[Quyển 9] Ngoại truyện: Trâm hoa mai (sáu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai

Tin tức Di Thuận vương gia cùng tám mươi mốt bộ thiết kỵ toàn quân bị diệt tại dòng sông Thất Sương nhanh chóng truyền vào Thanh đô.

Cả triều khiếp sợ.

Sự tồn tại của Di Thuận vương gia tựa như chiến thần ở dân gian, mọi người chưa bao giờ nghĩ tới chiến thần cũng sẽ ngã xuống. Lòng người hoảng loạn, long mạch đứt đoạn, lời đồn vận số Đại Thanh đã tàn càng trắng trợn hơn.

Trong đại điện, Thanh đế phẫn nộ vứt tấu sớ xuống đất, hắn quay đầu nói với nữ nhân hồng y bình thản ở bên cạnh: "Đây là phương pháp hóa giải hiện tượng mà ngươi cho trẫm?"

Mai cụp lông mi khẽ cười: "Bệ hạ gấp cái gì. Ngài sẽ mau chóng được trường sinh, lời đồn nhảm nhí trước mắt chỉ là tạm thời, có thể có ảnh hưởng thực chất gì với bệ hạ chứ?"

Thanh đế thờ ơ bực tức nói: "Khi nào trẫm có thể vào lăng mộ?"

Mai đáp: "Ngày kinh trập, bệ hạ có thể xuống lăng mộ."

Cuối cùng Thanh đế dịu cơn giận.

***

Làm liên tục hơn một tháng, Mai xin phép với Thanh đế, nói rằng luyện ra mẫu cổ của trường sinh cổ không dễ chút nào, cần phải bế quan hai tháng.

"Bệ hạ xin yên tâm, trước ngày kinh trập ta sẽ xuất quan."

Có câu này cam đoan, Thanh đế mới thả người.

Tiểu Mai lại lo sợ bất an: "Đại nhân, luyện hoa vĩnh sinh rất hung hiểm, người..."

Sắc mặt Mai mệt mỏi: "Hiện giờ cả tộc chỉ có mình ta luyện được hoa vĩnh sinh. Nếu không để lại một đóa hoa vĩnh sinh, ta không yên lòng."

"Nhưng mà, hoa vĩnh sinh cần có một..."

"Ta biết." Mai ngăn cản đầu đề của Tiểu Mai, "Một con mắt mà thôi, không có gì ghê gớm." Còn không bằng tính mạng của người kia cùng sự chết oan của tám mươi mốt bộ thiết kỵ, một chút đau đớn này của nàng không tính là gì.

Trong mắt Tiểu Mai ngấn lệ: "Ý định tốt của đại nhân đối với vương gia, tại sao người không nói rõ ràng với vương gia chứ?"

"Nói gì đây?" Mai hờ hững nói, "Nói ta lần này tiến vào Đại Thanh chính là vì lấy mạng của tám mươi mốt bộ thiết kỵ mà đến? Hay là nói với chàng, ta hận không thể lăng trì tên cẩu hoàng đế kia trăm lần để đền bù cho sự lăng nhục mà Nam Vực chịu đựng trăm năm ư?"

Tiểu Mai ngẩn ngơ.

"Vô ích thôi." Mai lắc đầu, "Ta và chàng ngay từ đầu lập trường đã khác biệt."

Con người Doãn Lễ sẽ không vì nàng chiếu cố tính mạng của y mà mang lòng cảm kích, y chỉ sẽ đứng trên hài cốt huynh đệ trừng mắt nhìn nàng.

Có lẽ chàng thà an giấc ngàn thu cùng tướng sĩ dưới trướng của mình trong lòng đất, cũng không muốn nhận một chút ân huệ của nàng sống một mình tại hậu thế.

Có lẽ chỉ có hận mới có thể khiến y chịu đựng trăm năm, quay về hậu thế.

Y là người sống cởi mở nhất cũng vô tư nhất nhưng lại trọng tình nhất mà nàng từng gặp.

Đây là người nàng yêu mà. Nàng biết không chiếm được, vẫn không nhịn được muốn tới gần.

Chỉ trách nàng quá tham lam.

"Nếu chàng có thể nhận lấy đóa hoa vĩnh sinh này, với ta mà nói cũng là một loại tạo hóa thôi."

Trăm năm sau, nếu y có thể mang theo hoa vĩnh sinh du ngoạn khắp thế gian, thế thì một con mắt của nàng có thể ở bên cạnh y, cùng y ngắm nhìn phù thế phồn hoa của trăm năm sau.

Đây có lẽ là biện pháp duy nhất nàng có thể nghĩ đến, cùng làm bạn với y.

***

Năm một trăm mười ba, Thanh đô xảy ra vài chuyện đại sự.

Trời giáng hiện tượng hỗn loạn, tai họa nổi lên bốn phía, chiến thần Di Thuận vương gia mất mạng. Sau ngày kinh trập, hoàng đế chết bất đắc kỳ tử, truyền ngôi cho thái tử, toàn quốc đau buồn.

Nhưng không ai biết được, trong lòng đất thật sâu giữa núi sông xây dựng một hoàng thành bí mật to lớn, chứa hàng ngàn thi thể sống của tướng sĩ, bảo vệ ngôi vua ở trung tâm lăng mộ.

Bên trong quan tài, ý thức của Thanh đế dần tan rã. Hắn ma xui quỷ khiến túm lấy tay áo của Mai: "Ngươi xuống lăng mộ ở cùng trẫm trăm năm đi, thiên hạ của trăm năm sau, trẫm cùng ngươi làm bạn."

Mỹ nhân hồng y cất tiếng cười: "Bệ hạ, e là không được rồi."

Bờ môi căng mọng của mỹ nhân khép mở: "Trăm năm sau, có lẽ ngươi đã là một nắm đất vàng. Ban nãy ta lấy nhầm túi hương rồi, có lẽ đặt cổ mang theo loại độc nào đó ở trong người ngươi. Bây giờ có phải ngươi cảm thấy toàn thân mất sức, rất khó chịu không?"

Đồng tử Thanh đế chợt co rút: "Ngươi!"

"Phải, ta đến đòi nợ hoàng tộc của các ngươi. Năm đó nỗi nhục mà thái tổ mẫu của ta đã chịu, cùng với khốn khổ tộc ta chịu đựng trăm năm, tất cả đều nên đòi lại rồi."

Người nữ nhân bỗng nhiên cười đến quyến rũ: "Ta đã quên nói, loại cổ trên người ngươi rất lợi hại, nó sẽ bò vào tứ chi trăm cốt của ngươi, đợi ngươi nếm trải nỗi đau gân mạch đứt đoạn, nó mới có thể ăn mòn da thịt của ngươi."

Thanh đế đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn, dường như một đường gân mạch nào đó đã bị đứt.

"Phải, chính là cảm giác này." Mai lạnh nhạt nói, "Nếu ngươi sợ đau thì kêu ra đi, dù sao trong hoàng thành dưới lòng đất to thế này cũng chỉ có thiết kỵ mà ngươi chôn vùi có thể nghe được tiếng kêu rên của ngươi."

Dứt lời, Mai giơ tay đậy nắp quan tài.

Nắp quan tài ngăn cách khuôn mặt Thanh đế dữ tợn mà khó coi, cũng ngăn cách tiếng kêu la đau đớn của hắn.

"Ngươi đồ đàn bà ác độc! Ngươi sẽ có báo ứng! Ngươi chắc chắn có báo ứng..."

Mai nở nụ cười.

Nàng biết mình nghiệp chướng nặng nề, nhưng nếu thật sự báo ứng, cũng không phải hắn tới lấy.

Nàng không quay đầu ra khỏi chính điện, khó khăn lắm đứng cạnh dàn tế được tầng tầng bệ đá dựng lên bảo vệ.

Trên dàn tế, người nàng yêu đang ngủ say.

Nàng cúi người tới gần khuôn mặt Doãn Lễ, thấp giọng nói: "Ta đến thăm chàng, ta biết chàng nhất định không muốn nhìn thấy ta."

"Ta thẹn với chàng nhiều lắm, ta..."

Rõ ràng có muôn ngàn lời nói, nhưng khi tới trước mặt y, đầu lưỡi của nàng lại run rẩy.

Nàng muốn nói, nàng xây dựng một tòa thiên điện tại lối ra lăng mộ nhất định phải đi qua, đợi trăm năm sau y tỉnh lại thì có thể nhìn thấy tất cả tâm tư của nàng đối với y. Nàng không ngại xấu hổ, nữ nhân Nam Vực chân tình nhất, yêu thẳng thắn mà mãnh liệt.

Nàng còn để lại một phong thư trong cơ quan của thiên điện, cùng với đóa hoa vĩnh sinh nàng tốn hết tâm huyết dùng một con mắt luyện ra.

Chỉ nguyện y trăm năm sau cả đời bình an.

Nhưng những lời này có lẽ y không nghe được.

Cuối cùng nàng cất tiếng: "Nếu có kiếp sau, chỉ mong ta có thể đầu thai thành một cô nương đơn thuần không có bối cảnh, trao tất cả tình yêu cho chàng.

Ta hy vọng, sau khi ta đầu thai có thể gặp được chàng, lúc đó nhất định chàng đã quên ta rồi. Nhưng không sao cả, ta sẽ nhất kiến chung tình với chàng, đuổi theo chàng, vì chàng xướng ca, sẽ giao cho chàng mọi thứ của ta

Nếu chàng bằng lòng, khi ấy ta sẽ đem mạng trả lại cho chàng. Chịu đựng đau đớn mà chàng từng chịu đựng, nhận lấy dày vò trong lòng chàng.

Chàng đừng để tâm, bởi vì đó là ta cam lòng tình nguyện.

Chỉ mong...đến lúc đó, chàng có thể đặt một đóa hoa mai trước mộ của ta."

Không biết khi nào nước mắt đã rơi đầy hai má nàng.

Doãn Lễ à, Doãn Lễ của nàng.

***

"Đại nhân, tôi đã sắp xếp ổn thỏa với Hàn gia. Mấy đời của bọn họ sẽ bảo vệ lối vào lăng mộ, cho đến khi vương gia trở về." Âm thanh Tiểu Mai từ phía sau vang lên.

"Tốt."

"Đại nhân, nếu người thật không yên lòng về vương gia, hãy chế tạo tôi thành người gỗ trông coi lăng mộ này đi. Tiểu Mai thuở nhỏ là trẻ mồ côi, nếu không phải đại nhân nhặt tôi về nuôi dưỡng bên người, cũng kéo dài sinh mệnh thoi thóp, có lẽ Tiểu Mai đã là một đống hài cốt từ lâu rồi."

"Xin đại nhân hãy cho Tiểu Mai một cơ hội, để Tiểu Mai trả ơn này."

***

Mùa xuân năm một trăm mười bốn, thiên tai trừ khử, dân chúng vui mừng, nữ chủ tế Nam Vực A Đốc Hách Lệ công thành lui thân. Nhưng khiến chúng thần trong triều khó hiểu là, A Đốc Hách Lệ không đi cùng người trong tộc trở về Nam Vực, mà một mình tiến vào trung thổ, lập gia.

Sau khi lập gia lấy họ Hán là Cô.

Cô, nghĩa là tội.

Nếu ta chưa trả được nghiệp chướng này thì để hậu nhân của ta tới thay ta hoàn trả đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro