chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Nguyệt Tây không cam lỏng âm thầm trừng mắt nhìn Giang Niệm một cái. Cô ta không dám chọc giận Lam Bạch, từng màn trước mắt cho thấy rõ ràng hai người có gian tình.

Cô ta không cách nào nghĩ ra, từ khi nào thì Giang Niệm bỏ lên trên giường Lam Bạch, vì sao chứ? Với cái thân thể dị dạng như vậy của nó thì dựa vào đâu chứ?

Trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới câu nói của Giang Niệm, đôi mắt sáng lên lập loè, tiến lên một bước, khuôn mặt đã thất vọng lại thương tâm, đối với Lam Bạch nói: “Anh thật sự làm ra việc xấu xa cường đoạt trong sạch nữ nhân Cùng vũ nhục cưỡng bách cô ấy? A Bạch, anh đã quên ý định ban đầu của mình rồi sao?

Hay lắm, một câu đã bóc trần lời nói bôi đen Lam Bạch lúc trước của Giang Niệm, vốn dĩ những người khác phải đi, lại dừng lại, dựng lên lỗ tai nghe ngóng.

Có drama! Hồng!
Toàn thân Giang Niệm cứng đờ......

Cậu chỉ lợi dụng lúc Lam Bạch vắng mặt nên đã từng lỡ miệng, không cần như vậy vạch trần cậu chủ! Cậu xấu hổ hướng Lam Bạch cười cười, lúng túng nói: “Nếu em nói, em chỉ nói giỡn anh có tin hong!”

Lam Bạch tất nhiên là không tin, nhưng anh thích xem bộ dáng Giang Niệm đáng thương vô cùng ở trước mặt anh, liền nói: “Vậy em nói xem, tôi vũ nhục em như thế nào?”

Vãi thật!

Mọi người vểnh tai nghe, sẽ có sao!

Sẽ có hiện trưởng chuyện xưa, tình cảm mãnh liệt sao!

Ôi mẹ ơi, thần linh ơi, đội trưởng bọn họ quả cường, mẹ nó, vũ nhục mỹ nhân còn bức người ta nhắc lại quá trình, dù cầm thú.

Giang Niệm nghe ra trong lời nói còn có ý uy hiếp, cả người căng thẳng, thân thể hành động nhanh hơn não, nghiêm trang nói: “Anh không có, là em vũ nhục anh, trước tiên nhào vào trong ngực sau đó câu dẫn anh.”

Những người khác đúng góc nhà nghe: ???

Cốt truyện biển hoa quả nhanh, quần chúng ăn dưa chúng tôi có điểm theo không kịp tiết tấu.

“Anh trai, ăn bánh bao.” Giang Niệm ân cần dâng lên cái đĩa ôm đã lâu, quyến luyến mà nhìn nhiều thêm vài lần. Bánh bao trắng nõn bên trong dụ hoặc cậu nước miếng chảy ròng, chính cậu cũng chưa kịp ăn.

Lam Bạch nhìn ra oán niệm trong đôi mắt nhỏ của Giang Niệm, nhớ tới khả năng đến bây giờ cậu cũng chưa ăn cái gì, liền nói với đám người còn chưa đi: “Đưa chút đồ ăn đến phòng tôi.”

Người nhận được mệnh lệnh lập tức giải tán, Giang Niệm cùng Lam Bạch một trước một sau vào phòng, để lại một mình nữ chính không cam lòng nhìn cánh cửa đóng chặt.

Đứa em trai này của cô, bản lĩnh khác thì không có nhưng lại là một tên lão luyện trong việc tranh đoạt đàn ông.

“Đói bụng lắm à?" Lam Bạch cởi áo khoác ra, đỗ một ly nước sôi để nguội đặt trước mặt Giang Niệm: “Uống nước đi, đừng để nghẹn.”

“Ây ở được ăn o...... úng nà ông ô ông ịu ổ mà..." ( Bây giờ được ăn no, đúng là không bỏ công chịu khổ mà.)

Miệng Giang Niệm nhét đầy bánh bao thịt, nói quỷ đều nghe không hiểu, cổ tỉnh Lam Bạch lại nghe hiểu.

“Em bôi đen anh, anh không tức giận sao?” Giang Niệm liên tục gặm xong hai cải bánh bao thịt, cuối cùng cũng có sức lực nói chuyện.

Cảm giác đói bụng thật sự rất khó chịu.

Vừa mở miệng hỏi, cậu đã chột dạ một tỉ xíu.

Cậu đem nam chủ miêu tả thành một tên phạm tội cưỡng gian, đại khái chắc chắn khẳng định anh ta sẽ tức giận lắm đây.

Lam Bạch nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Còn tốt.”

Còn tốt là cái loại ý tứ gì vậy?

Là tức giận?

Hay là không có tức giận?

Ghét cái câu trả lời dập khuôn gây khó chịu này nhất đẩy! Tao điện!

“Đó có nghĩa là không tức giận hả anh?” Giang Niệm sở sở cải mũi che giấu sự chột dạ, sau một lúc lâu không thấy Lam Bạch ra tiếng, bĩu môi nói thầm: “Quỷ hẹp hòi.”

Giang Niệm ở trong lòng phi bảng Lam Bạch vài lần, thân thể bỗng nhiên bị nhấc khỏi ghế chặn ngang bể lên, ngồi trên đùi, dán vào l*ng ngực dày rộng của nam nhân.

Giang Niệm chỉ theo bản năng chủ động ôm lấy cổ đối phương, bất mãn nói: “Sao đột nhiên anh lại ôm em? Còn chưa có tìm anh tĩnh số thì anh đã bắt đầu tức giận với người ta. Là tại anh chuẩn bị cho người ta bộ váy! Thật quả đáng, có biết mỗi một bước em đi có bao nhiêu gian nan không, rất sợ bị lộ hết sạch ngoài không khí! An cái gì mà tâm?”

Một trận quở trách đùng đùng nổi lên không dứt như tiếng nổ lốp bốp không ngừng của bắp rang bơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro