Không phá thì không có lập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin lỗi Tổng giám đốc Quách, tôi vẫn không rõ ý của anh. Anh đang nói nếu như tôi không hề liên lạc với Trường Giang, đối với hạng mục này của chúng ta cũng có chỗ tốt?"

Tổng giám đốc Quách cười thần bí:

"Cô Lâm, ý của tôi là thực ra cô làm nhà thiết kế là tốt vô cùng, làm ở trang sức Duy Nhất không phải là tốt à, mà ông chủ Thuận Nguyễn của cô dường như có ý với cô đấy, an tâm làm dâu nhà họ Nguyễn, tốt hơn so với tự mình dốc sức nhiều".

Lâm Vỹ Dạ càng nghe, nụ cười trên mặt lại càng nhạt, cho đến khi biến mất gần như không còn.

Cô khí phách nói:

"Tổng giám đốc Quách, tôi nghĩ đàm phán hẳn là trên hai bên tôn trọng lẫn nhau mới có thể tiến hành"

"Đúng mà, tôi cũng không có không tôn trọng cô, tôi chỉ cho cô một lời đề nghị thôi, giúp cô chọn một con đường đơn giản mà thôi. Cô Lâm, lời ngày hôm nay của tôi có thể bây giờ cô nghe không hiểu, nhưng thật ra cô vĩnh viễn không hiểu mới là chuyện tốt"

Lâm Vỹ Dạ cau mày thật sâu:

"Mạo muội hỏi một chút, ông chủ của anh là."

Tổng giám đốc Quách nở nụ cười nói:

"Ông chủ của ta không tiện lộ diện, thế nhưng lại có thể nói cho cô biết, anh ấy họ Hình"

"Hình?"

Cái họ này có khá hiếm, cô không nhớ rõ có từng gặp qua hay chưa.

"Được rồi, nói chính sự đi"

Tổng giám đốc Quách nháy mắt cho nữ trợ thủ ở sau lưng, nữ trợ thủ hơi hơi gật đầu, cầm laptop trong tay đưa cho anh ta.

Tổng giám đốc Quách nhìn màn hình laptop một chút, sau đó quay màn hình sang cho cô xem:

"Cô Lâm, cô xem một chút đây là tiền phạt kế toán công ty chúng tôi hạch toán ra, dựa theo hợp đồng quy định thời gian thanh toán, các người đã kéo dài một tháng nên số tiền phạt là con số này, nếu như tiếp tục kéo dài, chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở toà".

Vừa nghe đến muốn ra tòa, Tôn Bảo vội hỏi:

"Tổng giám đốc Quách, thế nhưng công ty bây giờ tài chính công ty chúng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy... Có thể thư thả cho một đoạn thời gian nữa không?"

Sắc mặt tổng giám đốc Quách âm trầm, căn bản không nhìn ông ta:

"Đã thư thả cho một tháng, không cần phải tiếp tục kéo dài nữa"

"Vậy... Nếu như phải ra tòa thì có phải sẽ thành án à?"

Tổng giám đốc Quách lại ra hiệu cho người đàn ông mang dáng vẻ luật sư phía sau mình kia ý bảo để anh ta giải thích.

Luật sư tiến lên một bước, nói theo giấy tờ:

"Dựa theo tình trạng nợ nần cùng khoản tiền nợ hiện nay, nếu như tiến hành phá sản bán đấu giá toàn bộ công ty, có thể trung hòa một phần, thế nhưng vẫn sẽ phán xử có thời hạn từ ba năm đến bảy năm tù"

Tôn Bảo ngây ra:

"Lâu như vậy?"

"Bởi vì khoản tiền nợ quá lớn, lại còn lâu như vậy. Hơn nữa đây là sau tình huống dùng tất cả tài sản hiện tại của công ty các người bù vào. Nói cách khác, nếu như khoản tiền này các người không kết toán rõ ràng, công ty không còn, người đại diện pháp lý của công ty còn phải ngồi tù, chỉ đơn giản như vậy, tổng giám đốc Tôn tự suy tính một chút đi"

Tôn Bảo nghe đến đó, lại đột nhiên nở nụ cười:

"Là người đại diện pháp luật của công ty phải ngồi tù à?"

"Không sai."

Tròng mắt Tôn Bảo đảo loạn, trong lòng đã có chủ ý.
Biểu hiện của ông ta, Lâm Vỹ Dạ đều nhìn ở trong mắt, Tôn Bảo hơn phân nửa là muốn dùng chiêu ve sầu thoát xác, để cho người khác thay ông ta nhận cái tai họa ngồi tù này rồi.

"Cô Lâm"

Tổng giám đốc Quách gọi cô một tiếng:

"Hôm nay Tổng giám đốc Tôn gọi cô tới để thương thảo vấn đề thanh toán hạng mục này với chúng tôi đúng không? Được rồi, tôi xin hỏi cô, lúc nào có thể thanh toán khoản này đây?"

Tôn Bảo nhẹ nhàng kéo cô một cái, nhỏ giọng nói:

"Vỹ Dạ vừa rồi không phải là cô còn tràn đầy tin tưởng à? Cô có biện pháp đúng không?"

"Tôi..."

Tinh tinh tinh...

Lâm Vỹ Dạ cười khẽ một tiếng, thu điện thoại di động.

Xem ra cách nghĩ của Tiên Sinh giống cô, vậy đại khái chính là ăn ý.

"Cô cười cái gì, nói chuyện đi!"

Tôn Bảo vội vã hỏi tới:

"Biện pháp của cô là gì?"

"Tôi không có cách nào cả"

Cô nói.

Tôn Bảo lập tức nóng nảy:

"Sao cô có thể không có cách nào chứ? Cô cùng Thuận Nguyễn... Đúng rồi, Thuận Nguyễn, để Thuận Nguyễn giúp một chút đi! Lẽ nào cô có thể trơ mắt nhìn cậu bị vào tù à? Tôi là em trai duy nhất của mẹ cô đấy! Không phải là mẹ cô đã dặn dò cô, phải thật tôn trọng tôi à?"

Lâm Vỹ Dạ thở dài, hai tay giơ lên:

"Cậu, cháu và Thuận Nguyễn thực sự không có quan hệ, anh ta sẽ không nguyện ý bỏ ra nhiều tiền như vậy vì cháu đâu"

"Vậy vậy dáng vẻ đầy tự tin vừa rồi của cô, là giả bộ?"

"Không phải, vừa rồi cháu đã đến một biện pháp, chính là điều cầm đá quý về trước, sau đó sẽ tìm nguồn tiêu thụ bán đi, thế nhưng điều này cần thời gian. Vừa rồi cháu cũng không biết còn có chuyện tiền phạt này mà! Đồ đắt như vậy, muốn tìm người mua thu hồi tiền, không phải là chuyện một sớm một chiều, đến lúc đó tiền phạt sẽ là con số chúng ta không gánh nổi, tiền bán đá quý cũng không đủ!"

Nói tới chỗ này, cô còn không quên oán giận:

"Trước đó cậu cũng không nói cho cháu biết, trong hợp đồng lại còn có tiền phạt mà?"

Tôn Bảo bị cô chặn họng, mặt đỏ lên:

"Tôi... Tư liệu tôi đều đã cho cô, là cô không thấy được, bây giờ còn trách tôi?".

"Hai tiếng đồng hồ, muốn xem hết tư liệu cao hơn một mét, cậu làm được à?"

"Tôi..."

Lâm Vỹ Dạ hít sâu một hơi, làm ra vẻ tiếc hận nói:

"Xem ra cháu vẫn còn quá ngây thơ rồi, cháu cho rằng có thể bảo vệ được công ty của bố, để cậu có thể an tâm hưởng phúc thanh nhàn, bây giờ chỉ e là không được rồi. Nhưng mà cậu không cần lo đầu, cháu và mẹ sẽ đi thăm cậu trong tù, về phần mợ... Bà ta sẽ vì cậu ở lại theo mẹ con cháu sống vất vả à?"

Nếu như trước đây, Tôn Bảo chắc chắn sẽ nói như chém định chặt sắt

"Có"

Nhưng là bây giờ, cái chữ "Có" này căn bản nói không nên lời.

Nếu Trương Huệ lui tới với nhiều kẻ có tiền như vậy, cuối cùng lại lựa chọn ông ta chẳng qua vì trên tay ông ta nắm giữ tất cả tài sản sau khi nhà họ Lâm cùng nhà họ Võ gộp lại, trong toàn bộ tỉnh Hòa Vân có thể nói là số một số hại.

Một khi ông ta vào tù, lấy tính cách của Trương Huệ sợ rằng ngày thứ hai đã thu dọn quần áo dời đi!

Tôn Bảo hung hăng cắn răng:

"Đừng có nói tới bà ta!"

Lâm Vỹ Dạ khẽ cười gật đầu:

"Được, cậu nói không nói tới thì cháu cũng không nhắc lại, cháu đều nghe cậu"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Tôn Bảo ngẩng đầu lên:

"Thực sự Thuận Nguyễn không muốn à? Không phải cậu ta thích cô à? Vì cô bỏ ra ít tiền thì đã làm sao? Ngay cả chút tiền ấy đều tiếc còn muốn lấy cháu gái nhà ngoại của tôi? Để cậu ta mơ giấc mộng xuân thu đi!"

Đúng vào lúc này, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra.

"Ý của ông là chỉ cần tôi bỏ ra số tiền này, Lâm Vỹ Dạ có thể gả cho tôi?"

Lâm Vỹ Dạ nhìn lại, không khỏi đổ mồ hôi.

Hôm nay Thuận Nguyễn không mặc tây trang, mà là mặc một thân áo da quần jean, quần jean còn thủng lỗ chỗ, trên áo da còn có định tán rậm rạp chằng chịt, giống như con nhím, một tay ôm một cái mũ bảo hiểm xe máy to đùng, trên tóc đầy mồ hôi lấp lánh, cả người hơi thở gấp dường như là tới rất gấp.

"... Tổng giám đốc Nguyễn, sao anh lại tới đây?"

Thuận Nguyễn nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên:

"Cô quản tôi à? Tôi muốn tới thì tới chứ?"

"Bây giờ tôi đang làm việc..."

Thuận Nguyễn gật đầu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, cười hì hì nói:

"Vừa tôi tôi đều nghe thấy được rồi, cậu cô nói tôi theo đuổi cô cũng không thể không bỏ tiền, đây cũng không phải là tác phong của cậu hai Nguyễn tôi. Chỉ cần cô đồng ý gả cho tôi, số tiền này tôi bỏ ra giúp cô"

Lâm Vỹ Dạ cau mày: "

"Anh biết số tiền này là bao nhiêu à?"

Thuận Nguyễn hừ lạnh một tiếng:

"Cho dù bao nhiêu tôi cũng có thể bỏ ra. Thế nào, Tiên Sinh không muốn giúp cô bỏ ra số tiền này à? Cô xem nói chuyện đến tiền, người ta đã lộ ra nguyên hình. Lúc này mới là lúc thấy rõ ai là người thật lòng"

Ở đây còn có ba người tổng giám đốc Quách, Tôn Bảo, Lâm Vỹ Dạ không muốn để cho anh ta nhắc tới Tiên Sinh, vội đổi chủ đề:

"Đợi lát nữa chúng ta trò chuyện tiếp, để tôi xử lý công việc xong đã..." .

Tổng giám đốc Quách chỉ chỉ laptop đặt trên bàn hộ nghị:

"Vậy tổng giám đốc Nguyễn xem một chút đi, số tiền cụ thể ở chỗ này."

Thuận Nguyễn cúi đầu liếc một cái, nghi ngờ nhìn về phía Lâm Vỹ Dạ:

"...Cô làm cái gì thiếu nhiều như vậy? Nhưng mà không sao, tôi đã nói sẽ giúp cô thì nhất định sẽ giúp cô. Ôi chao ôi, ôi , cái đó, đưa tôi tài khoản."

Mắt thấy cục diện càng ngày càng loạn, Lâm Vỹ Dạ trực tiếp nhào tới lôi kéo Thuận Nguyễn đi ra ngoài:

"Anh đi ra ngoài trước tôi có lời muốn nói với anh".

"Ôi chao, ái, ôi ôi chao, ái, ôi ôi chao, ái, ôi, tốt nhất cô nói chuyện thì đừng động tay động chân với tôi, tôi đồng ý lấy cô chứ không đồng ý làm những chuyện khác với cô."

"Anh câm miệng!"

Lâm Vỹ Dạ thực sự không nhịn được, gầm nhẹ một tiếng, nhưng rất nhanh thì ý thức được mình làm vậy rất không thỏa đáng, xoay người mang theo áy náy nói với Tổng giám đốc Quách:

"Thật ngại quá tổng giám đốc Quách, tôi có chút việc riêng quan trọng hơn cần xử lý ngay lập tức, phiền ngài chờ tôi chút".

Tổng giám đốc Quách rất hăng hái ôm cánh tay:

"Cô cứ tự nhiên, coi như tôi xem trò hay"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro