Ly dị liền ly dị đi, tôi có thể chăm sóc em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà cũng may, tiên sinh không có đi quá lâu.

Cô với Khả Như trò chuyện qua điện một hồi lâu, đang nghe cô nói chuyện lý thú mình cùng với Nguyễn Hào đấu trí so dũng khí, thì bất ngờ thân thể liền bị ôm lại.

Cô không có mở đèn, phòng ngủ toàn bộ đều là khoảng tối, chỉ có ánh trăng trước cửa sổ cùng với một vài ngọn đèn đường rải trên giường, sau lưng, có một mùi hương thuốc lá quen thuộc truyền tới.

"Đã về rồi?"

"Ừ"

Tiên sinh thanh âm như là khàn khàn một ít:

"Xin lỗi, có chút gấp chuyện cần phải xử lý"

Lâm Vỹ Dạ ở trong ngực anh xoay người, hơi thở mang mùi thuốc lá ngày càng đậm, sống mũi có chút cay cay.

Cô không nhịn được hắt hơi một cái, lỗ mũi ngứa ngáy:

"Anh lại hút thuốc rồi?".

"Còn có thể cảm nhận được sao? Lúc nãy tôi ở dưới lầu đứng một lúc lâu thư giãn"

"Tôi không phải là không để cho anh hút thuốc, chẳng qua là hút thuốc thật sự là có hại đối với cơ thể"

Tiên sinh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng:

"Tôi biết, tôi chính là vội vả trở về gặp em, nếu không hẳn ở dưới lầu lâu đầu, liền trở lại với em. Vỹ Dạ, em... Gần đây còn có không thoải mái không?"

Lúc nói lời này, tay anh nhẹ nhàng đè ở ngực của cô.

Lâm Vỹ Dạ biết anh có ý gì, cái bệnh ung thư phổi này của cô giống như là một quả bom hẹn giờ, gần đây cuộc sống quá thoải mái, khiến cho cô cơ hồ sắp quên mất cái tai họa ngầm này.

Cô lắc đầu một cái:

"Không có"

"Dù là có một chút không thoải mái, cũng phải nói ngay cho tôi, biết không?"

"... Ừ!"

Lâm Vỹ Dạ nói:

"Đúng rồi tiên sinh, thứ sáu này tôi hắn liền có thể ly dị với Trường Giang."

"Tiên sinh?"

"Ừ"

Tiên sinh ôm sát cô:

"Không vấn đề, làm xong thật tốt, ly dị liền ly dị đi, tôi có thể chăm sóc em."

Lâm Vỹ Dạ không nghi ngờ anh, nhẹ nhàng ôm anh trở về.

"Đi ngủ."

" Được."

Ôm nhau ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vỹ Dạ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Là điện thoại từ bệnh viện.

Y tá trong điện thoại nói:

"Lâm tiểu thư, có hai vị khách nói muốn tới thăm mẹ của cô, tôi sợ xuất hiện tình huống như lần trước vậy nên liền cản lại, vội vàng gọi điện thoại cho cô."

Lâm Vỹ Dạ trong giây lát tỉnh hồn lại:

"Khách thăm? Nam nữ, bao nhiêu tuổi?"

"Một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ khoảng hai ba chục tuổi"

"... Là tổng giám đốc Võ của tập đoàn Võ thị sao?"

"Không phải, anh ấy nói anh ấy là cấp trên của cô, đại diện công ty đến thăm. Hình như là... Họ Nguyễn."

Họ Nguyễn, Thuận Nguyễn?

Lâm Vỹ Dạ cúp điện thoại, vội vàng gọi điện cho Thuận Nguyễn.

Thuận Nguyễn lười biếng nhận, hình như đã liệu được cô sẽ gọi điện thoại tới, trong thanh âm có một ít trong lòng đã có dự tính nhỏ được trước mọi chuyện:

"A lô?"

"Tổng giám đốc Nguyễn, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Thuận Nguyễn đáp đích rất thuận:

"Mới vừa nãy cô y tá không phải đã nói sao, tôi là cấp trên của cô, đại diện công ty tới thăm hỏi mẹ cô."

"Nhưng mà tôi bây giờ đã không phải là nhân viên của trang sức Duy Nhất, anh cũng đã không phải là cấp trên của tôi."

"Tốt lắm chỉ như vậy, cô tới đây nhanh đi, gặp mặt trò chuyện, cúp"

Đô đố đố — Thuận Nguyễn quơ quơ điện thoại di động, đối với y tá nhíu mày:

"Nhìn thấy không? Tôi liền nói cô ta sẽ gọi cho tôi, bây giờ có thể để cho tôi tiến vào chứ ?"

Y tá còn có chút do dự:

"Nếu không hay là chờ Lâm tiểu thư đến sau đó anh cùng cô ấy cùng nhau đi vào được chứ ?"

Thuận Nguyễn dùng một chút sức cầm hai hộp thực phẩm dinh dưỡng lớn đang xách trong tay lên đưa qua lại trước mặt cô y tá:

"Cái này cũng không nhẹ, bắt tôi xách đứng đây chờ cô ta tới? Thật là không có nhân tính đi, thôi, tính ta lười nói với cô, tôi vào trước xem bác gái một chút, chờ cô ta tới cô để cho cô ta vội vàng đi vào là được."

Vừa dứt lời, Thuận Nguyễn cũng đã xách thực phẩm dinh dưỡng sãi bước rơi phòng bệnh của Tôn Uyển Hà.

Y tá ở phía sau theo đuổi hai bước, nhưng mà nghe trong phòng bệnh không có truyền tới thanh âm cãi vả, liền tin là thật, trở lại bên trong trạm y tá.

Trong phòng bệnh, Tôn Uyển Hà đột nhiên thấy một tiểu tử vừa xông vào, sợ hết hồn:

"Cậu... Cậu tìm ai?"

Thuận Nguyễn cười đem thực phẩm dinh dưỡng để ở trên bàn bên cạnh, chỉnh sửa một chút cà vạt cùng ống tay áo, hắng giọng một cái, hết sức chính thức mở miệng:

"Bác gái bác khỏe không ạ, cháu tên là Thuận Nguyễn, là cấp trên của Lâm Vỹ Dạ kiếm... Người theo đuổi."

Tôn Uyển Hà trừng mắt nhìn, ngẩn người:

"Tiểu tử, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi chín, gần ba mươi, so với Lâm Vỹ Dạ lớn hơn ba tuổi."

"Vậy cậu với Tiểu Dạ nhà chúng ta quen nhau được bao lâu rồi ?"

"Mới quen gần đây, một hai tháng".

Tôn Uyển Hà ánh mắt sáng lên:

"Cậu chẳng lẽ chính là..."

Thuận Nguyễn cũng vui mừng một chút:

"Bác gái, Lâm Vỹ Dạ cũng có đề cập về cháu với bác sao?"

"Ừ, ngày hôm qua, thời điểm con bé đến thăm tôi có đề cập tới một câu, nhưng mà đứa nhỏ này phỏng đoán cũng có chút cố kỵ, cho nên không có nói tỉ mỉ... hay tiểu tử cậu mau ngồi mau ngồi."

Thuận Nguyễn vốn là đã phải chuẩn bị thật tốt làm sao thuyết phục mẹ Lâm Vỹ Dạ một phen, nhưng mà không nghĩ tới cửa ải này qua ung dung như vậy.

Anh ta kéo cái ghế nhỏ đến trước giường bệnh quy quy củ củ ngồi xuống, Tôn Uyển Hà thấy nơi này cũng không có gì có thể mời anh ta, có chút lúng túng:

"Cái đó, tiểu tử cậu uống nước không?"

Thuận Nguyễn cười một cái nói:

"Không có sao không uống, bác gái, bác gần đây thân thể khá hơn chút nào không ạ?"

"Tốt hơn nhiều! Tiểu Dạ nhà chúng ta đặc biệt tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho tôi, hơn nữa cái bệnh này của tôi cũng không phải bệnh nặng gì, nghỉ ngơi một chút là tốt. Thuận Nguyễn... Nguyễn nhị thiếu gia phải không?"

"Đúng, bác gọi thế nào cũng được."

Tôn Uyển Hà quan sát một chút người trẻ tuổi trước mắt này, dáng vẻ đường đường, nói chuyện nói năng đều hết sức có giáo dục, hơn nữa hôm nay đặc biệt là nhiều thực phẩm dinh dưỡng đến thăm bà, chắc là đối với Tiểu Dạ đặc biệt hết sức để ý.

Trải qua Trường Giang, bà đối với con rễ tương lai thật ra thì cũng không có điều kiện cứng rắn, chẳng qua là hy vọng cậu ta có thể đối với Tiểu Dạ tốt một chút, bây giờ nhìn lại, người trẻ tuổi này tựa hồ rất có thành ý.

"Nguyễn nhị thiếu gia, có chuyện tôi phải nói rõ ràng với cậu trước, Tiểu Dạ nhà chúng ta... Đã có hai đứa bé rồi."

Thuận Nguyễn tựa hồ không thèm để ý chút nào:

"Bác gái, chuyện lúc trước của Lâm Vỹ Dạ cháu đều biết, đoạn hôn nhân của cô ấy với Trường Giang, còn có hai đứa bé, cháu đều biết. Cháu thật nguyện ý lựa chọn cô ấy, như vậy hết thảy những chuyện của cô ấy cháu đều có thể tiếp nhận".

Tảng đá lớn trong lòng Tôn Uyển Hà bây giờ có thể được để xuống:

"Vậy thì tốt, nhưng mà cậu cũng không cần quá lo lắng, chờ tôi xuất viện, đứa trẻ tôi có thể mang theo."

"Bác gái, ý của bác là... Bác đồng ý?".

Tôn Uyển Hà cười hết sức ôn nhu:

"Chỉ cần là có thể đối với tất con bé, tôi đều không phản đối. Nguyễn nhị thiếu gia, đứa con gái này của tôi như vậy, trước kia đã chịu rất nhiều khổ cực, nếu như con bé có thể sớm một chút tìm được một nơi để dựa vào, tôi cũng có thể yên tâm một ít."

Thuận Nguyễn gật đầu một cái:

"Yên tâm đi, cháu mặc dù không có phải là nhân vật truyền kỳ như Trường Giang, nhưng mà ở thành phố Hòa Vân mà nói cũng coi như là cũng không tệ, bác cứ yên tâm."

Đang nói, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Lâm Vỹ Dạ vội vã đi vào, thời điểm thấy Thuận Nguyễn cô khẽ nhíu mày một cái:

"Tổng giám đốc Nguyễn"

Thuận Nguyễn đứng dậy:

"Cô tới đi? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, uống nước không? Tôi đi lấy cho cô."

Thuận Nguyễn nhiệt tình quan tâm cô khiến cho Tôn Uyển Hà càng xem càng hài lòng, ánh mắt nhìn cậu ta cũng càng ngày càng tràn đầy sự cho phép.

Lâm Vỹ Dạ thầm nói một tiếng không tốt, liền vội vàng hỏi:

"Tổng giám đốc Nguyễn, anh với mẹ tôi đã nói cái gì?"

"Cũng không nói gì nha, chỉ nói là tôi là cấp trên của cô, đến thăm bà ấy"

Lâm Vỹ Dạ không quá tin tưởng:

"Thật?"

Thuận Nguyễn hai tay hướng về Tôn Uyển Hà:

"Không tin cô hỏi bác gái."

Tôn Uyển Hà hơi không vui, nhẹ nhàng vỗ tay của cô:

"Tiểu Dạ, con làm sao lại nói chuyện như vậy chứ? Cẩm không được nói chuyện không biết lớn biết nhỏ"

Thuận Nguyễn ha ha cười to:

"Không có sao, cô ấy nói chuyện với cháu luôn luôn đều là như vậy, còn dám trực tiếp ngắt điện thoại của cháu, tính khí có thể lớn như vậy, người khác không hỏi cũng không biết ai mới là cấp trên."

Nụ cười trên mặt Tôn Uyển Hà lớn hơn:

"Tôi phê bình con bé"

Lâm Vỹ Dạ mắt thấy không khí này thật có chút cảm thấy kì lạ, vội vàng nói:

"Tổng giám đốc Nguyễn, tôi bây giờ đã không phải là cấp dưới của anh nữa, tâm ý của anh tôi nhận lấy, thật vô cùng cảm kích, công ty hẳn còn có rất nhiều chuyện phải làm chứ ? Tôi tiễn anh –".

Đây là hạ lệnh đuổi khách đi Thuận Nguyễn hừ cười một tiếng:

"Được, nghe cô, tôi đi"

Anh ta xoay người đối với Tôn Uyển Hà phất phất tay:

"Bác gái, vậy cháu liền đi trước, ngày khác lại tới thăm bác."

Tôn Uyển Hà lúc này nhìn anh ta đã giống như là ánh mắt nhìn con rể tương lai:

"Được, Nguyễn nhị thiếu gia cậu lái xe cẩn thận."

"Dạ vâng bác gái"

Lâm Vỹ Dạ đã không kịp đợi, nhìn anh vẫn là chậm rãi như cũ, trực tiếp kéo tay áo anh đem Thuận Nguyễn kéo ra ngoài.

Thời điểm đi ngang qua trạm y tá, Thuận Nguyễn còn lên tiếng chào với người y tá kia.

Lâm Vỹ Dạ đã lười để ý đến những thứ tiểu tiết này, cho đến khi đem anh ta kéo đến cửa bệnh viện mới dừng lại:

"Tổng giám đốc Nguyễn, tôi ở trong điện thoại đã nói rất rõ ràng rồi, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro