Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe vậy, bàn tay to lớn bao phủ lấy bầu vú của cô tăng thêm sức lực. Cô ưỡn người, cũng không biết tại sao anh lại tức giận như vậy?

Tay Kỳ Duyên buông nửa người dưới của cô ra "Cởi quần áo của em ra."

Minh Triệu cắn cắn môi, cứng ngắc khẽ nhích mông mình xuống, không nghĩ rằng lại rước lấy tiếng mắng thô lỗ của anh, cô sợ tới mức luống cuống tay chân, níu chặt lấy cổ áo sơ mi.
"Đáng chết!" Thấy cô bị dọa sợ, ngây ngốc nhìn anh, tựa hồ không rõ mình vừa mới làm ra chuyện tốt gì.

Kỳ Duyên không có ý tốt, nắm lấy mông cô, lôi cô kéo về phía nam tính của mình. Khi cô ý thức được anh muốn làm gì, không kịp kêu ra tiếng, bàn tay to lớn của anh liền dùng lực đem chiếc mông tròn trịa của cô hướng về phía bụng dưới của mình, làm cho nơi riêng tư của cô vốn bị ngăn cách bởi một lớp quần cảm nhận được nơi đó vì cô mà hưng phấn cường tráng như thế nào....

Nơi riêng tư của Minh Triệu không thoải mái ma sát với cứng rắn của anh, không nhịn được nhích vài cái. Lúc này, đáp lại cô là bàn tay nặng nề đang vỗ vỗ mấy cái ở bầu vú, "Đừng lộn xộn!" Còn có tiếng cảnh cáo của anh.

Chịu đựng ủy khuất, Minh Triệu bị đánh có chút đau, nhưng không dám động đậy. Nhẹ nhàng đưa tay bắt đầu cởi bỏ nút áo, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô khẩn trương, thật lâu mới cởi được cúc áo đầu tiên.
Kỳ Duyên cũng không gấp, động tác của cô rất chậm, tay anh còn mang theo ý xấu, lần theo vạt áo sơ mi đi đến bên cạnh qυầи ɭóŧ cô, bất ngờ tiến vào.

"Ưʍ......" Động tác trực tiếp xâm nhập, làm cho Minh Triệu thốt ra tiếng rêи ɾỉ.

Tay anh rất nhanh đi đến hoa tâm của cô, một chút một chút vân vê nơi mẫn cảm đó. Rõ ràng động tác trên tay anh rất tà ác, nhưng chính mình cũng bị rung động, lúc này cô cảm thấy trong cơ thể có một cỗ chất lỏng vội vã trào ra.

"Ưʍ...... Ngừng, ngừng một chút, em muốn đi toilet......" Cô vội vã giãy giụa đứng lên.

Anh lại ung dung nhìn cô, cưng chiều nói, "Bảo bối ngoan, để cho nó đến, đây là chứng cớ khát vọng em muốn anh."

Tiếp theo, trong nháy mắt, một cỗ hoa dịch liền từ trong cơ thể cô trào ra, "Ư... a......" Cô gắt gao cắn áo gối, thủy dịch trong suốt thấm vào khăn trải giường, mở ra một đóa hoa, cũng dính ướt tay anh.
Cô không còn sức lực để cởi cúc áo, sự kiên nhẫn của Kỳ Duyên cũng cạn kiệt. Bàn tay to thô lỗ dùng sức xé, áo sơ mi sao có thể chịu được sức mạnh này, nhất thời bốn phía đều lộ ra, phơi bày thân thể xinh xắn mỹ lệ của Minh Triệu

"A, mẫn cảm như vậy, đến lát nữa làm sao em chịu được?" Cô ngay cả kêu một tiếng sợ hãi cũng không kịp, đã bị anh xoay người áp trên giường, hai chân mạnh mẽ để giữa chân cô.

"Động tác của em quá chậm." Nói xong, anh dùng lực kéo áo sơ mi sang hai bên, ba cũng thành hai, chiếc áo như đống vải rách cùng với qυầи ɭóŧ của cô và quần dài của Kỳ Duyên, xộc xệch bị ném xuống giường.

Lúc này toàn thân Minh Triệu đều vô lực, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, hai tay dung sức níu chặt khăn trải giường, không dám lên tiếng.

Dưới ánh đèn, thân hình tuyệt đẹp của Minh Triệu làm Kỳ Duyên không thể rời mắt, "Mở to mắt nhìn anh."
Minh Triệu muốn lắc đầu, nhưng nhớ tới chính mình muốn làm anh vui, đành phải chậm rãi mở to mắt, cùng anh nhìn nhau.

Thấy cô biết nghe lời, Kỳ Duyên đắc ý nhếch đôi môi mỏng lên, rồi sau đó chậm rãi đưa gương mặt của anh đến trước mặt cô. Tiếp theo, đôi môi của anh lại đi lên, cạy mở răng cô, xâm nhập vào trong miệng cô, quấn lấy lưỡi cô không chịu buông ra.

Sau khi hôn thỏa thích, anh lại đi xuống, hôn lên thân thể cô thêm lần nữa, lưu lại dấu hôn trên đấy.

Bàn tay trượt vào giữa hai chân ẩm ướt của cô, trêu chọc nơi riêng tư của cô, làm cô phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu. Từ ngăn kéo lấy ra bαo ƈαo sυ, rốt cuộc không thể chịu được ham muốn trong cơ thể, anh kéo tay cô ra khỏi khăn trải giường, cùng mười ngón tay của cô đan xen, đặt ở đỉnh đầu. Sau đó nửa người dưới nhô lên một chút, không hề dịu dàng mà trượt vào.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy Kỳ Duyên mắng bên tai cô, tiến vào thân thể cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, nước mắt chất chứa đã lâu rốt cuộc không nhịn được liền tràn ra, thấm đẫm trên gương mặt. Minh Triệu cảm thấy hạ thân mình như bị xé tan, đau đớn dần lan ra, bởi vì đau, cô ủy khuất khóc.

Cô nghĩ có thể giãy giụa né tránh, "Không cho phép nhúc nhích!" Kỳ Duyên cũng không cho cô cơ hội, biết rõ cô đau, lại tàn nhẫn, cứng rắn không lùi mà tiến sâu vào trong cơ thể cô, ép bức cô.

"A...... A......" Vì không cho cô phản kháng, anh một tay giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, một tay còn lại di chuyển tới mông cô, áp người hướng về phía nửa người dưới của mình.

Thấy Minh Triệu lắc đầu muốn anh buông tha, Kỳ Duyên không báo động trước liền rút du͙ƈ vọиɠ ra, lại đem chính mình hoàn toàn vùi vào trong cơ thể cô. Thân hình xinh đẹp, chỉ lộ ra tứ chi trắng noãn cùng anh ân ái, sức lực không bằng anh, làm sao còn có khả năng né tránh.
"Đau...... Em đau......" Cô nhỏ giọng khóc.

Hai tay bị chế trụ, mặc kệ cô vặn vẹo thân thể thế nào, anh vẫn như bóng với hình, nửa người dưới bắt đầu liên tiếp mãnh liệt tiến lên, co rúm.

"Ha a, ách...... Chậm một chút, xin anh chậm một chút......" Cô kêu đau cầu xin, ngược lại bị anh che môi lại, ngăn chặn thanh âm.

Lúc này Kỳ Duyên giống như cầm thú không khống chế được, chỉ muốn thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chính mình, điên cuồng ở trên người cô đoạt lấy.

Minh Triệu đau đến không chịu được, cho rằng chỉ cần ngoan ngoãn một chút, chờ anh thỏa mãn, hết thảy liền xong. Anh lại đột nhiên xoay người một cái, muốn cô ngồi trên người mình.

"A......" Minh Triệu bởi vì tư thế bất ngờ này, lại kêu lên, cô nâng mông dậy, tránh bị anh đâm vào, nhưng mông vừa thoáng nâng lên, lại bị anh nặng nề ấn xuống, mất đi điểm tựa, nuốt toàn bộ cực đại của anh vào.
"Nha a...... Không cần...... Tha em......" Cô nghẹn ngào cầu xin, sức lực toàn thân giống như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực ghé vào trên người anh.

"Không cần cái gì, anh?" Tiếng nói trầm thấp của Kỳ Duyên vang lên bên tai cô. Nửa người dưới của anh dùng sức hướng lên trên, bàn tay to chế trụ chiếc eo tinh tế của cô. Hết lần này đến lần khác mạnh mẽ xâm nhập, gần như muốn đem thân thể cô hòa vào với thân thể mình, lực đạo mạnh mẽ thâm sâu.

"Đau quá, em đau quá, nhẹ một chút......"

Anh tự nhiên biết đây là lần đầu tiên của cô, cũng biết bản thân thô lỗ làm cô khó chịu, nhưng là anh muốn làm cho cô đau. Như vậy, cô mới có thể nhớ kỹ, anh là người đàn ông của cô, loại cảm giác này cô vĩnh viễn sẽ không quên. Một khi lên giường với anh, cô cũng đừng nghĩ có cơ hội né tránh, trừ phi anh chán, bằng không đời này cô cũng chỉ có thể phụ thuộc vào anh.
Kỳ Duyên thở gấp gáp, hơi nóng phun lên trên cổ cô, "Gọi ông xã!" Đột nhiên dừng lại động tác, làm cho vật cứng rắn của mình để vào trong cô, con ngươi đen láy chống lại đôimắt hồng hồng giống thỏ.

"Ông xã!" Minh Triệu ôn nhu lên tiếng.

Nghe vậy, Kỳ Duyên quẹt quẹt môi, "Nói, anh là ai?"

Minh Triệu bị anh ép buộc có chút thất thần, không rõ vì sao đột nhiên anh hỏi như vậy, mê hoặc nhìn lại anh, vật cứng rắn vốn án binh bất động, lúc này lại rút ra rồi vùi sâu vào, đau đến nỗi làm cô thét chói tai.

"Còn không nói sao?" Anh hôn lên môi cô, nghe tiếng khóc của cô, tiếp tục hỏi.

Bị hơi thở của anh vờn quanh, hơi thở của hai người hòa làm một, Minh Triệu chậm rãi mở miệng, "Nguyễn Cao...... Kỳ Duyên......" giống như thì thầm nhưng lại thỏa mãn trái tim anh, nửa người dưới nhất thời càng nhanh, không biết qua bao lâu. Kỳ Duyên chế trụ thân thể cô, tách hai chân cô ra để trên vai mình, Minh Triệu hoảng hồn, co rúm người, làm cao trào tiến đến.
Sau khi phát tiết, cả người anh đầy mồi hôi, không vội rút ra vật cứng rắn, vẫn ở trong cơ thể cô như cũ. Anh ngẩng đầu thỏa mãn hôn môi cô, thả lỏng sức lực, nhẹ nhàng cắm rút trong cơ thể cô, "Như vậy còn đau hay không?" Tiếng nói trầm thấp kia làm Minh Triệu ủy khuất vùi sâu vào cổ anh, ngăn không được nước mắt rơi xuống, "Vì sao vừa rồi không thể nhẹ nhàng một chút, hiện tại không còn kịp." Cô gái nhỏ làm nũng làm cho tâm tình Kỳ Duyên cực tốt. Ôm cô lại hôn vài cái.

Anh khát cầu nhiều năm như vậy, giờ khắc này cô rốt cuộc cũng là của mình.

Buổi tối hôm đó, Kỳ Duyên muốn cô ba lần, thẳng đến giữa khuya, ăn qua loa bữa ăn người hầu mang lên, rồi ôm cô tiến vào phòng tắm tắm rửa. Sau mới ôm toàn thân vô lực của cô trở về giường, nhìn cô nặng nề ngủ rồi mới chợp mắt.
Sau buổi tối định mệnh đó, Kỳ Duyên liền bá đạo yêu cầu cô chuyển tiến biệt thự nhà họ Nguyễn, hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của Minh Hai, đem người mang về nhà.

Trước khi Minh Triệu còn chưa dọn vào căn biệt thự này, nếu Kỳ Duyên công việc bận rộn sẽ không trở về nhà trong vài ngày. Hiện tại lại khác, cho dù có bận cách mấy, anh nhất định sẽ về nhà qua đêm.

Chuyển biến như vậy, mẹ Nguyễn đều nhìn thấy, bà biết con trai mình thích Minh Triệu bao nhiêu, nên cũng thay đổi thái độ với cô. Dù sao cũng là người phụ nữ con trai để ý, thân là mẹ cũng không nên làm khó dễ.

Lại nói, Minh Triệu thực sự rất ngoan, rất hiểu chuyện, quả thật được người người yêu, mẹ Nguyễn đối với cô con dâu mới này hết sức hài lòng.

_________________

Ăn con gái người ta đã đời xong bá đạo hốt về ở chúng, đậm chất Kỳ Duyên :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro