Tôi không cùng khẩu vị với cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nội Võ"

Lâm Vỹ Dạ kêu lên một tiếng, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Dương:

"Lâm Dương, đây là ông cụ".

Lâm Dương bé nhỏ lập tức ngoan ngoãn:

"Chào ông cụ, cháu là Lâm Dương"

Lâm Dương...

Ông cụ Võ nghe thấy vậy cười khổ:

"Này, vào thôi, ngoài trời gió to rồi! Chúng ta đi vào trước đã!"

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên đến nhà cũ, Lâm Vỹ Dạ vẫn cảm thấy có chút chật chội. Bác Lâm đang ôm Võ Minh Nguyệt, khuôn mặt già nua đầy cưng chiều, ông ta thật sự rất yêu quý Võ Minh Nguyệt. Những việc mà Trường Giang đã hứa thực hiện, coi như là đáng tin cậy, anh ấy đã không mang theo Minh Nguyệt, nếu không cô sẽ không biết Midu sẽ làm gì với con bé. Trường Giang trước đây cũng đã nói sẽ chăm sóc tốt cho Võ Minh Nguyệt.

Hóa ra là như thế này.

Những đồ ăn của ông cụ Võ đã chuẩn bị rất cẩn thận. Lâm Dương đi tới, trên bàn còn có rất nhiều đồ chơi khác như ô tô, lego, bóng rổ, bóng đá,...tất cả những đồ chơi đó bé trai đều rất thích. Nhìn sơ qua những món đồ ăn vặt đó đứa trẻ nào cũng thích, là người đã lớn tuổi như ông cụ cũng rất vất vả để chuẩn bị nhiều món đồ ăn như vậy.

Lâm Vỹ Dạ chợt cảm thấy, nếu ông nội Võ chu đáo và cẩn thận như vậy, tại sao chồng cô lại không thừa hưởng một chút nào?

"Tiểu Dạ Dạ"

ông cụ Võ cười khổ:

"Đứa trẻ này nói, không có sự cho phép của cháu thì sẽ không lấy bất cứ thứ gì của người lạ"

Lúc này cô mới hoàn hồn và nhìn thấy Lâm Dương đang nhìn về phía cô. Rốt cuộc cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhìn thấy những đồ ăn vặt và đồ chơi hấp dẫn như vậy ánh mắt đầy ham muốn, nhưng cậu bé vẫn luôn ghi nhớ lời cô nói, không được tùy tiện nếu chưa được sự đồng ý từ cô.

Lâm Vỹ Dạ khẽ gật đầu:

"Tiểu Dương, những thứ này đều do ông cụ mua. Con nên nói gì nhỉ?"

"Cảm ơn ạ!"

Lâm Dương hiểu được ý của Lâm Vỹ Dạ, mẹ đã đồng ý, cậu bé lập tức cười nói:

"Cảm ơn ông cụ ạ!".

"Ôi, Bác Lâm nhìn thằng nhóc này đi. Khi nó cười giống y tên tiểu tử Trường Giang đúng không?"

Bác Lâm gật đầu lia lịa:

"Đúng vậy, lúc nhìn thấy tiểu thiếu gia này ở cửa, nhìn giống như tạo ra từ một khuôn với thiếu gia vậy. Nhưng cậu bé này lại có tính cách giống Tiểu Dạ Dạ, rất thích cười, Võ Minh Nguyệt của chúng ta cũng rất thích cười".

Ông cụ Võ đang nhìn Lâm Dương đang ăn uống vui vẻ, nét mặt không giấu được nụ cười:

"Thằng nhóc Trường Giang này phải thật có phúc mới cưới được Tiểu Dạ Dạ, nhìn những đứa cháu của tôi đi, mỗi đứa một vẻ, đứa nào cũng dễ thương. Tôi phải cho những người bạn cũ của tôi nhìn thấy chúng, chắc chắn họ sẽ rất ghen tị với tôi!"

"Không phải sao, ông chủ nhìn xem, hai đứa nhỏ của nhà chúng ta thật sự nhìn rất giống hội trưởng, Lâm Dương giống với thiếu gia nhất, còn Võ Minh Nguyệt lại giống Tiểu Dạ Dạ, đều thừa hưởng dung mạo xinh đẹp từ bố mẹ"

"Ô ... thật đáng tiếc khi Trường Giang không biết quý trọng vận may ..."

Nụ cười trên mặt Bác Lâm hơi nhạt đi, sau đó ông ta nói:

"Huống hồ ... lão thiếu gia vẫn còn ở đó"

"E hèm!"

Ông cụ Võ hắng giọng ngăn cản không cho Bác Lâm nói tiếp. Bác Lâm hiểu ra và lập tức im lặng. Lâm Vỹ Dạ đều nhìn thấy tất cả những điều, trong lòng cũng đoán ra được.

"Ông nội Võ, cháu có chuyện muốn hỏi ông"

Ông cụ Võ gật đầu:

"Cháu nói đi!"

"Cháu nghe nói ... Trường Giang còn có một người anh em ruột đúng không ạ?"

Ông cụ Võ sắc mặt đột nhiên trở nên cảnh giác:

"Ai nói cho cháu biết? Trường Giang sao?"

"Vậy... chuyện này là thật đúng không ạ? Tại sao ngay từ đầu anh ấy lại rời khỏi nhà họ Võ? Bác trai Võ và bác gái Võ luôn coi Trường Giang là con trai duy nhất của mình, không phải bọn họ muốn tìm con trai trưởng hay sao?"

"Tiểu Dạ Dạ"

Ông cụ Võ ngắt lời cô"

"Chuyện này..ông vẫn chưa biết phải nói thế nào cho cháu hiểu!".

"Ông nội Võ, cháu xin lỗi, cháu không cố ý hỏi về bí mật của nhà họ Võ, nhưng cháu nghĩ cháu cũng là con cháu trong gia đình, tại sao Trường Giang được giáo dục và chăm sóc chu đáo như vậy mà anh ấy dường như trở thành một người khác. Hơn nữa, mọi người không đến hỏi thăm anh ấy hay sao?"

Ông cụ Võ khẽ nhíu mày:

"Vì...Trường Giang không xứng đáng là con cháu nhà họ Võ!"

Lâm Dương giật mình trước sự lớn tiếng của ông cụ, cậu bé giật mình suýt nữa thì làm rơi mảnh lego trên tay.

Ông cụ Võ vẻ mặt đầy tội lỗi, vội vàng dỗ dành:

"Không sao đâu, đừng sợ, ông cụ không hung dữ như vậy, Lâm Dương, cháu nhìn xem đây là xếp hình Transformers mà ông cụ đã mua cho cháu, cháu có thích không?"

Lâm Dương gật đầu thỏ thẻ:

"Cháu thích."

"Vậy ai là anh hùng mà Lâm Dương thích nhất!"

"Người Sắt!"

"Được rồi, lần sau Lâm Dương tới, ông cụ sẽ chuẩn bị thật nhiều người Sắt cho cháu nhé. Lâm Dương thường xuyên đến đây gặp ông cụ, được không?"

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên chuông cửa vang lên.

Bác Lâm cười nhẹ:

"Chắc là thiếu gia đến rồi, để tôi ra mở cửa"

Trường Giang đến sao?

Lâm Vỹ Dạ bất ngờ không nói lên lời, nhìn sang ông cụ Võ. Giọng Bác Lâm từ cửa vọng vào:

"Cô là ai?".

"Xin chào Bác Lâm, tôi là bạn gái của Trường Giang, tôi tên là Midu, lần trước tôi đến thăm ông nội, có chuyện chưa nói được với ông ấy. Lần này tới là để thăm ông nội."

Bác Lâm chưa bao giờ nghe đến cái tên Midu, nhưng cái tên này ông cụ Võ thì đã nghe đến từ lâu. Ông ta quát:

"Không cần, cô về đi, ông nội sức khỏe rất tốt, không cần ai đến thăm"

Midu không chịu đi, đẩy cửa ra, vượt qua Bác Lâm bước vào.

Bác Lâm muốn ngăn cản, nhưng vẫn ôm Võ Minh Nguyệt trong tay nên không thể ngăn được, trong nháy mắt, Midu đã bước vào ngồi xuống sô pha:

"Ôi, cô Lâm cũng ở đây rồi!"

Trước khi Lâm Vỹ Dạ kịp lên tiếng, đã nghe thấy ông cụ Võ nói:

"Cháu dâu tôi đưa con trai nhỏ đến đây để thăm tôi. Gia đình chúng tôi đang rất vui vẻ và hòa thuận. Cô Cố đây không mời mà đến. Cô có biết lễ phép tối thiểu không?"

Midu cúi đầu, vuốt nhẹ bụng:

"Vậy thì ông nội, ông thật là có phúc phần. Trong bụng cháu đây cũng là cháu chắt của ông. Ông không thể sủng ái người này mà rũ bỏ con cháu mình, có phải không?"

Ông cụ Võ gần như không kìm nén được cơn tức giận:

"Cô Đặng, cô muốn gì?"

"Cháu chỉ muốn kết hôn với Trường Giang, ông nội, cháu rất yêu Trường Giang"

Ông cụ Võ hừ lạnh:

"Trường Giang còn không biết đứa con trong bụng của cô bằng cách nào mà xuất hiện, bản thân anh ta làm gì, người ngoài nói về anh ta thế nào, anh ta sẽ tự biết. Không cần cô phải đến đây làm loạn. Liệu Trường Giang có muốn lấy một người phụ nữ vô lương tâm như cô không?"

Midu hiển nhiên không ngờ ông cụ Võ lại ăn nói sắc sảo như vậy, nụ cười cứng đờ:

"Nhưng ông ơi, Lâm Vỹ Dạ còn có những người đàn ông khác, ông có biết không?"

Ông cụ Võ tái mặt:

"Cái gì?"

Lâm Vỹ Dạ hít sâu một hơi, cười nhẹ:

"Midu, cô cũng biết không ít nhỉ?"

"Cô thừa nhận rồi sao? Thừa nhận cũng là cái tốt"

Midu nói:

"Lâm Vỹ Dạ, cô đã có người khác rồi, vậy tôi yêu cầu cô nhanh chóng rời xa Trường Giang càng nhanh càng tốt. Đừng chần chừ nữa. Mọi người cũng sẽ không chấp nhận cô nữa đâu!"

"Cô thấy Trường Giang ở đâu?"

"Từ khi hai người ly thân, Trường Giang đã có những lần biến hóa tài tình. Đôi khi ngay cả Minh Kiệt cũng không biết anh ấy đã đi đâu. Không phải đi tìm cô thì còn đi đâu?"

Lâm Vỹ Dạ tức giận cười một tiếng:

"Nếu cô không tìm thấy anh ấy thì cứ nhắn anh ấy đến tìm tôi!"

"Không cần cô phải nhắc nhở!"

"Đương nhiên không hẳn như vậy, tôi cũng đã có người khác rồi. Đối với Trường Giang, tôi chỉ muốn mau chóng thoát khỏi anh ấy. Nói thật, tôi rất mong hai người nhanh chóng đến bên nhau, đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của tôi nữa".

Midu sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt chớp chớp, khóe miệng cứng ngắc nói:

"Tốt nhất cô cũng nên nghĩ như thế này".

"Đương nhiên là tôi nghĩ như vậy rồi, nhưng Midu, tại sao Minh Nguyệt lại uống rượu trắng có nồng độ cao như vậy? Tôi sẽ ghi nhớ lần này. Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu cô dám động đến một sợi tóc của cô bé, tôi cam đoan cô sẽ không thể ở lại thành phố này đâu!"

Midu hiển nhiên không tin:

"Tùy cô? Ồ, tôi hiểu rồi, người mới hiện tại của cô cũng là một người rất giàu có? Chẳng lẽ cũng là một lão đại gia giàu có nào đó?"

Lâm Vỹ Dạ nói:

"Tôi không có cùng khẩu vị với cô, cũng không thích dùng chung thứ đồ dơ bẩn đó!"

Ông cụ Võ nghiêm nghị nói:

"Midu, ai cho phép cô tới đây để mắng nhiếc cháu dâu của tôi, cút ngay ra khỏi đây!"

"Ông nội Võ, vừa rồi ông không nghe thấy sao? Lâm Vỹ Dạ đã có người khác rồi! Ông vẫn phải bảo vệ cô ấy như thế này sao?"

Lâm Dương ngơ ngác hỏi:

"Mẹ, bà dì này nói mẹ bên ngoài có người khác là có ý gì?"

Ông cụ Võ lấy tay bịt tai Lâm Dương và nói dứt khoát:

"Cút ngay! Cút ngay! Bác Lâm, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi, đừng để cháu tôi nghe thấy những lời nói dơ bẩn này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro