Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7. Lip Gun


Vào cuối bữa tiệc, đạo diễn Phí đã say và hát "Unforversity Tonight" trong khi ôm Ngô Lỗi và Triệu Lộ Tư bằng cả hai tay cho đến khi họ nhất quyết hát theo ông.


Triệu Lộ Tư và Ngô Lỗi đứng một bên đạo diễn Phí, đạo diễn Phí cầm micro đưa cho họ, đồng thời hỏi tại sao hai người không hát ...

Tất cả diễn viên ngồi xuống và cười vỗ tay. Bữa tiệc tối nay chắc chắn đã thành công tốt đẹp, trong ngày sự hồi hộp và kiềm chế của mọi người khi mới gặp nhau bỗng chốc vơi đi rất nhiều, ai cũng là diễn viên trẻ, có rất nhiều chủ đề chung, mối quan hệ của họ là vô hình.


Triệu Lộ Tư cảm thấy mình giống như một con khỉ bị theo dõi trong rạp xiếc. Cô vừa nháy mắt với Ngô Lỗi vừa cười ngượng nghịu.


"Mau nghĩ ra cách."


Ngô Lỗi không nhận được ánh mắt cầu cứu của cô, nhưng rõ ràng anh cũng không có sở thích làm khỉ. Cuối cùng, anh đã đặt micro sang một bên và đạo diễn Phí đã say đến mức không thể đứng yên. Anh ta chào mọi người và nói rằng đã có một buổi tối vui vẻ với mọi người và anh sẽ đưa đạo diễn về trước.


Kết quả là chỉ khi rời khách sạn, anh mới phát hiện ra rằng có một Triệu Lộ Tư ở phía sau mình.


Đạo diễn Phí có lẽ đã thực sự say và ông vẫn không chịu buông tay Triệu Lộ Tư khi ông bối rối, Triệu Lộ Tư không thể thoát ra, vì vậy cô phải loạng choạng đi theo sau họ.


Triệu Lộ Tư và Ngô Lỗi đứng tại chỗ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Ngô Lỗi là người đầu tiên ngoảnh mặt đi,thở dài dỗ Phí Bảo đang say : "Phí Bảo, ngươi đừng nắm tay người ta nữa, Triệu Lộ Tư cổ tay của em đỏ hết rồi."


Tay đạo diễn Phí nắm chặt cổ tay Triệu Lộ Tư, Triệu Lộ Tư từ trước đến nay đều là người tinh tế dịu dàng, thông thường dùng lực một chút sẽ để lại dấu vết trên cơ thể cô. Khi Ngô Lỗi diễn với Triệu Lộ Tư lần đầu tiên, vì anh siết chặt cánh tay cô quá mạnh đã để lại vết bầm tím, Triệu Lộ Tư thường nói đùa về điều đó sau khi họ ở bên nhau, nói rằng anh đã âm mưu chống lại cô từ lâu.


Phí Bảo mở nửa mắt, có vẻ như tỉnh lại một chút sau khi nghe được lời nói của Ngô Lỗi, ông thở dài một hơi, cuối cùng buông bàn tay đang nắm cổ tay Triệu Lộ Tư ra, quay sang vỗ vai Ngô Lỗi.


"Cậu nói rằng cậu và Lộ Tư đã chia tay sau một thời gian vui vẻ!"



Triệu Lộ Tư, đang từ từ xoa cổ tay đột nhiên đứng sững tại chỗ.

Phí Bảo là một trong số ít người biết rằng họ đã từng ở bên nhau.



Cô và Ngô Lỗi rất tôn trọng đạo diễn Phí. Lúc đầu, trên mạng có nói đùa rằng đạo diễn Phí đang sử dụng CP ngay tại chỗ, thật ra thì đạo diễn Phí đã thực sự có ý tưởng gán ghép họ trong quá trình quay Tinh hán xán lạn. Khi cô vẫn còn là một đồng nghiệp bình thường của Ngô Lỗi, Phí Bảo đã rất vui khi giới thiệu những ưu điểm khác nhau của Ngô Lỗi cho cô.


Sau khi đã ổn định mối quan hệ với nhau, họ đã bàn bạc và quyết định nói cho Phí Bảo về chuyện này, xét cho cùng, Phí Bảo có thể được coi là  "bà mối" ở góc độ nào đó.


Chỉ là họ vẫn không suôn sẻ như ông luôn mong muốn.


Triệu Lộ Tư ngây người nhìn phản ứng của Ngô Lỗi, vẻ mặt bên kia không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói : "Ngươi say rồi, để ta đưa ngươi về."


"Anh bạn trẻ," đạo diễn Phí thở dài, tỏ vẻ đau khổ, "đừng hối hận."


Triệu Lộ Tư chỉ cảm thấy như ngồi trên kim châm : "Hay là ta về trước, ngươi đưa Phí Bảo trên đường về cẩn thận một chút."


"Lại đây giúp anh một tay," Ngô Lỗi quay đầu lại liếc cô một cái, vẻ mặt lãnh đạm không nhìn ra chút thay đổi, "Một mình anh không đỡ được Phí Bảo."


Triệu Lộ Tư : "...."


Cô liếc nhìn Ngô Lỗi, nhiệt độ ấm dần lên, anh chỉ mặc một chiếc áo len màu xanh lơ bên ngoài khoác áo nên không thể nhìn ra dưới lớp áo là gì, làm sao có thể không đỡ được Phí Bảo nếu không đủ khỏe khoắn."


"Có vẻ như anh đã rèn luyện cơ bắp nhiều năm như vậy." Cô không khỏi thấp giọng lẩm bẩm, nhưng cô vẫn bước tới bên kia hỗ trợ đạo diễn Phí.


"Em nên biết rõ nhất liệu tôi có tập luyện cơ bắp mình một cách vô ích hay không." Ngô Lỗi đáp lại khi nhìn cô.


Triệu Lộ Tư tự nhiên bị lời nói làm cho sửng sốt, ánh mắt hơi tròn trịa nhìn hắn, không khỏi phản bác : "Chuyện đó cũng là 10 năm trước."


"Hiện tại còn muốn thử không?"


Triệu Lộ Tư còn muốn nói, nhưng đạo diễn Phí đột nhiên quay đầu đối với Ngô Lỗi nói : "Đôi tình nhân nhỏ đang cãi nhau cái gì!"


Ngô Lỗi sắc mặt trầm xuống, quay đầu đi không nói nữa.


Triệu Lộ Tư không thể không nói rằng cô đang có tâm trạng thoải mái, câu hỏi mà Ngô Lỗi vừa đặt ra trong bữa tiệc tối cứ quanh quẩn trong đầu cô, nhưng khi cô muốn trả lời thì bên kia đã kết thúc chủ đề.


Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát.


Mười năm thực sự quá dài, đủ dài để biến hai con người vốn dĩ yêu nhau thành xa lạ, đủ lâu để cô mất đi hoàn toàn dũng khí từng có, đủ lâu để ...


Cô bình tĩnh liếc Ngô Lỗi, anh khẽ nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì, đối với cô nhìn sơ qua vẫn là quen thuộc, nhưng anh đã trưởng thành và vững vàng hơn so với khi còn trẻ. Khi còn trẻ, cô luôn có thể dễ dàng đoán được anh đang nghĩ gì, họ dường như là những người bạn tâm giao nhất, chỉ cần một cái nhìn là cô có thể đoán được người kia đang nghĩ gì. Nhưng bây giờ, Triệu Lộ Tư buồn bã nghĩ : Cô không còn có thể dễ dàng nhìn thấy cảm xúc của anh từ khuôn mặt quen thuộc và xa lạ đó nữa.


 Mười năm là quá dài, họ không còn như xưa nữa.


Hai người tiễn Phí Bảo về phòng khách sạn mà không nói một lời.


Khi Ngô Lỗi giao người cho trợ lý xong đi ra ngoài, phát hiện Triệu Lộ Tư vẫn đang đợi mình ở cửa phòng, trên đầu có ngọn đèn vàng ấm áp, khiến anh cảm thấy ấm lòng.


Cô không còn thảo mai nữa, nhưng Ngô Lỗi luôn cảm thấy Triệu Lộ Tư chưa bao giờ thay đổi.


Cô sẽ luôn là cô gái mặc chiếc váy hồng trong lần đầu gặp mặt, đôi mắt mở to và cô lo lắng cúi đầu chào anh như một con thỏ sợ hãi để chào hỏi.


Triệu Lộ Tư đang ngẩn người nhìn xuống ngón chân, Ngô Lỗi đột nhiên đi tới, xoa xoa tóc cô, hai người ngẩng đầu nhìn nhau, vẻ mặt của Ngô Lỗi rất mềm mại, giọng cũng rất dịu dàng.


"Đi nào."




Ngày hôm sau vẫn là buổi đọc kịch bản.


Buổi đọc kịch bản không quay phim, mọi người đều trang điểm cơ bản, Triệu Lộ Tư gật  nhẹ đầu và đeo kính gọng đen lớn.


Triệu Lộ Tư sững sờ nói "À". Đêm qua, cô ngủ quá muộn nên mất ngủ, bây giờ não cô giống như một thùng chất nhầy không thể khuấy động được. Ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt, gọng kính to cũng không thể che bớt được.


Cô đột nhiên nhớ tới lần trước cô và Ngô Lỗi bị chụp ở Florence, cô cũng đeo một cặp kính gọng đen, cô vô thức mỉm cười.


Ngô Lỗi bước vào cửa lúc này và ngồi bên cạnh Triệu Lộ Tư mà không nhìn sang bên. Hai người như đã hẹn trước, quên hết chuyện tối hôm qua, trên mặt không chút thay đổi chào hỏi.


Buổi sáng thức dậy, tinh thần phấn chấn, không có dấu hiệu đi ngủ muộn, lúc đi ngang qua Triệu Lộ Tư đã có gió thổi qua, Triệu Lộ Tư liền hít một hơi ngửi thấy mùi hương quen thuộc.


Cô chưa nhớ ra mùi gì, Ngô Lỗi đã đặt thứ cầm trên tay lên bàn trước mặt cô, sau đó ôn tồn nói trong ánh mắt có chút ngạc nhiên của Triệu Lộ Tư : "Tôi đã mua nhiều quá, cô Triệu không ăn sáng, hãy ăn đi."


Một cốc sữa đậu nành và hai cái bánh ngọt lặng lẽ đặt trước mặt Triệu Lộ Tư.

"Anh Ngô Lỗi thật là dễ mến." Alice ngồi đối diện với Triệu Lộ Tư, nhìn cô đầy ngưỡng mộ, "Tôi cũng chưa ăn sáng."


"Em có muốn ăn một nửa không?" Triệu Lộ Tư nhấc búi tóc lên và hỏi Alice.


Ngô Lỗi nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Alice, không hiểu vì lí do gì mà trên người cô cảm thấy hơi ớn lạnh, cô rụt cổ lại, vội vàng vẫy tay với nụ cười : "Trợ lý đã giúp em mua rồi,cảm ơn chị Triệu, chị có thể tự mình ăn."


Ngô Lỗi lại cúi đầu đọc kịch bản.


Triệu Lộ Tư vốn chỉ là lịch sự hỏi, nghe xong cũng không ép buộc, nhấp một ngụm sữa đậu nành. Sữa đậu nành ấm nóng trượt xuống cổ họng vào cái bụng rỗng của cô, cô không khỏi nheo mắt thích thú thở ra một hơi.


Ngô Lỗi vốn là đang đọc kịch bản, nhưng khi nghe thấy giọng của cô anh không khỏi liếc cô cười nửa miệng, "Em không thể thay đổi thói quen bỏ bữa sáng sau nhiều năm như vậy sao?


"Ừ, cảm ơn anh Ngô Lỗi về món bánh."


Triệu Lộ Tư  mỉm cười và cắn một miếng, đó là nhân đậu cô thích nhất, nhân đậu mềm, ngọt, rất ấm và xốp, má cô chuyển động như một chú sóc nhỏ đang ăn.


Ngô Lỗi nhìn cô chằm chằm một hồi, rồi đột nhiên quay đầu đọc lại kịch bản, như thể nhớ ra điều gì đó.


Triệu Lộ Tư đang bận ăn bánh không thể thấy được biểu cảm của anh, đạo diễn Phí đã vào với một tách trà đậm và chào họ.


Triệu Lộ Tư ăn xong hai cái bánh và nhìn Phí Bảo trêu chọc : " Phí Bảo, giọng ca của ngài tối qua rất hay~."


Đạo diễn Phí trừng mắt nhìn cô và xoa xoa thái dương đau đầu.


Một vài người lần lượt thực hiện vài câu chuyện cười vô thưởng vô phạt và sau đó ngồi xung quanh để bắt đầu buổi đọc kịch bản của hôm nay.


Triệu Lộ Tư và Ngô Lỗi đều là những người có ý tưởng riêng trong công việc và họ sẽ thêm  một chút ý tưởng của riêng mình vào đặc điểm của nhân vật, chưa kể bộ phim này dựa trên những câu chuyện đã xảy ra với họ mà ai cũng muốn là người giỏi nhất và chắc chắn sẽ có những bất đồng.


Vì vậy, một buổi đọc kịch bản hay đã biến thành một cuộc tranh luận giữa hai người.


"Lần đầu tiên gặp lại nam chính sau khi trở về quá khứ có phải là quá phấn khích đối với nữ chính không?" Triệu Lộ Tư nói : "Lúc này, cảm xúc của cô ấy rất phức tạp, với sự sợ hãi và hoảng loạn khi bạn trai cũ mà cô ấy yêu xuất hiện ở trước mắt, cô ấy nên có tâm trạng rụt rè hơn, đúng không?"


Biên kịch sờ cằm gật đầu :" Triệu lão sư nói đúng."


"Tính cách của nữ chính là một người nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra lại có chút mong manh. Bản thân đã bị hành hạ quá lâu rồi, không buông tha cho nữ chính, một lần xuyên về quá khứ mà thấy người yêu của cô ấy sau một thời gian, cô ấy đương nhiên mất bình tĩnh."


Biên kịch tiếp tục sờ cằm gật đầu : "Anh Ngô cũng có lý."


"Tôi hiểu cô ấy hơn anh." Triệu Lộ Tư ngẩng đầu nhìn Ngô Lỗi, "Tại sao anh luôn mâu thuẫn với tôi."


"Mọi người đều bày tỏ ý kiến riêng của mình." Ngô Lỗi nhún vai.


"Tôi nghĩ rất thích hợp để hai người gặp nhau vào một ngày mưa sau khi trở về quá khứ. Nhìn nhau cầm ô thật có khí thế!"


"Ta thấy trời nắng đẹp hơn, có nghĩa là khởi đầu thuận lợi. Nam chính không biết nữ chính thật ra từ 10 năm sau. Nhìn nữ chính sẽ có chút kì quái."


"Ngày mưa!" "Ngày nắng!"


Hai người đồng thời nhìn về phía biên kịch : "Ngươi nghĩ như thế nào?"


Biên kịch : " ......"


Thời tiết khi mới gặp đã định, cả hai đã bất đồng về một cảnh hôn trong giai đoạn đầu của kịch bản.


"Tôi không nghĩ cảnh hôn này là cần thiết, nó không phù hợp với phong cách của cả bộ phim."


"Cảnh hôn này thực sự là một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa hai người. Nhân vật do Alice thủ vai đã bị kích thích sau khi chứng kiến cảnh hai người hôn nhau trước khi làm hàng loạt chuyện sau đấy."


"Sự thân thiết giữa hai người không cần thiết phải thể hiện bằng những cảnh hôn, có rất nhiều cách."


"Cảnh hôn này không thể xóa được." Đạo diễn Phí cắt ngang lời họ, "Khán giả rất thích."

[đạo diễn Phí cũng vậy =))))))))))))))))]


"Đạo diễn Phí!" Triệu Lộ Tư trợn tròn mắt, "Còn việc theo đuổi phim truyền hình của anh thì sao?"


"Lỗi Lỗi nói đúng. Cảnh hôn là một bước ngoặt rất quan trọng trong giai đoạn đầu. Chúng ta không thể xóa nó dù chỉ vì một cảnh quay, đúng không?"


Triệu Lộ Tư phồng mặt không nói tiếng nào.


Làm sao cô không nhìn ra được đạo diễn Phí đang nghĩ gì, cảnh hôn này thật ra không liên quan, rõ ràng là ông muốn dùng nó để kết nối hai người lại với nhau.


"Em miễn cưỡng quay cảnh hôn với tôi?" Ngô Lỗi đột nhiên quay đầu lại gần cô, trầm giọng hỏi.


"Tôi là một nữ diễn viên chuyên nghiệp."


"Ồ", Ngô Lỗi chậm rãi đáp, không biết có nghe thấy hay không, "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Anh nhìn cô, lông mi đen che đi đôi mắt đào hoa kia, giọng điệu mơ hồ, "Em rất miễn cưỡng khi quay cảnh hôn với tôi?"


Triệu Lộ Tư đột nhiên không nói nên lời.


Cô cảm thấy Ngô Lỗi có chút đáng ghét.


"Ngô lão sư, đừng lo lắng, mặc dù anh có kỹ năng hôn tệ nhất trong số các diễn viên nam mà tôi từng làm việc cùng," Triệu Lộ Tư ngẩng đầu lên và cười rạng rỡ với anh, cố ý nhấn mạnh từ "nhất", "Tôi sẽ không bao giờ phân biệt đối xử với anh."


Ngô Lỗi nhìn cô cười thay vì tức giận : "Đừng lo lắng, kỹ thuật hôn của tôi đã hoàn thiện nhiều năm như vậy."


"Ồ, phải không?" Triệu Lộ Tư ngạc nhiên, "Tôi thực sự rất mong đợi."


Ánh mắt Ngô Lỗi chậm rãi quét qua môi cô, khóe miệng khẽ cong lên.


"À, tôi hiểu rồi." Anh nói, "Cô Triệu Lộ Tư, cô sẽ không thất vọng đâu."


Khi còn ở bên nhau, mỗi lần hai người hôn nhau, Ngô Lỗi đều nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, tối tăm và kiềm chế. Tay anh sẽ ôm chặt lấy eo cô, đè mạnh cô vào người, cúi đầu hôn cô lần , đôi môi ấm áp và mềm mại, khi lướt qua môi cô, có cảm giác nhột nhạt, giống như một chiếc bàn chải nhỏ nhẹ nhàng, quét sạch trái tim cô.


Triệu Lộ Tư đột nhiên thoát khỏi trí nhớ, chợt nhận ra mình vừa nói gì, sắc mặt đỏ bừng, đưa tay cầm lấy sữa đậu nành trên bàn nhấp một ngụm, nhưng lại không thể nếm thử.


Cô lấy tay quạt mát, long lanh.


"Đó không phải ý của tôi." Cô hắng giọng và quyết định bào chữa cho mình "Ý tôi là ... tôi rất mong được làm việc với bạn."


Ngô Lỗi ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.


"Ừm."


"..."


Triệu Lộ Tư quyết định im lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro