8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Pete rên rỉ khi anh lăn sang một bên và một nụ cười thoáng qua khuôn mặt  khi anh hướng mặt lên trần nhà. Đã bao nhiêu ngày rồi? Pete đã hoàn toàn ngừng đếm ngày, tâm trí anh hoàn toàn tê liệt với niềm vui sảng khoái mà Vegas đã cho anh thấy hết lần này đến lần khác. Không biết đã bao nhiêu ngày rồi, hai người đều đắm chìm trong nhau, cảm giác đau đớn cùng khoái cảm dâng cao.

Vegas biết phải làm gì để khiến những tiếng nói khó chịu trong tâm trí Pete im bặt. Cậu biết làm thế nào để làm tổn thương Alpha và cậu không bao giờ dừng lại. Ngay cả khi Pete khóc, Vegas vẫn không dừng lại. Họ đã có một từ an toàn, nhưng Pete không bao giờ sử dụng nó. Có một vài lần anh cảm thấy mình không thể chịu đựng được, nhưng anh buộc mình phải lấy tất cả những gì Vegas cho anh. Và anh cảm ơn vì điều đó.

Pete ậm ừ thích thú, cơ thể anh cảm thấy đau nhức, nhưng theo một cách rất tốt, nghiêng đầu sang một bên, mắt anh mở to khi nhìn thấy Vegas trên giường với anh. Thông thường, Vegas không ở lại với anh. Trong khi anh cung cấp một số dịch vụ chăm sóc sau đó, Vegas thường đã biến mất khi Pete mở mắt. Đó là điều mà Pete mong đợi – ngay cả khi hai người họ làm tình vài lần một ngày, anh cũng không thực sự mong đợi bất cứ điều gì từ nó.

Và ít nhất đó là điều anh đang cố nói với chính mình, nhưng anh không phủ nhận rằng anh không vui khi thấy Vegas ở đó. Anh không biết tại sao , nhưng ngực anh phập phồng vì phấn khích. Pete nhanh chóng tự tát mình và lắc đầu. Không, đây là Vegas mà anh đang nói đến. Bằng cách nào đó, hai người họ đã xích lại gần nhau hơn, nhưng không phải như vậy. Đó chỉ là niềm vui, không có sự ràng buộc nào. Nếu Vegas có người khác ở nhà an toàn, cậu sẽ chơi với họ.

Pete biết điều đó và anh hiểu điều đó. Chà, anh nghĩ rằng anh hiểu nó.

Dù bằng cách nào, Pete cũng quá lười để ra khỏi giường và anh không biết thứ gì đang chiếm hữu mình, anh từ từ trượt sang phía bên kia của giường. Tay chân của Vegas nằm dài ra, mắt nhắm nghiền cậu đang ngủ. Hơi thở chậm lại, khuôn mặt trông gần như bình yên. Pete mím môi lắc đầu. Anh không dám di chuyển quá nhiều vì không muốn kết thúc khoảnh khắc ngọt ngào này, anh nhấc người lên kéo chăn trùm lên Vegas khi anh nằm đó hoàn toàn trần truồng.

Nó ấm áp trong phòng. Pete cảm thấy muốn quan tâm đến Vegas, nên anh từ từ kéo tấm ga trải giường đó lên người, nằm xuống và nhanh chóng nhắm mắt lại, đề phòng anh đánh thức Vegas. Tuy nhiên, đã lén nhìn vài giây sau đó, Vegas không thức dậy, vì vậy Pete tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vegas thêm một lúc nữa, thở dài theo.

Khi Pete tiến lại gần hơn một chút, anh đã nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn với Vegas. Pete không chỉ cảm thấy luồng pheromone đang chảy về phía mình mà còn có thể biết rằng má của Vegas đang đỏ bừng và để chắc chắn, Pete từ từ đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt tay lên má Vegas. Vegas nóng bỏng khi chạm vào, Alpha cắn vào môi dưới khi cảm thấy mùi Vegas ngày càng nồng hơn quanh mình và anh gầm gừ, lắc đầu.

Ôi không.

Sức nóng của Vegas đã ở đó.

Tâm trí của Pete chẳng có gì khác ngoài một mớ hỗn độn trong vài ngày qua, vì vậy anh ấy hoàn toàn quên mất sức nóng của Vegas đang đến gần và anh rủa thầm. Vegas nói rằng cậu  không có bất kỳ chất ức chế nào bên mình. Chà, đó sẽ là-

“Chết tiệt.”

Pete gầm gừ và từ từ rời xa Vegas, lùa những ngón tay vào tóc và nuốt nước bọt. Vegas nghe thấy tiếng gầm gừ và Omega từ từ mở mắt ra, rên rỉ khó chịu vì ngay khi di chuyển, cậu cảm thấy đau nhói ở lưng dưới, vòng tay quanh bụng và rít lên.

“Không...”

Vegas và Pete nín thở hết mức có thể. Khi Vegas di chuyển cổ, đôi mắt của Pete dán vào nó và tất cả những gì anh muốn là rúc vào, hít một hơi thật sâu và chìm xuống-

Phải mất một lúc Vegas mới nhận thức được môi trường xung quanh mình. Đầu cậu trống rỗng, tê liệt, quay cuồng cậu từ từ nhấc mình lên, nghiến răng, dụi mắt và nuốt khan khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Cái nóng chết tiệt ở đó, cuối cùng nó cũng đến. Điều mà cậu sợ nhất đã ở đó và điều tồi tệ nhất là… cậu ở trong phòng với Pete.

Đêm qua… Vegas đã quá mệt mỏi. Sau khi hai người họ làm tình, Vegas cũng bất tỉnh. Đó là dấu hiệu đầu tiên cho thấy có điều gì đó không ổn. Cậu cảm thấy mệt chết đi được, nhưng...

“Không, không, không...”

Vegas nói, cố bò ra khỏi Pete.

Pete không di chuyển, anh chỉ nhìn chằm chằm vào Vegas, không thể rời mắt và khi Vegas cuối cùng cũng dám nhìn Pete, anh không mong đợi đôi mắt đen đó nhìn anh, mà đó là những gì cơ thể anh đã làm. Nó khao khát được Alpha chạm vào, mùi hương dụ anh vào và điều tồi tệ nhất là… Khi Vegas di chuyển.

“Chết tiệt.”

Vegas rên rỉ.

Toàn thân nóng bừng, cậu yếu ớt và hoàn toàn lạc lõng. Cậu đã không bị nóng trong nhiều năm và đó là điều mà cậu sợ nhất. Vegas không muốn trải qua chuyện này một mình, nhưng cậu không thể ở bên Pete. Ngay cả khi anh khác với những người khác, anh  vẫn là một Alpha. Và tất cả các Alpha đều giống nhau khi có một Omega đang nóng nảy. Tất cả bọn họ đều trở nên ghê tởm.

“Vegas.”

Pete nói, giọng nói của anh phát ra từ một khoảng cách rất xa và Pete nắm chặt tay lại khi chứng kiến ​​Vegas vật lộn như vậy. Nếu có bất cứ điều gì anh  có thể làm… điều gì đó có thể giúp Vegas – thì, có điều gì đó sẽ giúp Vegas, nhưng điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.

“Tránh xa ra...”

Vegas gầm gừ, cuối cùng cũng đứng dậy được, tim cậu rơi xuống hố. Khi cậu đứng dậy, cậu cảm thấy hoàn toàn ghê tởm, cảm thấy nước chảy xuống đùi anh nhiều hơn và đôi mắt Pete mở to khi anh nghe thấy tiếng nức nở đứt quãng.

“Đừng lại gần tao.”

Vegas gầm gừ khi thấy Pete bò lại gần mình, đi sang phía bên kia giường.

“Sẽ ổn thôi.”

Pete nói và Vegas hoàn toàn không tin.

“ Sẽ ổn thôi mà?! ”

Lặp đi lặp lại và sau đó cậu cười.

“Chuyện gì sẽ ổn?! Tao đã lên cơn lần đầu tiên sau nhiều năm chết tiệt, đồ ngốc. Mày biết gì về...”

“Tao không có ý đó.”

Pete nói và liếc xuống.

“Im đi, đừng nói nữa.”

Vegas nói, đôi chân yếu ớt run rẩy khi cậu vội vàng mặc quần áo.

“Để tao giúp.”

Pete nói. Vegas rõ ràng đang gặp khó khăn, nhưng ngay khi Pete nói điều đó, Vegas cảm thấy bụng mình thắt lại và cậu quay lại, lườm Pete. Giúp cậu?! Vegas cảm thấy buồn nôn. Pete muốn giúp hả?! Cũng giống như cách khách hàng của cha cậu-

“Tao biết mà, mày chẳng khác gì bọn họ cả. Tất cả các Alpha đều bẩn thỉu.”

Vegas gầm gừ và đôi mắt của Pete mở to vì anh hiểu rằng Vegas đã đưa lời nói của anh ra khỏi ngữ cảnh, cậu đã hiểu sai chúng.

“Không, tao không có ý...''

Nhưng, Vegas đã không lắng nghe. Quá đau khổ và phát ốm, Vegas giật mạnh sợi dây xích vẫn còn quấn quanh cổ tay Pete, kéo anh trở lại. Mắt Pete mở to khi anh bị kéo ra khỏi giường, nhấc bổng lên và Vegas bước lại gần anh, vòng những ngón tay quanh cổ anh và siết chặt.

“Mày vẫn chẳng là gì ngoài một con thú cưng, hãy nhớ điều đó.”

Vegas nói và đôi mắt của Pete mở to. Vegas thả anh ra, nhưng sau đó túm lấy sau đầu anh.

“Biết vị trí của mày?”

Vegas nói, bây giờ chuyển sang tiếng Anh.

“Chỉ vì chúng ta đã quan hệ tình dục một vài lần, điều đó không thay đổi được điều gì. Mày chẳng là gì ngoài một con điếm của tao không phải là người đặc biệt. ”

Vegas nói, đảm bảo rằng đã làm tổn thương Pete.

"Hiểu?"

Vegas hỏi, nắm lấy mặt Pete.

Pete nghĩ rằng anh hiểu điều đó, nhưng điều đó thật đau lòng. Đau đớn hơn tất cả những ngày mà Vegas liên tục làm tổn thương anh. Điều này làm tổn thương nhiều hơn bất cứ điều gì khác. Anh nghĩ… Pete nghĩ rằng có lẽ Vegas-

Chúa ơi, anh thật ngu ngốc.

Pete cảm thấy ứa nước mắt, nóng như lửa đốt và Vegas cười toe toét khi nhìn thấy những giọt nước mắt đang trào ra trong mắt Pete. Vegas bắt đầu cười và trái tim của Pete như vỡ vụn, nước mắt lăn dài trên má, môi dưới run rẩy và Vegas nghiêng đầu sang một bên. Trong một tích tắc, anh gần như cảm thấy tồi tệ, nhưng sau đó anh lùi người lại và ngẩng đầu lên.

Vegas không nói gì nữa, cậu rời khỏi phòng, nhốt Pete bên trong một lần nữa, hoàn toàn trần truồng. Nhưng đó không phải là cách mà đôi chân của Pete cảm thấy đau nhức, hay cách mà cổ tay của anh bị đau khi anh cố gắng thả tay ra mặc dù anh biết điều đó là vô ích.

Không.

Những lời nói của Vegas là điều khiến anh đau lòng nhất, cảm thấy thật ngu ngốc và xấu hổ khi nghĩ rằng mọi thứ giữa anh và Vegas đã thay đổi. Trong suốt những ngày trở thành tù nhân của Vegas, chưa bao giờ anh lại cảm thấy như vậy… anh như chạm đáy, gục đầu về phía trước và một tiếng nấc lớn thoát ra khỏi môi, gào thét đến nghẹt cả phổi.

Pete cần phải ra ngoài, anh cần phải trốn thoát.

--

Pete không biết bao lâu đã trôi qua khi Vegas trở lại phòng. Để làm gì? Pete có thể thấy rằng Vegas bước vào với một bát mì, nhưng anh sẽ không ăn. Mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ đối với Pete và tất cả những gì anh muốn là- Pete đang nhìn xuống và Vegas bước đến chỗ anh.

"Ăn."

“Tao không cần.”

Pete nói.

“Ăn đi.”

Vegas ra lệnh, cảm thấy như chết tiệt. Tất cả những gì cậu muốn là trở về phòng và cố gắng hết sức để phớt lờ cảm giác mà cơ thể đang cảm thấy. Quá nóng, cậu là một mớ hỗn độn hoàn toàn. Cậu đã cứng như đá hàng giờ đồng hồ rồi, dù anh ấy có thế nào đi chăng nữa… Vegas biết những gì cậu  cần sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn và cậu đã phát ốm vì điều đó.

Cậu cảm thấy… tuyệt vọng. Câu trả lời của Pete khiến cậu bực mình, cố gắng phớt lờ cảm giác của cậu.

"Mày nói gì?"

"Tại sao mày không giết tao luôn đi, hm?"

Pete hỏi và liếc nhìn Vegas.

Vegas mở to mắt khi nhìn thấy ánh mắt của Pete. Lần đầu tiên kể từ khi cậu đưa Pete đến ngôi nhà an toàn cậu nhìn thấy đôi mắt của Pete hoàn toàn trống rỗng. Không. Không có gì. Không hy vọng, không thách thức. Không. Vegas cũng mất cảnh giác khi nghe thấy giọng nói của Pete. Bằng phẳng, không có cảm xúc. Hoàn toàn tê liệt.

“Vẫn chưa chơi xong với tao à?”

Pete hỏi và cười.

“Mày không thể làm điều đó? Hãy giết tao đi, tao không thể làm điều này nữa, Vegas. Tao không thể. Tao không còn gì cả.”

Vegas hít một hơi thật mạnh, tay hơi run vì không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nó cuối cùng đã xảy ra? Cậu đã hoàn toàn phá vỡ Pete? Lẽ ra Vegas phải cười, lẽ ra cậu nên hạnh phúc, nhưng thay vào đó… cậu cảm thấy tim mình thắt lại và cảm thấy phát ốm. Cậu đã làm được. Cậu hoàn toàn... đã lấy đi ánh sáng của Pete. Thứ đã giữ cho Pete tiếp tục, cậu đã lấy đi thứ đó khỏi anh.

Vegas nên hạnh phúc. Tuy nhiên, cậu cảm thấy trống rỗng.

Cuối cùng cậu đã làm được.

Chưa hết, Vegas cảm thấy phát ốm. Đầu óc Vegas quay cuồng khi bước lại gần Pete, chộp lấy mặt anh, cậu rút con dao bỏ túi ra, đôi mắt của Pete mở to. Vegas cảm thấy phát ốm và… cơ thể cậu tự di chuyển. Cậu thậm chí còn không biết mình đang làm gì khi áp lưỡi dao sắc nhọn vào má Pete và  quan sát khuôn mặt Pete nhăn lại vì đau.

Không phải vì vết cắt, mà bởi vì-

“Thật háo hức muốn chết hả?”

Vegas hỏi, cũng không nhận ra giọng nói của chính mình.

“Làm đi.”

Pete vừa nói vừa nấc. Anh không quan tâm Vegas có nhìn thấy anh khóc hay không.

“Tao không còn gì nữa. Tao không là gì cả. Tao không tồn tại, tao chẳng là gì cả...''

Vegas từ từ lướt lưỡi dao xuống má Pete áp nó vào cổ họng Pete, nhưng không gây áp lực. Đây chỉ là một trò chơi đối với Vegas, nhưng với Pete… Pete áp sát cổ mình hơn vào lưỡi dao, rít lên khi cảm thấy vết cắt ngày càng sâu, máu chảy ra trên bề mặt. Cả hai đều thở dốc và không đều, cả hai đều-

Nhưng sau đó Vegas quay lại và xem chuyện gì đang xảy ra.

Pete đang khóc nức nở và trước khi Pete kịp làm mình bị thương nặng, Vegas đã nhanh chóng buông con dao, đá nó vào góc phòng. Pete thở hổn hển, hít một hơi thật sâu. Máu đang chảy xuống cổ anh, nhưng vết cắt không quá sâu. Và Pete biết điều đó. Đó là lý do tại sao anh hét lên hết sức mình.

“Giết tao đi! Giết tao đi! Làm đi!”

“Pete-”

Vegas lắp bắp.

"Gì?"

Pete hỏi, mặt ướt đẫm nước mắt.

“Tao chẳng là gì ngoài một con điếm vô giá trị đối với mày, phải không? Vì vậy, những gì ngăn cản mày sau đó?! Giết tao đi, hãy kết thúc chuyện này đi.”

Lần đầu tiên Vegas hối hận về việc mình đã làm. Nói những lời đó, trước đây… cậu biết rằng mình không nên nói ra cũng biết rằng cậu không nên quan tâm đến những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của Pete. Điều đó không thành vấn đề vì Pete chẳng là ai cả. Anh chẳng là gì đối với cậu nhưng trong sâu thẳm Vegas biết rằng điều đó không đúng.

Pete là người duy nhất cậu nói về con người thật của mình. Bất chấp Macau và cha, Pete là người duy nhất biết. Và  là người duy nhất không phán xét cậu vì điều đó. Ở bên Pete, cậu không cần phải giả vờ là một thứ gì đó mà mình không phải. Có thể là chính mình, nhưng bây giờ cậu đã phá hỏng tất cả những điều đó. Chỉ là… Vegas là một mớ hỗn độn. Cậu cũng đang từ từ xoắn ốc, đang dần dần suy sụp và chỉ-

Cậu không nên cảm thấy tồi tệ.

Nhưng cậu đã.

Cậu hối hận vì đã nói những lời đó. Cậu không… cậu không muốn… giống như cha mình vào lúc này đây. Cậu lấy đi hy vọng, ánh sáng, ý chí, mọi thứ của Pete. Cậu thật tàn nhẫn. Vegas không bao giờ ngại trở nên tàn nhẫn, nhưng lần này điều đó không được mong đợi. Tất cả những gì Pete muốn trước đây là giúp cậu và Vegas biết rằng Pete không có ý đó. Pete quan tâm đến cậu như không ai khác làm, anh quan tâm nhưng Vegas lại coi thường tất cả những điều đó.

Những tiến bộ mà họ đã đạt được, ngay cả khi Vegas không muốn thừa nhận điều đó… cậu đã gắn bó với Pete, nhưng cậu đã phá hỏng tất cả những điều đó. Và để làm gì?

Vegas không biết phải làm gì. Giết Pete? Cậu không thể. Cậu cần anh, Pete là người duy nhất hiểu cậu, anh cần Pete. Cậu không để anh đi, ý nghĩ Pete sẽ rời xa cậu… nỗi sợ hãi khiến cậu tê liệt cậu từ từ bước lại gần Pete, người vẫn đang khóc nức nở. Vegas không biết phải làm sao, cậu chạm vào má Pete, khiến Pete nhìn mình và Pete nhắm mắt lại.

Xin lỗi, cậu cần phải xin lỗi.

Để làm gì?

Vegas nghiến răng đầu cậu ta là một mớ hỗn độn. Nhưng Pete đang khóc, anh thổn thức và Vegas, cậu chỉ-

“Pete.”

Vegas nói và lắc đầu, áp trán vào Pete, người đang nấc lên, nức nở to hơn và anh nhắm mắt lại. Pete muốn trốn thoát, nhưng anh không thể. Hai tay anh bị xích trên đầu, chân anh đau nhức và ngay cả khi anh có thể đến Vegas, anh cũng không thể. Pheromone của anh khống chế anh, omega đau khổ và anh không thể đẩy cậu ra.

Omega đang cần được an ủi.

Pete cắn vào môi dưới của mình, khiến mình chảy máu và-

“Vegas.”

Pete nấc lên, dựa sát vào Vegas hơn, mùi hương của omega tràn ngập. Vegas đang ôm mặt, giữ anh tại chỗ.

“Tao xin lỗi.”

Vegas thì thầm bằng tiếng Anh.

"Tôi xin lỗi tôi xin lỗi-"

Môi họ chạm nhau được nửa chừng, Vegas hôn Pete, nhưng Pete không hôn lại cậu. Cho dù anh có muốn thế nào đi chăng nữa, anh -

“Không."

Pete thổn thức. Dù muốn tin những lời đó đến mức nào, anh biết rằng Vegas sẽ không thay đổi.

“Tao xin lỗi, Pete.”

Vegas thì thầm và thử hôn anh lần nữa.

Pete không hôn lại cậu, nhưng khi Vegas lùi lại, Pete đuổi theo môi cậu và Vegas mỉm cười nhẹ với anh và gật đầu.

“Vegas, đ-đừng-”

“Tao xin lỗi.”

Vegas lại nói, nước mắt của Pete cạn khô, anh sụt sịt khi liếc nhìn Vegas, người cũng đang nhăn nhó vì đau. Vegas đau đớn. Đó là lần nóng đầu tiên của cậu sau… năm. Cậu sợ hãi, Pete có thể ngửi thấy nỗi sợ hãi của cậu.

“Tao cần mày.”

Vegas thì thầm áp vào trán Pete nhắm mắt lại, tay run rẩy.

“Tao sợ quá, Pete.”

Vegas thì thầm và Pete há hốc mồm.

Pete đã nhượng bộ.

Vegas nghiến răng và khi cậu liếc nhìn Pete một lần nữa, chính Pete đã cúi xuống và hôn cậu. Vegas hôn đáp lại anh, khẽ thở phào nhẹ nhõm khi cậu cảm thấy đôi môi của Alpha lại chiếm lấy môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro