71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Mấy ngày nay thật ra là xuất ngoại đi chơi với Cố đạo. Bởi vì không muốn gây chú ý nên cũng không nói cho ai biết chuyện này. Đa tạ mọi người quan tâm, vui lòng phỏng vấn tập trung vào sự kiện đấu giá từ thiện." Bao vây bởi một dàn micro, Quỳnh Hoa thong dong ngắn gọn nói câu này đầu tiên, giải quyết mọi thắc mắc đang nóng hổi mấy ngày gần đây, thái độ cứ như tùy ý để cho người khác lo lắng nhiều ngày như vậy, chỉ là do người khác tự mình đa tình mà thôi.

Các phóng viên đương nhiên muốn tiếp tục truy hỏi, thế nhưng Quỳnh Hoa nói không tiếp tục trả lời thì cũng không thể tiếp tục, đi xuyên qua đám phóng viên, thoải mái tươi cười rời khỏi. Quỳnh Châu đứng ở phía xa nhìn hình bóng của nàng, trong lòng nổi lên cảm giác không nói nên lời, muốn đi đến nói với nàng gì đó, nhưng lại do dự.
Mất tích mấy ngày nay Tiểu Hoa nhất định có chuyện. Mới vừa rồi mình thất thố, nhiều người như vậy, các nàng làm như bất hòa một chút cũng tốt, bình thường mình làm vô cùng xuất sắc, nhưng sao nhất thời đầu óc lại nóng lên vậy?

Quỳnh Châu định chờ đến khi không còn người khác sẽ một mình tìm đến nàng hỏi chuyện.

Hiện tại lo lắng chờ đợi nhất lại là Hà Anh. Hà Anh đứng bên cạnh Mỹm đang cố kiềm chế không bộc phát núi lửa mãnh liệt.

Lần này Bông thật sự quá đáng. Mỹm nói nàng nhất định phải mang đơn từ chức nộp cho công ty . Hà Anh lập tức có cảm giác bi thúc, nếu như công ty đồng ý lời yêu cầu của Mỹm, như vậy người này sẽ không theo mình đấy chứ ? Nghĩ đến đây đột nhiên sống lưng Hà Anh đổ mồ hôi lạnh.

Hà Anh nhìn qua Quỳnh Châu, thấy nàng không chút chớp mắt nhìn về hướng Quỳnh Hoa, tâm tình cũng vì thế mà suy sụp theo. Vừa rồi Quỳnh Hoa đối với Quỳnh Châu lạnh lùng khách khí như vậy đều lọt vào mắt mọi người, nhất định là muốn tổn thương nàng sao? Vì Quỳnh Hoa lo lắng lâu như vậy, kết quả nàng bình an vô sự trở về, thế nhưng lại làm một bộ không thèm đến xỉa, khiến cho người lo lắng càng thêm hụt hẫng!
Nghĩ đi nghĩ lại Hà Anh cũng giống như Mỹm muốn phẫn nộ

Có khả năng trong giờ phút này những người từng lo lắng cho Quỳnh Hoa sẽ vì thái độ của nàng mà lỗ mãng tức giận, thế nhưng chỉ có Quỳnh Châu trước sau như một đứng nhìn nàng, mang theo vẻ mặt đau lòng trèo đèo lội suối, mang theo không khí ôn nhu dịu dàng, dừng lại người bên cạnh Cố Hồng Trình.

Buổi dạ tiệc đấu giá bắt đầu, Cố Hồng Trình danh tiếng to lớn, đốt tiền như giấy của ngày thường là hoàn toàn vô dụng, thế nhưng lại mang cho dưới danh nghĩa từ thiện liền biến nàng thành một nhân vật công chúng nổi tiếng cùng tấm lòng bao dung nhiệt tâm. Ở phía dưới đèn Flash chớp tắt không ngừng, Cố Hồng Trình tươi cười ngẩng đầu cao ngạo nhìn bao quát hết tất cả mọi người, ôm lấy Quỳnh Hoa như muốn nói đây cũng là vật nàng sở hữu.
Ánh mắt Quỳnh Châu từ đầu đến cuối đều đặt trên người Quỳnh Hoa, thế nhưng ánh mắt nàng không một lần đáp lại.

Buổi đấu giá kết thúc, Quỳnh Hoa cùng Cố Hồng Trình ứng phó với đám phóng viên để đi xuống hầm gửi xe.

"Tại sao không nói chuyện?" Quỳnh Hoa một mạch đi về phía trước, khuôn mặt đang tươi cười lập tức biến mất, biểu lộ vẻ lạnh lẽo

"Không có gì để nói với bà."

Cố Hồng Trình cười: "Đừng tuyệt tình như vậy, chúng ta đã thỏa thuận rồi, làm cho tôi vui vẻ thì tôi sẽ thả cô về. Làm người phải biết giữ chữ tín."

Quỳnh Hoa lườm xong cũng không muốn liếc nhìn nàng một cái: "Sở dĩ tôi nhẫn nhịn đứng bên cạnh người cũng chỉ vì Châu thôi. Tôi không muốn tất cả công sức mà nàng cố gắng bất lây nay vì tôi mà mất đi."
"À?" Cố Hồng Trình mở cửa xe "Bất quá tôi thấy vừa rồi nàng dùng ánh mắt u oán nhìn cô, chớp mắt cũng không chớp, rất cảm động."

Quỳnh Hoa nhìn ngọn đèn xa xa, trước mắt dần mơ hồ.

Có khả năng hiện tại là mình làm tổn thương nàng, thế nhưng nếu đoạn ghi âm kia bị phát tán, do vấn đề hình tượng bấy lâu nay, nàng sẽ bị chỉ trích nhiều hơn tôi. Thế nhưng, cuối cùng vẫn khiến nàng thương tâm, mình nên làm sao đây? Bảo hộ nàng cùng tổn thương nàng, mình phải lựa chọn thế nào mới tốt cho nàng? Tựa hồ dù chọn gì thì đều là sai...Hơn nữa nếu Châu biết rõ chuyện mình cùng đạo diễn tiến hành giao dịch dơ bẩn mới có thể ngoi lên vị trí yên ổn ngày nay thì nàng nhất định sẽ xem thường mình. Nhất định là...cùng mình phân chia rạch ròi, đây mới là chuyện khiến mình không thể buông bỏ.
Kỳ thật không qua được cửa ải này, chính là mình.

Cho nên mới không nhìn ánh mắt của nàng. Sợ gặp được thì càng thêm mất phương hướng.

"Đi thôi, Bông... cô còn phải đi ăn tối cùng tôi. Cả đêm nay toàn uống rượu không có chút đồ ăn nào, thật sự là một buổi dạ tiệc từ thiện đáng sợ" Cố Hồng Trình gọi nàng mang theo một chút ngữ khí làm nũng, Quỳnh Hoa đang muốn đi vào xe. Đột nhiên trông thấ Quỳnh Châu đứng ở cửa thang máy từ đằng xa, một mạch đi đến trước mặt mình.

Trong nháy mắt giống như bị vạn tiễn xuyên tâm, Quỳnh Châu không nói một câu, thế nhưng đôi mắt đen kia có sức mạnh vạn cân càn quét bay đến, quét vào trong nội tâm Quỳnh Hoa thành một đống bừa bộn lộn xộn, từng lời đắng chát mãnh liệt cũng khó cất lên, Quỳnh Hoa vội vàng tránh né ánh mắt của nàng, tiến vào trong xe.
"Lái xe..." Giọng nói Quỳnh Hoa run rẩy.

"Thật sự rất cảm động" Cố Hồng Trình chống cằm nhìn Quỳnh Châu, xem kịch vui.

"Nhanh lái xe cho tôi!" Quỳnh Hoa gào lên, Cố Hồng Trình khẽ cười, đạp chân ga, nghênh ngang rời khỏi. Quỳnh Hoa không dám quay đầu nhìn hình bóng của Quỳnh Châu, liếc cũng không dám liếc.

Quỳnh Châu vốn định muốn đến nói hai ba câu, chỉ là lo lắng cho nàng không biết những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như nàng vẫn lạnh lùng như vậy, thì cứ xem như là nàng đã hỏi xong, tuyệt đối không dây dưa. Nhưng khi Quỳnh Châu thấy Quỳnh Hoa cùng Cố đạo diễn kia sóng vai muốn cùng nhau leo lên xe, Quỳnh Châu đã dừng lại.

Đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích nhìn người yêu của mình lên xe người khác, chỉ thoáng cái đã biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
Có mấy lời hỏi hay không còn quan trọng nữa không? Hơn nữa Tiểu Hoa trong có vẻ rất khỏe mạnh...

Quỳnh Châu nhớ đến lời đồn đại giữa Quỳnh Hoa và Cố Hồng Trình, tuy nhiên nàng vừa bắt đầu nghe từ giây thứ nhất đã không tin, nàng thầm nghĩ tin tưởng Quỳnh Hoa chính miệng kể cho nàng nghe tất cả. Nhưng tình huống hiện giờ nàng nên thuyết phục bản thân mình thế nào.

Dường như chỉ trong một đêm toàn bộ thế giới đều tan nát.

Cái đứa nhỏ luôn ở sau lưng nàng làm phiền nàng, lại có chút bá đạo nhưng tình cảm thì cực kỳ ấm áp đủ làm cho người ta yêu làm người ta tan chảy, cái người luôn trao cho nàng ngọt ngài dịu dàng sao lại có khoảng cách.

Tất cả đều là hư ảo?

Quỳnh Châu thất hồn lạc phách trở về nhà, ném mình vào bồn tắm lớn, để cho nước ấm nhấn chìm mình.
Nàng lần đầu tiên biết rằng trong tình yêu nàng vốn là người nhát gan, dũng khí đến hỏi hay gọi điện để hỏi cho rõ ràng cũng không có, nàng sợ sẽ nhận được đáp án khiến nàng không chịu nổi, nàng sợ bản thân mình vừa bắt đầu toàn tâm toàn ý yêu người con gái này sẽ sụp đổ.

Nàng khỏa thân nằm trong bồn tắm ôm lấy chính mình, nhắm mắt lại. Kỳ thật làn da cũng gây tưởng niệm, nàng nhớ rõ ngón tay Quỳnh Hoa chạm đến từng chi tiết trên cơ thể, ở bên tai nàng thì thầm những gì.

Nhất định là có nguyên nhân! Quỳnh Châu vẫn quyết định tin tưởng nàng, đứa nhỏ kia cũng không phải loại người dễ từ bỏ, nàng đã từng trải qua một thời gian dài theo đuổi tuyệt không giả dối. Quỳnh Châu dùng hai tay vỗ vỗ mặt mình để trấn định lại.

Sao có thể vì chuyện như vậy mà khiến mình rối loạn? Nếu như mẹ biết được nhất định sẽ cười mình đến chết.
"Sự tình hôm nay trời cao hồ đồ thật rồi" Hà Anh đến nhà Đan Tiên mà hai mắt vẫn còn sững sờ, nàng ở trong phòng tắm cùng Đan Tiên tắm rửa. Áo tắm vừa cởi bỏ, Đan Tiên nhìn Hà Anh khỏa thân đứng dưới ánh sáng, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ, còn thật biết điều.

"Nghe nói Quỳnh Hoa xuất hiện rồi hả? Vẫn cùng Cố Hồng Trình xuất hiện? Cậu chụp ảnh chưa? Mình rõ ràng không nhận được tin tức quan trọng hàng đầu như thế, thật thiệt thòi lớn." Đan Tiên cởi bỏ toàn bộ dán lên lưng Hà Anh, môt bên ngậm tai nàng nói.

"...Không có chụp, phiền quá, phiền chết rồi..."

Ngón tay Đan Tiên chạy dọc theo cái bụng bằng phẳng của Hà Anh đi xuống dưới, sờ lên chỗ ướŧ áŧ, nhẹ nhàng khẽ ấn: "Đừng phiền, người ta đòi chuyện vợ chồng, cậu phiền cái gì?"

"Mình thấy chị Châu...như thế...quả thật không vui."
Đan Tiên lật Hà Anh quay về phía mình, áp nàng lên tường, nâng chân lên chậm rãi tiến vào nàng: "Cậu hôm nay phải thẳng thắn cho mình, cậu yêu Quỳnh Châu nhiều hay là yêu mình nhiều hơn?"

Hà Anh cảm thấy Đan Tiên ở trong thân thể mình tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi lần va chạm đều không chút lưu tình đi thẳng vào nơi sâu nhất thân thể, hết lần này đến lần khác mà còn bắt nàng đứng sát vào tường với tư thế không chút thoải mái. Hai chân Hà Anh càng lúc càng vô lực , chỉ có thể ôm chặt Đan Tiên mới có thể không ngã sấp xuống. Đan Tiên cong chân, dùng đầu gối gác giữa hai chân Hà Anh, một tay đặt dưới lưng, hướng vào trong thân thể Hà Anh lách vào, Hà Anh khống chế không nổi rên lên một tiếng, hai người gắn chặt càng thân mật hơn.

"Nói mau" Đan Tiên bỏ thêm một ngón tay vào, động tác càng lúc càng nhanh càng sâu, nàng nhìn Hà Anh đang bấu víu lấy mình, khuôn mặt ửng hồng, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt mâu thuẫn giữa thống khổ vừa hưởng thụ trông đáng yêu vô cùng.
"...cậu là loại người này!" Hà Anh thật sự đối với cô gái này quá nhẫn nhịn, vấn đề như vậy cũng hỏi? Đáp án rõ ràng, thế nhưng vẫn muốn chính miệng mình trả lời, không nói thì không cho nàng lên cao triều hay sao?

Đan Tiên không ngừng động tác tay, đầu lưỡi ở bên tai Hà Anh lấn lướt, dọc theo vành tai mà liếʍ láp, Đan Tiên cảm nhận rất rõ ràng Hà Anh ngày càng ẩm ướt,dần dần thu hai chân về cùng hành động.

Nàng sắp đạt được đỉnh phong.

"Còn không nói?" Thanh âm Đan Tiên rất nhỏ, dán bên tai Hà Anh, từng thanh âm đều trượt vào đáy lòng nàng.

"...Yêu cậu.." Toàn thân Hà Anh bắt đầu ửng hồng, điều này báo hiệu nàng sắp đạt đỉnh....Đan Tiên hiểu rõ thân thể Hà Anh như lòng bàn tay. Tốc độ càng lúc càng nhanh, Hà Anh rốt cuộc kiềm chế không nổi ở bên tai Đan Tiên một lần nữa nói với trời đất, cho nàng biết "Rất yêu cậu...rất yêu cậu..."
Hà Anh lần đầu tiên không phải nằm ngang mà đạt đỉnh phong, hai chân cùng eo rõ ràng đau đớn đến quá mức chịu đựng. Đan Tiên ôm nàng đặt vào bồn tắm, đem hết tất cả sức lực còn lại hôn lên môi nàng, giống như là sẽ cùng nàng thiên trường địa cửu.

Rốt cuộc cũng được lên giường nằm, Hà Anh nhìn chiếc đèn ngủ chạm khắc phức tạp nói: "Cậu nói xem, Bông vì cái gì lại ở cùng Cố Hồng Trình? Chẳng lẽ nàng không để ý đến những lời ong tiếng ve sao? Huỳnh My phát huy tác dụng gì trong chuyện này? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì..."

Đan Tiên nghiên người liếc nàng: "Cậu thật sung mãn, mình ngủ trước đây"

Hà Anh thở dài, hơi nghiêng người kéo đầu Đan Tiên đặt vào trong ngực: " Mình chỉ lo lắng...cảm thấy sẽ có nhiều chuyện xảy ra. Không chỉ có Bông, Châu, mà cả giới đều sẽ dậy sóng."
Đan Tiên ở trong ngực Hà Anh ngẩng lên, đã có chút buồn ngủ: "Không có gì...mưa như trút nước, băng sơn tan chảy, động đất gì đó mình sẽ bảo vệ cậu...."

Hà Anh "Phốc" một tiếng bật cười: "Tiên đại phóng viên khả năng văn chương chỉ có thế thôi sao, loại thành ngữ này học sinh tiểu học dùng nát rồi" khóe miệng như thế nào cũng cong lên, cao rất cao.

Trà.

San tiểu thư từ từ nhắm hai mắt, an tường cầm chén trà. Nàng ngồi xếp bằng trên một cái trương thấp đặt dưới đất, gió đông thổi từng đợt qua cánh cửa sổ tầng hai mươi. Mùa xuân cũng sắp đến, không còn lạnh nữa. Tường San yên tĩnh nhìn về hướng cửa sổ, núi xanh nước trong, thật sự là một nơi xinh đẹp.

Cô gái ngồi đối diện nàng ngược lại nhịn không nổi phải nói chuyện: "Tiểu San, em đến chỗ tôi cả buổi chiều, từ một giờ đến năm giờ, uống hết ba hũ Vũ Di Nham trà, lại không nói một câu..." Khuôn mặt cô gái dịu dàng vui vẻ như trước, thanh âm cũng rất mền mại, tuy nhiên lại phát ra sát khí mãnh liệt: "Tỷ tỷ rất bận rộn, hôm nay muốn dắt người đi chém người đòi nợ, muội muội không phải đến chỉ ngắm cảnh chứ?"
"Đại tỷ" Tường San cầm chén trà thở dài: "Con mèo nhỏ nhà em lại hư đốn, em đang nghĩ biện pháp bắt nó ngoan ngoãn đem cá trả lại"

Ngồi đối diện nàng là một khuôn mặt hoàn toàn trái ngược với cái vẻ nhăn nhúm của nàng, bất cứ lúc nào người con gái kia đều rất vui vẻ đó chính là đại tiểu thư của Bách Mộc Tổ Diệp Nhất, tóc của nàng rất dài, dài đến thắt lưng, đến ngực hơi cong lên một chút, hoàn toàn là một cô gái ưu nhã nhẹ nhàng, thế nhưng lời nói lại không hề ưu nhã chút nào.

"Cá con?" Diệp Nhất liếc mắt, dùng môi dưới áp lên môi trên, giả vờ đáng yêu nói: "Tỷ tỷ còn muốn bóp chết em, có được không?"

Tường San lắc đầu: "Không thể"

>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro