Mình có thể biết người này là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói tới con gái, giọng cô không kiếm được mềm mỏng đi. Đồng thời, lòng cũng hơi chua xót. Đã mấy ngày cô chưa gặp con gái rồi.

Con bé mới sinh chưa được bao lâu, giờ là lúc cần có mẹ. Trường Giang cho dù sẽ không ngược đãi con bé, nhưng một người đàn ông thì làm sao biết chăm con?

Mẹ con liền tim, không biết có phải là con gái cô cũng đang nghĩ đến cô không, trong lòng của Lâm Vỹ Dạ giống như là bị một đôi bàn tay vô hình lôi xé, đau đớn ảo não.

"Thưa anh, lúc nào tôi có thể gặp được con gái mình đây?".

Người đàn ông cũng không nói ra được câu trả lời rõ ràng nào:

"Chờ một chút."

"Có kỳ hạn không?"

"Cô gấp lắm à? Con gái cô cũng sẽ không biến mất đâu."

Lâm Vỹ Dạ cứng đờ người. Cô rất gấp. Ngay cả chính cô cũng không biết mình có thể còn sống được bao lâu nữa.

Chẳng may đến lúc chết cũng không được gặp con gái mình một cái, cô nhất định sẽ tiếc nuối vô cùng.

Người đàn ông hít sâu một hơi, giọng trầm xuống:

"Không nên gấp gáp, rồi sẽ có cơ hội."

Buổi sáng hôm sau, cô tỉnh dậy từ trên giường lớn ở khách sạn, sau lưng vẫn không có một bóng người nào.

Cô có lúc cảm thấy, anh ta cũng rất kỳ quái. Bảy giờ sáng mỗi ngày cô tỉnh dậy, ga trải giường bên cạnh cũng không có chút nhiệt độ nào, không biết người đàn ông nọ đã rời đi lúc nào.

Nếu quả thật phải rời đi sớm như vậy, tại sao không dứt khoát tìm một chỗ gần chỗ ở một chút chứ?

Sau đó lại thay đổi suy nghĩ, anh ta làm vậy cũng có lý của anh ta.

Anh ta không muốn bại lộ thân phận, cho nên cố ý chọn một chỗ ở cực xa, tránh cho mình đoán ra được.

Lâm Vỹ Dạ cảm thấy có chút buồn cười, cách làm việc của người đàn ông nọ đúng là rất cẩn thận, giọt nước không lọt, một chút sơ hở cũng không có.

Reng reng reng...

Tiếng chuông điện thoại reo.

Là Khả Như, cô bắt máy:

"A lô, Khả Như?"

Giọng Khả Như rất vội vã:

"Vỹ Dạ bây giờ cậu ở đâu? Có thể ra ngoài gặp mặt chút không?"

Lâm Vỹ Dạ đoán được, phỏng chừng là nhà họ Trần đã xảy ra chuyện, nói không chừng Tôn Bảo vì để hả giận sẽ còn bỏ thêm đá xuống giếng.

Cô vội vàng lấy túi xách, đổ một viên thuốc giảm đau từ trong chai ra, uống thuốc xong vừa thay giày vừa nói:

"Quán cà phê bên cạnh trường học của chúng ta đi. Mình qua đó cần mười phút thôi."

"Được, mười phút sau gặp."

Lúc Lâm Vỹ Dạ chạy đến, Khả Như đã ngồi ở chỗ đó, cả người cũng như ngồi trên bàn chông, không ngừng nhích tới nhích lui.

Thấy cô tới, liền vội vàng đứng lên ngoắc ngoắc tay cô:

"Vỹ Dạ, đây này!"

Lâm Vỹ Dạ bước nhanh tới, ngồi xuống ở bên cạnh Khả Như:

"Khả Như, có phải nhà họ Trần xảy ra chuyện rồi hay không?"

Khả Như sửng sốt một chút:

"Làm sao cậu biết?"

"Ừ... Tiên sinh nói cho mình, nói nhà họ Trần có rắc rối liên quan đến tiền vốn. Bây giờ đây không phải là việc chính, nhà họ Trần xảy ra chuyện gì rồi? Có phải cậu mình ghi hận, trả đũa lên nhà họ Trần hay không? Chuyện này đều do mình, ngày hôm qua cậu cũng không nên ra mặt vì mình."

Khả Như liền vội vàng giải thích:

"Không không không, Vỹ Dạ cậu nghe mình nói. Vốn của công ty nhà mình bị đứt, bố mình hôm qua muốn đi cầu cạnh cậu của cậu giúp nhà mình vượt khó, nhưng bị lão ta cự tuyệt rồi. Thật thì bố mình đã tuyệt vọng rồi, nhưng ngày hôm qua đột nhiên có một người đầu tư thần bí nói muốn đầu tư cho nhà mình, một hơi chuyển cho nhà mình một trăm bảy mươi lăm tỷ!"

Một trăm bảy mươi lăm tỷ Lỗ thủng của nhà họ Trần so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn một chút.

"Hôm nay mình hẹn cậu ra chính là muốn hỏi cậu một chút xem thử cậu có biết ở thành phố Hòa Vân này có tập đoàn nào hay người nào có thể lấy ra số vốn nhiều như vậy hay không? Mặt mũi của người đầu tư thần bí đó không hề lộ, chỉ ủy thác luật sư tới làm xong thủ tục. Một trăm bảy mươi lăm tỉ kia liền ngay lập tức chuyển vào tài khoản của công ty. Đến mặt của người đó cũng không được gặp! Mình bình thường không mấy chú ý đến chuyện trên thị trường chứng khoán, nên muốn hỏi cậu chút."

Lâm Vỹ Dạ hít thở sâu mấy hơi, nhắm mắt một cái.

Cô nợ người đàn ông nọ, e rằng cả đời này bất kể thế nào cũng không thể trả lại được.

"Vỹ Dạ, cậu biết không?"

Khả Như nói:

"Không biết cũng không sao, mình cũng chỉ là ngựa chết thành ngựa sống, nghĩ trước kia cậu giúp bố cậu xử lý chuyện công ty, gặp nhiều việc hơn mình. Người mà cậu quen biết hắn cũng nhiều hơn mình. Có điều, khi nãy mình cũng nghĩ mấy năm qua cậu ở với học trưởng Võ... Á trời, phủi phui! Sau này không gọi anh ta là học trưởng nữa, gọi là đồ đàn ông cặn bã! Những năm này, cậu với Võ cặn bã trải qua nhiều chuyện như vậy, đoán chừng cũng không có sức lực để ý tới những chuyện này nữa đứng không? Không sao, về sau mình sẽ tìm người khác hỏi thăm"

"Khả Như..."
"Ừ?"

"Mình có thể biết người này là ai"

Khả Như nhìn cô rất lâu, trong giọng nói còn mang chút không xác định:

"Chẳng lẽ... Chính là người đàn ông đó hay sao?".

Lâm Vỹ Dạ khẽ gật đầu một cái:

"Là anh ta."

"Vậy mình có thể gặp anh ta một chút không? Anh ta giúp nhà mình một chuyện lớn như vậy. Bố mình muốn tới nhà cảm ơn".

"Mình không biết nữa. Anh ta hình như không thích gặp người ngoài lắm. Mình sẽ hỏi giúp cậu một chút."

"Được."

Lâm Vỹ Dạ lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn gửi cho người đàn ông thần bí nọ.

Lúc vừa định thả điện thoại xuống, không ngờ anh ta rất nhanh trả lời:

"Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn cô. Nhà họ Trần không có quen biết gì với tôi, nếu không phải vì cô, tôi sẽ không ra tay"

Tay cầm điện thoại di động của Lâm Vỹ Dạ  bỗng căng thẳng.

Khả Như ló đầu qua:

"Như thế nào? Anh ta có đồng ý không... Ôi mẹ nó, người đàn ông này của cậu... Có chút ngang ngược đó".

Lâm Vỹ Dạ lúng túng cười một tiếng:

"Anh ta không muốn để cho người khác biết thân phận của anh ta".

Khả Như gật đầu một cái:

"Đoán chừng là người có địa vị đặc biệt nào đó nhỉ? Nên không thể tùy tiện lộ thân phận. Có điều, Vỹ Dạ, có chuyện mình không biết có thể nói không! Người đàn ông này đối với cậu thật tốt. Một trăm bảy mươi tỷ đó chẳng chớp mắt lấy một cái đã cho đi, cũng là bởi vì mình ra mặt giúp cậu! Anh ta so với Võ cặn bã còn tốt với cậu hơn nhiều! Cậu nghe mình, quên cái tên Võ cặn bã đó đi. Kệ anh ta cùng với con ả kia dây dưa triền miên đi. Người này, mình thấy không tệ."

Lâm Vỹ Dạ không biết làm sao:

"Lập trường của cậu thay đổi nhanh quá vậy? Rõ ràng là bạn tốt của mình, sao mới chớp mắt một cái đã phản bội rồi?"

"Mình đúng là bạn tốt của cậu. Chính bởi vì là bạn tốt của cậu cho nên mới hy vọng cậu sống tốt. Người đàn ông thần bí này mặc dù có hơi quái lạ, nhưng hình như rất để ý quan tâm cậu."

Lâm Vỹ Dạ lắc đầu một cái:

"Không phải anh ta để ý đến mình đâu."

"Vậy là ai?"

"Anh ta có người yêu rồi"

"Ôi mẹ ơi? Vậy anh ta... Bao nuôi cậu?"

Vừa dứt lời, Khả Như cũng ý thức được cái từ này của mình dùng có chút không ổn thỏa, liền vội vàng đổi lời nói:

"Xùy xùy xùy, ý mình không phải vậy. Ý mình là, nếu như anh ta có người trong lòng rồi thì sao còn đến dây dưa với cậy nữa? Cái này so với Phong cặn bã còn cặn bã hơn!".

Đầu đuôi câu chuyện quá dài dòng, Lâm Vỹ Dạ nhất thời cũng không biết nên nói từ nơi nào.

Cô dứt nói ý chính mà thôi:

"Là như vậy, anh ta có người yêu, nhưng người kia kết hôn cùng người khác rồi, mà mình rất giống người kia, cho nên."

"Cho nên lấy cậu làm người thay thế?"

"... Có thể nói như vậy."

Tam quan của Khả Như sụp đổ:

"Bây giờ người trong thành phố này chơi kiểu gì đấy? Nửa đoạn trước còn nghe giống như kẻ si tình. Nửa đoạn sau sao lại bất chợt thay đổi rồi? Mình có chút không hiểu nổi thế giới của những người có tiền rồi"

Lâm Vỹ Dạ cười một tiếng, kéo tay cô ấy:

"Không hiểu thì cứ không hiểu đi, mặc dù anh ta xem mình là đồ thay thế nhưng ngược lại cũng giúp cậu, không phải sao? Như vậy thì tốt rồi"

Khả Như có chút áy náy, mặt cũng xụ xuống:

"Vỹ Dạ, vốn còn tưởng rằng là đang giúp cậu, kết quả đến cuối cùng lại là cậu giúp mình. Mình cũng không biết nên báo đáp cậu thế nào"

"Đương nhiên là có, không phải nói cậu tìm việc giúp mình hay sao?"

Nhắc tới cái này, Khả Như vỗ trán một cái, đột nhiên nhớ tới:

"Đúng rồi, mình nhớ lúc học đại học cậu học thiết kế trang sức đúng không? Mình biết một người, làm nghề kim hoàn, mình sẽ gọi điện thoại cho anh ta!"

"Khả Như"

Lâm Vỹ Dạ kéo cô:

"Có chuyện mình phải nói rõ ràng cùng với cậu. Mặc dù mình học đại học chuyên ngành thiết kế trang sức, nhưng chỉ học có hai năm là bỏ, cho nên mình không có bằng tốt nghiệp. Bây giờ chỉ có thể coi là... Có bằng tốt nghiệp trung học phổ thông thôi"

Khả Như có chút giật mình:

"Lúc đó là bởi vì... Võ cặn bã nên cậu mới bỏ học sao?"

Lâm Vỹ Dạ cười khổ gật đầu một cái, lại chợt lắc đầu. Năm cô hai mươi tuổi kia, đối với cô mà nói, giống như là một cơn ác mộng.

Bố qua đời, nhà họ Lâm bị cậu cướp đi, một mình cô ở bên kia đại dương sinh ra Dương. Nhưng khi Dương vừa ra đời đã phải vào phòng ICU. Cô lật đật trở về nước, nhưng lại thấy được cảnh Trường Giang ôm Midu vào trong ngực thật chặt...

Một chuỗi chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản không cho cô cơ hội để mà thở dốc. Chờ đến khi cô rốt cuộc tỉnh lại, cũng đã nhận chẩn đoán chính xác ung thư phổi thời kỳ cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro