Chap 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Thành và Vu Bân vào khách sạn thuê tạm 1 phòng nằm trên tầm 50 - cái nơi mà hai người nghĩ cậu và những người còn lại bị nhốt

- Trác Thành mày nghĩ tầng này có không ? - Vu Bân

- Bố ai biết cứ tìm đi - Trác Thành

- Ừ - Vu Bân

Tiêu Chiến chán nản lăn qua lăn lại trên giường

Cạch... Cửa phòng mở ra hắn bước vào

- Tôi về rồi - Nhất Bác

- Ừ - Tiêu Chiến

- ( Nhíu mày ) - Nhất Bác

- Vâng chào mừng ngài về thưa Vương Tổng - Tiêu Chiến

- Thế mới ngoan - Nhất Bác

- Ngoan con cốc khô - Tiêu Chiến

- Tôi có thể hỏi anh một câu được không - Tiêu Chiến

- Em hỏi đi - Nhất Bác

- Kim...Kim.... kim Nhã Nghiên là ai ? - Tiêu Chiến

Nghe đến đây mặt hắn liền đổi sắc không còn gương mặt ôn nhu lúc nãy mà lại là 1 khuôn mặt lạnh đến đang sợ khiến Tiêu Chiến không dám nhìn hắn

- A... Nếu anh không muốn nói thì thôi - Tiêu Chiến

- Cô ấy... Là ánh sáng của tôi - Nhất Bác

- Ánh sáng ư ? - Tiêu Chiến

- Đúng... Lúc nhỏ tôi là 1 đứa nhóc bị cô lập với tất cả mọi người , không có ai chơi với tôi ở trường , tôi cũng chả hỏi chuyện được với ai , nhưng... Nghiên nhi đã xuất hiện ... Cô ấy đã cho tôi thấy tình bạn là như nào và cả... Tình yêu là như nào - Nhất Bác

- Nhưng ... Chị ấy đã bỏ anh ? - Tiêu Chiến

- Nếu như tôi nói thêm với cô ấy 1 câu nữa có lẽ... - Nhất Bác

- Người đi thì cũng đã đi rồi anh cũng không nên níu kéo kí ức quá , chị ấy ở trên trời thấy anh như vậy nhất định sẽ không vui a ! - Tiêu Chiến

- Em nói đúng... Vậy em... Có thể đừng như cô ấy được không ? - Nhất Bác

- Hả... À... Ờ cái này... Tôi... - Tiêu Chiến ái ngại lại không dám nhìn hắn

- Em cứ suy nghĩ... Tôi cho em thời gian - Nhất Bác

Thì ra có được Vương Nhất Bác - Vương tổng như ngày hôm nay đều là nhờ vào Kim Nhã Nghiên cả , nhưng thực ra cô ấy vẫn còn sống thì vẫn tốt , Vương Nhất Bác có Kim Nhã Nghiên bên cạnh sẽ không như bây giờ " lãnh đạm vô năng " nhưng Tiêu Chiến cũng tự hỏi nếu như Kim Nhã Nghiên còn sống thì cậu bây giờ như nào ? Vương Nhất Bác có đến buổi đấu giá hôm đó không và ... Hắn có thực sự ôn nhu với cậu như lúc nãy không . Nhưng cũng phải cảm ơn Vương Nhất Bác vì đã cứu cậu ở buổi đấu giá đó , tuy rằng hắn có chút bá đạo nhưng thực sự lại rất ôn nhu , không giống với vẻ ngoài của người khác nhìn vào theo Tiêu Chiến nghĩ , nhưng cậu chắc chắn rằng hắn không có bạn vì Nhất Bác đã nói đấy thôi , ở trường hắn không nói chuyện được với ai cũng chả ai chơi với hắn đến khi Kim Nhã Nghiên xuất hiện cư nhiên là hắn không có bạn trước đó , có điều người này hồi nhỏ đã bị cô lập vậy sao ? Nhan sắc của hắn là không thể đùa , có thể nói hồi bé cũng rất soái nhưng vì sao lại không có bạn ? Trường hắn học chắc cũng phải trường thuộc tầng lớp thượng lưu, lẽ nào là đối với các nhà khác lại không cùng đẳng cấp sao ? Huống chi Vương Thị lại hùng mạnh như vậy .... Tại sao nhể ?

- Tôi vẫn có chút thắc mắc tại sao anh lại không có bạn chứ , không lẽ vì cái tình cục súc và lãnh đạm của anh sao ? - Tiêu Chiến

- Tôi không chắc nhưng có lẽ em nói đúng - Nhất Bác

- Ồ... - Tiêu Chiến

- Ngày mai về lại Trung Quốc - Nhất Bác

- Ơ... Nhưng còn bạn tôi - Tiêu Chiến

- Sẽ về cùng - Nhất Bác

- Được a ! - Tiêu Chiến

- Mau đi tắm đi quần áo tôi đã chuẩn bị cho em rồi - Nhất Bác

- a... Cảm ơn - Tiêu Chiến nố xong lao vội vào phòng tắm

Xẹc ... Xẹc ...

Rầm.... Cánh cửa mở toang trước cửa là xác hai tên vệ sĩ

- Vương Tổng... Vương Nhất Bác

- Thì ra là Vu Thiếu và Trác Thiếu sao ?

- Tiêu Chiến của bọn này đâu - Trác Thành chĩa súng đã lên sẵn đạn về phía Vương Nhất Bác

- Cậu nói xem - Nhất Bác

- Mẹ kiếp Tiêu Chiến đâu - Vu Bân

- Kiếm bảo bối của tôi làm gì ? - Nhất Bác

- Để mang đi chứ làm mẹ gì , mẹ kiếp mau giao Tiêu Chiến ra đây - Trác Thành

Cạch.... Cửa phòng tắm mở Tiêu Chiến bước ra

- A Thành , A Bân - Tiêu Chiến

- A Chiến - Trác Thành vội bỏ súng xuống chạy lại kéo cậu về phía mình

- Giết.... Giết... Giết người.... Anh.... Anh giết người - Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác

- Em nhìn xem tay ai có máu hơn nữa tôi có hung khí sao ? - Nhất Bác

- A Thành... A Bân ... - Tiêu Chiến

- Là do nó cản đường ... Giết - Vu Bân

- Nhưng... Nhưng không nên , sẽ bị công an bắt đó - Tiêu Chiến

- Được rồi... Sẽ không như vậy nữa - Vu Bân  xoa đầu Tiêu Chiến

- Tôi là bóng đèn của các cậu à ? Tiêu Chiến qua đây - Nhất Bác

- Nhưng... - Tiêu Chiến

- Đây là LỆNH... - Nhất Bác

Tiêu Chiến liền chạy qua chỗ Nhất Bác như 1 đứa trẻ chạy về chỗ mẹ

- A Chiến mày không được nghe lời anh ta , hắn là người xấu - Trác Thành

- Đúng Vương Nhất Bác có gì tốt đâu , mau qua đây - Vu Bân

- Nhưng... Nhất Bác không xấu như chúng mày nghĩ đâu - Tiêu Chiến

- Vậy như mày nghĩ chắc mày bị hắn bỏ bùa mê thuốc lú rồi đúng không ? - Trác Thành

- Không... Không có - Tiêu Chiến

- Nghe rồi chứ , tôi bỏ tiền mua thì bây giờ Tiêu Chiến là Người của tôi , các cậu có quyền động vào sao ?- Nhất Bác

- Anh... - Trác Thành

- Về đi đừng để tôi phải nhốt hai cậu như mấy nhóc kia - Nhất Bác

- Chúng nó đang ở đâu ? - Vu Bân

- Tay phải... Từng phòng một - Nhát Bác

- Bảo bọn vệ sĩ kia mau biến nếu không ... - Trác Thành

Vương Nhất Bác nhướng mày qua tên vệ sĩ bên cạnh , tên đó cũng hiểu mà đi bảo mấy tên ở phòng khác không cần canh

- Tiêu Chiến cẩn thận hắn - Vu Bân

- A... Được... Không sao đâu - Tiêu Chiến

- Được - Trác Thành và Vu Bân rời đi ngay sau đó

- Cảm ơn em - Nhất Bác

- Cảm ...cảm ơn tôi ? - Tiêu Chiến

- Đúng... Vì em đã tin tưởng tôi... Có thể sau này cũng như vậy được không ? - Nhất Bác

- Sau này ... - Tiêu Chiến

- Sau khi về lại Trung Quốc em sẽ vẫn đi học lại , nhưng phải về nhà tôi , ăn uống cái gì tùy em , em thiếu tiền tôi cho , em thiếu cái gì tôi cho cái đó , chỉ cần... Đừng bỏ tôi - Nhất Bác

Đây là những lời thật lòng từ tận trong tâm hắn sao ? Có chắc là hắn sẽ đối tốt với cậu ? Hơn nữa ... Lại cho cậu tất cả chỉ cần cậu không bỏ hắn sao ? Ồ quao Tiêu Chiến bây giờ là không khác gì ông chủ nhỏ là mấy đâu nha , nếu như cơ hội tốt như vậy sao lại bỏ lỡ được chỉ là... Cậu vẫn đang do dự rằng nhỡ hắn lừa cậu thì sao ? Nhỡ hắn không cho cậu đi học mà bắt về làm ô sin thì sao ? Tiêu Chiến sẽ sống làm sao được khi không có Trình Hâm , không có Vương Nguyên , Thiên Tỷ và Hoành Nghị , sẽ không được gặp lại bạn ở trường nữa...  Điều này là chắc chắn không chịu được rồi .Nhưng biết đâu hắn nói thật ... Cậu sẽ từ gà hóa Phượng , lại còn được ngồi lên cái ghế Vương Phu Nhân được nuông chiều , sủng nịnh thế thì quá tốt rồi . Nội tâm Tiêu Chiên đang đấu tranh mãnh liệt , cậu thật sự rất... À không cực kì hoang mang với những lời của Vương Nhất Bác . Sợ rằng hắn sẽ nói một đằng làm một nẻo và điều quan trọng nhất là sợ hắn sẽ làm điều tồi tệ đó 1 lần nữa với cậu

- Này ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro