Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở về thành phố,vì cả hai vẫn đang còn trong kỳ nghỉ phép nên Từ Ân và Lan Chi quyết định giành thời gian để giải quyết hết những chuyện còn khúc mắc...

Ngày thứ nhất cả hai đến nhà Cao Phong để xin lỗi gia đình anh ấy và khẳng định chuyện hủy hôn..Ba mẹ Cao Phong không có tỏ vẻ gay gắt nhưng thái độ rất lạnh nhạt. Từ Ân biết mình có lỗi với họ nên không giám oán thán nửa lời,cô chỉ thương Lan Chi vì mình mà phải chịu ấm ức.

Sau khi moi chuyện nói hết với ba mẹ Cao Phong ,hai người lại mời Cao Phong ra ngoài nói chuyện riêng. Dù sao trong chuyện này anh ấy mới là người phải chịu thương tổn nhiều nhất.Cả ba cùng nhau đến một quán cà phê thanh tĩnh cùng trò chuyện..

Cao Phong là người lên tiếng trước.Anh nhìn thẳng Lan Chi rồi nói.

-Cuối cùng thì anh cũng là người thất bại,nhưng anh muốn hỏi em một chuyện..

Lan Chi nhìn anh chờ đợi câu hỏi. Cao Phong nói.

-Em có chắc mình sẽ kiên trì đến cùng,em có chắc mối quan hệ này thực sự đúng đắn và hai người sẽ có được hạnh phúc.

Từ Ân bất mãn định lên tiếng nhưng Lan Chi đã nắm tay cô ngăn lại rồi nói với Cao Phong.

-Em tuyệt đối chắc chắn,em tuyệt đối tin vào tình yêu của mình và Từ Ân. Hai chúng em sẽ hạnh phúc,em chỉ mong anh tha thứ và chúc phúc cho chúng em..

Cao Phong không đáp lại Lan Chi mà quay sang Từ Ân buồn bã nhìn cô một lát rồi mới nói.

-Em cũng tin tưởng như Lan Chi chứ...

Từ Ân siết nhẹ bàn tay Lan Chi rồi nói.

-Dù cho cậu ấy muốn đẩy em ra em cũng tuyệt đối không buông tha cậu ấy..

Cao Phong không nói gì thêm,anh đã hiểu mình hoàn toàn thua cuộc. Giữa Lan Chi và Từ Ân không có chỗ cho bất cứ ai xen vào nữa,họ là hai mảnh gép quá hoàn hảo của nhau rồi. Anh chỉ có thể đứng bên ngoài và chúc phúc cho họ...

Sau một hồi suy nghĩ Cao Phong mới lên tiếng.

-Anh đã dùng đủ cách để giành lấy Từ Ân nhưng sau cùng vẫn chỉ thất bại,anh đã hiểu ra mọi chuyện. Anh biết mình chỉ có thể rút lui và chúc cho hai người được hạnh phúc..

Từ Ân và Lan Chi đều rất xúc động. Từ Ân im lặng một lát rồi mới lên tiếng.

-Cám ơn anh,thực sự cám ơn anh rất nhiều Cao Phong à..

Cao Phong chỉ khẽ cười rồi nói.

-Hai em có thể về trước,anh muốn ngồi lại thêm một chút..

Thấy ngồi lại cũng không biết nói gì hơn nên Lan Chi và Từ Ân cũng ra về. Cao Phong ngồi nhìn theo bóng hai cô gái đang nắm tay nhau cùng mỉm cươi bước đi trên phố,lòng anh vừa đắng ngắt lại vừa tiếc nuối. Chuyện tình cảm đâu phải nó bỏ là bỏ ngay được,huống hồ anh lại yêu Từ Ân sâu đậm đến thế..

Khi hai cô gái đã đi khuất Cao Phong mới thu tầm mắt lại,lúc này mới nhận ra bên cạnh mình có một cô gái đang nhìn mình chăm chú. Khuôn mặt khá quen,có lẽ đã từng gặp nhưng lại không nhớ ra được..

-Em là ai,hình như chúng ta từng gặp nhau..

Cao Phong nhìn cô gái rồi hỏi,cô gái hơi bối rối sau vài phút mới đáp..

-Em là Ngọc An,em đã gặp anh và cả chị gái tóc ngắn vừa đi khỏi đây tại cô nhi viện ở thành phố T cách đây vài tháng khi hai người về đó viết bài..

Cao Phong giờ mới nhớ ra,ngày đó đúng là có gặp nhưng cũng không để ý lắm. Anh khẽ cười lại hỏi.

-Em là nhân viên ở đây à.

Cô gái chỉ khẽ gật đầu không đáp,một lúc sau mới nói.

-Anh và chị ấy đã chia tay rồi sao..Và chị ấy lại là người chủ động..

Cao Phong nhìn cô gái thắc mắc,cô gái chỉ nói nhỏ.

-Nhìn ánh mắt anh là em đoán được anh yêu chị ấy. Chỉ là em không nghĩ một người tốt như anh mà chị ấy lại có thể từ bỏ..Nhất là lại chọn một cô gái khác.

Cao Phong không biết nói gì.Cô gái này rất tinh ý,chỉ nhìn qua là đoán được hết mọi chuyện. Anh chỉ biết cười khổ nói.

-Tình yêu chân thành sẽ vượt qua mọi rào cản và tính toán,là bởi anh và cô ấy không có duyên với nhau..Anh không có oan trách.

Cô gái bỗng bước lại gần mạnh dạn nắm tay anh rồi nói.

-Cái gì buông xuống được thì hãy buông xuống anh à,nếu cứ cố giữ lại mình chỉ chuốc lấy khổ ở mà thôi.

Cao Phong chỉ cười buồn rồi nói.

-Cám ơn em..

Cô gái cũng khẽ thở dài rồi sau đó mới nói.

-Nếu buồn anh cứ tâm sự cùng với em,em sẽ luôn lắng nghe bất cứ khi nào.Cho dù là chuyện gì em cũng nguyện là đồng minh của anh..

Câu nói của cô gái khiến Cao Phong bật cười,lòng thấy nhẹ đi một chút..

Cũng từ đó anh và Ngọc An hay trò chuyện cùng nhau,cô gái này vốn là cô nhi ở cô nhi viện dưới thành phố T. Lần đó được nghỉ học mà về thăm trường,càng trò chuyện càng phát hiện ra hai người có rất nhiều điểm chung với nhau. Khoảng cách vì thế mà dần dần kéo lại.

Ngày hôm sau Lan Chi và Từ Ân đến nhà Từ Ân. Mọi chuyện không được yên bình như với gia đình Cao Phong vì ba Từ Ân vẫn là rất tức giận,vừa nhìn thấy hai cô gái là không sao kiềm chế được. Lại nghe Từ Ân nói là đã hủy hôn với gia đình Cao Phong nên ông liền vung tay định cho Từ Ân một cái tát nữa.

Lan Chi ở bên cạnh thấy vậy liền ôm lấy Từ Ân và xoay người đỡ cho cậu ấy.Chỉ nghe một tiếng "bốp" rát tai và đầu Lan Chi hơi lệch đi..

Từ Ân không nghĩ Lan Chi sẽ đỡ cho mình nên không kịp phản ứng..Lúc ý thức được thì mặt của Lan Chi đã hằn rõ năm dấu tay đỏ lừ,trên môi còn rỉ ra chút máu..

Ba Từ Ân cũng sửng sốt vì chuyện này,ông vốn cũng thương yêu Lan Chi vô cùng. Cũng biết cô vốn sức khoẻ không tốt,cái tát kia ông dùng phi thường sức lực. Nhìn mặt Lan Chi đang sưng tấy lên mà thấy áy náy trong lòng. Cơn giận cũng vì thế mà tiêu tan đi một chút.

Mẹ Từ Ân vội vã chạy lại ôm lấy Lan Chi,bà xem cô như con ruột. Cô và Từ Ân ai tổn thương nà cũng thấy đau xót,bà vừa xoa nhẹ bên má cho Lan Chi vừa lên tiếng trách cứ chồng.

-Có chuyện gì ông cũng phải kiềm chế lại chứ,tại sao lại dùng đến bạo lực. Ông xem đã đánh con bé đến nông nổi này..

Từ Ân vô cùng xót xa nhưng không dám lên tiếng,cô biết những lời cô nói giờ đây cũng như đổ dầu vào lửa. Chỉ càng khiến ba mình giận giữ thêm.

Lan Chi mặc kệ cái đau rát đến choáng váng của bên má trái,cô quỳ xuống trước mặt ba mẹ Từ Ân rồi nói.

-Cháu biết cháu khiến hai bác thất vọng và đau lòng..Tội lỗi của cháu cháu không biết làm sao chuộc lấy,chỉ mong hai bác cho phép cháu và Từ Ân được ở bên nhau..Chúng cháu thực sự không thể sống mà bị chia cách,xin bác hãy chấp nhận chúng cháu..

Lan Chi khóc rất thương tâm khiến cho mẹ Từ Ân rất đau xót,bà nghĩ nếu chia cách mà hai đứa khổ sở thế này thì chi bằng đồng ý cho tụi nó bên nhau. Có người mẹ nào không muốn con mình hạnh phúc..Nhưng là bà không có quyền quyết định, chồng bà thi vẫn cứng nhắc không chịu chấp nhận. Lan Chi và Từ Ân quỳ gối cả buổi nhưng không lay chuyển được ông,sau cùng Từ Ân đứng dậy đỡ Lan Chi lên rồi nói.

-Con chỉ có thể bất hiếu mà làm theo ý mình,con sẽ chứng minh cho ba mẹ và mọi người thấy con không sai lầm. Con và Lan Chi sẽ sống thật hạnh phúc.

Sau khi nói xong liền dắt tay Lan Chi đi ra cửa. Mẹ Từ Ân chỉ biết nhìn theo trong nước mắt,tính tình Từ Ân như thế nào bà rõ nhất,một khi đã quyết tâm thì không gì lay chuyển được..

Sau khi về nhà Lan Chi, Từ Ân liền lấy đá chườm lên má cho cậu ấy. Cô xót xa vô cùng,những động tác rất nhẹ nhàng cẩn thận..

Lan Chi thấy Từ Ân lo lắng cho mình như thế lòng thực sự ấm áp..Cô nắm lại bàn tay cậu ấy đang xoa nhẹ trên má mình rồi nói.

- Từ Ân à,dù thế nào đi nữa chỉ cần cậu bên tớ thế này tớ đã mãn nguyện lăm rồi.

Từ Ân không đáp chỉ cau mày trách nhẹ.

-Tại sao lại đỡ cho tớ,tớ thà chịu đau còn hơn thấy cậu đau. Bởi vì như vậy tớ càng khổ sở gấp nhiều lần hơn.

Lan Chi cười nhẹ đáp.

-Bởi vì tớ cũng thế,nếu cậu đau tớ sẽ đau hơn nhiều..

Từ Ân cảm động ôm lấy Lan Chi thật chặt sau đó lại hôn cô thật sâu,những muộn phiền cũng dần nhạt nhòa đi..

Sau kỳ nghỉ Từ Ân đến tòa soạn làm việc. Cô xin chuyển qua chuyên mục giải trí thay cho chuyên mục pháp luật,vừa là thực hiện yêu cầu của người đã bắt cóc Lan Chi cũng là vì muốn né mặt Cao Phong. Cô vẫn chưa thoải mái khi đối diện với anh ấy..

Dù vẫn tiếc nuối nhưng vì sự bình an của Lan Chi nên cô phải chấp nhận. Với cô bây giờ không ai quan trọng bằng Lan Chi cả,chỉ cần cậu ấy hạnh phúc cô sẽ hi sinh tất cả dù là tính mạng của mình.

Lan Chi cũng đã đi dạy trở lại,tâm trạng cô đã vui vẻ hơn ngày xưa rất nhiều. Những ngày tháng này với cô mà nói thật sự giồn như là một giấc mơ vậy,quá đẹp đẽ và ngọt ngào..

Sáng sớm Từ Ân sẽ hôn cô thật sâu để đánh thức cô dậy,sau đó cùng ăn sáng thật vui vẻ.
Từ Ân chở cô tới trường và cậu ấy tới tòa soạn,chiều cô về sớm sẽ cùng cô giúp việc nấu cơm đợi cậu ấy về cùng ăn..

Buổi tối Từ Ân xem tài liệu cô sọan giáo án. Cả hai mỗi người một việc nhưng vẫn ở chung một phòng..

Sau khi hoàn thành công việc Từ Ân sẽ ôm cô thật chặt và cùng đi ngủ...

Mọi thứ dù cứ lặp đi lặp lại như thế ngày qua ngày nhưng Lan Chi không hề thấy nhàm chán. Có Từ Ân ở bên cô thì chẳng có gì là nhàm chán hết,cô thực sự mong mình sẽ được sống như thế đến hết đời....

Dù không đến nhà Từ Ân cầu xin nữa nhưng cả Lan Chi và Từ Ân vẫn mong mỏi ngày ba Từ Ân đổi ý mà chấp nhận hai người. Chỉ có thế niềm hạnh phúc này mới trọn vẹn...

.................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro