72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Nhất cũng bưng tách trà lên uống cạn.

"Chuyện ngành giải trí..." Diệp Nhất cười nói "Chuyện em muốn ra mắt đã làm chị hai em bực bội, nhìn xem tính em ấy nóng nảy cũng là vì quá thương em mà chấp nhận em, thế nhưng giờ đây em còn muốn gây chuyện với Cố Hồng Trình....Sẽ làm khó chị hai em đấy."

Tường San khó chịu nhíu mày: "Thế nhưng nếu không giúp, con mèo nhỏ nhà em sẽ rất khổ sở, nàng khổ sở em cũng sẽ không vui vẻ, chị cả, chị bỏ mặc được sao?"

Diệp Nhất y nguyên mỉm cười, nhưng trong lòng trầm xuống.

Đứa em bảo bối này ở nhà Diệp gia là nhỏ tuổi nhất, kém chị lớn Diệp Nhất hơn mười tuổi. Bởi vì nhỏ nhất lại là em gái nên tám anh chị em trong nhà luôn coi nàng là bảo bối, từ nhỏ đều dùng phương châm cưng chiều để giáo dục. Thế nhưng lần này Tiểu Cửu đòi quản chuyện của Cố Hồng Trình, quả thật khiến Diệp Nhất có chút khó xử. Nghe nói em trai của Cố Hồng Trình chính là một nhân vật quan trọng của hội đối địch không đội trời chung với Bách Mộc Tổ, bản thân nàng cũng có giao tình với rất nhiều tổng giám đốc của các tập đoàn lớn, ở ngành giải trí địa vị cũng rất cao, Diệp Nhất cũng chưa từng đối mặt trực tiếp với người này, nhưng Lão Nhị có quen biết với nàng, nói là một nhân vật khó chơi.
"Mặt đen muội muội, sở trường của muội chính là làm nũng" Diệp Nhất cười "Chị đúng là một người chị tốt, không nỡ bỏ mặc em gái thương tâm."

Hai con mắt Tường San có chút nheo lại, hốc mắt dưới cong lên, hai mắt tựa như trăng lưỡi liềm, giống như là nàng đang cười: "Chị cả, em yêu chị"

Diệp Nhất cười ha ha phi thường sung sướиɠ, lớn tuổi rồi mà còn bị đứa em nhỏ thổ lộ, quả thật là có chút ngượng ngùng.

Tường San đem chuyện của Quỳnh Hoa cùng Quỳnh Châu kể cho chị cả nghe, Đại tiểu thư Diệp gia hơn ba mươi tuổi cũng cảm thấy hưng phấn: "Qincy cùng Bông sao? Hai người bọn họ thật sự là một đôi hả? Thật tốt quá, ta YY các nàng lâu lắm rồi. Ai nha, ta đang mong ngóng chiếu bộ phim Ỷ Thiên của Qincy nữa này...thật sự là bà thím Cố kia chia rẻ các nàng đúng là xấu xa, ta tìm lão nhị bàn bạc chuyện này."
Tường San bất đắc dĩ nhìn người chị đã lớn tuổi như vậy mà còn mê mẩn thần tượng sao? Còn vì mình mà cho cái công đạo nữa chứ? Nàng một lần nhìn xa xăm. Ân, trở thành minh tinh cũng không tệ.

Sắp phải xuất ngoại để tập huấn, nàng có chút lười nhác...San tiểu thư ngáp một cái lười biếng. Chẳng qua nếu không theo Trần Quân vào ngành giải trí. Thật sự sợ không giữ nàng quay trở lại được nữa.

"Ngành giải trí xa hoa như vậy, đâu có thiếu con gái, mèo nhỏ đơn thuần nhà em không thể bị làm hư mất" Tường San dùng lý do như vậy để giải thích chuyện mình muốn theo đuổi "Em không phải là không có tự tin, e hèm"

oOo

Quỳnh Hoa một mình đến công ty chịu phạt, có thể nói cả công ty hợp đồng nhiều nhất chính là nàng, quảng cáo còn có mấy vụ đang giữ vai trò phát ngôn, nếu như đồ sát nàng, thì Thiên Minh cũng sẽ thê thảm.
Chủ quản gọi Quỳnh Hoa cùng Mỹm đến văn phòng mắng mỏ giày vò, cặp hồ sơ đều bị ném tung tóe.

Thế nhưng Mỹm hết lần này đến lần khác can đảm tiến lên giữa dòng nước xiết: "Giám đốc, chức vụ người quản lý này tôi làm không nổi, xin ông an bài việc khác."

Quỳnh Hoa không nhìn Mỹm, hoang mang lo sợ ngồi trên ghế Sa lon.

"Là có ý gì? Cô không muốn làm nữa hả? Cô nói không làm là không làm nữa sao??"

Chủ quản hai tay chống nạnh, nhìn hằm hằm Mỹm.

Mỹn buông thỏng mí mắt thoải mái nói: "Dù sao công ty chúng ta cũng chưa từng trích phần trăm lợi nhuận cho người quản lý, làm hay không làm thì sao ? Lại khiến tôi bớt lo lắng, sống thêm vài năm nữa...chuyện này" Mỹm lườm Quỳnh Hoa "Tôi không cách nào quản lý"

Quỳnh Hoa y nguyên thản nhiên nhìn mặt đất. Mỹm cảm thán, đứa nhỏ này khó trách tuổi còn quá trẻ đã leo lên được vị trí này, còn mỗi ngày ăn no ngủ kỹ vô tư vô lự, da mặt phải dày lắm mới có thể chấp nhận được áp lực bên ngoài, Mỹm hôm nay đã được chứng kiến.
Chủ quản liếc mắt nhìn Quỳnh Hoa : "Cô có muốn tự mình tìm người quản lý không?"

Quỳnh Hoa lúc này mới nói chuyện: "Tôi có thể, đều giống nhau thôi"

Mỹn bạo gân xanh, trong lòng nhịn không được phải chửi thề.

Chủ quản vung tay lên: "Mỹm, tạm thời cô vẫn giữ chức, nhân lực công ty thiếu thốn, sau này bàn lại" Sau đó đuổi hai người ra ngoài.

Mỹm cùng Quỳnh Hoa đứng ở hành lang thật dài không nói lời nào, không khó giữa hai người đặc biệt nặng nề. Trầm mặc hồi lâu, Hai nàng lại vô cùng ăn ý lấy thuốc ra hút, nhìn nhau một cái, rõ ràng đều là hiệu Đại Vệ...

"Khẩu vị giống nhau" Quỳnh Hoa rất thành thục tự mình đốt thuốc, rõ ràng còn cười cực kỳ vui vẻ.

Mỹm xem như hoàn toàn bại trận. Người ta hoàn toàn không để trong lòng, bản thân mình tự nổi giận cũng chỉ là gió thoảng. Mỹm thật sự cười rất bất đắc dĩ, lắc đầu cảm thán cho cuộc đời nên bình lặng một chút thì tốt hơn.
Rõ ràng là tai họa, mà còn phải tiếp tục theo đuổi....Mỹm vừa hút thuốc vừa nhìn xa xăm, ngày mai sẽ mua một bộ mặt nạ về đắp, bằng không nếp nhăn trên trán sẽ càng nhiều thêm.

Quỳnh Hoa một mình đứng trong góc hành lang hút thuốc, hít một hơi thật dài, đột nhiên phát hiện có người im lặng không chút tiếng động xuất hiện bên người nàng. Quỳnh Hoa còn chưa thấy rõ nhưng trực giác cho biết đó là Quỳnh Châu. Có chút bối rối dập tắt điếu thuốc... chị Châu nói, nàng ghét nhất là mùi thuốc lá.

"Chào... chị Châu" Quỳnh Hoa quay đầu nhìn, đúng thật là nàng.

Quỳnh Hoa nhận ra nàng vừa mới quay phim xong, khuôn mặt trang điểm cực kỳ diễm lệ, thế nhưng hai mắt sưng đỏ, trang điểm đậm vùng mắt cũng không che lấp hết.

Tim bất chợt đau nhói.

Quỳnh Châu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Quỳnh Hoa cởϊ áσ khoác, đau lòng giúp nàng mặc vào: "Coi chừng cảm lạnh..."
Quỳnh Châu xa xa nhìn thấy Quỳnh Hoa đứng một góc hút thuốc, do dự một hồi sẽ thành quá khứ. Nàng vốn đã làm xong công tác tư tưởng, mặc kệ người này có lạnh lùng, nàng vẫn muốn bám lấy nàng hỏi cho rõ ràng.

Không nghĩ đến, nàng cư nhiên vì mình mà cởi bỏ áo khoác.

Quỳnh Châu nhìn thẳng vào Quỳnh Hoa , Quỳnh Hoa cho rằng nàng sẽ trách cứ, thế nhưng lại nghe được: "Em sao lại gầy thành thế này?"

Quỳnh Hoa trong lòng đau đớn vô cùng, dời ánh mắt đi nói: "Chị Châu, em không sao..."

"Không việc gì là tốt rồi." Quỳnh Châu luôn suy nghĩ, nếu gặp được nàng phải hỏi cho rõ, nhưng khi gặp rồi, giọng điệu mền đi, không biết làm sao để mở miệng.

Nàng không nói lời nào, Quỳnh Hoa cũng trầm mặc, cuối cùng vẫn là Quỳnh Châu lên tiếng trước: "Em, không có gì để nói với tôi sao?"
Quỳnh Hoa định nói ra sự thật, nghĩ đến Cố Hồng Trình nói với nàng: "Tôi biết rõ cô sẽ không dám nói với Quỳnh Châu, dù sao tôi không thể luôn theo cô. Nhưng cái cô sợ nhất không phải là để cho tôi hay là người ngoài giới biết quan hệ của hai người. Mà sợ nhất chính là để Quỳnh Châu biết rõ con đường thành danh của cô đặc sắc đến mức nào, đúng không?"

Không thể phủ nhận, Cố Hồng Trình nói rõ điều luôn dấu kín trong tâm khảm Quỳnh Hoa. Tuy nàng cùng thím Cố không làm những việc trên giường, thế nhưng dù sao bởi vì muốn leo cao mà trở thành vật chiếm hữu của bà ta. Nếu biết rõ nàng gặp may là nhờ người đàn bà này, với tính cách của Quỳnh Châu nhất định sẽ xem thường nàng, nhất định sẽ.

"Không có...không có gì" Cuối cùng Quỳnh Hoa chỉ có thể nói như vậy.
"Thật sao?" Quỳnh Châu nói không nên lời, cũng chẳng biết mình cảm thấy thế nào, có một loại choáng váng mất hết dũng khí. Cho dù trực tiếp hỏi nàng, nàng vẫn không nói sao? Hoặc là nàng cảm thấy chuyện của nàng không liên quan đến ta đúng không? Quỳnh Châu thở dài thật sâu, mở to hai mắt, tựa hồ như vậy mới có thể khắc chế nước mắt mãnh liết rơi xuống.

"Em có phải cảm thấy có được tôi rồi, cho nên không cần nữa?"

Quỳnh Châu phi thường thẳng thắn chất vấn khiến Quỳnh Hoa sững sờ tại chỗ, không chờ nàng phản bác, Quỳnh Châu liền quay người bỏ đi, căn bản không cho nàng cơ hội giải thích. Quỳnh Hoa muốn đuổi theo cũng không được, chờ đến khi bóng dáng Quỳnh Châu biến mất cuối hành lang, nàng mới phát tiết giơ chân đá vào tường, rốt cuộc giày cao gót không đủ cứng, một cước đá văng vào góc tường khiến nàng đau đớn không nói nổi một câu, ngồi xổm dưới đất khóc như bão tố.
Chuyện này tính ra cũng tốt, có một cái cớ để nàng có thể khóc ra.

Thế nhưng lời kia của Quỳnh Châu rõ ràng đặt nàng vào phạm vi lưu manh, như vậy sao được? Nhất định phải giải thích với nàng! Thế nhưng muốn giải thích đầu tiên là phải giải thích hành động khác thường của mình trước hay sao? Kết quả là không được thì cũng lẩn quẩn như cũ mà thôi

Quỳnh Hoa rất hận!

Quỳnh Châu thật không còn muốn nói lý lẽ với tiểu quỷ chết tiệt kia nữa, quả nhiên bất kỳ ai yêu mến nàng là người đó tự tìm hành hạ, thế nhưng đến chiều hôm đó Hà Anh lại gọi điện cho nàng muốn nàng cùng Quỳnh Hoa đảm nhiệm vai trò người phát ngôn chống hút thuốc.

"Quảng bá chống hút thuốc? Hai chúng tôi đều là con gái thì làm được gì?" Quỳnh Châu muốn đập bàn. Thật sự lúc này không muốn cùng Quỳnh Hoa hợp tác.
"Cũng bởi vì hút thuốc đều là đàn ông nên tìm hai người nữ mới có tính thuyết phục." Hà Amh giải thích.

Quỳnh Châu không trả lời.

Hà Anh liếc nàng: "Cái áo này là...của Bông?"

Quỳnh Châu sững sờ, hoàn toàn chính xác, chiếc áo này là do lúc nãy nàng phủ lên người mình.

Hà Anh cho rằng nhắc đến Quỳnh Hoa thì nàng sẽ trở nên sững sờ thương cảm, đang muốn an ủi nàng vài câu chỉ thấy Quỳnh Châu rất phóng khoáng đem áo khoác hung hăng ném đi, Hà Anh lập tức dừng lại.

Em đối với tôi đã không còn gì, tôi cũng không muốn dây dưa với em!

Nhìn vẻ mặt Quỳnh Châu dứt khoát kiên quyết, Hà Anh hoàn toàn minh bạch, nguyên lai bình thường chị Châu sẽ không bộc phát, nhưng sẽ bộc phát theo một chu kỳ tương đối dài. Đại đa số mọi người sẽ lập tức bộc phát khi gặp chuyện không vui ngay lập tức, thế nhưng chị Châu của chúng ta lại cần một khoảng thời gian giảm sốc trước khi đạt đến loại cảm xúc này.
Nguyên lai, phản hồi tương đối dài, mới đúng là nàng. Hà Anh đã nhận ra.

Chiến dịch chống thuốc lá nói muốn quay là quay ngay, vô luận tâm tình của hai vị đại minh tinh có như thế nào cũng không thể cản trở công việc, đặc biệt là quảng bá vì cộng đồng như thế.

Quỳnh Châu cùng Hà Anh , tuyên truyền, còn có một đoàn nhân viên công tác đến bên hồ để chuẩn bị cảnh quay, từ phía xa đã nhìn thấy một cô gái tóc đen đang đứng bên hồ hút thuốc.

Trong lòng Quỳnh Châu trở nên quýnh quáng "Tìm nàng quảng bá chống hút thuốc đúng là người ta bị mù rồi! Không nhìn ra nàng vốn là một kẻ nghiện thuốc! Cho nên mức độ đáng tin của quảng bá là rất thấp."

Quýnh Hoa tự mình tìm một trợ lý mới, cô gái kia bất quá chỉ mới 20, thắt hai bím tóc, đôi mắt đen nhánh thật đáng yêu. Mặc dù hợp tác với Quỳnh Hoa không lâu, nhưng chỉ cần Quỳnh Hoa nháy mắt một cái, nàng đã biết đại minh tinh muốn gì, nào là cà phê, nào là che nắng, không hề có một sai sót.
Nhìn nàng ra vẻ siêu sao làm mưa làm gió, chẳng biết sao, Quỳnh Châu rất muốn đẩy ngã chiếc ghế nàng đang ngồi, rồi ném nàng xuống nước. Suy nghĩ mãnh liệt này cũng từng xuất hiện khi cùng hợp tác đóng "Nguyên Vị" với Quỳnh Hoa, lúc đó tiểu quỷ này cũng có cái dáng vẻ lâu ngày chưa bị ăn đòn kia.

"Ah? Chị Châu" Quỳnh Hoa nhìn về phía Quỳnh Châu cười cười, trong lời nói mang theo vẻ lỗ mãng quen thuộc "Chào buổi sáng". Giọng nói kiểu như chưa có gì xảy ra, vẻ mặt sáng lạn thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý.

"Chào buổi sáng!" Quỳnh Châu cắn môi dùng khuôn mặt tươi cười đáp lại, điển hình cho câu thành ngữ miệng nam mô, bụng chứa một bồ dao găm.

Hà Anh nhìn Quỳnh Hoa rồi nhìn Quỳnh Châu, như thế nào lại cảm thấy một cuộc chiến tranh dữ dội sắp nổ ra thế này?

>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro