Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu bởi vì lễ phục bị xé rách mà sợ hãi, đứng ngây ngốc, nhất thời quên mất muốn tránh khỏi cái ôm của Mino.Lần theo tiếng kêu của Hara, không ít khách bị dẫn tới phòng nghỉ.

Rất nhanh, thân là chủ nhân tiệc sinh nhật, Eunji không hề nghĩ ngợi, lập tức đi tìm Lisa.

"Kỳ Duyên!" Thấy anh đứng ở một góc, cô vội vã đi qua gọi anh.

Kỳ Duyên rất ít khi thấy Eunji hoảng hốt lo sợ, cô rất mạnh mẽ, bất kể đi đến đâu, làm chuyện gì, luôn tự tin, kiêu ngạo.
"Cậu đi theo mình một chút." Không đợi Kỳ Duyên đặt câu hỏi, Eunji cấp tốc kéo tay anh qua , "Trước đi theo mình rồi nói sau."

"Xảy ra chuyện gì?"

"Minh Triệu đã xảy ra chuyện."

Nghe vậy, biểu cảm của Kỳ Duyên đột nhiên thay đổi, sắc mặt đen kịt dọa người, "Cô ấy làm sao vậy?"

Mới vừa rồi khi anh cùng khách hàng nói chuyện phiếm, thoáng nhìn thấy một bóng dáng rất giống Mino, nhưng anh không để ý. Lúc này thấy Eunji kích động thành như vậy, trong đầu Kỳ Duyên nhất thời hiện lên gương mặt hắn ta.

"Để mình báo trước, cậu nhìn thấy tuyệt đối không thể tức giận." Eunji cũng không nói nhiều lời, dù sao cô cũng không ở hiện trường, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không kịp hỏi quá trình xảy ra, liền quyết định tìm Kỳ Duyên trước.

Khi Kỳ Duyên xuất hiện tại phòng nghỉ, chỉ thấy Mino ôm Minh Triệu quần áo không chỉnh tề. Anh nheo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Triệu vì bị kích động, hoảng sợ mà trở nên trắng bệch không còn chút máu. Lại thấy bộ dạng Mino liều mình an ủi cô, vốn nghĩ rằng trước có người cố ý gửi cho anh ảnh chụp Minh Triệu gặp mặt Mino, anh không để ý nhiều, hiện tại mới bừng tỉnh, thì ra Minh Triệu không chỉ lén cùng Mino gặp mặt, liên lạc, mà ngay cả nơi quang minh chính đại cũng dám lén lút hẹn hò.
Trong lúc nhất thời, Kỳ Duyên cảm thấy ngực giống như bị người ta đâm một cái, có chút đau, rồi sau đó đưa ánh mắt lãnh đạm, trầm mặc quét qua hiện trường, liếc mắt một cái, bình tĩnh trong mắt khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc gì.

Kỳ Duyên đi vào phòng nghỉ, không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, dùng sức kéo Mino ra, đem toàn thân Minh Triệu đang co rút chặn ngang ôm lấy, "Mino, nên nhớ thân phận của anh, cũng đừng quên, Minh Triệu là vợ của tôi."

Kỳ Duyên lạnh lùng quét về phía Mino, đáy mắt hàm chứa nỗi hận sâu xa, làm cho Mino đang say rượu cũng ngớ ra, càng làm cho Hara cùng những người xung quanh đứng bất động, không ai dám nói thêm một câu nào nữa .

Lại nghe Mino đáp một câu, đủ để cho Kỳ Duyên không khống chế được mà đánh người, "Thì sao? Anh cũng không cần quên người trong lòng Minh Triệu là tôi." Những lời này, nặng nề nện vào trái tim Kỳ Duyên.
Cứ như vậy, mọi người nhìn theo Kỳ Duyên ôm Minh Triệu rời đi, mà Minh Triệu bị ôm chặt ở trong lòng, thân mình trở nên co rúm, không dám nhìn anh.

Ánh mắt anh nhìn cô vừa rồi làm cho cô cảm giác được, hình như Kỳ Duyên lạnh lùng trước kia cô e sợ đã trở lại.

Trên đường về,Kỳ Duyên không nói tiếng nào,sắc mặt hầm hầm, nhắm hai mắt lại, không thèm để ý cô. Trong xe không khí ngột ngạt, Minh Triệu muốn giải thích, muốn nói gì đó để dịu đi cảm xúc của anh, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Về đến nhà, Kỳ Duyên đem cô ôm vào phòng, phóng nằm ở trên giường, liền xoay người tính đi ra ngoài.

Minh Triệu thấy anh muốn rời đi, lập tức gọi anh lại, "Duyê....."

Sau khi rời khỏi yến tiệc, Kỳ Duyên không nói một câu, cũng không nhìn cô lấy một cái, lạnh lùng giống như người xa lạ, cô rất sợ anh như vậy.
Ủy khuất lại bất lực làm vành mắt cô đỏ lên, cố gắng giải thích tất cả mọi chuyện với anh, "Em không biết học trưởng sẽ tiến vào phòng nghỉ, em vốn đang ăn một mình, về sau học trưởng vào, anh ấy uống say...... Em không biết anh ấy đột nhiên ôm em.... Lại đem quần áo xé ra....."

Nghe cô nói xong, thanh âm còn có chút nghẹn ngào, Kỳ Duyên xoay người lại, lạnh lùng nhìn quần áo bị xé rách làm lộ làn da trắng ngần của cô, anh hít vào một hơi sâu hỏi: "Còn gì không? Giải thích xong rồi?" Ngữ khí lạnh lùng, làm trái tim Minh Triệu bị nhéo một cái, đau đến khó chịu.

"Em......" Minh Triệu còn chưa nói xong, Kỳ Duyên tức giận đánh gãy lời cô,

"Em dám nói sau khi kết hôn liền chưa gặp lại Mino? Em nghĩ rằng tôi không biết em đi gặp anh ta? Em nghĩ rằng tôi không biết trong lòng em còn yêu Mino?"

"Duyên à, không phải như vậy......" Minh Triệu vội vã muốn giải thích, nhưng Kỳ Duyên cũng không cho cô cơ hội.
"Không phải? Vậy tại sao em lại muốn sau lưng tôi đi gặp anh ta?"

Nghe vậy, sắc mặt Minh Triệu vốn trắng bệch càng trở nên trắng hơn nữa, thì ra anh đã biết, "Học trưởng nói...... Anh ấy muốn kết hôn, em đi đưa quà cho anh ấy."

"Phải không? Vậy vòng cổ trong ngăn kéo của em là ai đưa?"

"Là học trưởng, nhưng là...... Đó là học trưởng nói muốn đưa quà kết hôn cho em, không có ý gì khác, em cũng cùng học trưởng nói, về sau em sẽ không bao giờ đi gặp anh ấy nữa, bởi vì hiện tại người trong lòng em thích là anh."

Một câu "thích" kia của cô, vào trong tai Kỳ Duyên như là châm biếm, dường như ánh mắt anh trở nên lạnh hơn, "Thích tôi? Hừ, tình yêu của em giá rẻ như vậy? Nửa năm trước em cũng nói với tôi, em so với ai cũng thích Mino hơn!"

"Em không phải......" Minh Triệu không nghĩ tới, tình cảm của mình trong mắt Kỳ Duyên lại thậm tệ như vậy, tất cả lời nói đến bên miệng đều ngẹn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì. Sau một lúc lâu trầm mặc, lòng cô tràn đầy ủy khuất, không muốn chọc giận anh, nhỏ giọng lấy lòng nói: "Kỳ Duyên anh không cần tức giận, về sau em không bao giờ gặp học trưởng nữa, thực sự sẽ không gặp lại anh ấy......"
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe em nói bất kỳ chuyện gì liên quan đến Mino!," anh khẽ quát một tiếng, Minh Triệu bị dọa đến hốc mắt lại ửng hồng.

Hét xong, Kỳ Duyên tức giận bước ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại, "Phanh" một tiếng, vô tình cách ly anh cùng Minh Triệu.

Nhìn bóng lưng Kỳ Duyên biến mất ở phía sau cửa, Minh Triệu ngây ngốc ngồi trên giường, nước mắt đang bị kìm nén không nhịn được rơi xuống, thấm ướt hai bên gò má. Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, đáp trên mu bàn tay cô, cô mới ủy khuất khóc thành tiếng. Minh Triệu  không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, học trưởng cũng phải kết hôn, tại sao còn nói thích cô? Cô đã trốn tránh học trưởng, vì sao còn cố tình để cô gặp phải?

Eunji rõ ràng nói, Kỳ Duyên thích cô, cho nên anh mới ghen, không để cô và học trưởng cùng lúc xuất hiện, cô cũng rất ngoan, rất nghe lời, tại sao lại xảy ra cớ sự này?
Vừa rồi tình cảnh kia, nhiều người vây xem như vậy, Kỳ Duyên nhất định là cảm thấy chính cô làm cho anh mất mặt, khó trách anh lại tức giận......

Từ sau đêm đó, Minh Triệu cảm giác được rõ ràng, Kỳ Duyên đang tránh cô.

Thật bất ngờ là sự việc đêm đó không bị truyền ra, dường như tất cả những người tham gia yến tiệc đều bị mua chuộc, một chữ cũng không nói.

Cuộc sống vẫn giống như trước kia, mỗi ngày Kỳ Duyên đều đi sớm về trễ, khác biệt duy nhất là, sau khi về nhà anh không tiến vào thư phòng làm việc, mà mang theo men say trở về phòng ngả đầu liền ngủ.

Minh Triệu muốn nói chuyện vui vẻ lại với anh, mỗi ngày ở nhà chờ anh, là mỗi lần nhìn thấy anh nghiêm mặt. Không thèm nhìn mà lạnh lùng đi qua cô,giống như là không nhìn thấy, khiến tất cả những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, một chữ cũng không nói nên lời.
Buổi sáng khi cô thức dậy, anh đã rời khỏi phòng.

Minh Triệu dù ngốc, cũng nhìn ra được, Kỳ Duyên không chỉ tránh cô, cũng không muốn ở chung một phòng với cô.

Trước kia anh thích nhất là ôm cô ngủ, có khi buổi sáng còn quấy phá giấc ngủ của cô, hiện tại ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng lười.

Gần một tuần lễ, Minh Triệu hình như không gặp mặt Lisa, tự nhiên cũng không có biện pháp loại bỏ chiến tranh lạnh giữa hai người.

Kỳ Duyên canh chuẩn xác giờ giấc nghỉ ngơi của cô, cô ngủ anh mới về nhà, khi anh rời giường cô còn chưa tỉnh. Cùng ở chung dưới một mái nhà, ngủ chung trên một chiếc giường, mà như người xa lạ làm Minh Triệu thật sự lo lắng.

Cô đã từng nói sẽ không quấn lấy Kỳ Duyên, cô muốn hỏi, có phải anh muốn cô rời đi hay không?

Nếu anh muốn cô đi, cô nhất định sẽ lập tức rời đi, không ở lại làm anh phiền lòng.
Vì thế, Minh Triệu ôm gối trong tay, ngồi trên sofa trong phòng khách chờ Kỳ Duyên trở về. Cứ như vậy, không biết đợi bao lâu, có chút buồn ngủ, cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ mới biết đã hơn một giờ sáng.

Minh Triệu cầm di động, do dự có nên gọi điện thoại cho Kỳ Duyên hay không, hỏi anh khi nào thì về nhà. Lúc cô đang băn khoăn thì nghe thấy cửa phòng khách bị mở ra, cô còn chưa kịp đứng lên, Kỳ Duyên đã tiến vào.

Dường như không dự đoán trước được cô sẽ chờ cửa, trên mặt Kỳ Duyên hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng anh lập tức thu hồi cảm xúc, thái độ lãnh đạm liếc cô một cái.

"Duyên à, anh đã trở lại......" Minh Triệu đối với sự lãnh đạm của anh có chút e sợ, kìm nén khó chịu trong lòng, bước lên phía trước cố gắng tươi cười với anh.

"Ừ."

"Anh muốn tắm rửa không? Em......" Minh Triệu đi qua, muốn giúp anh cầm cặp tài liệu, mới vừa tới gần đã ngửi thấy mùi rượu trên người Kỳ Duyên.
Cô không quen với mùi rượu, cảm thấy một cơn buồn nôn nổi lên, cố nhịn cỗ khó chịu ấy xuống.

"Không cần, tôi còn có tài liệu muốn xem, em đi ngủ trước đi." Thấy cô đưa tay cầm cặp tài liệu, ánh mắt Kỳ Duyên lạnh lùng, cũng không nhìn lấy một cái, trực tiếp lướt qua cô đi về phía cầu thang.

Không nghĩ tới Kỳ Duyên sẽ tránh cô, dường như không muốn chạm vào cô, ngay cả nói nhiều với cô một chút cũng không .Anh chán ghét rõ ràng như vậy, làm cho Minh Triệu xót xa muốn khóc ra, toàn thân run lên nhè nhẹ, cảm giác một cỗ lạnh lẽo từ dưới chân truyền đến, lan tràn ra toàn thân cô.

"Duyên......" Cô nhỏ giọng gọi anh, Kỳ Duyên sớm bỏ lại cô đi lên lâu, chỉ để lại một mình cô, cô độc đứng ở phòng khách.

Nhớ tới mùi rượu trên người anh, vốn cô cảm thấy ủy khuất, vội vàng bỏ qua khó chịu sang một bên, đi vào phòng bếp muốn giúp anh nấu canh giải rượu.
Cô tự nói với bản thân, không cần nghĩ nhiều, anh chính là làm việc bận quá, mới có thể mỗi ngày trễ như vậy mới trở về, mới có thể không để ý tới cô. Minh Triệu tự dỗ dành chính mình, không biết đây là lần thứ mấy cô cần những lời an ủi này .

Kỳ thực, ngay cả cô cũng không biết, Kỳ Duyên rốt cuộc muốn thế nào?

Nếu anh thật sự giận cô, có thể hét lên với cô, mắng cô, nhưng anh lại dùng phương thức lạnh lùng nhất - không để ý tới cô.

Có lẽ Eunji nói sai rồi, kỳ thực Kỳ Duyên căn bản không yêu cô, cho nên sau khi chán chường, dứt khoát không để ý tới cô......

Liên tục nhiều ngày liền, Minh Triệu chờ cửa, có khi Minh Triệu trở về, cô còn chưa ngủ, có khi cô ngủ quên trên sofa, sau khi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trên giường.

Đêm nay, Kỳ Duyên vẫn giữ thói quen về trễ, thế nhưng lại trở về trước thời gian đã định, lúc cô vừa tắm xong mới từ trong miệng quản gia biết được.
"Chú nói Kỳ Duyên mang nhân viên trong công ty về nhà?" Khi Minh Triệu xuống lầu uống nước, nghe quản gia nói như vậy, có chút buồn bực.

"Đúng vậy,trước kia đại thiếu gia cũng thường dẫn người về nhà làm việc chung." Quản gia thuần thục mà chuẩn bị một ít đồ ăn cùng đồ uống, tính chờ một chút sẽ bưng lên lầu.

————————————
Tui trữ khăn giấy rồi đó... mọi người cũng trữ lần đi 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro