Tôi rất sợ một từ, đó là "lỡ như"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Lâm Vỹ Dạ bị bịt lại, cả người lại càng bất lực.

Cô luôn cho rằng thuật ngữ này chỉ dùng để mô tả việc sử dụng các mối quan hệ để đạt được lợi ích hoặc chức vụ nào đó, mãi về sau, sau khi ở cùng Trường Giang, nghe anh "phổ cập" cho mình rất nhiều....

Cô cũng biết lúc đó, hóa ra đi cửa sau còn có một hàm ý khác.

"Thưa anh."

"Hửm?"

"... Thế giới của đàn ông mấy người thật phức tạp."

Người đó cười nhẹ:

"Thế giới của anh chỉ có hai người, bây giờ lại thêm hai đứa con, có chút phức tạp nào đâu nhỉ"

... "Đỏ mặt rồi?"

"... Không có."

"Anh thấy hết rồi"

Lâm Vỹ Dạ có chút tức giận:

"Thưa anh, anh có thể nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của em một cách dễ dàng, nhưng em thì không thấy được, như thế thật không công bằng"

Người đàn ông nắm lấy tay cô hơi ngập ngừng ấp úng:

"Vỹ Dạ, anh..."

"Em biết rồi"

Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng ngắt lời anh:

"Không phải bây giờ em muốn gặp anh, em chỉ là đang nghĩ, sự hiểu biết của em đối với anh thật sự vẫn còn quá ít, cho nên sau này, nếu như có thể, có thể cho em hiểu anh thêm một chút không? Bất kể là thân phận, em chỉ là muốn hiểu thêm con người của anh, ví dụ như anh thích ăn gì, thích màu gì, thích thời tiết như thế nào... ưm!"

Bất ngờ, môi cô bị người ta chặn lại.

Nó không rời đi ngay lập tức, mà nhẹ nhàng chuyển động, dừng lại hồi lâu, mới chậm rãi gỡ ra.

"Vỹ Dạ"

Cô bị hôn đến choáng váng:

"... Hả?"

"Thế giới của anh thật sự rất là hoang vắng, hoang vắng đến mức ngoại trừ anh ra, thì chẳng còn thứ gì nữa cả. Không có hỉ nộ ái ố, thậm chí cũng không có thứ mình thích hay không thích. Thức ăn đối với anh mà nói chỉ là vật cần thiết để duy trì mạng sống, là trời mưa hay trời nắng cũng không ảnh hưởng gì đến cảm xúc của anh, còn màu sắc... trước đây, anh cũng không thích màu sắc gì cả, nhưng mà bây giờ thì anh có rồi"

"...Là gì?"

"Màu tím nhạt"

Người đàn ông nói:

"Chiếc váy mặc trên người em thật sự rất đẹp"

À đúng rồi, Katrina đi cần mang theo quần áo, cô ta đã thay lại chiếc váy hiệu Chanel mà Khả Như đã giúp cô ta chọn.

Là chiếc váy có màu be, họa tiết hoa màu tím nhạt của oải hương.

"Vỹ Dạ, sau này mặc những màu tím nhạt như thế được không?"

"... Được."

"Ngoan"

Người đàn ông giống như đang khen thưởng hôn cô một cái, nắm tay cô đi ra khỏi phòng tranh.

Anh dường như đã quen thuộc với trang sức Duy Nhất này.

Anh dẫn theo cô vòng vèo đi ra ngoài, trên đường lại chẳng gặp được một bóng người.

Sau khi ra tới cửa trang sức Duy Nhất, cô bị Người đàn ông bế lên.

"Chồng, em có thể tự đi được"

"Em bịt mắt lại, anh sợ em ngã"

"Có anh dẫn em, sẽ không bị ngã đâu."

"Vỹ Dạ, anh không muốn mạo hiểm như thế này, anh rất sợ một từ, đó chính là "lỡ như", để anh yên tâm một chút được không?"

Người đàn ông hôm nay có vẻ cực kỳ tình cảm.
Hoặc có thể, anh ta vẫn luôn như thế này, ấm áp và tình cảm.

Chỉ là từ khi thuê nhà bên ngoài rồi cùng các con dọn về ở chung, cô có thể cảm nhận rất rõ sự kích động và phấn khởi của Người đàn ông.

Người đàn ông từng nói, anh rất cô đơn. Sâu thẳm trong trái tim của anh ta, chắc có lẽ đang rất khao khát được ở bên gia đình mình chăng?

Lâm Vỹ Dạ vòng tay qua ôm cổ anh, cũng muốn cho anh một chút cảm giác an toàn khi anh đang bế mình.

Người đàn ông nhận thấy cử động của cô và nhẹ nhàng hỏi:

"Sao thế?"

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu:

"Có phải em nặng hơn lúc trước rồi không?"

Người đàn ông cân nhắc rất kỹ:

"... Hình như có một chút. Nhưng mà không sao, anh có thể bế được".

Trong lòng cô mềm nhũn, ngả đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh.

"Vỹ Dạ, lúc em mang thai có phải cũng rất nhẹ không?"

Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng gật đầu:

"Khi mang thai nhóc Dương, một mình em ở nước M. Lúc đó trong đầu em chẳng còn suy nghĩ gì nữa, một mình đi giữa nơi xa lạ, xém chút bị ngã xuống sông, may mắn sếp Huỳnh đi ngang qua, giữ được em lại. Nếu không... em và nhóc Dương sợ là đã không còn trên thế giới này nữa rồi."

"... Huỳnh Trấn Thành?"

"Đúng vậy, khi em ở nước M, em chỉ mới hai mươi tuổi, từ mang thai đến sinh nở đều chưa có kinh nghiệm gì, lúc đó vô cùng sợ, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, em cũng không dám gọi cho mẹ, bố qua đời bà ấy đã rất đau lòng rồi, em không muốn tạo thêm gánh nặng cho bà ấy nữa, cho nên mới một mình chịu đựng. Em bị nghén rất nặng, ăn cái gì cũng nôn ra hết, thức ăn Tây lại không hợp khẩu vị, mang thai không những không mập, mà càng ngày càng ốm. Lúc đó sếp Huỳnh mới trổ tài nấu món ăn phương Đông cho em ăn."

Người đàn ông khẽ thở dài, trái khế của anh ta cuộn lên lăn xuống:

"Phải cảm ơn anh ta đàng hoàng, ơn nghĩa này anh sẽ ghi nhớ."

Lâm Vỹ Dạ hé miệng, muốn nói nhóc Dương là con trai của Trường Giang, cho dù muốn cảm ơn, cũng phải để bố ruột của nó đi cảm ơm. Nhưng sau đó nghĩ lại, người này khao khát có một gia đình như thế, hơn nữa, còn rất tốt với nhóc Dương và Minh Nguyệt như thế, cũng chẳng khác gì là bố ruột của bọn nhỏ cả.

Nếu cô nói ra câu đó, sẽ làm tổn thương người đàn ông này.

Vì vậy, cuối cùng, cô vẫn chọn cách im lặng không nói gì. Nhưng người đàn ông lại lên tiếng:

"Nhưng hình như Huỳnh Trấn Thành cũng có tình cảm nam nữ với em?".

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu:

"Trước đây có thể là có một chút, nhưng em lại cảm thấy anh ta đối với em chỉ là thương hại, mấy năm hôn nhân em với Trường Giang đã trải qua những ngày tháng như thế nào, anh ta đều chính mắt nhìn thấy hết. Hơn nữa, suy cho anh ta cũng giúp đỡ chăm sóc nhóc Dương, cho nên có thể sẽ quan tâm em một chút."

"Tình cảm của con người thật sự rất phức tạp, thương hại và tình yêu, có khi chỉ là trong một suy nghĩ. Nếu như anh ta có thể từ bỏ, thể anh sẽ coi anh ta như ân nhân, nhưng nếu anh ta vẫn không chịu từ bỏ em, anh sẽ không thủ hạ lưu tình. Vỹ Dạ, khó khăn lắm anh mới có được em, anh sẽ không cho phép bất kỳ người nào cướp em từ trong tay anh."

Nói rồi, người đàn ông bế cô đi vào gara.

Chân cô hoàn toàn không chạm đất, người đàn ông trực tiếp đặt cô ngồi xuống ghế phụ của xe, giúp cô thắt dây an toàn.

Lâm Vỹ Dạ ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc anh ta làm gì làm nấy, có chút cười khổ:

"Anh còn chiều em như thế, chắc em sẽ bị thoái hóa mất."

"Vậy cứ để thoái hóa đi"

Người đàn ông qua phía bên kia ngồi vào ghế lái, bắt đầu khởi động xe:

"Có anh ở đây, em thoái hóa thành dạng nào cũng được."

"... Chúng ta đi nhà hàng Hải Dương hả?"

"Ừm, không phải em thích chỗ đó sao?"

"Thực ra cũng rất tốt."

Lâm Vỹ Dạ nói:

"Với lại tối nay còn phải cho Minh Nguyệt bú, tốt nhất hay là đừng ăn hải sản..."

Người đàn ông hít sâu một hơn, rồi lập tức xin lỗi:

"Anh xin lỗi, đây cũng là lần đầu anh chăm con nên không hiểu những thứ này. Thế chúng ta đi ăn gì? Em quyết định đi"

Lâm Vỹ Dạ nói:

"Hay là, chúng ta về nhà đi, em sẽ nấu cho anh. Từ khi chúng ta quen biết nhau tới nay, em vẫn chưa nấu cho anh một bữa cơm tối hoàn chỉnh"

Người đàn ông ừm một tiếng:

"Thế anh sẽ gọi điện nói cho má Phúc biết, bảo bà ấy đi siêu thị mua một ít vật liệu. Em muốn mua gì?"

"Thật sự anh ăn gì cũng được sao?"

"...Anh không có sở thích đặc biệt nào đối với đồ ăn, nhưng anh nghĩ, nếu sau này có thể cùng em ăn cơm, có lẽ anh sẽ phát hiện ra một vào món mình thích cũng không chừng"

Lâm Vỹ Dạ khẽ nhếch môi, nói:

"Vậy thì tốt, cho anh thưởng thức tay nghề của em. Trước đây khi bố em còn sống thích ăn món em nấu nhất. Nhưng lúc đó, em... Cứ luôn nghĩ cách trốn tránh, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất hối hận."

Người đàn ông một tay cầm vô lăng, đưa tay phải qua ôm lấy cô:

"Em có muốn tìm hiểu sự thật về vụ tai nạn xe hơi của bố em không?"

Lâm Vỹ Dạ bất giác cứng đờ:

"Em biết, Midu thừa nhận trước mặt em, là do cô ta giở trò, nhưng thời gian qua lâu như vậy rồi, không thể tìm được chứng cứ nữa, cũng không có cách nào bắt cô ta ra chịu tội trước pháp luật."

"Sẽ có cách thôi."

Giọng nói của người đàn ông rất trầm tĩnh và có lực, nói:

"Chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em"

"Có thật không?"

"Muốn không?"

"Muốn!"

Lâm Vỹ Dạ lập tức đáp:

"Có nằm mơ cũng muốn! Tuy rằng em đã không muốn có bất kỳ liên quan nào với Trường Giang, nhưng em vẫn rất muốn anh ta trừng to mắt mà nhìn cho kỹ, em không có hại bác trai và bác gái, từ đầu đến cuối đều không có! Em không phải muốn sám hối, càng không muốn anh ta phải xin lỗi, em chỉ là muốn giúp bản thân đòi lại công bằng! "

Người đàn ông đậu xe sang một bên, chồm người ôm lấy cô:

"Đừng khóc, Vỹ Dạ, đừng khóc"

"Anh..."

"Em cảm thấy mình thật thất bại"

Lâm Vỹ Dạ sụt sịt nói:

"Trong sáu năm qua, những người em thương yêu nhất đều chịu khổ. Bố, mẹ, nhóc Dương, Minh Nguyệt, còn có cả bản thân em... em không phải là một người con mẫu mực, càng không phải là một người mẹ đúng nghĩa.."

Người đàn ông xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về thương yêu:

"Không đâu, em còn có anh mà"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro