9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vegas đang đánh mất chính mình, cậu hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo khi cảm thấy Pete hôn lại . Những nụ hôn của Pete đầy khao khát, Vegas tách đôi môi ra cho phép Pete liếm mình trong khuôn miệng nóng bỏng, liếm, mút lấy môi dưới của cậu, đầu gối Vegas khuỵu xuống lần nữa, cảm nhận chất nhờn thấm qua quần, chảy xuống đùi và cậu rên rỉ , ép mình vào alpha, người gầm gừ khi nghiêng đầu sang một bên, muốn cảm nhận đôi môi của Pete ở đó.

Pete đã không thất vọng.

Ngay khi thấy Vegas đưa cổ cho anh, anh đã cắn cậu, chúi mũi vào cổ cậu, gầm gừ lớn tiếng. Vegas cương lên một cách đau đớn trong quần, hầu như không giữ được và mỉm cười thích thú, nghiêng đầu sang một bên nhiều hơn vì muốn cảm nhận đôi môi của Pete trên cổ mình. Cậu cho phép phần omega của mình chiếm ưu thế, cậu thở hổn hển khi kéo tóc Pete, kéo anh lại gần hơn và rùng mình khi cảm nhận được đôi môi của Pete, lưỡi anh chậm rãi trượt lên xuống cổ cậu, ấn những nụ hôn nhỏ lên làn da nhạy cảm.

Đầu Pete quay cuồng. Anh phát điên vì mùi hương của Vegas, giật mạnh dây xích khi muốn nhiều hơn nữa. Anh muốn cảm nhận đúng Vegas. Anh muốn vòng tay ôm lấy cậu, ôm cậu khi họ hôn nhau. Pete đã không đưa ra quyết định hợp lý, nhưng anh không quan tâm. Anh muốn Vegas nhiều đến mức đau đớn, hoàn toàn say sưa với mùi hương của cậu.

Pete mở mắt, Vegas đang nhìn anh, nụ cười say khướt nở trên môi. Mắt cậu sưng húp, má đỏ bừng, môi hé mở, muốn nhiều hơn nữa và Pete lại giật mạnh dây xích. Vegas nhìn lên và rên rỉ một chút. Thậm chí không cần suy nghĩ kỹ về những gì mình đang làm, Vegas đã cởi trói cho Pete, lần đầu tiên thả tay ra và Pete gầm gừ.

“Pete,” Vegas nói, thở hổn hển, chạm vào mặt Pete khi cúi xuống gần hơn, ép hai chân vào nhau. Cơ thể cậu quá nóng, cứng đến mức đau và cảm thấy bực bội vì Pete chỉ đứng đó, mắt nhìn ra cửa và Vegas thì hoảng loạn.

Cậu tháo xiềng xích cho Pete, nhưng không phải để Pete bỏ chạy.

Chẳng lẽ anh định chạy trốn?

Có phải anh sẽ để cậu một mình ở đó để đối phó với sức nóng?

Vegas cảm thấy nước mắt trào ra khi bước lại gần Pete, người đang thở dốc và không đều. Pete muốn tập trung. Thực tế là Vegas đã giải phóng anh bằng cách nào đó đã ghi vào não anh và trong một khoảnh khắc anh đã do dự. Anh có thể dễ dàng làm điều đó, nếu anh ấy muốn. Vegas đang yếu đuối, anh có thể dễ dàng đẩy cậu sang một bên và bỏ chạy, nhưng anh thực sự có thể làm được không? Alpha trong anh có suy nghĩ khác.

Pete nuốt nước bọt khi Vegas bước lại gần, anh nhanh chóng lùi lại và Vegas vòng tay ôm lấy anh, lắc đầu vì không thể chịu đựng được nữa. Đau. Nó đau quá.

“Đừng bỏ tao.”

Vegas thì thầm và Pete liếc nhìn cậu.

“Làm ơn, làm ơn, làm ơn ở lại với tao.”

Vegas thì thầm trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.

“Làm ơn, Pete, tao cần mày.”

Cậu nói và đó là lúc Pete bật khóc.

"Cần tao?"

Pete hỏi và bước lại gần Vegas, đặt tay lên ngực Vegas, đẩy cậu ra sau cho đến khi Vegas bị mắc kẹt giữa bức tường. Đôi mắt của Pete hướng về Vegas, người đang cố gắng hết sức để tiếp tục đứng vững, nhưng nhìn xuống và Pete có thể thấy Vegas đã vất vả như thế nào. Và pheromone của cậu đang mời alpha vào. Pete rất phấn khích, nhưng đây cuối cùng cũng là cơ hội để anh chạy trốn.

“Pete!”

Vegas thì thầm và Pete rủa thầm.

Anh không thể rời Vegas, không thể khi cậu trông như thế này. Và sau tất cả những gì Vegas đã làm với anh, anh vẫn bị xiềng xích với cậu. Pete không thể rời đi, rít lên thất vọng khi nhận ra điều đó, ép mình vào omega, cúi xuống gần hơn, môi họ chạm vào nhau và Vegas mỉm cười hạnh phúc khi cảm thấy vòng tay của Pete ôm lấy mình.

Không có gì xấu hổ về cách Pete xử lý Vegas, trái tim của Vegas đập thình thịch với đôi mắt nhắm nghiền. Cậu đang lơ lửng. Mỗi cái chạm của Pete đều đốt cháy da, nhưng theo một cách tốt. Với alpha trong vòng tay, Vegas cảm thấy bình tĩnh hơn và kêu meo meo khi cảm thấy Pete cắm răng vào môi dưới cậu đủ mạnh để bật máu, mắt Vegas mở to cảm thấy hông mình oằn xuống khi bị đẩy qua mép, tiến thật mạnh. Cậu ôm lấy Pete khi bị đẩy qua mép, dựa lưng vào tường, thở dốc và không đều, mắt nhắm nghiền.

Pete nhìn xuống và sau đó anh lại cúi xuống gần hơn, đặt những nụ hôn nhỏ lên cổ Vegas, người đang dần tỉnh lại. Cậu cảm thấy ghê tởm, chiếc quần ướt đẫm dịch nhờn và tinh dịch, bụng cậu quặn lên khi tất cả cảm giác hưng phấn đó rời khỏi lồng ngực. Tất cả những gì cậu cảm thấy lúc đó là sự lạnh lùng, ghê tởm và xấu hổ. Vegas cảm thấy xấu hổ vì đã cho phép một bản alpha… Không, không phải bất kỳ bản alpha nào.

Tuy nhiên bây giờ cậu là một mớ hỗn độn chết tiệt. Cậu ghét khía cạnh này của mình ước rằng mình có thể kết thúc tất cả. Cậu muốn ói, cảm thấy tuyệt vọng khi Pete từ từ lùi ra xa một chút, nhưng anh không rời đi. Pete đã ở đó, bây giờ anh đặt tay lên eo khi giúp Vegas đứng dậy. Vegas lấy tay che mặt, thậm chí không muốn biết cậu đang làm biểu cảm gì và đôi mắt của Pete mở to khi nghe thấy tiếng nức nở bị bóp nghẹt.

“Vegas?”

Pete hỏi, từ từ gỡ tay Vegas ra, Vegas nhanh chóng nhìn xuống vì không muốn để Pete thấy bộ mặt đáng xấu hổ này. Cánh tay của Vegas lúc này đang đặt trên vai Pete, lắc đầu khi đang nắm chặt lấy vai Pete.

“C-chết tiệt”

Vegas thì thầm và bàn tay của Pete ôm lấy mặt cậu, khiến cậu ngước mắt lên.

“Hãy nhìn tao”

Pete nói và Vegas lắc đầu.

“Tao không muốn”

Vegas nói, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, cúi xuống gần Pete mà chính cậu cũng không hay biết. Bị Pete chèn ép ít nhất cũng mang lại sự thoải mái. Tuy nhiên, cậu không muốn nhìn anh.

“Tao không thể… tao không thể làm điều này, Pete, làm ơn-”

Cậu thì thầm và rồi nhìn Pete.

“Giết tao đi”

Cậu thì thầm và đôi mắt của Pete mở to.

Cái gì…

Pete nhìn cậu và ném cho cậu một cái nhìn nghiêm khắc, lắc đầu.

“Vegas-”

“Tao thật kinh tởm, mày không thấy điều đó sao?”

Vegas hỏi.

“Không”

Pete nói, nhưng khi anh cố chạm vào mặt Vegas một lần nữa, Vegas hất tay anh ra.

“Mày không phải.”

“Tao không muốn như thế này”

Vegas thì thầm, bực bội vò tóc.

“Tao không…. Tao ghét nó."

Ai là người đã nói với Vegas rằng sự tồn tại cốt lõi của cậu là điều đáng ghê tởm? Rằng cậu nên xấu hổ về con người của mình? Tất nhiên, cha nói với Vegas hàng ngày nhưng lại lợi dụng cậu để "chốt giao dịch" với khách hàng của mình. Vegas phát ốm khi nhìn Pete, người đang nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn không thể tin được.

“Bình tĩnh nào”

Pete thì thầm và cố bước lại gần Vegas, chạm vào vai cậu, nhưng Vegas nhanh chóng hất tay anh ra.

"Đừng!"

Vegas lớn tiếng.

“Đừng chạm vào tao”

Vegas rít lên, cảm thấy choáng váng dựa vào tường, vòng tay quanh người. Vegas chẳng có ý nghĩa gì cậu biết điều đó, nhưng cậu không biết phải làm gì. Đầu cậu rối bời, rối tung cả lên. Cậu không biết phải làm gì chỉ muốn biến mất.

Vegas muốn biến mất, cậu muốn kết thúc tất cả. Cậu không thể-

“Vegas, làm ơn”

Pete thì thầm và Vegas liếc nhìn anh.

“Không phải mày nói… không phải mày nói cần tao sao? Rằng mày muốn tao ở lại?"

Pete hỏi và Vegas cảm thấy bụng quặn lại, liếc xuống. Cần Pete… cậu đã nói điều gì đó như thế sao? Vegas không cần bất cứ ai không cần mọi người nhưng ý nghĩ về việc Pete sẽ rời đi khiến nỗi lo lắng của cậu tăng vọt, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi từ từ bước lại gần Pete, nắm lấy anh và áp mặt anh lại gần hơn.

Pete nao núng, nhắm mắt lại vì nghĩ rằng Vegas sẽ đốt nóng mình, nhưng Vegas sẽ không lặp lại cùng một sai lầm hai lần. Cậu đang ôm lấy Pete, móng tay cắm sâu vào vai Pete khi cúi đầu xuống, trong quá trình gục ngã một lần nữa, khẽ sụt sịt nuốt nước mắt vào trong. Vegas không phải là nơi để ăn xin, nhưng…

“Giúp tao với”

Vegas thì thầm, vai cậu run lên và Pete cảm thấy tim mình thắt lại, từ từ đưa tay lên. Anh không biết phải làm gì. Anh không muốn làm cho Vegas bùng nổ một lần nữa. Họ… Pete không biết phải làm gì. Đầu anh cũng quay cuồng, chất kích thích tố phát huy hết tác dụng của và anh nuốt lại một tiếng rên rỉ. Nếu điều này tiếp tục, cơ thể anh sẽ bị đẩy vào một lối mòn.

Nhưng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương Vegas.

Pete không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, nhưng có điều gì đó khiến Vegas coi thường tất cả các alpha và ít nhất Pete cũng không cần đến khoa học tên lửa để cho rằng-

"Tao nên làm gì?"

Pete thì thầm và Vegas há hốc mồm khi cảm thấy bàn tay lạnh giá anh áp vào má mình.

Chạm vào tao, đụ tao, hôn tao, alpha, làm ơn… làm ơn-

Vegas cắn mạnh vào môi dưới mình đến nỗi chảy máu, ngăn mình lại trước khi nói ra bất kỳ điều gì. Vegas nuốt khan nghiến răng khi nhìn lên Pete, lúc này hai tay anh đang đặt trên má cậu, ôm lấy mặt cậu và anh cúi xuống gần hơn, cố kìm lại một tiếng rên rỉ khác.

“Giết tao đi”

Vegas lại nói và Pete cảm thấy mắt mình rưng rưng, ​​lắc đầu.

“Dừng việc này lại.”

“Không muốn sao? Tao đã đối xử tệ với mày, đã hành hạ mày… Tao đã-”

“Dừng lại đi”

Alpha gầm gừ. Pete không biết liệu điều đó có thể khiến Vegas bình tĩnh lại hay không, nhưng ít nhất anh có thể- “Để tao ôm mày” Pete nói và tim Vegas như rớt xuống vực, mặt tái nhợt và cậu nhanh chóng lắc đầu. Cơ thể cậu bắt đầu run rẩy, từ từ bắt đầu xoắn lại, nhưng rồi cậu được kéo trở lại bởi cái chạm ấm áp của Pete vào má và Pete lắc đầu.

"Tao không-"

“Ý tao là thế này”

là tất cả những gì Pete nói và ngay cả khi Vegas có đẩy anh ra, thì tất cả những gì anh làm là vòng tay ôm lấy Vegas và kéo cậu lại gần hơn, ép cơ thể Vegas vào người mình và mắt Vegas mở to .

"Chỉ có bấy nhiêu thôi. Chỉ thế này thôi”

anh nói và Vegas ôm chặt lấy Pete, rúc mặt vào một bên cổ Pete, ép mình vào anh hít một hơi thật sâu.

Vegas mất một lúc lâu, nhưng khi tiếp tục đứng ngay đó trong vòng tay của Pete, cậu dần cảm thấy mình thư giãn. Nó không làm cho cơ thể cậu cảm thấy dễ chịu chút nào, vẫn co giật, đau đớn, chuột rút, nhưng ít nhất về mặt tinh thần cậu cảm thấy tốt hơn. Trong vòng tay của Pete, cậu cảm thấy… an toàn. Có lẽ điều đó thật ngu ngốc, nhưng nó đã giúp ích cho cậu và cậu mím môi lại khi rúc sâu hơn vào cổ của alpha, gần như mỉm cười khi cảm thấy Pete từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng ôm sau đầu cậu và Vegas nhai kẹo của anh. Môi dưới.

Vegas quyết định tin tưởng Pete.

Pete đã nhìn thấy mặt xấu xí của cậu. Anh đã nhìn thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của cậu, anh đã nhìn thấy tất cả. Hai người họ có mối quan hệ quái quỷ gì vậy? Vegas không biết, nhưng cậu không biết liệu mình có thể quay lại như cũ hay không - không có Pete là điều mà cậu không muốn tưởng tượng. Bởi vì Pete là alpha hoàn hảo cho cậu. Cái nạng tình cảm của cậu, của cậu...

Pete cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng mà anh đã làm khi ôm chặt Vegas, kìm nén cơn đói. Anh khao khát Vegas, tất cả những gì anh muốn là cho phép alpha ra ngoài chơi, nhưng… Pete cảm thấy phát ốm vì những suy nghĩ của chính mình và anh lắc đầu. Thay vào đó, anh mỉm cười khi cảm thấy Vegas thư giãn trong vòng tay mình và anh nhắm mắt lại.

--

“Cảm thấy khá hơn chưa?” Pete hỏi khi Vegas nằm xuống và Vegas đảo mắt.

Đó là một vài giờ sau đó. Vegas đã đủ bình tĩnh lại. Cậu tắm rất lâu, thay quần áo. Bây giờ cậu chỉ mặc một chiếc áo phông quá khổ vì việc mặc thêm bất cứ thứ gì cũng vô nghĩa và đang nằm trên giường cạnh Pete, đắp chăn kín mít, cảm thấy mệt mỏi. Đầu cậu ong ong, cơ thể cậu vẫn còn quá nóng, nhưng ít nhất tinh thần và cảm xúc cảm thấy tốt hơn.

“Trông tao có cảm thấy khá hơn không?”

“Trông mày thật kinh khủng” Pete nói và Vegas nheo mắt lại.

“Cảm ơn” Vegas nói bằng tiếng Anh và đảo mắt.

“Tao có thể đi lấy thuốc ức chế cho anh” Pete nói và Vegas ngước nhìn anh . Đi và lấy thuốc ức chế? Điều đó có nghĩa là Pete rời đi và một khi Pete rời đi, anh sẽ không quay lại. Vegas không phải là một kẻ ngốc. Cậu đã quá mệt mỏi để xích Pete lại, nhưng nếu Pete muốn, anh có thể rời đi. Anh ấy được tự do để làm điều đó.

“Và rời đi, phải không?” Vegas hỏi và Pete lắc đầu.

“Tao sẽ quay lại” Pete lắp bắp và Vegas cười cay đắng.

“Chắc chắn rồi” Vegas nói và Pete không bình luận gì về điều đó. Thay vào đó, anh cũng nằm xuống bên cạnh Vegas và từ từ nhìn cậu, ánh mắt của Vegas lúc này cũng hướng về phía anh và đôi mắt của Vegas cũng nhanh chóng cụp xuống, nhắm mắt lại. Vegas cố gắng di chuyển đến bên cạnh anh , cố gắng làm cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vô ích. Bất kể xoay người thế nào, bất kể muốn giảm đau đến mức nào, cậu biết rằng chỉ có một cách duy nhất để cậu có được sự nhẹ nhõm đó mà không cần thuốc ức chế và anh rủa thầm.

Vegas sẽ không bao giờ để một alpha làm điều đó một lần nữa với cậu.

Nghĩ về điều đó đưa cậu trở lại những căn phòng tối tăm, những người đàn ông đang cười phía sau, Vegas trên sàn-

“Này” Pete nói, nhẹ nhàng chạm vào vai cậu và Vegas nao núng, mắt cậu mở ra từ từ liếc nhìn Pete. Đôi mắt của Vegas không tập trung và Pete nín thở.

"Mày đã đi đâu?" anh ấy hỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên Pete thấy Vegas trôi dạt đâu đó trong tâm trí mình. Vẻ mặt của cậu khiến trái tim Pete đau đớn - khuôn mặt của Vegas nhăn nhó vì đau đớn.

"Cái gì?" Vegas hỏi và Pete thử hỏi lại.

“Mày đã bị mắc kẹt trong tâm trí của mình”

Pete nói và Vegas cười khô khan.

“Mày có muốn… nói về nó không?”

Không hẳn…

Vegas cắn môi dưới, nhìn Pete rồi liếc xuống. Có phải cậu muốn nói về nó? Chưa thực sự và chưa-

“Mày có muốn biết tại sao tôi ghét alpha đến vậy không?”

Vegas thì thầm và Pete nhìn cậu. Vegas cảm thấy dạ dày quay cuồng, nhưng vẫn… Có lẽ nên nói với Pete về điều đó. Cậu muốn. Có lẽ. Cậu không chắc lắm.

“Nếu mày muốn”

Pete nói và Vegas chỉ nằm trên giường một lúc lâu, nhìn lên trần nhà, nhưng cuối cùng cậu quyết định mở lòng với Pete. Vì vậy, Vegas đã kể cho Pete nghe về những khách hàng của cha cậu và những việc họ bắt cậu làm. Giọng của Vegas đều đều, hơi xa rời thực tế khi cậu nói, nhưng Pete cảm thấy buồn nôn khi Vegas đang nói, cơ thể run lên vì tức giận.

Có một điều mà Pete chắc chắn.

Nếu gặp lại Kan lần nữa, anh sẽ không ngần ngại bóp cò.

Nhưng Pete không nói gì. Anh nằm đó, lắng nghe Vegas và để Vegas nắm lấy tay anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro