Quà sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiên sinh, cà vạt này..."

Tiên sinh hỏi:

"Em còn nhớ không?"

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu:

"Chỉ là em cảm thấy có chút quen mắt nhưng không nhớ nổi đã thấy qua ở đâu. Chẳng nhẽ là của bố em dùng ngày trước sao?"

Tiên sinh cười lớn:

"Em không nhớ được thì thôi không phải nghĩ đến nữa. Vỹ Dạ, anh mang tới cho em hai tin, một tin tốt và một tin xấu. Em muốn nghe cái nào?"

Lâm Vỹ Dạ xoay người lại trong vòng tay anh, đối mặt với anh:

"Nói tin xấu trước đi."

"Tin xấu là Trương Huệ quả thật âm mưu quỷ kế. Bà ta không biết đã cho Tôn Bảo ăn cái gì mà Tôn Bảo đã chuyển tất cả tài sản dưới tên ông ta sang cho bà ta. Nói cách khác, công ty Lâm thị, bất động sản, cổ phiếu, ngân quỹ đã trở thành tài sản của Trương Huệ. Anh đoán ông ta dự trước rằng em sẽ ra tay, vì vậy ông ta đem toàn bộ tài sản chuyển đi. Về mặt pháp lý, người thứ ba không phải chịu trách nhiệm , tài sản này cơ bản không lấy lại được. Tôn Bảo không còn danh nghĩa để xử lý tài sản này nên cho dù em có thắng kiện ông ta thì nhà họ Lâm cũng không lấy lại được tài sản.

Lâm Vỹ Dạ tức giận:

"Dựa vào cái gì chứ? Ông ta đã cướp đi tâm huyết suốt nửa đời người của bố em, hành hạ mẹ em một cách kinh khủng. Dựa vào đâu mà bọn họ có thể rút lui an toàn mà không phải trả giá bất cứ điều gì? Đây có còn là công lý không?"

"Em đừng lo lắng, anh có một tin vui khác phải nói với em"

Tiên sinh ôm chặt lấy cô vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an:

"Trong tay em vẫn còn 50% cổ phần của nhà họ Lâm, là của bố em để lại cho em phải không?"

"Chính xác"

"Chúng ta sẽ sử dụng số cổ phần này để lấy lại Lâm Thị"

"Lấy lại thế nào?"

Lâm Vỹ Dạ có chút tuyệt vọng:

"50% cổ phần là của Lâm Thị, lúc trước tài sản nhà họ Lâm và họ Võ ngang nhau nên khi hai công ty sát nhập thì số cổ phần này bị giảm xuống, cùng lắm là còn 25% thôi."

"Anh sẽ chỉ cho em"

Tiên sinh nói:

"Em từng nói, em muốn tự tay lấy lại tất cả những gì đã mất, vậy thì dũng cảm lên, không phải sợ bất cứ điều gì. Có anh ở đây, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn ở thành phố Hoa Vân này."

Lâm Vỹ Dạ hít một hơi thật sâu:

"Tiên sin em nên làm thế nào?"

"Có câu , biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trước tiên em phải hiểu rõ toàn bộ tình hình của công ty. Cách tốt nhất là vào làm việc trong công ty và tự mình điều tra"

Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ một lúc, nhưng chưa có câu trả lời ngay.

Cô vẫn dự án trang sức độc nhất chưa làm xong, bây giờ cô ấy vội vàng rời bỏ công việc của mình bất kể đó là đối với những khách hàng lớn hay người đã tiến cử Khả Như, điều đó thật không có trách nhiệm.

"Nhưng chuyện này không nên nóng nảy. Trước tiên cần hoàn thành nốt dự án trang sức độc nhất. Chờ tháng sau có thể gửi Lâm Dương đến trường học, Viên Nguyệt có má Phúc trông nom,có thể thoải mái chân tay tập trung vào chuyện này. "

"Tiên sinh."

"Ừ, chuyện gì?"

"Hôm nay tôi đã gặp...ông nội bên nhà họ Võ."

Tiên sinh không có vẻ gì là ngạc nhiên:

"Ừ, hai người đi ăn cháo với nhau phải không?".

"Đúng"

Lâm Vỹ Dạ liếm môi, nhỏ giọng hỏi:

"Ông nội nói muốn gặp Lâm Dương và Viên Nguyệt.."

"Khi nào?"

"Ngày mai"

"Em có cần anh sắp xếp đi cùng không?"

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu:

"Ông nội trông rất ngay thẳng và nhân từ. Ông ấy là một người ông rất tốt. Không cần anh phải đi cùng"

Tiên sinh đắn đo suy nghĩ một chút, không lên tiếng, vài giây sau anh mới nói:

"Dù sao thì ông Võ cũng là cụ nội của Lâm Dương và Viên Nguyệt. Bốn thế hệ trong một gia đình. Trong lòng ông ấy chắc rất vui. Để hai đứa nhỏ gặp ông ấy cũng là điều nên làm."

"Được."

"Vỹ Dạ, em bị sao vậy, hôm nay trông em hơi tiều tụy."

"Có lẽ hôm nay em có hơi mệt mỏi"

Lâm Vỹ Dạ cười:

"Tiên sinh, ông có nghĩ cuối cùng Khả Như và Nguyễn Hào sẽ ở bên nhau không?"

Tiên sinh lời nói có chút trêu chọc:

"Khả Như là người em bí mật phái tới bên cạnh Nguyễn Hào để thăm dò, hy sinh sắc đẹp của mình để có thể lấy được thông tin từ miệng Nguyễn Hào..."

Lâm Vỹ Dạ ngay lập tức lúng túng:

"Tiên sinh, anh biết hết sao?"

"Đương nhiên, tiên sinh khẽ cười:

"Hành động của Khả Như quá lộ liễu. Trước khi lên giường, nhất định bắt Nguyễn Hào phải nói ra một số thông tin nhưng Nguyễn Hào lại không ngốc."

"Là Nguyễn Hào nói với anh sao?"

"Anh ấy chỉ nói phần liên quan tới anh ta thôi , chưa nói cụ thể về việc lên giường."

Lâm Vỹ Dạ đập nhẹ vào ngực anh:

"Tiên sinh, sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ?"

"Có sao à?"

"Đương nhiên là có."

"Vậy em thích anh là người đứng đắn hay người không đứng đắn?"

"chỉ cần là anh"

Tiên sinh cúi xuống cắn nhẹ một cái lên môi cô:

"Vỹ Dạ nhỏ bé, miệng em bôi mật ư?"

Nụ cười trên mặt Lâm Vỹ Dạ sững lại:

"Tiên sinh,anh vừa gọi em là gì?".

"Gọi em thế nào có quan trọng không? Chỉ cần biết đó là anh gọi em là được"

"Nhưng... Trước đây anh chưa bao giờ gọi em là Vỹ Dạ nhỏ bé."

Trời nhá nhem tối, đêm đen đến vô cùng nhanh.

Họ mới chỉ nói chuyện được hơn mười phút, bầu trời đã ngập sắc đen. Đến cả đường nét bóng dáng của tiên sinh cô cũng không nhìn thấy được.

Trong bóng tối, cô chỉ có thể để tiên sinh dắt tay, ngồi xuống ghế trong phòng ăn.

"Ăn cơm đi, hôm nay Má Phúc làm rất nhiều đồ ăn ngon, để anh đút cho em ăn, được không?"

Tiên sinh lảng tránh câu hỏi của cô – tại sao lại đột nhiên đổi lời, gọi cô là Vỹ Dạ bé bỏng.

Đó là sự thân mật có chủ ý, hay...Chỉ là lỡ miệng?

"Tiên sinh"

"Ừ, sao thế?"

"Giọng của anh hôm nay nghe thật không giống trước kia"

"Vậy sao?"

"Ừm, trước đây thì khàn khàn, nhưng hôm nay nghe... chỉ là trầm, có chút hơi khác khi trước."

Tiên sinh cười nhẹ nhàng:

"Chắc là hôm nay tâm trạng tốt. Giọng nói của mọi người thường sẽ thay đổi, buổi sáng khác với buổi tối, nhưng em vẫn có thể nhận ra giọng của anh, phải không?"

Trong trí nhớ của cô với tiên sinh, giọng nói chắc chắn là phần quan trọng nhất.

Đây cũng là lý do trước đây cô thiếu chút nữa tưởng Nguyễn Hào là tiên sinh – Nguyễn Hào cố tình hạ giọng, hút một điếu thuốc để khiến giọng nói của anh ta khàn khàn.

Hôm nay trên người tiên sinh vẫn thoang thoảng mùi nước hoa Mancera, giọng nói cũng chính xác là của anh ấy.

"Có lẽ đó là ảo giác của em hoặc do em quá nhạy cảm"

Tiên sinh cười tủm tỉm:

"Thực ra mấy ngày gần đây anh không hút thuốc, trước đây vô tình để em ngửi thấy một lần, từ đó về sau anh không đụng đến thuốc lá nữa nên cũng có thể giọng nói có chút thay đổi. ."

"Thì ra là vậy sao?"

"Ừ"

Anh hỏi:

"Vỹ Dạ, em không ăn gì à?"

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu:

"Em thực sự không đói"

"Vậy sao?..."

Chưa dứt lời anh đã nhanh chóng bế cô lên bước nhanh về phòng ngủ.

"A..!"

Lâm Vỹ Dạ giật mình hét lên, lúc phản ứng lại thì đã bị anh đặt dưới cơ thể mình, nụ hôn cuồng nhiệt như những hạt mưa rơi xuống vậy.

Lúc này, giọng tiên sinh thầm thì:

"Em có biết Má Phúc đi đâu không?"

"Không phải bà đưa Lâm Dương và Viên Nguyệt đi dạo sao?"

"Lúc đầu là vậy, nhưng sau cảm thấy...thời gian đi bộ quá ngắn và không đủ vui, nên anh đã cho người đưa họ đến rạp chiếu phim để xem "Chú gấu đáng yêu" rồi"

Thời gian quá ngắn, không đủ vui?

Tản bộ không phải là uống rượu đâu, mà lại còn để cho vui?

Chẳng lẽ là...

Khi Lâm Vỹ Dạ phản ứng lại, trong đầu cô tựa như có tiếng ong vo ve, toàn thân nóng bừng.

Bên khóe môi cô vang lên giọng nói của anh, thanh âm mê hoặc:

"Vỹ Dạ, anh thật sự có chút. Không đợi được"

Lâm Vỹ Dạ cổ họng căng lên:

"Nhưng.."

"Không được sao?"

Giọng của tiên sinh nghe như một lời cầu xin tầm thường:

"Vỹ Dạ, được không?"

Làm chuyện này với người mình yêu, Vỹ Dạ hoàn toàn nguyện ý.

"Tiên sinh, em chẳng qua là cảm thấy, em bây giờ còn..."

Tiên sinh biết cô muốn nói gì:

"Nhưng không phải em chuẩn bị ly hôn với Trường Giang sao? Em sớm muộn gì cũng thuộc về anh."

"...Ừ"

Cổ họng và môi cô khô khốc.

"Vậy thì giao lại em cho anh đi..."

Sự tấn công của tiên sinh rất nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng với sức mạnh kiên quyết. Lúc đầu còn suy tư ngần ngại, khi tiến vào vấn đề thì lại mạnh mẽ, cô cảm thấy như sắp ngất đi.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cô khẽ hé mắt, rồi mới nhận ra – đêm nay, trăng sáng vừa phải và bầu trời đầy sao.

Ánh sáng bàng bạc ngoài cửa sổ chiếu xuống giường, thân trên tiên sinh trang phục vẫn chỉnh tề.

Trước mắt cô, chiếc cà vạt có họa tiết ca-rô màu xanh đậm đang đung đưa theo từng cử động của anh.

Cái cà vạt này, càng nhìn càng thấy quen thuộc...

Lâm Vỹ Dạ đột nhiên cảm thấy tâm trí như bị sét đánh Khi Trường Giang mười tám tuổi, đây chính là món quà sinh nhật mà cô tặng anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro