Chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười phút sau, cửa thư phòng truyền tới tiếng gõ cửa.

Kỳ Duyên ngồi trước bàn làm việc, một bên hút thuốc, một bên nghe cấp dưới báo cáo tình hình công ty, anh phiền não nhìn giấy tờ, cho rằng người ngoài cửa là quản gia, liền không hề nghĩ ngợi, trực tiếp kêu cho người đi vào.

Minh Triệu trong tay bưng một mâm lớn đồ ăn cùng đồ uống, ở ngoài cửa đợi, lại đợi, cho đến khi trong phòng truyền đến thanh âm của Kỳ Duyên, cô cố lấy dũng khí chuyển động tay cầm cửa. Cửa mở ra, cô hít sâu một hơi mới đi vào.

"Em.... Em mang một ít đồ ăn, đồ uống lên, mọi người nếu đói bụng có thể dùng một chút."

Vốn cho là quản gia, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Minh Triệu, Kỳ Duyên chợt ngẩng đầu, lúc này cô đang mặc một bộ đồ ở nhà, tóc mềm mại thả xuống qua vai.

Mấy trưởng phòng thấy tổng giám đốc phu nhân tự mình đưa thức ăn vào, tất cả đều được phục vụ mà lo sợ,hướng cô nói cảm ơn.

Mà Kỳ Duyên chẳng qua chỉ đem điếu thuốc bên miệng kẹp giữa tay, không nói gì chỉ nhìn cô. Tâm tình của anh rất phức tạp, không hiểu nếu cô biết anh lạnh nhạt cô, tránh cô, tại sao còn muốn tiếp tục bẽ mặt xuất hiện trước mặt anh, đến gần anh?

Bởi vì Kỳ Duyên trầm mặc không nói, không khí trong thư phòng có chút nghiêm trọng, mấy vị trưởng phòng anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không rõ bây giờ là tình huống gì.

Minh Triệu sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Duyên, giống như cô vợ nhỏ, chân tay luống cuống đứng ở đó.

Lúc Minh Triệu cho rằng Kỳ Duyên không muốn nói chuyện với cô, trên mặt khó nén thất vọng xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng anh lại lên tiếng " Đặt ở đó, chờ một chút sẽ dùng."

" Được." Nghe thấy thanh âm của anh, vẻ mặt thất vọng của Minh Triệu thay đổi, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, đem khay đồ từng bước từng bước đặt trên bàn trà.
" Tôi còn đang bận, em ra ngoài trước đi." Mới vừa đem đồ để xuống, lời nói của Kỳ Duyên lập tức làm cô vừa mới vui vẻ liền biến mất trong nháy mắt, gương mặt buồn bã, có chút bất đắc dĩ gật đầu.

Lúc này, cô không lên tiếng, cũng không nhìn Kỳ Duyên, cho nên không phát hiện ánh mắt anh đang nhìn cô chằm chằm.

Minh Triệu cúi đầu một đường đi về phía cửa thư phòng, cô không dám ngẩng đầu, cũng không dám lên tiếng, cô sợ Kỳ Duyên phát hiện ra mình khóc.

Đêm nay, sau khi Kỳ Duyên trở về phòng rửa mặt, trời đã rạng sáng, nhìn Minh Triệu nghiêng người quay lưng về phía anh, Kỳ Duyên chẳng qua chỉ trầm mặc nằm lên giường.

Nửa đêm, trong phòng yên tĩnh, Kỳ Duyên bị tiếng khóc phụ nữ đánh thức.

Tiếng khóc từ phía Minh Triệu truyền đến, trong phòng một mảnh đen kịt, chỉ thấy ánh sáng từ vầng trăng chiếu vào, Minh Triệu lưng quay về phía anh hai vai đang run run, khóc đến đau lòng.
" Khóc cái gì?" Tiếng khóc của cô, một tiếng lại một tiếng xuyên thấu lòng anh, làm anh phiền muộn không dứt, cơn buồn ngủ cũng biến mất không ít.

Minh Triệu không lên tiếng, đem mình lui vào trong chăn.

" Tôi đang hỏi em, khóc cái gì?" Thấy cô trốn, Kỳ Duyên không hỏi lại nữa, trực tiếp kéo chăn ra, chống khuỷu tay lên, mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn nhìn cô.

" Không có...... Em không có khóc..." Rõ ràng lời nói cũng lộ ra tiếng nức nở, nhưng vẫn không thừa nhận mình khóc.

" Chết tiệt!" Kỳ Duyên bị cô quấy nhiễu đến phiền lòng, sinh ra nóng nảy tức giận, làm sao còn cảm giác muốn ngủ.

" Thật xin lỗi.... Em... Em đi ngủ ở phòng khách..." Minh Triệu nghe anh mắng, vội vàng nói xin lỗi, vội vã muốn xuống giường, cô biết ngày mai Kỳ Duyên còn phải đi làm, cô không muốn làm phiền anh.

Thấy cô ngồi dậy, Kỳ Duyên dùng lực, trực tiếp đem cô đẩy ngã xuống, " Đi đâu?" Cô muốn đi, anh lại không muốn thả người, thân thể nặng trĩu đem cô gắt gao áp lên trên giường, muốn cô đi đâu cũng không được.
" Em đi phòng khách...." Lúc này đối mặt với cô, mới phát hiện không biết cô khóc bao lâu, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, giống như mắt cá vàng.

Vậy mà, cô vừa nói xong, Kỳ Duyên bắt đầu động thủ cởϊ qυầи áo của cô. Cô nửa đêm không ngủ, không chỉ làm cho anh cũng không ngủ được, ngược lại còn khơi lên du͙ƈ vọиɠ mà anh cưỡng chế mấy ngày nay. Dù sao anh cũng không muốn nhịn nữa, cô là người phụ nữ của anh, anh muốn, cô phải cho.

"Duyên .....không nên...."

Nhưng Kỳ Duyên căn bản không để ý tới lời cầu khẩn của cô, thô lỗ cởi đồ ngủ của cô ra, cũng cởϊ qυầи áo của mình vứt sang một bên. Anh đưa tay tìm bαo ƈαo sυ ở đầu giường, xé mở, sau khi đeo lên, đầu gối đẩy hai chân cô ra, không báo hiệu trước, không trêu chọc, cũng không quản cô có tiếp nhận được hay không, Kỳ Duyên thẳng tiến vào chỗ kín của cô.
" A...." giống như bị xé rách, làm cơ thể Minh Triệu cứng lại, kêu lên tiếng " Không nên...." Đau đớn kịch liệt làm Minh Triệu nhăn mặt lại, hai tay vô lực giãy giụa buông xuống bên người. Thân thể cô vì muốn né tránh cỗ đau đớn này mà thẳng lùi về phía sau.

Nhưng Kỳ Duyên không buông tha cô, rút ra cắm vào, Minh Triệu không nhịn được liền khóc, muốn né ra, nhưng cô càng di chuyển Kỳ Duyên càng vùi sâu hơn.

"Cầu xin anh, không nên...." Thân thể chịu quá nhiều đau đớn làm Minh Triệu bất lực giãy giụa.

Kỳ Duyên cũng không để ý cô có chịu được hay không, ở trong thân thể cô nhanh chóng ra vào. Anh không hôn cô, chẳng qua chỉ vùi đầu vào cần cổ trắng nõn mang theo mùi hương nhàn nhạt, mặc kệ tiếng kêu la cùng cầu xin tha thứ truyền đến bên tai.

Anh không cho phép cô né tránh, một tay dùng sức vuốt ve vù cô, môt tay đặt ở mông cô, nửa người dưới dùng sức ra vào. Lúc này, anh cái gì cũng không nghĩ, chỉ muốn du͙ƈ vọиɠ đang dâng cao phát tiết trong cơ thể này, chỉ coi cô là công cụ để thỏa mãn.
Cho đến khi anh phát tiết xong, thở hổn hển gỡ bαo ƈαo sυ xuống, lật mình rời khỏi Minh Triệu. Cô cũng không nhúc nhích, chờ anh sau khi vào phòng tắm đi ra, cô lui người lại, dùng chăn phủ lên, nằm nghiêng người quay lưng về phía anh, mắt nhắm lại giống như ngủ thϊếp đi.

Kỳ Duyên nhìn bờ vai nhỏ nhắn yêu kiều của cô, có loại xúc động muốn nhét cô vào trong ngực, tay mới vươn ra, lại lập tức lui trở về, buồn bã nằm lên giường. Lần này, bên tai không truyền đến tiếng khóc của Minh Triệu nữa, anh nhắm mắt lại, không để ý tới cảm giác lo lắng kia.

Qua thật lâu, khi Minh Triệu nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Kỳ Duyên, vốn đang nhắm mắt, lại chậm rãi mở ra.

Không ngăn được nước mắt theo gương mặt rơi xuống, biến mất ở mép tóc. Nửa người dưới khó chịu làm cô không dám nhúc nhích, cô cẩn thận bước xuống, nhặt quần áo bị ném ở góc giường, một lần nữa mặc lại lên người.
Minh Triệu không nằm trên giường nữa, cũng không sợ trên mặt đất lạnh như băng, cứ như vậy khom gối ngồi dưới đất, ngây ngốc ngẩn người.

Vừa rồi anh thô bạo chưa từng có, trong quá khứ bất kể anh muốn cô thế nào, mặc dù có chút bá đạo, nhưng cũng sẽ chờ cô tiếp nhận anh mới tiến vào trong cơ thể cô, không giống như vừa rồi, chỉ vì thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của mình, hoàn toàn không để ý cô có đau hay không.

Hơn nữa anh còn đeo bαo ƈαo sυ, điều này có phải tỏ ý anh không muốn cô mang thai hay không.

Gần hai tháng nay, anh đã không làm bất kỳ biện pháp phòng tránh nào, cô nhớ anh từng nói, anh muốn cô sinh đứa con thuộc về anh.

Nhưng hiện tại anh dường như đã đổi ý, Minh Triệu vỗ về bụng, bất an nhìn ngoài cửa sổ, kinh nguyệt đã hai tháng chưa tới, mặc dù nó vốn không chính xác, nhưng cô chính là không khỏi sợ hãi.
Nếu như cô thật sự mang thai, mà Kỳ Duyên không muốn đứa bé này, vậy cô nên làm cái gì bây giờ?

...

Cách một buổi tối, Kỳ Duyên không về nhà.

Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Kỳ Duyên không về nhà qua đêm. Nửa đêm, Minh Triệu thử gọi vào di động anh, nhưng tất cả đều chuyển vào hộp thư thoại.

Nghe giọng nói đơn điệu trong điện thoại, Minh Triệu không biết có nên nhắn lại hay không, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cúp máy.

Ngày đầu tiên, cô tự nói với mình, có thể là do anh bận quá, song ngày thứ hai, ngày thứ ba trôi qua, cho đến ngày thứ bảy, Minh Triệu mới gọi điện thoại đến công ty tìm anh, người nghe điện thoại là thư ký của Kỳ Duyên" Chào tổng giám đốc phu nhân, xin hỏi cô tìm tổng giám đốc sao?"

Minh Triệu cắn cắn môi, khẩn trương cầm di động, nhỏ giọng nói " Vâng, anh ấy đang bận sao?"
Thanh âm của thư ký có chút chần chờ, mới nói " Hiện tại tổng giám đốc không có ở đây, chị tìm anh ấy có chuyện gì không?"

" Không có chuyện gì, cám ơn em."

Sau khi cúp điện thoại, Minh Triệu trượt dọc theo giường lớn, thân thể chậm rãi ngồi xuống, cho đến khi ngồi trên sàn nhà trơn nhẵn, cô ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, bất giác cười khổ.

Mới vừa rồi trong điện thoại, rõ ràng nghe thấy giọng nói của Kỳ Duyên, nghe thấy anh không nhịn được nói với thư ký bảo anh không có ở đây, Minh Triệu cảm thấy trái tim dâng lên một sự đau đớn khó tả, so với khi bị anh giữ lấy còn đau đớn hơn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng....

Cô không biết muốn dùng lý do gì để tự an ủi mình, khoanh chân úp mặt vào đầu gối, một bụng ủy khuất làm cô không nhịn được mà khóc lên.

Cô khóc đến đau lòng, giống như muốn đem cảm xúc mấy ngày nay bị anh bài xích, bị anh bỏ qua, bị anh hờ hững, tất cả khổ sợ đè chặt trong lòng, tất cả đều khóc ra.
Cô biết không nên tự mình đa tình nữa, còn ngây ngốc cho rằng Kỳ Duyên thích cô, là bởi vì ghen mới không để ý tới cô, thì ra cô đang lừa dối chính mình.

Anh căn bản không thích cô, cưới cô chẳng qua vì thân thể của cô, hiện tại đã chán ghét, liền ném cô sang một bên không quan tâm.

Mà cô ngược lại còn ngây thơ chờ anh, cô thật khờ...

Nơi này là nhà của anh, anh không cần vì tránh cô mà ngay cả nhà cũng không về, người nên đi là cô, cô sẽ không ở lì không đi.

————————
Chuẩn bị khóc chưa mọi người...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro