Em chỉ cần làm chính em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhà ba miệng ánh mắt cũng đuổi theo một chó nhỏ trắng như tuyết đang chạy kia, vú Phúc cũng là dở khóc dở cười:

"Tiên sinh, Lâm tiểu thư, cũng nên tới dùng cơm đi, một hồi đều nguội hết."

Trường Giang khẽ gật đầu một cái, giúp Lâm Vỹ Dạ kéo cái ghế ra. Nhìn cô ngồi yên, mình mới ngồi xuống ở bên người cô.

Vú Phúc cũng đi đem Tiểu Dương ôm trở lại, đặt ngồi lên trên ghế nhỏ, chú chó nhỏ liền ngoan ngoãn đứng ở chân bên cậu bé.

Tiểu Dương học giọng vú Phúc lúc dỗ em gái, đối với chó nhỏ nói:

"Em ngoan nha, đợi anh cơm nước xong sẽ tới chơi với em nha"

Hôm nay, trên bàn thức ăn rất phong phú.

Trừ đậu hủ cay Tứ Xuyên ở tin nhắn ngắn ra, còn có thịt trâu xào xả ớt, ...

Tiểu Dương hoan hô một tiếng, ăn đặc biệt vui sướng.

Cậu bé từ nhỏ lớn lên ở nước Mĩ, toàn là ở trên giường bệnh, ăn cũng cơ bản đều là sữa bò với thịt gà, trở về nước mới tính là mở cửa ra thế giới mới, mỗi một món ăn vú Phúc làm đều được cậu bé đặc biệt mãnh liệt tán dương, vú Phúc mỗi ngày đều vui vẻ cười không ngậm được mồm, nói thẳng cậu là một hủ đường nhỏ, miệng rất ngọt.

Hôm nay cũng giống như vậy, mặc dù đều là thức ăn cay, nhưng mà Tiểu Dương vẫn ăn đặc biệt nhiệt tình như cũ, ăn xong còn không quên cho Lâm Vỹ Dạ một ngón tay cái:

"Mẹ, thức ăn mẹ làm ăn ngon giống vú Phúc làm vậy!"

Nhận được sự tán dương của con trai, nụ cười trên mặt Lâm Vỹ Dạ cũng càng sáng lạn hơn chút:

"Vậy con ăn nhiều một chút."

"Con cũng không thể ăn hết phần của bố nha!"

Vừa nói, một tay còn lại đem cái muỗng đưa về phía dĩa thịt trâu xào xả ớt.

Lâm Vỹ Dạ quay đầu lại, nhưng thấy tiên sinh chỉ giơ đũa, một mực không có động thủ.

Cô hỏi:

"Làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"

Anh lập tức lắc đầu, nhìn Tiểu Dương ngốn từng ngốn thức ăn.

Trên đĩa đậu hũ, chỉ còn lại một khối đậu hủ cuối cùng, hai cha con cùng dùng đũa lại.

"Tiểu Dương ăn đi"

"Không, bố hôm nay đánh quái thú rất cực khổ, bố ăn đi."

Lâm Vỹ Dạ làm chủ, đem khối kia đậu hủ bỏ vào trong chén Tiểu Dương:

"Bố con đã cay cả mặt đầy đều là mồ hôi, đừng để cho bố ăn".

Trường Giang lấy tay lau trán một cái, quả nhiên một tay đã đẫm nước.

Lâm Vỹ Dạ rút ra một cái khăn giấy giúp anh xoa xoa:

"Xem ra anh cũng giống anh ta đều không thể ăn đồ ăn quá cay, dạ dày anh ta không tốt, anh thì ăn cay một chút liền đổ đầy mồ hôi, hay là chờ một chút tôi đi làm món ăn không cay..."

Một bàn tay kéo tay cô lại, nghe rõ ràng tiếng khớp xương, kéo cô ngồi xuống:

"Em ngồi đi, tôi ăn được"

"Tiên sinh, nếu như anh cũng không thể ăn cay thì có thể nói trước với tôi."

Trường Giang cười nói:

"Tôi có thể ăn."

"Nhưng mà..."

"Em thích ăn cay, không phải sao?"

Anh nói:

"Em chỉ cần làm chính em, không cần nhân nhượng ai nữa, ăn cay chuyện này... Cũng giống tửu lượng vậy, là có thể luyện ra được, tôi sẽ cố gắng"

Lâm Vỹ Dạ cắn môi, hồi lâu không lên tiếng.

"Thế nào?"

Cô đứng lên, ánh mắt rơi vào trên trán anh:

"Tiên sinh, nơi này của anh thật giống như... Anh bị thương?"

Trường Giang vội vàng đứng lên, lấy tay qua loa lau một cái:

"Không có"

"Nhưng mà tôi lúc nãy thấy được vết máu khô. Anh nhìn đi, trên khăn giấy đều có màu đỏ"

"Không phải, đó là sơn. Tôi hôm nay... Đi công trình hạng mục chỗ ở, sơn có thể là nhỏ giọt xuống, rơi ở nơi này tôi trở về gấp, nên quên rửa sạch sẻ".

Lâm Vỹ Dạ nửa tin nửa ngờ:

"Cho nên... Anh cũng là làm bên ngành nghề xây dựng phải không?"

"Có bộ phận xây dựng, còn có những thứ khác."

Vừa dứt lời, tiếng điện thoại vang lên.

Trường Giang nhìn đến người gọi điện tới, nói xin lỗi:

"Vỹ Dạ, tôi phải đi ra ngoài một chút, tiểu Chu có chút chuyện công tác muốn nói với tôi"

Lâm Vỹ Dạ không nghi ngờ anh:

"Cũng được, vậy anh đi nhanh đi."

Trường Giang tựa như là tông cửa xông ra, ngay cả thang máy cũng không kịp đợi, trực tiếp chạy xuống từ cầu thang bộ.

Tài xế tiểu Chu đã sớm chờ ở dưới lầu, đứng ở trong góc vườn hoa.

Trường Giang che miệng chật vật chạy xuống, ở trong góc không người ói ra, trời đất tối sầm, sắc mặt đã tái nhợt, gan mật cũng sắp phun ra ngoài.

Tiểu Chu vội vàng đem nước đưa cho anh:

"Tổng giám đốc Võ, uống nước trước đi."

Trường Giang nhận lấy, một hơi uống hết sạch.

"Tổng giám đốc Võ, anh đây là mắc tội gì? Ăn nhiều đồ cay như vậy, dạ dày anh không chịu được đâu!"

Vừa đem hết đồ ăn vừa ăn ói ra ngoài, lại uống chút nước vào trong, Trường Giang mới trở nên thư thái một ít, nhưng lúc này đã mồ hôi đầm đìa, tựa người trên vách tường hô hấp gấp rút từng cơn.

Anh khoát tay một cái:

"Không thể, không thể để cho Vỹ Dạ phát hiện"

"Nhưng mà anh cũng không ăn cay, Lâm tiểu thư cũng sẽ cảm thấy anh chính là Trường Giang mà!"

"Không được, một chút đều không thể giống nhau."

Lúc Trường Giang lần nữa ngẩng đầu lên, trong hốc mắt đều là tia máu màu đỏ:

"Cô ấy đã nói qua, bất kể tôi là ai, cô ấy đều nguyện ý cùng tôi ở chung một chỗ, trừ phi... Tôi là Trường Giang. Tôi không thể mạo hiểm như vậy..."

Tiểu Chu mặt đầy khó khăn:

"Nhưng mà anh có thể lừa gạt được bao lâu đây? Một lúc nào đó cũng sẽ lộ tẩy".

"Chỉ cần lừa gạt được trong khoảng thời gian này là được, chờ tôi giải quyết Tôn Bảo, giúp cô ấy đem nhà cầm về, sau đó giao phó mọi việc cho mấy lão già bên kia, sau tôi liền mang cô ấy cùng bọn nhỏ đi nước ngoài sinh sống, như vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không quay trở lại".

"Nhưng mà..."

Tiểu Chu vội vàng nói:

"Công ty bây giờ cũng là nhờ anh nhiều năm tâm huyết như vậy! Anh cứ như vậy nói không cần là không cần sao?"

Trường Giang thở ra một hơi thật dài, nói:

"Tôi chuẩn bị đem công ty trả lại cho ông cụ Hình, coi như là báo ân mà ông ấy ban đầu đã cho tôi.
Ban đầu vốn khởi đầu ba tỉ là ông ấy cho tôi, bây giờ tôi đưa cho ông ấy công ty thành phố trị giá gấp trăm lần, phần ân tình này coi như là đã trả xong."

"Nhưng mà trong lòng anh cũng biết, ông cụ Hình không phải muốn công ty anh, cái ông ấy muốn là anh trở thành người thừa kể! Chỉ cần anh đồng ý, tất cả sản nghiệp Danh Hạ, tương lai đều là của anh!"

Trường Giang thất thanh cả cười:

"Có ích lợi gì?"

"Tổng giám đốc Võ..."

"Vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước, cái năm Vỹ Dạ xảy ra chuyện, tôi bây giờ cái gì cũng không cầu xin, nhà họ Võ gia cái gì, tài sản sản nghiệp cái gì, chỉ cần có thể cùng người mình quan tâm chung ở một chỗ, dù là cuộc sống bình thường cũng rất tốt."

Tiểu Chu cắn răng:

"Nhưng mà sợ rằng ông cụ Hình sẽ không dễ dàng vứt bỏ anh như vậy"

"Chuyện này tôi sẽ giải quyết, đúng rồi, bảo anh mua theo thuốc sát trùng anh có mang theo không?"

"Mang theo"

Tiểu Chu còn mua một ít rượu cồn cùng bông gòn, còn có một hộp thuốc sát trùng thật là lớn:

"Tổng giám đốc Võ, tôi cũng không quá biết xử lý vết thương, có thể có chút đau, anh nhịn một chút."

"Không có sao, tới đi."

Anh ngồi ở luống hoa bên cạnh, tiểu Chu nhẹ nhàng vẹt ra mái tóc đã bị mồ hôi làm ướt của anh, lúc nhìn đến vết thương liền hít một hơi khí lạnh.

"Tổng giám đốc Võ, vết thương thật sự là quá lớn, tối thiểu cũng cả mười centimét."

"Ừ, không phải tôi bảo anh mua thuốc sát trùng loại lớn à?"

"Tổng giám đốc Võ, hay là anh đi bệnh viện xem một chút đi, cái vết thương này có thể phải khâu lại mới được."

Trường Giang không có vấn đề nói:

"Hai lầu mà thôi, không cao lắm, không quan trọng, khử trùng một chút là được, tay chân cậu nhanh một chút, thời gian quá lâu thì Vỹ Dạ sẽ lo lắng"

"Được"

Tiểu Chu dùng rượu sát trùng vết thương những vết máu khô đều rửa sạch, nhưng mà máu khô sau khi được lau đi, vệt máu đỏ thẫm liền lập tức từ trong vết thương rỉ ra, anh ta vội vàng dùng bông gòn quấn lại, nhưng mà máu tươi từ bên trong nhanh chóng nhuộm đỏ miếng bông gòn, căn bản không ngừng được.

" Tổng giám đốc Võ, thật không được, còn đang chảy máu, phải đi bệnh viện"

Trường Giang nhíu mày một cái, lấy tay sờ soạng ở trên đầu một cái, đầy tay đều là chất lỏng ấm áp.

Tiểu Chu vội la lên:

"Nếu như anh mà không xử lý, sau này sẽ để lại vết sẹo, Lâm tiểu thư sẽ phát hiện"

Những lời này nói ra liền có tác dụng mang tính quyết định.

Trường Giang rốt cục vẫn phải gật đầu.

Tích tích tích — Vỹ Dạ, em ngủ trước, tôi đi xử lý một chút chuyện.

Thời điểm nhận được cái tin nhắn này, Lâm Vỹ Dạ đã giúp vú Phúc đem ly chén dĩa mâm đều thu dọn sạch sẽ, Tiểu Dương đang cùng chú chó nhỏ ở trên ghế sa lon chơi đùa.

"Mẹ, bố là lại muốn đi công tác sao?"

Tiểu Dương ôm chó nhỏ chạy đến trước mặt cô:

"Mẹ, thời điểm bố không có ở đây, con với chó nhỏ sẽ chăm sóc mẹ."

"Ừ, được"

Tiều Dương ngoẹo đầu nói:

"Trên cái thế giới này nếu như không có người xấu, có phải bổ đều có thể mỗi ngày ở bên cạnh chăm sóc mẹ đúng không?"

Chỉ tiếc, trên cái thế giới này người xấu vĩnh viễn không thể nào biến mất.

Nhưng mà, cô đối với hiện trạng này rất thỏa mãn, những chuyện khác cũng không liên quan đến cô.

"Đi thôi, trễ lắm rồi, nên ngủ thôi, được chứ?"

"Mẹ, chó nhỏ tối nay có thể cùng ngủ chung với con được không?"

"Có thể."

Tiểu Dương với chó nhỏ cũng chơi mệt, ngủ rất nhanh.

Mới vừa uống xong sữa, đã giương cái miệng nhỏ nhắn ngủ vô tri vô giác. Lâm Vỹ Dạ rón rén đi từ phòng của Tiểu Dương lui ra, đóng cửa lại, trở lại phòng ngủ của mình.

Những ngày qua đã có thói quen có anh ở bên người, đột nhiên hôm nay tự mình một người đối mặt với phòng ngủ trống trơn, cô có chút hơi mất mát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro