Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thông báo chuyện kết hôn với Kỳ Duyên, mẹ Phạm đầu tiên là giễu cợt Minh Triệu mấy câu, sau đó yêu cầu cô trước khi kết hôn, nên chuyển về nhà.
Dù sao nhà họ Nguyễn cũng có địa vị hiển hách, đầu rồng giới tài chính Việt Nam, sản nghiệp gia tộc phong phú, cơ hồ là liên quan đến tất cả các ngành nghề. Càng không cần phải nói đến Kỳ Duyên giờ là người nối nghiệp nhà họ Nguyễn, gả cho người đàn ông như vậy, phía sau có sự tình gì, mẹ Phạm cũng không rõ.

Minh Triệu cho rằng ít nhất phải nói qua cho người nhà họ Nguyễn, nhận được sự đồng ý của bọn họ, chuyện hôn sự này mới có thể giữ lời, không nghĩ tới Kỳ Duyên đã nhanh chóng công khai tin tức này ra ngoài, thậm chí cô còn chưa gặp người nhà họ Nguyễn.

Khi tin tức giật gân này được truyền miệng trong giới kinh doanh, Minh Triệu cả đêm trằn trọc không ngủ được, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt, nên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Cho đến tám giờ sáng, nhận được cuộc điện thoại của Minnie gọi từ nước ngoài, hô to gọi nhỏ ở đầu dây bên kia, cô mới tỉnh.
" Triệu, cậu thật muốn kết hôn cùng anh cả mình? Anh cả mình cả ngày bày ra bộ mặt tú lơ khơ, không nói cũng không cười, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, cậu thật muốn gả cho anh ấy sao?"

Không cho cô kịp mở miệng, Minnie tự mình nói "Có phải anh ấy uy hϊếp cậu cái gì không? Hay bắt cậu gả cho anh ấy? Hai người không kết giao sao lại muốn kết hôn? Cậu nói cho mình đi, mình lập tức trở về Hàn Quốc nói cho cha mẹ biết, hay là mình nói cho ông nội là anh ấy nói bậy, đừng sợ." Bởi vì lo lắng cho bạn tốt, ngay cả việc học Minnie cũng để sang một bên.

Thật vất vả đợi Minnie nói xong, Minh Triệu lúc này mới mở miệng nói "Minnie, sao cậu biết chuyện này?"

" Sao mình không biết? Bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn tài chính Nguyễn thị sáng hôm nay chính thức công bố tin tức. Hiện tại toàn thế giới ai không biết anh cả mình kết hôn, cậu không biết mấy năm nay có bao nhiêu cô gái đấu đá nhau muốn gả cho anh cả mình đâu. Năm lần bảy lượt anh ấy đối với những người phụ nữ kia đều không có hứng thú, hiện tại đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn, đối tượng lại là cậu, chuyện lớn như vậy, cậu cũng không nói với mình, chúng ta còn là bạn bè tốt nhất không?" Minne ở đầu dây bên kia trách cô.
" Minnie, cậu phản đối mình gả cho anh trai cậu sao?" Mặc dù chuyện kết hôn không phải là tự nguyện nhưng Minh Triệu biết thân phận con riêng có thể sẽ bị người nhà họ Nguyễn ghét, cô không hy vọng vì chuyện này mà hai người trở nên có khoảng cách.

" Sao mình lại phản đối? Chúng ta là bạn bè, cậu muốn gả cho anh trai mình, dĩ nhiên mình phải giơ hai tay hai chân tán thành. Chỉ cần cậu hạnh phúc, mình không phản đối!" Minnie ở đầu dây bên kia la hét, "Nhưng chuyện cậu gả cho anh mình, trước đó anh ấy giữ bí mật rất cẩn thận, ngay cả cha mẹ mình cũng không biết chuyện này, hiện tại ở nhà đang rất náo nhiệt."

" Là người nhà của cậu phản đối sao?"

Thật ra ngay từ lúc Minh Triệu đáp ứng gả cho Kỳ Duyên, cô cũng đoán được người nhà họ Nguyễn sẽ phản đối nên cô mới chọn làʍ ŧìиɦ nhân của anh. Cô dù sao cũng là con riêng, thân phận không được tính là cao quý. Làm bạn của Minnie, bọn họ có thể thân thiết, nhưng gả cho Kỳ Duyên để làm vợ của anh thì đừng nói tới.
" Mình không rõ ý của người nhà, nhưng cậu không cần lo lắng, anh cả của mình rất mạnh mẽ. Một khi anh ấy đưa ra quyết định, không ai có thể thay đổi được, cho dù người nhà của mình phản đối, anh ấy vẫn sẽ lấy cậu." Minnie đối với điểm này của anh cả luôn có lòng tin, không cần lo lắng.

"Minh Triệu, người mình lo lắng chính là cậu, sao cậu đột nhiên lại kết hôn cùng anh cả mình? Người trong lòng cậu không phải là Mino sao?"

Đối với nghi vấn của Minnie, Minh Triệu ở đầu dây bên này không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ chọn cách im lặng, từ ngày đó nói lời tạm biệt với học trưởng, cô liền bắt mình không nên nghĩ đến anh nữa.

Không nghe thấy tiếng đáp lại của Minh Triệu, Minnie ở đầu dây bên kia bắt đầu gấp gáp " Triệu có phải cậu đã xảy ra chuyện gì không? Cậu nói cho mình biết, chỉ cần có thể, mình nhất định sẽ giúp."
Người khác không biết rõ tình cảnh nhà họ Phạm, nhưng Minnie cô rất tinh ý, biết rõ Minh Triệu ở nhà họ Phạm bị coi thường dẫn đến tính cách nhẫn nhục chịu đựng.

Nghe được lời nói quan tâm của Minnie, Minh Triệu cảm thấy ấm áp trong lòng. Thanh âm nghẹn ở cổ họng không nói ra được. Từ vấn đề nợ nần trong nhà cho đến cô bị buộc làʍ ŧìиɦ nhân của Khắc Tiệp, đến cuối cùng đồng ý gả cho Kỳ Duyên. Không có ai hỏi cảm nhận của cô, chỉ bắt buộc cô làm cái này cái kia, tất cả uất ức đều chất chứa trong lòng, không biết nên nói với ai cũng không biết nên nói từ đâu.

Minh Triệu đang muốn mở miệng nói Minnie không cần lo lắng, đột nhiên nghe thấy thanh âm cãi vã ở bên ngoài của Minh Hai cùng mẹ Phạm, tiếng bước chân càng ngày càng gần "Minnie, mình không sao, trước không nói chuyên với cậu nữa, mình sắp trễ giờ đi làm rồi."
Minh Triệu nói dối gạt cô ấy, khi cô quyết định dọn đến nhà trọ cũng chính thức đưa đơn xin từ chức cho trưởng phòng. Từ hôm qua, công việc của cô đã bàn giao xong, nên không cần đi đến công ty, chẳng qua cãi vã bên ngoài làm cô bất an, rất sợ hai người lại đột nhiên tiến vào phòng mình.

" Tốt lắm, chờ mình trở về, chúng ta nói rõ."

Cúp điện thoại, Minh Triệu chui vào trong chăn, tính tiếp tục giả vờ ngủ.

Cô vừa mới nhắm mắt lại, Minh Hai liền gõ cửa đi vào phòng cô, đồng thời cũng đóng lại "mẹ, mẹ đừng vào, con muốn nói chuyện với Minh Triệu một chút." Trước khi đóng cửa anh cũng không quay đầu lại nói.

"Minh Triệu."

Minh Triệu tính giả vờ ngủ tiếp, không muốn đối mặt với anh trai cô, cô sợ mình sẽ khóc.

" Anh biết em không ngủ." Minh Hai tức giận vạch trần cô.

Minh Hai đến gần giường, từ trên cao nhìn Minh Triệu đang nằm cuộn tròn lại, nếu như không phải vừa lái xe trở về, đầu óc chỉ hơi tỉnh táo, anh không chắc mình sẽ không đem cô đánh cho một phen.
Sao cô lại đáp ứng gả cho Kỳ Duyên, hơn nữa chuyện này xảy ra lại là lúc anh đang đi công tác ở Nhật Bản.

Khi anh nghe được tin tức kia, chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, hoàn toàn không hiểu. Sau lại nhận được điện thoại chúc mừng, anh mới biết chuyện này là thật, gọi điện thoại di động cho cô nhưng không ai nhận, vội vàng chạy về nhà, chính là muốn nghe cô nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

" Minh Triệu!" Thấy cô chậm chạp không chịu vén chăn lên, Minh Hai thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh giường, cánh tay dài nhấc lên kéo chăn ra sau. Trong chăn có một đôi mắt vô tội nhìn anh, làm anh tức giận, lại bất đắc dĩ, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, muốn mắng nhưng lại không biết mắng cái gì.

"Đứng lên." Vẻ mặt Minh Hai đỏ lên.

"Anh hai...." Minh Triệu nhất thời im lặng, môi mấp máy nhưng không biết nên nói cái gì.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ra." Anh rất tức giận, trời rất lạnh nhưng Minh Hai lại cảm thấy toàn thân mình nóng đến toát mồ hôi, thô lỗ cởϊ áσ tây trang ném lên giường cô, cà vạt cũng bị kéo tới cong vẹo, tức giận nhìn cô.

Thấy thế, Minh Triệu biết tránh không thoát, chỉ đành chậm rãi ngồi dậy, trầm mặc trừng mắt to mắt nhỏ với anh trai.

" Minh Triệu, cho anh một lý do, tại sao muốn kết hôn với Kỳ Duyên?" Bọn họ vốn là hai người xa lạ, sao đột nhiên lại kết hôn?

" Giống như anh nhìn thấy...."

"Kết hôn là chuyện quan trọng, nhưng em lại không bàn với anh, cứ như vậy đáp ứng người ta?" Quan trọng nhất là chuyện này anh lại biết được từ miệng người khác, em gái của mình muốn kết hôn, điều này làm anh có thể không tức giận sao?

"Anh hai, anh trước hãy nghe em nói...." Minh Triệu thử tìm lý do để anh trai có thể tiếp nhận, nhưng hiện tại trong đầu cô rất loạn, trống rỗng.
"Minh Triệu, em nói cho anh biết, em thích Kỳ Duyên không?"

Dù sao Minh Hai cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, anh hiểu rõ gia thế của nhà họ Nguyễn như thế nào. Kỳ Duyên lại là người nắm quyền sản nghiệp, đối tượng mà anh ta muốn kết hôn, tùy tiện chọn cũng có nhà tốt hơn nhà bọn họ, hôn lễ này không thể nói kết là kết.

" Em không phải vì muốn giúp anh hai mà kết hôn cùng anh ta chứ? Có phải anh ta ép em hay không? Hay mẹ nói với em cái gì?" Mới vừa về nhà, chính vì chuyện này mà Minh Hai cãi nhau với mẹ Phạm.

"Em...."

"Em chỉ cần trả lời anh có phải hay không?" Minh Hai nhìn chằm chằm em gái, hỏi.

Minh Triệu thấy sắc mặt anh trai khó coi, không dám giấu diếm anh, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

"Đáng chết? Em ngốc vậy? Cho dù công ty phá sản, em cũng không cần gả cho Kỳ Duyên!"

Minh Hai thấp giọng mắng nhưng sau đó lại đau lòng ôm chầm cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, thở dài " Chuyện kết hôn, anh hai sẽ cự tuyệt, chuyện này em không cần lo lắng, anh hai là đàn ông, có thể tự nghĩ biện pháp." Từ nhỏ Minh Triệu rất thân với anh, mọi việc đều lệ thuộc vào anh, biết điều lại nghe lời, mặc dù bọn họ cùng cha khác mẹ nhưng từ trong lòng anh rất yêu thương đứa em gái này.
Anh chưa từng nghĩ tới, Minh Triệu hay xấu hổ, ngoan hiền này sẽ có một một ngày vì giúp anh mà đồng ý kết hôn với người mình không thương, trong lòng cô chắc có rất nhiều ủy khuất.

"Anh hai...."

"Minh Triệu, từ nhỏ em rất ngoan, anh hai hi vọng em có thể tìm được người đàn ông tốt, ít nhất là người yêu thương em, em không thể gả cho Kỳ Duyên? Em không cần đem hạnh phúc của mình ra đùa giỡn, anh hai sẽ không để em chịu khổ như vậy, ngay bây giờ anh sẽ hẹn Kỳ Duyên ra ngoài, yêu cầu anh ta hủy bỏ chuyện kết hôn, chuyện kéo dài thời gian trả nợ anh coi như chưa xảy ra." Minh Hai đảm bảo.

Thấy anh trai muốn đứng dây, Minh Triệu vội vàng muốn nắm tay anh " Anh hai, không nên...."

"Minh Triệu, nếu như em vì nợ nần mới gả cho Kỳ Duyên, cha mà biết, ông cũng không thông cảm." Minh Hai ngăn tay cô lại, dù thế nào, anh cũng muốn ngăn cản chuyện hôn sự này.
Minh Triệu lắc đầu, cô biết nếu không gả cho Kỳ Duyên, bác gái nhất định sẽ ép gả cô cho người khác, vậy gả cho ai đối với cô cũng không quan trọng.

"Anh hai, là em muốn gả cho anh ấy."

"Tại sao, Minh Triệu? Em đừng sợ, anh hai nói rõ với anh ta."

" Anh hai, anh không phải hi vọng sau khi em tốt nghiệp đại học xong sẽ lập tức kết hôn sao? Hiện tại Kỳ Duyên muốn kết hôn với em, tại sao anh lại phản đối?"

"Đứa ngốc, khi đó anh hai chỉ nói đùa, em được bao nhiêu tuổi, một cô gái hai mươi hai tuổi, anh hai không thể trơ mắt nhìn em vì nợ nần trong nhà mà gả cho người em không thương, như vậy cả đời em sẽ hối hận, hiểu không?"

Minh Hai buông tay Minh Triệu, xoay người bước ra khỏi phòng cô, lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm Minh Triệu, " thích, em thích anh ấy..." cô bỏ qua nỗi đau đớn trong lòng, hoảng hốt nói.
Minh Hai không thể tin mà quay đầu nhìn cô, cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt kinh ngạc "Em nói gì?"

"Em thích Kỳ Duyên, em muốn gả cho anh ấy."

"Minh Triệu!"

" Thật sự, em thật thích anh ấy."

"Sao em lại thích anh ta? Em biết anh ta là người như thế nào không? Cái người đàn ông đó, không phải là người có thể chọc vào, em....." Minh Hai còn muốn nói điều gì, nhưng lại không nói gì nữa.

"Nhưng em muốn gả cho anh ấy..." Minh Triệu lẩm nhẩm nói, cúi đầu không dám nhìn Minh Hai.

"Vấn đề là, nếu em gả cho Kỳ Duyên, anh ta không đối tốt với em thì làm sao?" Lấy gia thế nhà họ Nguyễn ra nói, đến lúc đó, thân là anh trai cô, anh lấy cái gì để bảo vệ cô?

Mà anh sao có thể nói cho cô biết, nguy cơ tài chính xảy ra nghiêm trọng như vậy, tất cả đều do Kỳ Duyên tạo thành.

Ban đầu anh nghĩ mãi không ra lý do Kỳ Duyên làm như vậy, hiện tại mới hiểu, thì ra vừa bắt đầu, Kỳ Duyên là hướng về phía em gái mình, vậy anh sao có thể yên tâm giao Minh Triệu cho anh ta.
"Sẽ không, em sẽ cố gắng làm một người vợ thật tốt, nghĩ biện pháp lấy lòng anh ấy, sẽ không để anh ấy chán em...." Minh Triệu ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Đứa ngốc, Minh Triệu nhà chúng ta sao lại ngốc như vậy." Minh Triệu nhà anh sao lại ngốc như vậy? Từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, anh sao yên tâm gả cô cho một gia tộc lớn như nhà họ Nguyễn. Ngày ngày phải nhìn sắc mặt người ta, nếu như Kỳ Duyên đối với cô không tốt, thì làm sao bây giờ?

—————————

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro