91.92.93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[91] Ớt phi – Augustine Đại Nhân Là Tấm Gương!

****

Mấy vấn đề này làm thôn dân choáng đầu hoa mắt, căn bản không nghĩ ra câu trả lời, bọn họ nghẹn tới đỏ bừng mặt, sau đó chuyển dời ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Hoàng Mao, hi vọng hắn có thể đưa ra câu trả lời hoàn mỹ.

Đối mặt với ánh mắt khao khát ham học hỏi của thôn dân, Hoàng Mao giật giật mép, nhìn tôi làm gì, tôi cũng có biết gì đâu?

Không còn cách nào, thôn dân chỉ có thể tập trung tầm mắt về phía Augustine đứng ở sau lưng.

Đối mặt với ánh mắt của thôn dân, Augustine vẫn thực ổn định.

Thấy thôn dân không nói lời nào, Chu Bách Triết tiếp tục hỏi: "Mọi người có biết vì sao không?"

Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Vì tinh thần lực."

Âm thanh này trầm thấp lại xen lẫn hàn ý, thôn dân lập tức nhận ra người này là ai.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Augustine chậm rãi đi tới trước mặt Chu Bách Triết, đối mặt với cây ớt này, âm thanh tựa hồ ẩn chứa ưu tư không biết tên.

Đối với những vấn đề của cây ớt này, Augustine thực sự hứng thú nên mới đứng ra trả lời.

Anh mơ hồ cảm thấy, có lẽ... cây ớt này sẽ mang tới lời giải cùng kinh hỉ cho mình.

Augustine rũ con ngươi, thu lại ưu tư u ám không rõ trong mắt.

Dưới đài, nhóm thôn dân xôn xao, lần đầu tiên bọn họ biết hóa ra trên thế giới này có một thứ gọi là tinh thần lực.

Nhưng... tinh thần lực là cái gì?

Chu Bách Triết suýt chút nữa đã chịu không nổi phun ra một búng máu, mấy người không biết tinh thần lực là cái gì cũng được đi, hà cớ gì lại làm ra biểu cảm bừng tỉnh khiếp sợ đến vậy chứ?

Không biết làm sao, Chu Bách Triết chỉ có thể tỉ mỉ giải thích tác dụng của tinh thần lực.

Sau khi nghe xong, nhóm thôn dân sửng sốt một hồi, tựa hồ bị cách nói mới lạ này dọa hoảng.

Tinh thần lực thế mà lại chính là nguồn gốc động lực kích phát dị năng.

Nói như vậy... nếu dị năng giả có thể khống chế tinh thần lực thì hoàn toàn không cần dùng kiếm kích quang để kích phát dị năng nữa.

Nhóm Hoàng Mao thì nhìn ra một thế giới mới.

Nếu như nhân loại không cần kiếm kích quang nữa thì có phải sẽ giảm bớt thương vong của dị năng giả không?

Chiến đấu với đám trùng biến dị, ai biết được sẽ phát sinh chuyện gì, có khi kiếm kích quang sẽ vì chiến đấu mà hư hại hoặc bị trùng đánh bay, lúc này dị năng giả chẳng khác nào một con sói mất đi nanh vuốt.

Tùy tiện bất kỳ con trùng nào cũng có thể giết chết bọn họ.

"Vậy, cái tinh thần lực kia sử dụng thế nào?" Triệu Nam Các xưa nay vẫn luôn bình tĩnh kích động bật dậy đẩy kính mắt hỏi.

Chu Bách Triết nghiêng đầu hỏi ý Augustine.

"Augustine, có thể mời..."

Còn chưa dứt lời, Augustine đã sâu xa liếc nhìn Chu Bách Triết một cái, không đợi Chu Bách Triết cẩn thận phân tích ánh mắt kia rốt cuộc có ý gì đã nghe thấy âm thanh lãnh đạm của anh vang lên.

"Tinh thần lực cần chuyên chú tập trung..." Augustine bắt đầu tỉ mỉ giải thích phương pháp sử dụng tinh thần lực.

Chu Bách Triết im lặng đứng trên bậc thang cẩn thận dỏng tai lắng nghe.

Dưới đài, nhóm thôn dân cùng nhóm Hoàng Mao đều nghe thực nghiêm túc, có người vì sợ mình sẽ quên mà vội vàng lôi quyển sổ nhỏ ra ghi chép lại.

Sau khi nói xong, Augustine nhìn một vòng xung quanh, trầm giọng nói: "Bây giờ tĩnh tâm ngưng thần, nhắm mắt lại."

Tất cả mọi người nhanh chóng nhắm mắt, cố gắng tập trung.

Chu Bách Triết nháy mắt hắc tuyến, này rõ ràng là sân nhà của cậu, sao giờ lại biến thành lớp học riêng của Augustine rồi?

Nhưng nói ra thì Chu Bách Triết vẫn thực hi vọng nhóm thôn dân có thể thành công sử dụng tinh thần lực, như vậy thì không cần cậu dùng tích phân để đổi lá dị năng, bởi vì... thực sự quá đắt đi, mua không nổi!

Không biết qua bao lâu, vài thôn dân mở mắt ra, mặt tái nhợt, biểu cảm ảo não.

Hiển nhiên bọn họ thất bại.

Lại qua nửa giờ, tất cả thôn dân đều đã mở mắt trao đổi với nhau, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện mình căn bản không thể dựa theo phương pháp của Augustine để kích phát dị năng, không biết vì cái gì, mỗi khi bọn họ muốn điều động tinh thần lực thì đại não lập tức truyền tới một cơn đau nhức cắt đứt hết thảy liên hệ.

Chu Bách Triết nghe xong thì mơ hồ có ý tưởng đại khái, có lẽ cậu biết vì sao bọn họ thất bại.

Augustine nheo mắt, trầm giọng nói: "Em phát hiện được cái gì?"

Chu Bách Triết sửng sốt, suýt chút nữa đã cả kinh bật thốt: "Làm sao anh biết?"

Cũng may cậu kịp phản ứng sửa lời: "Tôi có chút suy đoán, thế nhưng không thể xác định có đúng hay không."

Augustine bất ngờ nhướng mày: "Cứ nói đi đừng ngại, có sai cũng không sao."

Chu Bách Triết gật đầu: "Tôi cảm thấy nguyên nhân mọi người thất bại là vì... tinh thần lực của bọn họ quá yếu, không thể điều khiển dị năng nổi."

Giống như một thanh bảo kiếm, nếu không có sức mạnh tương xứng thì sao có thể điều khiển nó?

Có lẽ, trăm ngàn năm nay cũng có người nghĩ tới chuyện dùng tinh thần lực điều khiển dị năng, thế nhưng bởi vì tinh thần lực quá yếu nên không có phương pháp nào giải quyết, trăm ngàn năm sau, vấn đề này cũng biến mất trong dòng lịch sử.

Con ngươi Augustine hơi trầm xuống, ngưng thần suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: "Em nói rất có lý."

Từ sớm anh đã ý thức được tinh thần lực của mình cao hơn mọi người, đó cũng là lý do chỉ có anh có thể phân biệt được trùng cao cấp lẫn trong trùng triều.

Được khen, Chu Bách Triết rung rung lá cây, có chút vui sướng.

Không biết vì cái gì, Augustine khen ngợi làm cậu có cảm giác thực kiêu ngạo thực hưng phấn, giống như học sinh tiểu học được giáo viên khen ngợi là đứa bé ngoan vậy, cảm giác đó như muốn bay lên vậy, chiếc khăn quàng đỏ tựa hồ lại càng tươi đẹp hơn.

Ngay lúc này, nhóm Hoàng Mao lần lượt mở mắt.

Nháy mắt đó tất cả mọi người đều nhìn qua, tràn đầy mong đợi.

Đối với nhóm thôn dân mà nói, tỷ lệ thành công của các vị đại nhân hiển nhiên cao hơn.

Ngay lúc này đột nhiên phát sinh dị biến, sắc mặt nhóm Hoàng Mao nháy mắt ảm đạm, tựa hồ vì tiêu hao quá độ mà yếu ớt, trán rịn mồ hôi, lưng áo cũng bị mồ hôi làm ướt sũng.

Cái này... chẳng lẽ thất bại?

Augustine nhíu mày sải bước đi tới, hỏi một chút rồi khẳng định: "Bọn họ thất bại."

Trong phút chốc, thôn dân xôn xao, đồng thời cũng có chút mất mác cúi đầu.

Các vị đại nhân cũng thất bại, nói chi là bọn họ.

Chẳng lẽ đời này cứ phải dùng kiếm kích quang mãi sao?

"Có khi nào... chỉ có đạt tới cấp sáu mới có thể giống như Augustine đại nhân, không cần kiếm kích quang cũng có thể sử dụng dị năng không?"

Không biết là ai nhỏ giọng nói ra những lời này.

Thôn dân bừng tỉnh, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Tâm Chu Bách Triết trầm xuống, không ngờ nhiều người như vậy nhưng không có ai thành công, thế nhưng cậu nhớ mang máng tháng trước đội trưởng đội săn hình như có dấu hiệu thành công...

Chu Bách Triết nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng phát hiện đội trưởng đội săn, cậu liền tiến tới hỏi: "Ông cảm thấy thế nào?"

Sắc mặt đội trưởng đội săn tái nhợt, chậm rãi lắc đầu: "Tôi... thất bại."

Sao lại như vậy chứ?

Chu Bách Triết nói: "Tháng trước không phải..."

Còn chưa dứt lời, đội trưởng đội săn đã cười khổ: "Tôi cũng không biết, thật ra thì lần trước cũng coi như thất bại, lần này cũng vậy."

Ngay cả đội trưởng đội săn cũng thất bại.

Chu Bách Triết chỉ có thể lắc đầu quay trở lại bậc thang, cậu ho khẽ vài tiếng kéo lại thần trí của mọi người, ánh mắt đảo qua từng gương mặt quen thuộc, mặc dù có nhiều người cậu không nhớ rõ tên... nhưng không sao cả, chỉ cần cậu biết nhóm thôn này đứng về phía mình là đủ rồi.

Chu Bách Triết có quyết định trong lòng, cậu chậm rãi nói: "Tôi có một biện pháp có thể làm mọi người vận dụng được sứ mạnh giống như Augustine, có thể sẽ không mạnh bằng nhưng ít nhất cũng không còn lệ thuộc vào kiếm kích quang nữa, có khả năng tự bảo vệ bạn thân."

Lời này chẳng khác gì một quả bom trực tiếp nổ tan xác mọi người ở đây.

Thôn dân cùng nhóm Hoàng Mao đều ngây ngốc, hiển nhiên vẫn chưa thể lấy lại tinh thần sau khi nghe tin này.

Cái này... có thể sao?

Hoàng Mao cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm, Ớt đại vương không phải đang ba hoa khoác lác đi? Nếu không thì... nó thật sự rất lợi hại!

Trong phút chốc, cây ớt chỉ cao ba mươi cm trong mắt Hoàng Mao đã biến thành người khổng lồ cao lớn cả trăm mét, là cái loại phải ngửa mặt nhìn lên, trong lòng thì chỉ muốn quỳ bái.

Lão ớt này cũng quá trâu bò đi?

Trên đời này còn cái gì nó không làm được không?"

Nếu một ngày nào đó cây ớt này biến thành người thì quy cách của thế giới này nhất định sẽ vì nó mà thay đổi, nhưng nghĩ một chút cũng biết, cây ớt này sao có thể biến thành người chứ, cấu tạo sinh vật căn bản không giống nhau.

Nghĩ tới đây, trái tim treo cao cao của Hoàng Mao nháy mắt buông lỏng.

Chỉ là... Hoàng Mao nào biết, lão ớt này thật sự có thể biến thành người, hơn nữa nó còn có hệ thống thần kỳ, sau này mỗi thứ nó lấy ra đều là những thứ mọi người nghĩ là không thể.

Thôn dân nghe vậy thì cố trấn định bản thân tỉnh táo lại, thế nhưng nghĩ lới lời Ớt đại vương vừa nói thì tâm tình vừa bình ổn lại một lần nữa sôi trào.

Có ai không muốn trở nên mạnh mẽ đâu chứ?

Có ai không muốn không còn lệ thuộc vào kiếm kích quang, lúc chiến đấu chuyện trọng yếu nhất chính là bảo vệ kiếm kích quang, cho dù bị thương nặng thế nào cũng phải liều mạng bảo vệ, lý do là kiếm kích quang chính là thứ duy nhất để bọn họ tự vệ.

Bây giờ rốt cuộc có cách để không lệ thuộc vào kiếm kích quang nữa, vô luận thế nào, vô luận phải trả cái giá cao cỡ nào, bọn họ cũng phải nghĩ cách lấy được!

Đừng nói thôn dân, ngay cả đám Hoàng Mao cũng nhiệt tình như lửa, Hoàng Mao là người đầu tiên nhẫn nhịn không nổi, giơ tay hỏi: "Ớt đại vương, biện pháp này cần phải trả cái giá gì, tôi nguyện ý bỏ ra."

Thôn dân đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ nồng đậm, bọn họ vội vàng nháo nhào biểu thị mình cũng nguyện ý, mặc dù hiện giờ bọn họ có cũng không nhiều tiền nhưng chỉ cần có thể thì bọn họ nhất định sẽ không chậm trễ giao ra.

Augustine nhíu mày, ẩn ý trong con ngươi không rõ là gì, trầm giọng nói: "Là biện pháp gì?"

Chu Bách Triết nghe vậy thì nhịn không được vui vẻ, quả nhiên tin tức này làm ngay cả Augustine cũng đứng ngồi không yên, từ đó có thể thấy người tương lai quan tâm sức mạnh cỡ nào.

Chỉ cần cậu có thể đáp ứng mong muốn của bọn họ thì cho dù là thế giới tương lai gian nan hiểm trở, một cây ớt yếu ớt bé nhỏ không có chút sức chiến đấu nào như cậu cũng có thể sống rất tốt.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là... cậu có thể liên minh với Augustine, trở thành đồng chí đôi bên cũng có lợi.

Kế hoạch ôm đùi này nhất định phải tiến hành.

.o.

[92] Ớt phi – Augustine Tự Hại

****

Chu Bách Triết một lần nữa bảo mọi người an tĩnh, đáng tiếc là không có kết quả.

Ngay lúc này một đạo uy áp lạnh như băng tràn ra, cưỡng ép trấn áp ưu tư nóng nảy của mọi người, thôn dân giống như rơi vào hầm băng, lạnh tới tận xương, ánh mắt cũng tràn đầy hoảng sợ.

Hơi thở kia thật sự quá khủng khiếp.

Có thôn dân nhát gan đã bắt đầu run lẩy bẩy.

Chu Bách Triết nhẹ giọng ho khan vài tiếng, hóa giải bầu không khí tĩnh lặng tới lúng túng lúc này.

"Tốt lắm, tất cả mọi người an tĩnh nghe tôi nói."

Lời này vừa nói ra, hơi thở lạnh như băng kia cũng đột nhiên rút đi, không khí ấm áp một lần nữa lan tỏa, xua đi cơn giá lạnh trong lòng mọi người.

Sắc mặt Augustine vẫn lạnh băng, nhìn không ra chút ưu tư nào, Chu Bách Triết nhỏ giọng nói: "Mới vừa nãy cám ơn anh, buổi tối hai chúng ta thương lượng chút chuyện được không?"

Lúc này Augustine mới khẽ vuốt cằm nói: "Được."

Chút nhạc đệm này cứ vậy tạm thời bỏ qua, mọi người cố đè nén ưu tư kích động, cố gắng nghe Chu Bách Triết nói.

"Mặc dù tôi có thể làm mọi người có dị năng nhưng có một yêu cầu rất rất rất trọng yếu, nếu không đạt được thì tôi cũng không có cách nào." Chu Bách Triết mở lời, hi vọng thôn dân chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Thế nhưng, Chu Bách Triết đã đánh giá thấp khát vọng sức mạnh của thôn dân, không quản là phải trả cái giá nào, bọn họ vẫn giống như ăn mật ngọt, cho dù cái giá này cần phải bỏ ra sinh mạng, thậm chí là...

Chuyện sau đó, bọn họ không dám nghĩ tới.

Chỉ có thể nín thở, giống như phạm nhân bị xét xử chờ đợi bản án cuối cùng.

Chu Bách Triết chậm rãi nói: "Đó chính là.... cần phải có tinh hạch."

Thôn dân sửng sốt, không dám tin ngẩng đầu nhìn lên, có người còn nhịn không được móc móc tai mình.

Chẳng lẽ bọn họ nghe nhầm?

Cái giá để làm nhân loại có được dị năng chính là tinh thạch?

Chỉ tinh thạch thôi?!!!

Khó trách thôn dân, thậm chí ngay cả nhóm Hoàng Mao cũng thực thất thố.

Cũng giống như có một người đưa ra một viên kim cương to như quả trứng chim bồ câu, hơn nữa còn nói với bạn, muốn mua nó cần phải trả cái giá thật lớn.

Còn là cực kỳ cực kỳ đắt đỏ.

Dù sao thì một carat cũng đã mấy chục triệu rồi.

Thế nhưng cố tình đối phương lại nói chỉ cần ba chục ngàn là được.

Cái giá này hoang đường hệt như bánh từ trên trời rơi xuống, thậm chí còn có chút... giả.

Chu Bách Triết thấy biểu cảm của thôn dân thì bất đắc dĩ lắc đầu: "Mọi người đừng tưởng đơn giản như vậy."

Một thôn dân tính tình phóng khoáng hào khí giơ tay nói: "Không phải chỉ là tinh hạch thôi sao, chúng ta chỉ cần giết nhiều trùng biến dị một chút là được."

Chu Bách Triết lại lắc đầu, thực bất đắc dĩ.

Augustine tựa hồ phát giác gì đó, trầm giọng nói: "Có yêu cầu gì đặc biệt không?"

Chu Bách Triết không hề bất ngờ, với tâm tư tinh tế của Augustine hiển nhiên sẽ phát giác điểm không đúng.

Cậu liền cười khổ nói: "Tôi cần rất nhiều tinh hạch."

Thôn dân có chút giật thót, từ mắt nhau nhìn thấy thấp thỏm bất an, rất nhiều?

Kia cần bao nhiêu tinh hạch mới đủ?

Augustine hỏi: "Em cần bao nhiêu?"

Chu Bách Triết cẩn thận tính toán: "Nếu là tinh hạch cấp một thì phải hơn mười ngàn, cấp hai thì cần năm ngàn, cứ theo tỉ lệ này thì cấp sáu chỉ cần hai viên."

Ban đầu Chu Bách Triết cũng thực khó hiểu, vì sao tích phân của tinh hạch cấp năm cùng cấp sáu lại chênh lệch lớn như vậy, thế nhưng suy nghĩ một chút liền bình tĩnh trở lại.

Dù sao thì tinh hạch cấp sáu trở lên cùng cấp năm trở xuống thật sự là thay da đổi thịt, hoàn toàn biến chất.

Nghe thấy con số này, thôn dân thực sự choáng đầu hoa mắt, sao lại... sao lại cần nhiều tinh hạch như vậy chứ?

Chu Bách Triết an ủi: "Mấy ngày này chúng ta giết nhiều trùng một chút, sớm để tất cả mọi người đều thăng cấp, sau đó tin tưởng chúng ta có thể tích góp đủ số tinh hạch này."

"Ớt đại vương, nhất định phải có tinh hạch mới được à?" Thôn dân nào đó giơ tay yếu ớt hỏi.

Chu Bách Triết ngẩn người, lúc này mới nhớ ra mình không giải thích rõ, liền gấp rút nói: "Tôi cần có năng lượng bên trong tinh hạch để kích phát ra lá có sức mạnh thần kỳ, giống như lá thăng cấp ấy, loại lá có thể giúp mọi người có dị năng cần có lượng năng lượng cực kỳ đáng sợ."

Sau khi nghe giải thích, thôn dân mới hiểu ra, âm thầm quyết định nhất định phải giết nhiều trùng biến dị một chút, sớm ngày cường đại như Augustine.

Ngay sau đó, Chu Bách Triết bảo thôn dân giải tán, ai cũng bận rộn, vừa vặn lúc này đã gần năm giờ chiều, là thời gian chuẩn bị ăn cơm tối, trưởng thôn phái người chuẩn bị bàn cơm phong phú đưa tới trước mặt Augustine cùng đám Hoàng Mao .

Còn Chu Bách Triết thì đã có nước trái cây mà trưởng thôn tự mình làm, chua chua ngọt ngọt ngon miệng, còn có rất nhiều mảnh băng vụn, hút một ngụm, rễ cây liền thoải mái tới run rẩy, lá cây cũng bắt đầu nhuộm đỏ màu nước trái cây, thoạt nhìn tăng thêm chút yêu mị.

Đám Hoàng Mao nhìn mà chậc chậc lấy làm kỳ lạ, mặc dù đã xem nhiều lần nhưng vẫn có chút giật mình.

Trên đời này hóa ra thật sự có yêu tinh tồn tại.

"Ớt đại vương, chờ cấp bậc ngài tăng cao rồi có phải sẽ biến hóa hình thái mới không?" Triệu Nam Các đẩy gọng kính nói ra suy đoán của mình.

Chu Bách Triết sửng sốt, mực nước trong ly nháy mắt ngừng hạ thấp.

Đám Hoàng Mao nhịn không được đặt đũa xuống dỏng tai lắng nghe, hiển nhiên rất tò mò vấn đề này, ngay cả Augustine cũng vậy.

Thấy mọi người hiếu kỳ như vậy, Chu Bách Triết ho khan vài tiếng, dùng âm thanh kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên, chờ cấp bậc của tôi cao rồi, tôi còn có thể tiến hóa ra miệng, mắt nữa."

Đám Hoàng Mao bắt đầu bổ não hình ảnh đó trong đầu mình, suýt chút nữa đã bị lôi không nhẹ.

Thân cây nhỏ như vậy, ngũ quan đặt ở đâu chứ?

Chẳng lẽ chen chúc chung một chỗ?

Nghĩ tới cảnh tượng đó, ngay cả Hoàng Mao cũng nhịn không được nổi một thân da gà.

Vội vàng xua đi hình ảnh tưởng tượng trong đầu, Hoàng Mao thức thời vùi đầu điên cuồng ăn cơm.

Bầu không khí nháy mắt trở nên cực kỳ an tĩnh, còn có chút lúng túng nhàn nhạt.

Chu Bách Triết có chút gượng gạo run run lá cây, bọn họ không tin cậu sao?

Nếu bọn họ không tin thì cứ chờ xem đi, sớm muộn gì cũng có ngày cậu tiến hóa thành hình thái cuối cùng, chói mù mắt bọn họ luôn!

Màn đêm ập tới, bóng tối lan tràn.

Trên bầu trời đêm cao cao là vầng trăng sáng ngời, điểm bất đồng với địa cầu chính là... ánh trăng này có màu đỏ, giống như nó được nhuộm từ máu tươi vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ ra giọt máu.

Ánh trăng đỏ tươi bao phủ phiến thế ngoại đào nguyên u tĩnh này, làm nó trở nên âm u quỷ dị, cứ hệt như là quỷ thôn.

Xa xa, trên tảng đá sạch sẽ là bóng dáng một cái cây, thế nhưng đáng sợ là cái cây này biết động, bước chân của nó thực vội vã, trông rất gấp gáp.

Chu Bách Triết vô thức ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, phát hiện ánh trăng ở nơi này thực sự quá quỷ dị, cậu vô thức gia tăng nhịp bước, gõ cửa.

"Augustine, mau..." mở cửa.

Hai chữ phía sau còn chưa kịp nói thì cửa đã lập tức mở ra, ánh sáng nhu hòa tràn ra ngoài, chiếu sáng làn sương âm u trong lòng Chu Bách Triết.

Không hỏi Augustine làm sao nhận ra là mình đã tới.

Chu Bách Triết vội vàng nói: "Để tôi vào trước rồi nói."

Augustine mở cửa cho cây ớt tiến vào, sau đó đóng cửa lại, ánh sáng nhu hòa nháy mắt biến mất, thế giới bên ngoài vẫn như cũ là một mảnh đỏ tươi quỷ dị âm u.

Chu Bách Triết run run lá cây, vội vàng nhảy lên bàn ngồi xếp bằng, xem ấm trà là gối dựa tạm thời mà dựa vào.

"Ban đêm ở đây thực sự quá dọa người." Chu Bách Triết oán giận.

Augustine lúc này không nhìn ra biểu cảm, giọng điệu bình thản: "Là em tự làm tự chịu."

Chu Bách Triết có chút ủy khuất: "Không phải tôi ra ngoài làm chút chuyện thôi sao."

Vốn cậu có thể hảo hảo ở trong chậu bông, nâng lá cây mà ngủ, cố tình trước đó cậu chạy tới tìm trưởng thôn hấp thu sạch sẽ số tinh hạch kia rồi mới quay về.

Mặc dù nửa đường bị ánh trăng đỏ như máu dọa hoảng, thế nhưng may mắn đêm nay cậu thật sự rất vui vẻ, cậu hấp thu được xấp xỉ mười ngàn năm trăm tích phân.

Vốn đáng ra phải hơn hai chục ngàn, thế nhưng vì cứu chữa người bị thương nên bị tổn thất.

Mặc dù rất đau tim nhưng Chu Bách Triết không hề hối hận, chỉ nói: "Tôi có chuyện này muốn thương lượng với anh."

Augustine ngồi xuống, tùy ý bắt chéo chân, thân thể hơi nghiêng tới trước, híp mắt nói: "Nói."

Chu Bách Triết vô thức lui về sau, không biết vì cái gì, Augustine vừa tới gần liền làm cậu có cảm giác áp lực không nhỏ.

Lắc lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ vớ vẩn kia, Chu Bách Triết vội vàng nói thẳng vấn đề: "Trước đó không phải tôi đã nói mình có cách giúp nhân loại có được dị năng sao?"

Augustine gật đầu, tỏ ý bảo Chu Bách Triết tiếp tục nói, ngón tay thon dài của anh gõ gõ mặt bàn phát ra âm thanh có tiết tấu.

Từng tiếng từng tiếng tựa hồ gõ vào trái tim Chu Bách Triết, làm cậu vô thức có chút khẩn trương.

Nháy mắt, một cành lá khoác lên bàn tay kia.

"Đừng gõ, tôi nghe mà đau gan quá." Chu Bách Triết buồn bực nói.

Augustine nhướng mày, trên dưới quan sát Chu Bách Triết: "Em khẳng định mình có gan?"

Chu Bách Triết nháy mắt lúng túng ho khan thu hồi cành lá: "Tôi chỉ ví dụ thôi, thân là một cái cây, tôi dĩ nhiên không có gan rồi."

Nói xong, Chu Bách Triết lại thầm lẩm bẩm: "Sau này biến thành người thì nhất định sẽ có gan, ngay cả tim cũng có.

Augustine tự nhiên không biết cây ớt nhỏ trước mắt đang nghĩ ngợi gì, anh chỉ nhíu mày hối thúc: "Em nói tiếp đi."

Chu Bách Triết liếc mắt, suýt chút nữa bị Augustine kéo lệch, ngay cả chính sự cũng quên mất.

"Là như vầy, tôi vừa tới chỗ trưởng thôn hấp thu số tinh hạch còn lại." Chu Bách Triết chà chà lá cây, hưng phấn nói: "Bây giờ tôi có thể sinh trưởng ra một mảnh lá dị năng."

Dù sao thì số tinh hạch cấp sáu này cũng do một mình Augustine giết trùng có được, miếng lá thăng cấp này cho Augustine cũng là đương nhiên.

Tinh hạch dùng để cứu người bị thương là số tinh hạch do thôn dân giết trùng biến dị, dĩ nhiên, trong đó còn có một viên tinh hạch cấp sáu.

Augustine tựa hồ suy đoán được suy nghĩ của cây ớt nhỏ này, anh trầm giọng nói: "Em muốn đưa mảnh lá cây này cho tôi à?"

Chu Bách Triết vội vàng gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, tôi thấy lúc anh sử dụng dị năng thì năng lượng tiêu hao tựa hồ rất nhanh, nói không chừng ăn lá dị năng của tôi rồi sẽ có thể giúp anh giảm bớt tiêu hao."

Nói đến đây, Chu Bách Triết liền vỗ mạnh mặt bàn: "Tôi thiếu chút nữa đã quên mất, trước đó đã nói sẽ đưa lá thăng cấp cho anh, kết quả kéo dài lâu như vậy, tới tận bây giờ."

Augustine nhíu mày, suy nghĩ kỹ lưỡng một phen, cuối cùng nói: "Nếu vậy thì thử xem."

Chu Bách Triết vội nói: "Ừm!"

Dứt lời, Chu Bách Triết liền nhắm mắt bắt đầu kích phát sinh trưởng lá cây, một đạo nhu quang chậm rãi tỏa sáng căn phòng, sau đó ánh sáng tản đi, cây ớt ở trước mặt Augustine tựa hồ có chút khác với trước đó.

Augustine vô thức tập trung tầm mắt vào đỉnh đầu Chu Bách Triết, bởi vì ở nơi đó có hai chiếc lá đặc biệt nổi bậc, chúng có hai màu trắng và lục đang tỏa ra tia sáng.

Chu Bách Triết không chút do dự ngắt hai chiếc lá, cảm giác này giống như bứt tóc mình vậy, có chút đau nhưng hoàn toàn không đáng kể.

"Xem thử một chút đi." Chu Bách Triết vội vàng đưa lá cây qua, có chút khẩn trương.

Cậu cũng không biết Augustine ăn rồi sẽ phát sinh chuyện gì.

Augustine sâu xa nhìn Chu Bách Triết, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một viên tinh hạch cấp sáu nắm chặt trong tay.

Chu Bách Triết mở to mắt: "Tinh hạch ở đâu ra vậy?"

Tất cả tinh hạch không phải đều ở chỗ trưởng thôn sao?

Augustine nhàn nhạt nói: "Là tinh hạch của trùng biến dị cấp sáu đầu tiên bị ta giết."

Chu Bách Triết nuốt nước miếng, kềm chế dục vọng muốn cướp lấy viên tinh hạch kia: "Vậy anh mau bắt đầu đi."

Augustine rũ mi mắt, vân vê hai chiếc lá trong tay, cuối cùng bỏ vào miệng rồi nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch.

Một lát sau, năng lượng bên trong tinh hạch biến mất, trống rỗng, chậm rãi tan biến không còn sót lại chút gì.

Chu Bách Triết nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, cậu rất muốn hỏi Augustine là kết quả thế nào, nhưng sợ quấy rầy anh nên chỉ có thể kềm lòng kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Augustine rốt cuộc mở mắt, con ngươi đen nhánh thâm trầm không thấy đáy, Chu Bách Triết không nhìn ra Augustine rốt cuộc có thành công hay không, chỉ có thể dè dặt hỏi: "Sao rồi?"

Chân mày Augustine dần dần nhíu chặt, sắc mặt lãnh đạm xen lẫn chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Chu Bách Triết lại càng thấp thỏm hơn, vội vàng xoa xoa lá cây, khẩn trương hỏi: "Augustine, rốt cuộc thế nào?"

Augustine nhắm hai mắt lại, một lần nữa cảm thụ năng lượng trong cơ thể, cuối cùng mở mắt ra, khẳng định nói: "Loại lá cây này hoàn toàn không có tác dụng với tôi."

"..." Chu Bách Triết.

Cái này thực không khoa học!

Sao có thể như vậy chứ?

Augustine nói tiếp: "Sức mạnh của em đối với tôi, tựa hồ hoàn toàn miễn dịch."

Chu Bách Triết há to mồm, thật lâu sau vận chưa lấy lại tinh thần.

"Có, có ý gì?"

Augustine siết chặt nắm tay, nhũ băng nháy mắt xuất hiện.

Ngay cả không khí cũng trở nên lạnh băng.

Chu Bách Triết hoàn toàn không biết Augustine muốn làm gì.

Giây tiếp theo Augustine liền dùng nhũ băng rạch một đường trên mu bàn tay, máu tươi tràn ra nhìn mà giật mình.

Chu Bách Triết ngay cả ngăn cản cũng không kịp, chỉ biết kinh hoảng hét lên: "Anh điên rồi à? Sao tự dưng lại tự hại mình như vậy?"

Cậu thực sự không hiểu Augustine muốn làm gì.

Augustine có chút bất ngờ, cây ớt nhỏ xưa nay vẫn luôn kinh sợ anh thế mà lại cũng có lúc dũng mãnh đến vậy.

"Chữa trị vết thương của tôi." Augustine đè chặt vết thương nói.

Lúc này Chu Bách Triết mới nhớ ra mình có dị năng này, cũng không tiếc tích phân vội vàng mở trạng thái thiên sứ, giúp Augustine chữa trị.

Dĩ nhiên, cậu không nói Augustine ca ngợi mình, chút vết thương nhỏ này hoàn toàn không cần tăng buff.

Chính là, cậu hoàn toàn không nghĩ tới một khả năng... đó chính là nếu đây chỉ là một vết thương nhỏ thì vì sao vừa nãy mình phản ứng kịch liệt đến vậy?

Một trận bạch quang lóe sáng, Chu Bách Triết vội vàng hủy bỏ trạng thái thiên sứ, thầm nghĩ Augustine nhất định sẽ cảm kích mình đã chữa trị hết cho anh.

Chỉ là giây tiếp theo, biểu cảm của Chu Bách Triết vụn vỡ.

Ai có thể nói cho cậu biết, này rốt cuộc là chuyện gì không?

.o.

[93] Ớt phi – Quả Ớt Làm Tôi Vui Sướng

****

Dị năng chữa trị mà cậu vẫn luôn kiêu ngạo thế mà lại mất hiệu lực?

Trên mu bàn tay Augustine vẫn còn lưu lại vết thương kia, lúc này vẫn còn đang nhỏ máu, hoàn toàn không có chút dấu hiệu khôi phục.

Chu Bách Triết vội vàng dùng cành lá cuốn lấy cổ tay đối phương, muốn ngăn cản máu tiếp tục chảy ra.

So với Chu Bách Triết kinh ngạc, ánh mắt Augustine chỉ khẽ lóe, tựa hồ không hề giật mình, ngược lại còn có biểu cảm giống như quả thế.

Chuyện này đã kiểm chứng được suy nghĩ trước đó của anh chính xác.

Đó là tất cả sức mạnh thần kỳ của Ớt đại vương đều hoàn toàn miễn dịch với anh.

Giống như bom ớt kia vậy, cũng hoàn toàn miễn dịch.

Cho dù là loại bom ớt làm vô số nhân loại khiếp sợ cùng cay tàn trùng biến dị.

Chu Bách Triết cũng không thèm để ý những thứ khác, vội vàng thúc giục Augustine: "Mau bụm vết thương lại đi, tôi tìm băng gạc cùng rương chữa trị.

Augustine nghe vậy thì lấy tay bụm vết thương lại, không quên nói: "Rương chữa trị ở dưới ngăn tủ thứ hai."

Đã ở trong gian phòng này được một tháng, anh cũng biết đại khái vị trí đồ đạc.

Chu Bách Triết gật gù, vội vàng lấy rương chữa trị ra rồi bôi thuốc cho Augustine, cuối cùng còn dán lên một miếng gạc của thời này có tác dụng sát trùng.

Miếng gạc này có màu bán trong suốt, lúc dính vào trên da sẽ nhanh chóng biến thành màu trong suốt, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không có người nào có thể phát hiện trên mu bàn tay có dán thứ này.

Còn vết thương thì đã hoàn toàn cầm máu, tin tưởng qua vài ngày nữa vết thương sẽ lành hẳn.

Chu Bách Triết không thể không thán phục đồ đạc ở thời đại này quá thần kỳ, rõ ràng thôn làng không quá sai biệt với thành trấn ở thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù có cao ốc nhưng vẫn làm cậu có cảm giác mình vẫn còn ở thế kỷ hai mươi mốt.

Chỉ là miếng gạc này đã làm Chu Bách Triết chân chính ý thức được, thời đại này đã không còn là thế giới mà cậu quen thuộc.

Đột nhiên, Chu Bách Triết cảm thấy có chút thương cảm, lá cây vô thức rũ xuống, thoạt nhìn cực kỳ mất tinh thần, thực đáng thương.

Augustine nhạy bén cảm nhận được ưu tư của cây ớt nhỏ không tốt, liền hỏi: "Em đang nghĩ gì đó?"

Chu Bách Triết khoát tay, cố tỏ ra tang thương nói: "Chỉ là nhất thời có chút cảm khái thôi, thế giới này thật sự không giống thế giới mà tôi sinh hoạt trước kia."

Augustine nhíu mày, có chút bất ngờ khi cây ớt nhỏ này thế mà lại còn biết thương cảm.

Chu Bách Triết nhanh chóng thu thập ưu tư nói: "Không nói tới mấy chuyện đã qua kia nữa, nói về chuyện trước mắt đi."

Vừa nói con ngươi Chu Bách Triết vô thức hướng xuống, nhìn chằm chằm mu bàn tay Augustine: "Vừa nãy anh nói miễn dịch hoàn toàn là có ý gì?"

Ánh mắt Augustine tối sầm rồi chợt lóe ưu tư không rõ, anh nói: "Tất cả dị năng của em đều vô dụng với tôi."

Chu Bách Triết há to mồm, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, bừng tỉnh lẩm bẩm: "Chả trách anh không sợ bom ớt của tôi."

Chỉ là...

Chu Bách Triết buồn bực nói: "Nhưng mà bom ớt của tôi hình như có thể giúp anh hồi phục năng lượng."

Nếu nói là hoàn toàn miễn dịch thì tựa hồ lại không phù hợp lắm.

Nghĩ tới điểm đặc biệt trong dị năng của mình, âm thanh có chút ý lạnh: "Dị năng của tôi có chút đặc biệt, cần có ớt để gia tăng, mà ớt của em..." Nói tới đây, ngữ điệu của anh có chút sâu xa: "Chẳng những có thể tăng dị năng của tôi, mà còn khôi phục lượng năng lượng đã tiêu hao."

Chu Bách Triết nhịn không được nhân tính hóa đỡ cằm, thâm trầm tự hỏi: "Nói như vậy thì có chút không quá hợp lý."

Hoàn toàn không có đạo lý.

Vì cái gì cánh thiên sứ, lá thăng cấp cùng lá dị năng hoàn toàn không có tác dụng, nhưng bom ớt thì lại có hiệu quả chứ?

Thật sự kỳ quái.

Chuyện này Augustine cũng thực tò mò, thế nhưng trước mắt bọn họ căn bản không có biện pháp nghiên cứu kết quả, chỉ có thể tạm thời buông xuống.

Chu Bách Triết uể oải nói: "Xem ra tôi chỉ có thể dùng bom ớt giúp anh thăng cấp."

Cũng không biết con trùng biến dị cấp bảy kia sẽ xuất hiện lúc nào, phải nhanh chóng gia tăng thực lực của Augustine mới được.

Ánh mắt Augustine hơi trầm xuống, vuốt cằm nói: "Không sai."

Sau đó, Chu Bách Triết thừa dịp tinh thần lực mình coi như sung túc kích thích sinh trưởng bom ớt, sau đó hái xuống bỏ lên bàn.

"Số ớt này cho anh."

Dứt lời, Chu Bách Triết nhịn không được lui về sau, sau đó lại tiếp tục lui tiếp, cho đến khi dựa lưng vào vách tường vẫn không ngừng bị vị cay công kích, tựa hồ có thể cay khóc cả linh hồn vậy, cảm giác thật sự là đớn đau.

Vì cái gì trên thế giới này lại có một chuyện phi khoa học như vậy chứ?

Thân là cây ớt, vì sao lại sợ cay?

Chu Bách Triết vội vàng nhảy phóc vào chậu rửa mặt, dùng nước ngăn cách vị cay tràn ngập trong gian phòng, chỉ lộ ra một cái lá nhỏ run rẩy làm ánh mắt tạm thời để quan sát thế giới bên ngoài.

Về phần rễ cùng lá cây thì toàn bộ đều chìm trong nước, theo gợn nước mà đong đưa đong đưa, nhìn rất xinh đẹp.

Nhưng lúc này không có người nào thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp này, bởi vì sự chú ý của Augustine đã hoàn toàn bị mớ ớt đỏ rực trên bàn hấp dẫn.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, cảm giác rung động không thể nói rõ một lần nữa dâng trào.

Thật lâu sau tầm mắt Augustine mới khôi phục thanh minh, cầm hai quả ớt chỉ thiên bỏ vào miệng, biểu cảm bình tĩnh nhai vài cái...

Nháy mắt làn sương đỏ tràn ngập trong miệng Augustine, vị cay quen thuộc không ngừng kích thích gai lưỡi. Cả quá trình Augustine tựa hồ hoàn toàn không cảm giác được vị cay kia, vẫn ung dung nuốt xuống, thuận tiện cũng nuốt luôn làn sương đỏ kia, hoàn toàn hấp thu sạch sẽ.

Hoàn toàn không bỏ sót một tia sương đỏ nào, Chu Bách Triết ở dưới đáy nước nhìn mà khâm phục, suýt chút nữa muốn quỳ xuống hô đại đại.

Ớt cay như vậy, cậu chỉ ngửi vị thôi đã chịu không nổi, đáng sợ là Augustine còn ăn nồng nhiệt như vậy.

Đúng vậy, Chu Bách Triết chắc chắn mình không nhìn nhầm, bởi vì sau khi ăn xong, Augustine lại cầm thêm ba quả nữa bỏ vào miệng, biểu cảm hoàn toàn không có chút biến hóa nào.

Chu Bách Triết nhìn mà cực kỳ khó chịu, cứ có cảm giác linh hồn mình cay cay.

Rốt cuộc một lúc sau, khi số ớt trên bàn đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Chu Bách Triết mới từ trong nước bò ra, hất văng bọt nước trên thân, vừa vung nước vừa có chút run rẩy dò hỏi: "Anh, anh không cay à?"

Ăn một lúc nhiều như vậy, cho dù là nhà vô địch ăn cay của địa cầu cũng chịu không nổi đi?

Càng miễn bàn tới chuyện ớt của cậu đã được chính trùng biến dị cấp sáu thử nghiệm quyền uy, ai nhìn cũng phải bật ngón tay cái nói bom ớt này tuyệt đối đủ cay!

Augustine lau miệng, giọng điệu vẫn thực bình tĩnh: "Vừa vặn hơi cay."

Chu Bách Triết nhất thời nghẹt thở, lá cây cũng run rẩy: "Cái này... chính là hơn hai mươi quả ớt, anh ăn xong chỉ cảm thấy hơi cay thôi sao?"

Augustine nhíu mày, đưa ra đánh giá khẳng định: "Vị cay này cũng không tệ lắm, nếu có thể càng cay hơn thì càng tốt."

Chu Bách Triết trực tiếp trợn trắng mắt, suýt chút nữa đã bật thốt: Augustine, anh đừng có mà khoác lác quá nhé! Bom ớt của ông ngay cả trùng biến dị cấp sáu cũng chịu không nổi, huống chi là anh.

Chỉ là nhìn biểu cảm Augustine thì thấy thế nào cũng không giống giả vờ, dù sao thì nếu như bị cay thật thì căn bản không thể nào giả vờ bình tĩnh như vậy được.

Điều này chứng minh, vị Augustine này thật sự không sợ cay.

Nhưng tại sao lại như vậy chứ?

Chu Bách Triết không thể lý giải, cậu nói nghi vấn này ra, Augustine nghe vậy mới nói: "Dị năng của tôi cần phải ăn ớt cay mới có thể thăng cấp, ớt đối với tôi chính là mỹ thực mỹ vị nhất thế gian."

Con ngươi của Chu Bách Triết thật sự muốn rớt xuống.

Lần đầu tiên cậu nghe nói... có người ăn cay là có thể thăng cấp.

Hóa ra vị này không quản là ăn dược tề, ăn lá cây thì cũng không có tác dụng bằng ăn ớt.

Không biết vì sao, Chu Bách Triết cứ luôn cảm thấy trên người vị Augustine này có đại bí mật không người nào biết.

Chỉ là không biết bí mật kia rốt cuộc là gì.

Chu Bách Triết lại hỏi: "Vậy vừa nãy anh ăn nhiều ớt như vậy rồi, cảm giác thế nào?"

Biểu cảm vẫn luôn lạnh băng trầm tĩnh với hết thảy mọi thứ của Augustine hơi mềm đi, thoạt nhìn tâm nhìn quả thực không tệ: "Trạng thái dị năng nằm ở mức điên phong, đối phó cùng lúc hai con trùng biến dị cấp sáu cũng không khó."

Nhưng này có tác dụng gì?

Một con trùng biến dị cấp bảy kia có thể đối đầu với cả trăm con trùng biến dị cấp sáu.

Này hoàn toàn không phải là cùng cấp bậc.

Chu Bách Triết liền hỏi: "Vậy chừng nào anh mới có thể thăng cấp?"

Cậu nhớ mang máng lúc Augustine mới tới tinh cầu này thì chỉ mới cấp năm mà thôi, kết quả không tới ba tháng đã trở thành dị năng giả cấp sáu.

Như vậy cấp bảy... cũng không xa đi?

Augustine không chút lưu tình nói: "Ớt của em không đủ cay, không có cách nào làm tôi thăng cấp."

Chu Bách Triết trừng mắt, thoáng chốc cảm thấy không vui.

Ai cũng có thể nói cậu đáng sợ, nói dáng dấp cậu vừa lùn vừa nhỏ, thế nhưng tuyệt đối không thể nói cậu không đủ cay.

Bởi vì thân là một cây ớt chỉ thiên, cay chính là kiêu ngạo.

Với lại một cây ớt không cay sao có thể xưng bá chí tôn trong giới ớt được chứ?

Cậu là một người người đàn ông phải trở thành Ớt đại vương.

Chu Bách Triết vỗ vai Augustine, tràn đầy ý chí chiến đấu nói :"Chờ đi, rất nhanh thôi tôi sẽ cho anh cảm nhận cái gì là cay thật sự."

Đến lúc đó, nhất định phải làm anh quỳ xuống đất cay khóc.

Ngày hôm sau Augustine thức dậy từ rất sớm, nhíu mày nhìn tư thế ngủ của cây ớt nhỏ, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Bởi vì nó dùng rễ cây quấn lấy chậu hoa, người không biết nhìn qua nhất định sẽ cho là dây leo.

Đó thật sự là một cây ớt à?

Trầm ngâm hồi lâu, Augustine quyết định gọi cây Ớt đại vương này dậy.

"Tỉnh dậy đi."

Âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên chọc Ớt đại vương nhịn không được xoay người, cành lá xanh mướt hơi ngọ nguậy, lại càng quấn chặt chậu cây hơn.

"Đừng có quấy rầy, đang ngủ mà." Âm thanh ngái ngủ nghe có chút mềm nhũn... ngược lại làm cái cây này thoạt nhìn có chút ngoan ngoãn, không hề phách lối như bình thường.

Augustine búng lá cây, một lần nữa thúc giục: "Dậy đi."

Chu Bách Triết bị búng tới run bắn cả người, không phục bịt tai lại, nhắm mắt lẩm bẩm: "Không dậy đâu, vẫn chưa ngủ đủ."

Với lại dậy sớm như vậy để làm chi chứ, đêm hôm qua cậu ở trong chậu cây trằn trọc trở mình một hồi lâu, vất vả tới hơn nửa đêm mới ngủ, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không mở nổi.

.93. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro