉm cười nhìn cô: "Bà ấy là nhà đại diện văn học hàng đầu chắc chắn không thiếu sự kiên nhẫn. Vậy nên, nếu cô cần thời gian nghỉ cho cuộc họp này, cô có thể nghỉ đi. Nếu cô quyết định tham gia và thực sự giúp họ tổ chức lễ hội văn học, tôi nhất định sẽ cung cấp sách.'

Bách Kỳ quá rộng lượng đến nỗi Lạc Quân Giao không thể không cảm thấy lương tâm cắn rứt: "Nhưng nếu như phải đến khi cửa hàng đóng cửa thì sao?"

"Tôi vẫn còn giữ cách liên lạc, lễ hội văn học sẽ rất vui đấy, tôi nghĩ vậy."

Mọi người bị lôi kéo để cô tham gia dù cô có đồng ý hay không à? Họ chắc hẳn đang âm mưu gì đó để xóa bỏ mọi sự phản đối của cô có thể có.

Lạc Quân Giao cho rằng cô nên cảm thấy biết ơn vì họ đã rất tin tưởng cô. Nhưng bây giờ tất cả những gì cô phải trải qua là đến thăm bố mẹ nhân dịp hàng tháng.

'Vậy nó thế nào?' Lưu Đình hỏi khi cậu ấy bước qua cửa nhà Lạc Quân Giao chỉ một giờ sau khi cô trở về sau chuyến thăm nhà đầy bực bội như thường lệ. Ít nhất thì cô cũng đã nghĩ đến việc đi chơi đêm với Lưu Đình để tiếp tục cố gắng. Ngày hôm đó cậu ấy cũng có chuyến viếng thăm nhà dì của cậu ấy.

'Ồ, được rồi, cậu biết đấy. Đừng nói nữa."

"Lúc đó cậu không nói với họ về việc hiệu sách đóng cửa à?"

"Không. Tôi nghĩ tôi sẽ đợi cho đến khi tôi sắp xếp xong mọi thứ. Cậu biết họ như thế nào mà. Cha tôi có thể nhất quyết yêu cầu tôi đào tạo lại để trở thành kế toán viên hoặc người giữ sổ. Cậu có nói với dì cậu không?"

"Ừ, nhưng vì dì ấy không phải mẹ tôi nên tôi cảm thấy bà có thể chấp nhận. Bà đề nghị cho tôi một ít tiền nếu tôi muốn."

Lạc Quân Giao mỉm cười. Lưu Đình luôn cảm thấy cắn rứt lương tâm khi dì của cậu ấy đưa tiền cho mình mặc dù đôi khi cậu ấy cũng đã nhận: "Vậy là cậu đã nhận lấy à?"

"Chắc chắn không! Tôi không cần nó vào lúc này. Nếu thất nghiệp lâu năm, tôi có thể đồng ý." Lưu Đình tặc lưỡi: "Đừng nhìn tôi như thế! Tôi là người thân duy nhất của dì và bà đã cho tôi nhiều rồi. Bà ấy thích đưa tôi tiền!"

Cười khúc khích, Laura kéo cậu ta vào căn hộ và đi ra đóng cửa lại: "Tôi biết dì của cậu, tôi không phải khuyên cậu không nên nhận tiền của bà ấy. Bà ấy có nhiều tiền đến mức không biết phải làm gì và cậu là cháu trai duy nhất của bà. Chỉ là tôi nghĩ cậu không nên cảm thấy tội lỗi gì cả. Này! Sao cậu không xin dì cậu một khoản rồi mở hiệu sách. Rồi sau đó cả hai chúng ta sẽ có công việc trở lại."

"Điều gì khiến cậu nghĩ tôi sẽ giao cho bạn một công việc?"

"Bởi vì tôi là người giỏi nhất và cậu cũng vậy."

Lưu Đình thở dài: "Được rồi, tôi sẽ làm vậy, nhưng tôi không muốn đòi tiền thật. Dì ấy có thể cần nó cho viện dưỡng lão hay gì đó. Dù sao thì tôi cũng sẽ ổn thôi. Tôi không ngại kiếm việc mới." Lưu Đỉnh chuyển sự chú ý từ công việc tiến sang trang phục của Lạc Quân Giao: "Xin lỗi, Quân Giao, cậu không thể mặc cái đó được."

"Tại sao? Tôi nghĩ mình nên mặc váy một lần, trông lịch sự hơn bình thường một chút. Cho đêm đi chơi trọng đại của chúng ta."

"Trông cậu ăn mặc cứ giống như một thư ký trong bộ phim tổng tài nào đó thì có, chỉ có điều là không gợi cảm bằng.'

Lạc Quân Giao đã quen với sự kém nhiệt tình của bạn mình, luôn phản ứng tiêu cực với quần áo của cô ấy: "Cảm ơn cậu đã mô tả. Tôi cũng không cần bằng."

"Đừng cáu kỉnh, thực ra trông cậu cũng gần ổn đấy, chỉ là cần mặc thêm thứ gì đó đầy đặn hơn một chút hoặc là quần dài."

Lạc Quân Giao giơ tay bày tỏ sự hoài nghi: "Thường ngày thì cậu cố gắng khiến tôi đừng mặc quần mà! Thật ra hôm qua tôi làm đổ nước sốt lên quần đen của mình ở nhà hàng nên tôi mới mặc váy."

"Tôi tưởng cậu có khoảng năm chiếc quần đen - sáu chiếc kể từ hôm qua, phải không?" Cậu ấy biết rõ cái gì là món hàng chủ lực của người phụ nữ công việc.

"Tất cả đều bẩn hoặc cũ quá rồi, không thể sử dụng được nữa."

Lưu Đình lại thở dài: "Đấu khẩu đủ rồi. Thế cậu có váy nào để nhảy không?'

"Tôi có thể nhảy pop trong chiếc váy này."

"Ý tôi không phải là nhảy pop, ý tôi là D-A-N-C-E. Chính xác là Lindy hop."

'Tại sao? Tôi và cậu đi nghe ban nhạc mà. Không cần phải nhảy trên lối đi nếu không muốn. Nó là tự nguyện."

"Nhưng nó ở câu lạc bộ. Đó là đêm Lindy."

Lạc Quân Giao gầm gừ với cậu ta: "Này Đình, tại sao cậu không nói với tôi điều này, trước khi tôi đồng ý đi? Lindy hop là gì?"

"Đó là một điệu nhảy. Hơi giống jive hay rock và roll nhưng với nhiều động tác hơn. Nhưng dù sao thì, cậu sẽ hiểu thôi. Tôi không nói vì tôi biết cậu sẽ không đồng ý đi. Bây giờ tôi ở đây mới có thể điều khiển được cậu, để cậu có thể di chuyển vào trong xe được."

Nghĩ đến việc Lưu Đình thô bạo nhét cô vào chiếc quần, Lạc Quân Giao thư giãn và cười khúc khích. Suy cho cùng, quần áo không phải là một phần quan trọng. Trong cuộc sống của cô, cô thực sự không quan tâm đến những gì cô đã mặc. Toàn bộ vấn đề về Lindy Hop hơi giống như kiểu một cú sốc. Mặc dù cô hoàn toàn vui vẻ đi loanh quanh trong bếp của mình, một mình, cô thường không làm điều đó trong công cộng. Mặt khác có lẽ đã đến lúc phải làm việc gì khác. Lưu Đình chắc hẳn đang cố gắng thuyết phục cô làm vậy: "Tốt hơn cậu nên đến xem tủ quần áo của tôi."

"Tôi đã muốn cậu sẽ nói điều đó đấy. Tốt lắm, không tiếp tục giấu gót chân của cậu nữa."

"Tôi lẽ ra đã làm vậy" Lạc Quân Giao thú nhận: "Nhưng tôi không đi giày cao gót."

Lưu Đình gầm nhẹ.

"Nhưng nghiêm túc mà" Lạc Quân Giao tiếp tục, "Sự kiện hôm nọ khiến tôi nhận ra mình nhàm chán đến mức nào. Tôi phải mở lòng đón nhận những trải nghiệm mới."

Lưu Đình gật đầu, rõ ràng là hoàn toàn đồng ý: "Nhưng có phải lúc nào cậu cũng nhàm chán không, hay chỉ là do cậu đang làm việc ở hiệu sách thôi?"

Từ chối bị xúc phạm trước sự đồng ý của cậu ấy rằng, cô là người nhàm chán. Lạc Quân Giao cân nhắc: "Tôi nghĩ tôi luôn là người mà cậu gọi là khá nhàm chán. Tất nhiên là tôi cũng có bạn ở trường đại học, nhưng tôi không ra ngoài nhiều, trừ khi bị lôi đi."

Lưu Đình tặc lưỡi: "Đúng là phí phạm."

"Thật ra, tôi thích khi không bị cằn nhằn vì đọc quá nhiều, tôi chỉ... à, hầu hết là đọc và viết luận, đúng vậy."

'Vậy mà cậu nói rằng cậu có bạn bè?" Lưu Đình không che đậy sự hoài nghi mà nói.

"Đúng thế! Tôi luôn ở đó để lấy đồ giặt ra khỏi máy giặt, tôi luôn là người đi lấy sữa, thuốc aspirin, và tôi có thể viết chính tả một bài luận nhanh nhất vào lúc gần nộp luận án nếu ai đó cần." Cô cười khúc khích: "Mặc dù tôi thực sự không vui lắm nếu như họ có điểm kết quả tốt hơn tôi."

"Họ lợi dụng cậu!" Lưu Đình phẫn nộ.

"KHÔNG. Ừ, có một chút, nhưng tôi không bận tâm lắm. Như tôi đã nói, họ thỉnh thoảng cũng kéo tôi ra ngoài. Chúng tôi đã có rất nhiều chuyện vui với nhau. Tôi chủ yếu thích ở nhà và đọc sách hơn là hét khản giọng trong quán hát với nhiều người say rượu."

"Còn bạn trai thì sao?"

"Có một vài. Họ với tôi bao giờ thực sự đi được đến đâu cả. Lưu Đình, tôi đã nói với cậu lần đầu khi tôi đến hiệu sách và cậu đưa cho tôi một bài thẩm vấn tiêu chuẩn rồi mà."

"Có à, nhưng chắc là cậu kể nhàm chán quá, tôi quên rồi. Mà tôi không cái gì mà thẩm vấn tiêu chuẩn. Tôi chỉ là quan tâm đến mọi người."

"Ý cậu là tọc mạch."

"OK, tọc mạch. Bây giờ nhìn vào đây." Lưu Đình kéo cánh cửa tủ quần áo nhỏ của cô, mong chờ điều tệ nhất đến: "Này Quân Giao, tất cả quần áo của cậu là màu đen hay trắng?"

"Khá nhiều. Tôi để quần áo mùa hè trong túi nhựa ở chỗ nào đó. Đây." Cô rút nó ra từ đáy tủ quần áo. Lưu Đình đổ nó xuống sàn như thể cậu ấy đang phân loại quần áo cũ.

"Cậu thực sự nên để tôi giải quyết tất cả những đống này cho cậu thì hơn." Lưu Đình lẩm bẩm, ném quần áo ra sau lưng như một tên trộm ném đồ không có giá.

"Nếu tôi làm cậu giống người Gok hơn."  Lưu Đình chợt dừng lại: "Chắc cậu chẳng bao giờ xem tivi đâu nhỉ?"

Lạc Quân Giao cười lớn, hài lòng vì sự ngạc nhiên của cậu ta.

Cuối cùng, cậu ấy tìm thấy một chiếc váy chân dàu xếp tầng màu kem ở trong đó, một chiếc áo len cổ chữ V màu đen và một chiếc thắt lưng bó sát màu đen. Cậu ta nói, nó khá ngọt ngào nhưng vẫn rất đơn sắc: "Đồ trang sức của cậu đâu?"

Lạc Quân Giao mở ngăn kéo bàn trang điểm và để lộ một vài thứ nhỏ nhặt trong đó, chủ yếu là quà từ bạn bè đại học, và một chiếc vòng cổ ngọc trai do người dì để lại. Lưu Đình đã động tới một cách thô bạo.

"Còn khăn quàng cổ, thắt lưng, những thứ tương tự thì sao?"

Chúng được nhét trong đống quần lót của cô nhưng Lưu Đình lại lục lọi chúng cho đến khi cật ta thấy một chiếc khăn quấn quanh chiếc mũ che nắng mà Laura đã mua lần cuối cùng cô đi nghỉ cùng bố mẹ, cách đây vài năm.

"Đây." Cậu ấy buộc nó quanh cổ cô: "Trông rất đẹp, nhưng tóc của cậu cần phải được buộc đuôi ngựa cao hơn. Và cần là phẳng."

"Hả, là phẳng? Ừm, tóc tôi có vấn đề..."

'Không phải tóc của cậu! Tôi thích kiểu tóc xoăn bồng bềnh, dễ thương. Ý tôi là váy của cậu! Cậu có bàn ủi không?"

Cô gật đầu, làm ra vẻ mặt tự mãn: "Một lý do khác khiến tôi có bạn bè ở kí túc sinh viên là vì tôi có bàn ủi và biết cách ủi đồ."

"Đúng rồi cậu xứng đáng thắng giải Hoa hậu thân thiện ba năm liên tiếp."

Laura khúc khích cười: "Làm sao cậu biết? Tôi đã từng nổi tiếng. Đôi khi người ta thích những người yên tĩnh một chút."

"Ai có thể ủi đồ được?"

Biết rằng cô sẽ không thuyết phục được Lưu Đình rằng năm tháng đại học của cô không phải dành để đọc và ủi đồ cho bạn bè cô ấy, hoặc nếu có thì cô thực sự thích làm việc đó, cô nói: "Mẹ tôi thường bắt tôi phải ủi quần áo.

"Đó là một kỹ năng sống." Cậu ta nói, từ chối thông cảm với câu chuyện đã xảy ra về sự tàn ác thời thơ ấu của cô: "Tôi sẽ làm việc đó trong khi cậu làm tóc của cậu."

Lạc Quân Giao phản đối, lấy bàn ủi ra: "Cậu thật là hách dịch."

"Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi là người quản lý cửa hàng còn cậu thì không."

"Không chắc. Có một trợ lý toàn thời gian và một vài nhân viên bán thời gian thì cậu đã trở người đứng đầu đế chế rồi à?"

'Tất nhiên là thế. Bây giờ nhanh lên, tôi không muốn lỡ màn đầu tiên."

Với nỗ lực của Lạc Quân Giao, giờ mái tóc của cô mặc dù đã có phần đuôi được buộc kiểu đuôi ngựa theo phong cách ponytail những năm 50 nhưng vẫn còn rất nhiều sợi tóc vương ra, tạo cho cô một vầng hào quang vàng sậm quanh đầu: "Nhìn không được gọn gàng cho lắm."

"Không được phép gọn gàng! Nó là phong cách tự nhiên thoải mái. Cậu không cần phải trông giống Kim Hye Jin trong She was pretty."

Lạc Quân Giao đã ngừng cố gắng vuốt tóc: "Này Đình, tôi không ngại việc diện váy nhưng tôi thực sự sẽ không nhảy kiểu Lindy đó đâu. Cậu biết mà, đúng không?"

Lưu Đình mỉm cười với cô: "Đi cùng tôi. Đêm nay sẽ vui lắm."

Họ cùng nhau đi bộ dọc con đường tới nơi đón taxi dạng nhỏ. Lưu Đình sẽ ngủ trên ghế sofa nhà cô nên Lạc Quân Giao đêm đó sẽ để cậu ta có thể uống rượu.

"Tôi mong là cậu không say bí tỉ chỉ rồi không sống nổi qua đêm đó." Lạc Quân Giao nói.

"Cậu đã bao giờ sau bí tỉ chưa?"Lưu Đình hỏi.

Lạc Quân Giao nhu mì nói: "Không thường xuyên, KHÔNG. Tôi nhàm chán lắm."

Câu lạc bộ đã đầy người và náo nhiệt khi Lạc Quân Giao và Lưu Đình đến. Họ đi xuống bậc thang xuống tầng hầm và Lưu Đình đứng trả tiền . Một ban nhạc đang chơi những bản nhạc mới hay tuyệt vời khiến Lạc Quân Giao phải dậm chân dù cô đã thề là cô sẽ không nhảy đâu. Lưu Đình mua cho cô một ly rượu và đặt nó vào tay cô: "Xem liệu có thể tìm được chỗ nào đó ngồi không, trước khi nhóm ban nhạc nữ tới?"

Nhóm ban nhạc nữ mà Lưu Đình nhắc tới trên đường đi, những cô gái đó chính là ban nhạc Sí Loan mà Lưu Đình đã theo dõi trong mấy tuần qua. Họ hát những bản nhạc swing truyền thống và Lưu Đình rất muốn xem họ biểu diễn trực tiếp.

Lạc Quân Giao đi theo Lưu Đình tiến về phía dãy bàn ghế, quan sát những gì đang diễn ra xung quanh cô. Đủ loại người, mặc khá nhiều loại quần áo, đang nhảy múa vô cùng sôi nổi. Rất dễ dàng rơi vào vai trò yêu thích của mình như là người quan sát tỉ mỉ, cô tìm thấy được sự hấp dẫn ở đám đông. Có những chàng trai trẻ khiêu vũ với những phụ nữ lớn tuổi hơn nhiều và những cô gái trẻ khiêu vũ với những người đàn ông lớn tuổi hơn, không phải, cô không chắc có chuyện gì đó giữa họ, mà bởi vì cả hai đều nhảy giỏi. Tuổi tác không có rào cản; khiêu vũ là tất cả.

Lưu Đình tìm được một vài chỗ ngồi và họ ngồi xuống, Lạc Quân Giao không thể ngừng xem kịch hay đang diễn ra xung quanh họ. Thỉnh thoảng, một MC nào đó trên sân khấu đưa ra hiệu lệnh 'đóng băng' và sau đó nói rằng đàn ông hay phụ nữ nên chọn đối tác mới. Lạc Quân Giao bị mê hoặc.

"Nhìn đôi giày đó đi!" Lưu Đình nói, chỉ vào một đôi giày màu nâu và trắng.

Khi họ chú ý thấy đôi đầu tiên, họ nhận ra rằng những cô gái khác cũng đang đi những đôi giày tương tự, chỉ có gót và thanh chữ T. Có những thứ mà ngay cả Lạc Quân Giao cũng biết như giày Ankle Strap Heels(Giày quai mảnh), dép ba lê (trông chúng hơi dễ bị tổn thương), giày cá tính và giày đường phố bình thường.

"Vui thật!" Lạc Quân Giao nói, khiến chính cô cũng ngạc nhiên.

"May là cậu nhận ra "vui vẻ"!" Lưu Đình nói và rồi sự tự mãn của anh biến mất: "Ôi Chúa ơi, chúng ta phải làm điều này."

Lạc Quân Giao quay lại nơi cậu ấy đang nhìn và thấy một cô gái đang tiến về phía cậu ta. Vô cùng thích thú khi nghĩ đến việc người bạn đồng tính của mình bị cô gái trẻ tuổi khác cuốn đi, cô không nhận ra người đàn ông đang tiến về phía mình. Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô thấy mình bị kéo đứng dậy. Người đàn ông trước mặt cô cũng trạc tuổi cô, có mái tóc xoăn và lông mi cong. Anh ta mặc chiếc quần rộng thùng thình và áo sơ mi cotton sọc, đeo niềng răng, đội một chiếc mũ vành thấp để sau gáy mình.

"Chào em!" Anh ấy hỏi: "Tên em là gì?"

"Lạc Quân Giao! Nhưng tôi chỉ ở đây vì ban nhạc mà thôi!"

"Vậy sao, nhảy không?'

Cô lắc đầu, vì thói quen hơn bất cứ thứ gì: "Ồ không, tôi đã nói rồi, tôi chỉ ở đây vì ban nhạc."

"Vô lí vậy. Thôi nào!'

Trước sự nài nỉ của người đàn ông này, Lạc Quân Giao tự thấy mình bắt đầu đứng dậy. Lúc đầu, cô chỉ có thể đứng, sửng sốt, nhưng sau đó một số bài học khiêu vũ do một người bạn của mẹ cô dạy cách đây nhiều năm đã xuất hiện lại trong đầu. Cô bắt đầu tận hưởng cảm giác sự suồng sã và thoải mái của bài nhạc mang tới. Đối tác của cô dường như không quan tâm đến việc cô nói thật hay đã bịa ra chuyện vừa rồi. Cô thấy mình bị xoay vòng, bị giữ lại, bị đẩy ra, bị kéo trở lại, tất cả trong vài phút. Khi được phép ngồi xuống lần nữa, cô đã kiệt sức.

"Cảm ơn anh! Tôi rất vui."

"Em nên đến thường xuyên hơn" đối tác của cô nói: "Em có tài năng thực sự đấy!"

"Tôi không nghĩ vậy. tôi thật sự - chỉ đến vì ban nhạc." Anh ấy kết thúc cho chuyện đấy: "Tôi biết rồi. Nhân tiện, tôi là Jim. Tôi sẽ tìm ra em vào lần sau."

Mặc dù cô cuối cùng cũng thuyết phục được anh ấy rời đi, nhưng điều mà anh ấy làm trước đó, cô đã tận hưởng cảm giác được chọn và cùng khiêu vũ.

"Chà, đó là một sự kiện bất ngờ!" Lưu Đình nói khi cả hai nhấp rượu, ước gì đó là nước: "Cả hai chúng ta đều bị kéo! Và tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy cậu trên sàn nhảy bị một người đàn ông đâu đấy."

"Quay lại với người của cậu!"

"Của tôi không phải là một người đàn ông mạnh mẽ, đáng tiếc hơn nữa. Tôi đã nói với cô ấy rằng tôi là gay, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy đã biết rồi ". Lưu Đình dừng lại vì nghĩ rằng ban nhạc sẽ sớm hoạt động: "Tốt nhất là hãy đến quán bar nhanh lên."

Lạc Quân Giao nhận ra gợi ý của cô, đứng dậy.

Có một số cuộc trình diễn năng động hơn mà Lưu Đình và Lạc Quân Giao ngồi ngoài, chủ yếu là để cho đôi chân được nghỉ. Sau đó có ba cô gái bước lên phía trước sân khấu. Họ mặc những chiếc váy bằng vải tuyn dày dặn với phần eo bó sát và phần thân trên vừa vặn. Tất cả họ đều có kiểu tóc uốn gợn tuyệt đẹp và người ở giữa có một bông hoa hồng sau tai. Họ trông thật tuyệt vời và lần đầu tiên trong buổi tối hôm đó, mọi người ngừng nhảy múa và quay về phía sân khấu.

"Chúng ta thật may khi tìm được chỗ". Lưu Đình nói, sau đó đèn tắt và các ca sĩ được chú ý.

Họ bắt đầu với những bài hát, mọi người dậm chân và vỗ tay theo nhịp nhạc. Lạc Quân Giao cố theo nhịp, mặc dù nỗi sợ vỗ tay không đúng lúc luôn khiến cô lo lắng. Lạc Quân Giao đã gạt bỏ sự ức chế của mình, vỗ tay và đánh nhịp với những giai điệu sôi nổi.

Sau đó, giai điệu dịu dần đi và ca sĩ chính, cô gái với bông hoa sau tai, bắt đầu hát 'Smoke Gets in Your Eyes '. Cô ấy tiếp nối bài nhạc này bằng một giai điệu gì đó buồn bã và lãng mạn không kém, khiến Laura rơi vào tâm trạng hoài niệm. Cô bắt đầu nghĩ về con đường tình yêu của chính mình, giờ đã là quá khứ lâu rồi. Có một người duy nhật thực sự là đối thủ nặng ký. Tại sao cô không thể đi xa hơn với một vài ly rượu và một cái ôm, không kéo dài đủ lâu với anh nhưng lại nhiều đến mức Lạc Quân Giao không thể chịu đựng được. Hoặc là cô còn quá trẻ, hoặc là cô chưa yêu anh. Cô còn gần như không thể nhớ được tên anh.

Trong khi tâm trí cô đang tự do bay bổng, cô thấy mình đang nghĩ làm thế nào mà một điều gì đó với cô thay đổi một cách tinh tế, chẳng hạn như việc cô bắt đầu để ý từ công việc của mình, đã tạo chuyến tàu đi tới những thay đổi nhỏ khác. Cô khi đó vẫn còn công việc của mình, cô không ra ngoài đường, nhưng kể từ khi nghe tin công việc của mình sắp mất, cô đã nói chuyện với Y Na một cách thoải mái, nhiều hơn so với bình thường, và rồi cô được yêu cầu giúp đỡ tổ chức một lễ hội văn học cho bà ấy. Sau đó, đến đây với Lưu Đình, thay vì chỉ nghe ban nhạc, cô ấy đã đứng dậy và đã nhảy múa và thực sự rất thích thú. Có lẽ phải có một cái tên khoa học cho nó, giống như là hiệu ứng cánh bướm, giả thuyết cho rằng một con bướm vỗ cánh ở Brazil đã gây ra một cơn bão ở một nơi nào đó rất xa. Có lẽ cô nên chấp nhận số phận của mình và xuôi theo dòng chảy, như Lưu Đình nói. Đi dự cuộc họp đó không có nghĩa là cô thực sự phải đồng ý giúp đỡ bà ấy.

Dù sao thì...

"Cậu ổn chứ?" Lưu Đình hỏi khi ban nhạc đã quay trở lại phần khiêu vũ và mọi người lại lần nữa bước xuống sàn. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm trầm tư trên sân khấu trước mặt. 'Ồ. Tôi ổn.'

"Hay uống loại khác?"

"Cậu có nghĩ rằng tôi vô cùng buồn nếu tôi nói rằng tôi chỉ muốn về nhà không?" Lần đầu tiên Lưu Đình chấp nhận điều này mà không bình luận gì nhưng trên xe taxi trở về căn hộ của cô, anh nói: "Cậu đã nghĩ rất nhiều về tôi. Cậu đã nghĩ tới lễ hội văn học chưa?

"Ừ, có. Tôi có.'

'Rồi?"

"Dù sao thì tôi nghĩ tôi cũng sẽ đi họp."

"Oke. Tốt cho cậu! Thấy không? Nhảy nhót một chút mà cậu đã thành người khác rồi!"

Hello các bạn, vote giúp mình nha ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro