Chương 11 + 12: Anh, cho tới giờ vẫn bá đạo như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Im lặng."

Park Jiyeon chán nản, nói không được liền nhắn tin cho Soo Jung tới đón.

Lạch cạch lạch cạch vài cái, Jiyeon nhấn nút gửi đi, thế này cô mới bình tĩnh thở ra một hơi.

"Park Jiyeon, đừng vọng tưởng thoát khỏi bàn tay tôi, chỉ cần tôi không cho phép, nghĩ em cũng đừng nghĩ."

Lúc này, Kim Myungsoo toát lên một chút lãnh ý nhè nhẹ. Đúng vậy, cho tới bây giờ anh đều bá đạo như vậy. Chỉ cần anh muốn sẽ không cho phép người khác cự tuyệt.

"Vừa thấy em chưa ăn gì, trên đường Seoul mới mở một nhà hàng Trung Quốc, đi ăn thử nhé?".

Jiyeon chống tay lên trán: "Tôi thích ăn cơm Hàn Quốc."

Nếu không thoát khỏi, tạm thời cô cứ thuận theo tự nhiên đi, có trời biết, tâm tình Park Jiyeon cô đã vượt quá mức độ tốt bình thường.

"Nguyên lai em không thích đồ ăn nước ngoài." Myungsoo ra vẻ lầm bầm lầu bầu.

Jiyeon đương nhiên biết ý tứ của anh, một năm qua, chỉ cần anh bảo, Jiyeon toàn bộ nghe lời.

"Vậy về nhà để cô Lee nấu.".

Kim Myungsoo đánh tay lái, một đường hướng khu biệt thự chạy xe tới.

Park Jiyeon nhìn Kim Myungsoo lái xe hơi hơi ngây người, một năm, lần đầu tiên cô ngồi xe của anh, không giống như những xe khác, xe anh luôn có một hương thơm dễ chịu.

Trở lại biệt thự, kim đồng hồ đã chỉ mười một giờ, cô Lee đã về nhà.

Jiyeon sờ sờ bụng tóp queo của mình, lập tức vén tay áo lên vào phòng bếp.

"Chẳng lẽ em biết nấu cơm?"

Kim Myungsoo đứng trước phòng bếp, vẻ mặt tò mò nhìn Jiyeon.

Jiyeon không đáp lời, có thể nấu cơm hay không không phải miệng nói là người khác có thể tin tưởng.

Lấy ra từ trong tủ lạnh ớt xanh đã rửa sạch rồi thuần thục thái sợi, lại mang thêm ra một ít rau xanh rửa sạch cho vào chiếc rổ.

Trước kia ở nhà, cái gì cô cũng không biết trừ nấu cơm.

"Anh ra ngoài trước một lát, chút nữa là được."

Jiyeon nhìn Myungsoo đứng ở cửa, hơi hơi nhíu mày.

Quả nhiên Myungsoo nghe xong trở lại phòng khách, mở tivi, nhìn tivi toàn phim truyền hình, nhàm chán nhấn điều khiển từ xa không ngừng đổi kênh.

Một lát sau, một bàn thức ăn nhìn rất ngon miệng được dọn ra. Tổng cộng có bốn món ăn và một món canh.

Thịt cá thái sợi, cung bảo kê đinh, thịt xào, rau xào, và canh mây (trứng, cà chua)[*]. Năm món ăn bình thường nhưng lại làm Myungsoo nuốt nước miếng liên tục.

Còn rất thơm!

"Nếm thử xem hương vị thế nào, một năm rồi chưa làm đồ ăn, hy vọng tay nghề chưa bị hỏng."

Myungsoo bình tĩnh nuốt nuốt nước miếng, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thịt đưa vào miệng tao nhã nhai nuốt.

Jiyeon đưa tới trước mặt anh một bát cơm cùng canh: "Trước hết hãy uống canh, có tác dụng dưỡng da làm đẹp da."

Myungsoo bưng bát canh lên uống: "Xem ra một năm qua tôi đã không để ý tới em, hiện tại mới thấy em thật khác lạ."

Trước kia chỉ cảm thấy cô tinh xảo như rối gỗ, cho tới hôm nay mới phát hiện, cô có sức sống vượt qua người thường, cũng sẽ cãi nhau khi tức giận như mọi người con gái khác.

Thậm chí, cô so với các cô gái khác có mị lực hơn, có can đảm cự tuyệt anh, có thể ở trước mặt anh bình tĩnh hoàn toàn không có một chút khác thường. Đây là tình huống anh chưa bao giờ gặp qua.

"Khi đó cùng hiện tại khác nhau, trước kia anh là chủ nợ, tôi trả nợ mới thế."

Jiyeon đáp thực tự nhiên giống như chuyện cô vừa nói chỉ là vân đạm phong khinh.

Bởi vì câu trả lời của cô, sắc mặt Myungsoo trầm xuống. Chính là trả nợ mà thôi, lời này nghe thật không thoải mái, tuy rằng cô nói là sự thật.

"Tắm rửa một chút rồi đi ngủ sớm đi."

Myungsoo buông đũa, tao nhã xoay người lên lầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro