136.137.138.139 end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[136] Ớt phi - Đếm Ngược Thời Gian (2)

*****

Số người lên mạng tinh tế đạt mức khủng nhất từ trước tới nay.

Mọi người thảo luận kịch liệt về chuyện vừa mới phát sinh, về những lời mà trùng cao đẳng đã nói trước khi chết, nó giống như một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng mọi người, làm bọn họ vừa sợ hãi lại bất an.

Mọi người nhất định sẽ chết.

Chỉ nghĩ tới trùng tộc cao đẳng, bọn họ lại không thể kiềm chế nghĩ tới trùng biến dị cấp tám.

Không ai biết trùng tộc cao đẳng lợi hại thế nào.

Lúc người dân đang chấn động bất an thì lại có một tin tức truyền ra, đó chính là vương thượng đã chết, hung thủ chính là con trùng tộc cao đẳng kia.

Điều này lại càng dẫn tới sóng to gió lớn hơn.

Mọi người không nhẫn nại nổi nữa, bắt đầu tập trung ánh mắt về phía người duy nhất có thể khống chế tình thế lúc này.

Augustine cũng biết tình huống trên mạng, anh cùng vài phó tướng cùng Chu Bách Triết bàn bạc một phen, rất nhanh liền phát ra một mệnh lệnh.

Mọi người nhìn thấy mệnh lệnh này đều cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng cuối cùng cũng dần dần bình thường lại.

[Vương thượng tử vong, tạm thời tôi sẽ tiếp nhận vị trí, hiện giờ trùng tộc cao đẳng sắp tới, vì tránh tình trạng có nhiều người chết đi, ba ngày sau tất cả dị năng giả tiến hành đo lường dị năng, nếu đạt tiêu chuẩn sẽ được Chiến Thiên Quân tiếp nhận, những người này sẽ được Ớt đại vương cải tạo, biến đổi thành dị năng giả chân chính.]

Tin tức này làm tất cả mọi người đều hưng phấn, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy một đám thôn dân có sức chiến đấu cực kỳ cường đại.

Bọn họ cũng khao khát được như vậy.

Thật không ngờ ngày này thật sự xuất hiện.

Mọi người nhao nhao đi kiểm tra thân thể, mấy ngày này các trung tâm kiểm tra đo lường người tới người đi tấp nập, bận rộn gần như muốn mệt chết.

Toàn bộ tinh tế có hơn hai trăm triệu người tham gia kiểm tra, thế nhưng chân chính hợp cách thông qua chỉ có mấy triệu người, những người này rốt cuộc tiến vào Chiến Thiên Quân, ngẩng đầu nhìn nguyên soái đứng ở chỗ cao nhất, cảm xúc dâng trào.

Nếu có một ngày, mình có thể cường đại được như nguyên soái thì tốt rồi.

Augustine liếc nhìn đám người đông nghìn ngịt dưới đài, ánh mắt trước sau vẫn trầm tĩnh như một, anh giơ tay, một đám người mang một thùng đựng hàng lên, mọi người nhìn qua, cực kỳ tò mò không biết đó là gì.

"Đây chính là dược tề có thể thay đổi sức mạnh của mọi người, là Ớt đại vương tự tay chế tác, mỗi người có thể nhận một lọ, sau đó dựa theo lời tôi tiến hành thực hiện, hi vọng mọi người có thể thành công tiến hóa." Augustine nói.

Mọi người vểnh tai cẩn thận nhớ kỹ lời Augustine, lúc này mọi người mới hiểu được cái gì gọi là tinh thần lực cùng với vì sao có thể không cần kiếm kích quang cũng có thể phát ra dị năng, điều này lại càng làm bọn họ mong chờ không thôi.

Rất nhanh, từng lọ dược tề xanh biếc được phát xuống, mọi người hít sâu một hơi, ngồi xuống uống cạn rồi nhắm mắt ngưng thần, cẩn thận điều động tinh thần lực, điều khiển chúng nó từ tinh hạch di chuyển khắp thân thể.

Mỗi lần như vậy đều mang tới đau nhức cực kỳ đáng sợ, thế nhưng mọi người đều cố nén thống khổ, để có thể trở nên mạnh mẽ hơn, bọn họ có thể kiên cường cùng ẩn nhẫn hơn bao giờ hết.

Rốt cuộc, kèm theo âm thanh vang dội, rốt cuộc cũng xuất hiện người đầu tiên tiến hóa thành công, hắn cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết, trạng thái bây giờ cùng trước kia không quá giống nhau.

Augustine thỏa mãn gật đầu, phân phó chiến sĩ dẫn người tiến hóa thành công kia đi.

Không biết qua bao lâu, trời dần dần tối đen, trong số mấy triệu người lục tục xuất hiện càng nhiều người tiến hóa thành công, thẳng đến ngày hôm sau, chiến sĩ mang kết quả tới báo cáo cho Augustine.

Hiện giờ số lượng thành công tiến hóa là hơn một triệu người, tỷ lệ thất bại cơ hồ là 10-1.

Thế nhưng kết quả này đã làm tất cả mọi người cực kỳ hài lòng.

"Ớt đại vương đâu?" Augustine ngẩng đầu hỏi.

Sắc mặt chiến sĩ kia có chút kỳ quái, cúi đầu lắp bắp nói: "Ớt đại vương vẫn đang cố gắng chế tác dược tề."

Augustine đứng dậy: "Có việc nhớ báo cáo ngay lập tức."

Đi xuyên qua hành lang, Augustine đi tới một căn phòng thí nghiệm lớn, mở cửa tiến vào liền thấy một đám người đang bận rộn rót chất lỏng xanh biếc vào lọ thủy tinh, chất lỏng này có thể xúc tiến nhân loại thăng cấp dị năng, cực kỳ quan trọng, bọn họ căn bản không dám làm rơi vỡ một tẹo nào.

Những người này thấy Augustine tới lập tức cúi chào, Augustine không chớp mắt đi thẳng tới cúi đường, chỉ thấy ở đó có một cái cây xanh biếc đang ngâm trong nước, trên đầu trùm một cái khăn, tư thế thoải mái bắt chéo chân nhịp nhịp nhâm nhi nước táo ép, nhàn nhã không thôi.

Quan trọng hơn là có một đám người vây ở xung quanh giống như hầu gái thiếp thân an tĩnh tận tâm hầu hạ.

Thấy Augustine tiến tới, Chu Bách Triết sửng sốt vội vàng bật dậy, xấu hổ ho khan vài tiếng: "Sao anh lại tới đây?"

Augustine thờ ơ đảo mắt nhìn đám hầu gái xinh đẹp ở xung quanh, phất tay: "Đổi người có kinh nghiệm tới đây, tốt nhất là già một chút, mấy người này quá trẻ, không có kinh nghiệm."

Cũng không biết vì sao, Chu Bách Triết đột nhiên có cảm giác chột dạ, giống như bị vợ bắt gặp chồng đang gặp gỡ nhân tình vậy.

Nhưng mà còn oan uổng nào hơn, cậu là gay, căn bản không hề có chút rục rịch gì với các cô gái xinh đẹp trẻ trung cả!

Sau khi nhóm hầu gái rời đi, Chu Bách Triết nói: "Sao anh lại tới đây?"

Augustine nói: "Làm sao? Ảnh hưởng tới em à?"

Chu Bách Triết vội vàng lắc đầu, cười xòa: "Không có, còn không phải tôi lo lắng ảnh hưởng tới công việc của anh à?"

Augustine bây giờ có thân phận không giống ngày xưa, mỗi ngày anh phải xử lý rất nhiều sự tình, còn phải nghĩ cách gia tăng thực lực Chiến Thiên Quân, thật sự là bận rộn muốn chết!

Còn cậu thì chẳng có bao nhiêu việc để làm, cùng lắm là tận khả năng tắm nhiều một chút, ngưng tụ tinh hoa của mình vào trong nước tắm, sau đó phân chia cho nhóm chiến sĩ kia, để bọn họ sớm thăng cấp, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Nghĩ như vậy, cậu thật sự là một cây ớt vừa tận tâm lại tận tụy.

Thật là cảm động mà.

Nước tắm liên tục không ngừng hóa thành dược tề được mang ra ngoài, mỗi ngày đều truyền về một ít tin tức, tỷ như ai thành công thăng cấp thành dị năng giả cấp năm, hay là ai đó nhảy vượt cấp từ cấp hai thăng lên cấp bốn.

Mỗi người đều liều mạng thực thi phương pháp mà Augustine truyền thụ, căn bản luyến tiếc từng giây từng phút thời gian, bởi vì như vậy thì trong trận chiến tương lai mới có hi vọng sống sót.

Về phần dị năng giả chưa kích phát được dị năng thì được phát một cây kiếm kích quang kỳ quái, cây kiếm này rất giống loại khoáng thạch quý giá ở trong hoàng cung.

Chính là loại khoáng thạch này không phải rất khó cắt à?

Vì sao bây giờ lại xuất hiện nhiều kiếm kích quang như vậy? Quan trọng hơn là những thanh kiếm kích quang này làm sức chiến đấu của bọn họ gia tăng rất nhiều.

Thẳng đến ngày hôm sau Augustine mới công bố nguồn gốc của những thức này.

Thì ra những thanh kiếm kích quang thạch này đều là do vị Ớt đại vương kia hi sinh năng lượng sáng tạo ra những đài rèn thần kỳ, sau đó do nhóm ớt tiểu đệ rèn thành kiếm cho mọi người.

Thậm chí trong quá trình này đã có không ít ớt tiểu đệ vì tiêu hao năng lượng quá độ mà ngã xuống trên đài, triệt để chết đi.

Thậm chí quá trình này còn được quay chụp lại cho mọi người tận mắt xem.

Khoảnh khắc đó, trong lòng tất cả nhân loại sinh ra chấn động khó có thể diễn tả bằng lời.

Thì ra không chỉ bọn họ cố gắng, vị Ớt đại vương kia cũng đang liều mạng trợ giúp nhân loại.

Lúc này ở trên mạng không biết là ai đăng một đoạn video, trong đó là hình ảnh một cây ớt cố chịu đựng đau nhức bứt toàn bộ lá cây trên người mình hái xuống, loạng choạng muốn ngã nhào xuống đất, nó mang lá cây của mình chia cho nhân loại, mục đích vì muốn nhân loại cường đại hơn.

Sau một lúc, cái cây kia đứng lên, tiếp tục dùng năng lượng sinh trưởng ra lá cây, sau đó lại tiếp tục ngắt xuống chia cho nhân loại, nỗi đau khổ này cứ thế không ngừng tuần hoàn, rõ ràng không có âm thanh nhưng lại làm mọi người cảm thấy thực đau xót, cảm giác chấn động khó diễn tả bằng lời này đập thẳng vào mặt.

Không ngờ Ớt đại vương lại vĩ đại như vậy.

Nếu vậy, bọn họ không thể cứ nhận không sự giúp đỡ của Ớt đại vương như vậy.

Vì thế mọi người nhao nhao chờ lệnh, hi vọng có thể ra chiến trường thu thập tinh hạch, toàn bộ đều giao cho Ớt đại vương hấp thu.

Mỗi ngày Chu Bách Triết đều nhìn thấy điểm tích phân của mình mất đi như nước chảy, thế nhưng còn chưa kịp tiếc thì một mớ tinh hạch mới đã được đưa tới, cung cấp cho cậu hấp thu, điều này làm cảm giác đau lòng lập tức khôi phục thành vui sướng.

Có lần Chu Bách Triết thầm hỏi Augustine số tinh hạch kia từ đâu mà có.

Cuối cùng Augustine nói cho cậu biết, số tinh hạch đó là nhân loại liều mạng giết trùng biến dị có được.

Chu Bách Triết nghe vậy liền cảm thấy bồi hồi xúc động.

Hóa ra cậu đối xử tốt với bọn họ, vẫn có thể đạt được hồi báo.

Điều này làm cậu cảm thấy rất vui.

Mỗi ngày qua đi, rốt cuộc có một ngày ở trên bầu trời đột nhiên xuất hiện lỗ đen thật lớn, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng nứt toạt ra, từ bên trong xuất hiện rất nhiều trùng biến dị chi chít, chúng nó đều có cấp bậc từ cấp sáu trở lên.

"Trùng tộc cao đẳng xuất hiện!"

Tất cả nhân loại đều ý thức được chuyện này.

Cũng may hơn một tháng nay, dưới sự trợ giúp của Chu Bách Triết, bọn họ đã đạt tới thực lực cấp sáu.

Hơn nữa bọn họ vẫn luôn tôi luyện dị năng của mình trên chiến trường, mặc dù lúc này nhìn thấy trùng tộc cao đẳng cũng không hề lộ ra chút sợ hãi.

Chu Bách Triết nuốt nước miếng, vội vàng từ trong lá cây moi ra viên tinh hạch cấp tám, một tháng nay cậu căn bản không nỡ hấp thu, hiện giờ xem ra phải hấp thu sạch sẽ rồi.

Nghĩ liền làm, Chu Bách Triết lập tức hấp thu.

Chỉ nghe thấy oong một tiếng, Chu Bách Triết phảng phất cảm thấy mình hình như đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cậu rõ ràng ý thức được mình thế mà lại thành công thăng lên cấp chín.

Cũng không biết trùng tộc cao đẳng rốt cuộc có bao nhiêu cấp bậc, cậu có thể đánh lại đối phương hay không.

Càng nghĩ càng sốt ruột, Chu Bách Triết chỉ có thể áp chế lo lắng, nhanh chóng đi ra ngoài tìm Augustine, bây giờ không phải lúc nói chuyện, Augustine tựa hồ cảm nhận được gì đó, anh liếc nhìn Chu Bách Triết, cực kỳ khẳng định nói: "Em thăng cấp à?"

Chu Bách Triết gật đầu, lại nhanh chóng sinh trưởng một nhóm bom ớt giao cho Augustine, căn dặn: "Lần này chỉ sợ phải ác chiến một phen, anh cầm số ớt này đi."

Augustine cũng không khách khí lập tức nhận lấy: "Đi thôi."

Mọi người đi ra ngoài, trên bầu trời ngày càng nhiều trùng biến dị từ trùng động chui ra ngoài, mỗi con đều to cỡ ba bốn mét, so với nhân loại chỉ cao tầm một mét chín thì hệt như người lớn với trẻ con.

Thế nhưng không hề có ai sợ hãi.

Bọn họ biết, một khi mình thối lui thì tinh cầu này, hoặc là thế giới này sẽ tiêu tùng.

Nhân loại sẽ diệt vong, trở thành thức ăn trên bàn tiệc của đám trùng biến dị kia.

Đối với nhân loại mà nói, đó là sự vũ nhục lớn nhất.

Hoặc là chết! Hoặc là chiến đấu!

Chỉ có hai lựa chọn này mà thôi!

Rất nhanh mọi người bắt đầu tiến hành công kích, hi vọng đánh vỡ trùng động để giảm thiểu số lượng trùng biến dị tiến vào, thế nhưng không biết vì sao trùng động này rất khác với những trùng động bọn họ từng gặp.

Không quản bọn họ dùng phương pháp gì cũng không thể phá vỡ.

Rất nhanh, ngày càng nhiều trùng biến dị tiến vào, nhân loại nhận được lệnh của Augustine, bắt đầu điên cuồng công kích!

Trận chiến khai hỏa, huyết tinh tràn ngập, khắp nơi đều là tiếng gào thét của của trùng biến dị, là quang mang của dị năng, là tiếng nổ mạnh từ công kích của trùng biến dị.

Hết thảy giống như địa ngục nhân gian, tàn khốc đến mức làm người ta sợ hãi.

Thế nhưng nhân loại đã sớm quen với cảnh tượng này, bao gồm cả Chu Bách Triết.

Đúng lúc này một cổ uy áp ùn ùn ập tới, trùng động từng bước mở rộng, bên trong lộ ra chiếc răng nanh to lớn, trong phút chốc mọi người ngây dại, có thể nói bọn họ chưa từng thấy con trùng biến dị nào lớn như vậy, chỉ liếc mắt nhìn nó đã không còn dũng khí chiến đấu.

Chu Bách Triết thấy vậy, căn bản không cần Augustine nói gì đã lập tức đã tiêu rất nhiều tích phân biến chính mình từ tiểu khả ái mười cm nháy mắt biến thành cây ớt khổng lồ cao gần ba mươi mét.

Chu Bách Triết không đợi ở đây mà lập tức tiến tới túm lấy răng nanh của trùng biến dị, sau đó nhét nó vào trong trùng động, không cho nó tiếp tục chui ra.

Thế nhưng sức mạnh của nó thật sự quá cường đại, cho dù Chu Bách Triết cắn răng liều mạng cũng khó lòng ngăn cản.

Nếu không thể nhét nó quay ngược trở lại thì thừa cơ hội này giết chết nó.

Chu Bách Triết linh cơ chợt lóe, lập tức sinh trưởng ra một quả bom ớt thật lớn rồi nhét vào trong trùng động, tiếp đó vội vàng lui về sau vài bước, nín thở chờ đợi.

Rất nhanh, một tiếng nổ vang lên, trùng biến dị tựa hồ chịu đựng thống khổ rất lớn, nó từ trong trùng động triệt để bò ra ngoài, giờ phút này mọi người mới nhìn thấy rõ dáng dấp trùng biến dị, bên hông nó có rất nhiều chân.

Thì ra trùng tộc cao đẳng là quái vật như vậy!

[end 136]

[137] Ớt phi - Toàn Văn Hoàn

*****

Trùng tộc cao đẳng có dáng vẻ như con nhện, chỉ là thân nhện nhưng lại có mặt người, gương mặt đó rất đẹp, cực kỳ diễm lệ, thế nhưng biểu cảm lại rất dữ tợn làm người ta sợ run.

"Tất cả bọn mi đều phải chết!" Trùng tộc cao đẳng tức giận gầm to, hiển nhiên bị quả bom ớt vừa nãy nổ chật vật.

Tâm Chu Bách Triết trầm xuống, không ngờ bom ớt mà cậu vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thế mà lại không hề gây ra chút thương tổn nào trên người con trùng này.

Augustine âm trầm ngưng tụ ra dị năng rồi phóng thẳng tới đầm vào mặt trùng cao đẳng, thân mình to lớn của trùng cao đẳng lúc này lại biến thành khuyết điểm, hành động sẽ kém linh hoạt, đối mặt với đòn công kích này, nó nhe răng cười, không hề né tránh.

"Hết hy vọng đi đám nhân loại cấp thấp kia, bọn mi không có khả năng tổn thương ta đâu."

Vừa dứt lời, năng lượng khổng lồ đã đập thẳng vào mặt nó, tóe ra máu tươi, trùng tộc cao đẳng tựa hồ không dám tin, nó vươn xúc giác chạm vào mặt mình, nhìn thấy vệt máu dính trên đó thì phẫn nộ hét ầm lên.

"Không thể tha thứ, bọn mi dám hủy gương mặt xinh đẹp như hoa của ta!"

Trùng tộc cao đẳng tức giận bùng phát sát khí cực kỳ đáng sợ, nháy mắt có không ít dị năng giả bị nó giết chết, ánh mắt âm độc của nó nhìn chằm chằm Augustine, nhanh chóng tiến công.

Cũng may Augustine hiện giờ đã là cấp tám, mặc dù có chút khó thi thố với trùng biến dị cấp bậc quá cao nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa hề bị thương, ngược lại thỉnh thoảng có thể đánh lén một chút, gây ra chút vết thương cho chúng.

Rất nhanh trùng tộc cao đẳng đã máu me đầy mình, mặc dù sức chiến đấu của nó vẫn không suy giảm nhưng cơn giận thì ngày càng cường đại hơn, Chu Bách Triết thấy vậy thì cố chịu đựng cảm giác rợn gai ốc nhào tới, lợi dụng cành lá của mình quấn chặt răng nanh cùng xúc giác, không để nó tổn thương Augustine.

Lúc này nhân loại vẫn đang cùng trùng triều biến dị cấp sáu chiến đấu.

Âm thanh chiến đấu vang vọng khắp tinh cầu tĩnh mịch này làm nó trông như địa ngục.

Sức chiến đấu của trùng tộc cao đẳng mạnh dị thường, ngay cả Chu Bách Triết cùng Augustine dốc toàn lực cũng khó lòng giết chết, chỉ có thể không ngừng tạo ra những vết thương lớn nhỏ trên người nó.

Càng đáng sợ hơn là dị năng của Augustine lại một lần nữa dùng hết, mỗi lần công kích của anh đều có uy lực rất đáng sợ, vì thế tốc độ tiêu hao cũng rất lớn, anh ăn một quả bom ớt rồi tiếp tục chiến đấu.

Cũng không biết đánh bao lâu, tựa hồ trời đất cũng biến sắc, máu chảy thành sông, ngay cả bùn đất cũng sền sệt vì lẫn với máu, hóa thành bùn nhão, nước cứ như tạo thành từ máu.

Mùi máu tanh nồng đậm lan tràn, những nơi mắt có thể nhìn tới đều là một mảnh máu đỏ, cứ như ngoại trừ màu máu thì không còn màu sắc gì khác.

Tiếng gió không biết từ khi nào đã ngừng lại, mùi máu vốn tanh nồng lại càng nồng đậm hơn, tựa vào hít vào một ngụm không khí cũng lẫn theo mùi của máu, nó làm người ta muốn nôn mửa, thế nhưng tinh thần của mọi người đều đang ở trạng thái căng thẳng, muốn nôn cũng không được, ngược lại lại càng tỉnh táo hơn, càng điên cuồng hơn, càng lạnh lùng hơn.

Giết!

Giết chết đám trùng biến dị dám phá hủy quê nhà nhân loại.

Tín niệm này tràn ngập trong lòng mọi người, cực kỳ kiên định.

Chu Bách Triết tựa hồ bị bầu không khí này lây nhiễm, tinh thần lực vốn cạn kiệt lại đột nhiên dồi dào hơn bao giờ hết.

Trùng cao đẳng tựa hồ đã chơi chán, cười gằn nói: "Chơi đủ rồi, bây giờ ta sẽ tiễn bọn mi xuống địa ngục!"

Dứt lời, nó rốt cuộc không giấu thực lực nữa mà chân chính bộc lộ sức mạnh của mình, Chu Bách Triết biến sắc, cậu rõ ràng cảm giác được trùng tộc cao đẳng này đã đạt tới cấp mười!

Augustine bây giờ chỉ mới cấp tám mà thôi, làm sao có thể chống lại!

Chu Bách Triết cắn răng liều mạng tấn công trùng cao đẳng, trùng cao đẳng ăn đau, nó cúi đầu nhìn cái cây cắm xuyên vào phần bụng mình, phẫn nộ.

Chết tiệt!

Nó muốn giết chết cái cây này!

Chu Bách Triết cảm nhận được không tốt, cậu lập tức quay người nhưng vẫn không kịp, bị răng nanh của trùng cao đẳng cắn phập một phát, cành lá rậm rạp nháy mắt bị cắn đứt hơn phân nửa.

Trùng tộc cao đẳng vốn muốn phun ra nhưng bên trong cành lá tỏa ra vị ngọt rất hấp dẫn, nó nhai nhai vài cái rồi nuốt vào bụng, ánh mắt nó lóe lên tia thèm thuồng!

Mớ cành lá kia thế mà lại làm thương thế của nó hồi phục hơn phân nửa.

Ý thức được điểm này, nó bắt đầu điên cuồng cắn xé cành lá, Chu Bách Triết kêu rên thảm thiết, cũng không biết vì sao, trước mặt con trùng tộc cao đẳng này, cậu giống như gặp phải thiên địch, không có cách nào giãy giụa.

"Ớt đại vương!"

Tất cả nhân loại kinh hô, ánh mắt phẫn nộ!

Trùng tộc cao đẳng chết tiệt!

Con ngươi Augustine co rút, thế giới trong mắt tựa hồ biến thành đoạn phim quay chậm, anh thấy rõ ràng trùng tộc cao đẳng đang cắn xé cây ớt kia, mặt mũi cây ớt nhỏ vặn vẹo, có thể nhìn ra nó đau đớn thế nào.

Phút chốc đó, một âm thanh giống như từ nơi xa vọng tới bên tai Augustine, mang theo hương vị trương dương quen thuộc.

"Augustine, anh mau chạy đi------"

Hình ảnh quay chậm thoáng chốc quay trở lại tốc độ vốn có, Augustine xông tới, lúc này trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý niệm, chính là tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì tổn thương cây ớt nhỏ mà anh vẫn luôn thương tiếc.

Ai cũng không được.

Giờ phút này, Augustine cảm giác mình tràn đầy sức mạnh, anh ngưng tụ thành một kích mạnh nhất điên cuồng đánh tới, nháy mắt vạn vật như dừng lại, không tới vài giây, trùng cao đẳng quay đầu qua, mang theo ý cười nhạo nói: "Mi quá yếu!"

Augustine nhìn chằm chằm nơi mình vừa công kích, chỉ thấy nơi đó có một vết trầy mờ nhạt.

Một kích toàn lực thế mà lại không thể tổn thương được nó.

Trận chiến tựa hồ dần dần nghiêng về phía trùng tộc, nhân loại ngày càng ít, đám trùng hưng phấn không thôi, tựa hồ cảm thụ buổi tiệc cuồng hoan.

Mà nhân loại thì tràn đầy tuyệt vọng.

Trùng tộc cao đẳng tựa hồ muốn sớm giải quyết Augustine, nó ngưng tụ ra một kích mạnh nhất rồi phóng tới, chỉ trong một sát na, thiên địa vạn vật giống như biến thành màu đen, hơi thở đáng sợ lan tràn.

Không ai có thể phản kháng được đòn tấn công mạnh nhất của trùng cao đẳng, bao gồm cả Augustine!

Ánh mắt Chu Bách Triết đỏ ửng, liều mạng cắn răng dùng tất cả tích phân của mình mua đòn công kích mạnh nhất, cậu liều mạng ném tới, đòn công kích này giống như có thể tự động truy tung, nó chui vào trong thân thể trùng cao đẳng, sau đó phình to lên như quả bóng cao su rồi thu nhỏ lại, cuối cùng ầm một tiếng nổ tung, vô số thịt nát văng tung tóe.

Mọi người nhịn không được nôn khan, thế nhưng biểu cảm cực kỳ hưng phấn, trùng cao đẳng rốt cuộc cũng bị giết chết.

Đám trùng cấp sáu còn lại giống như không có chủ kiến bắt đầu chạy loạn, không còn dục vọng chiến đấu.

Chẳng lẽ.... rốt cuộc cũng chiến thắn sao?

Chu Bách Triết lảo đảo, lúc này cậu đã thương tích đầy mình nhưng vẫn chạy tới, sau đó cẩn thận ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát Augustine, xác nhận đối phương không có chuyện gì, giọng nói của cậu rất khẽ, cứ như một cơn gió cũng có thể thổi bay.

"May mắn anh không có việc gì."

Augustine ngẩn ra, nhịn không được mím môi, ánh mắt lại càng mềm mại hơn, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm ngũ quan cực kỳ đáng yêu kia: "Cây ớt nhỏ..."

Thế nhưng còn chưa nói xong, từ trong trùng triều đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen lao thẳng về phía Chu Bách Triết, con ngươi Augustine co rút, tinh thần lực của anh hoàn toàn không xác định được thứ kia, chứng tỏ thực lực của nó mạnh hơn anh.

Augustine lập tức xông tới đánh nhau với nó.

Biến cố này nháy mắt làm tất cả mọi người kinh ngạc không kịp phản ứng, lúc lấy lại tinh thần thì nhịn không được khiếp sợ.

Bóng đen kia rõ ràng là trùng biến dị, có thân nhện có mặt người, rõ ràng giống hệt trùng tộc cao đẳng vừa nãy, chỉ khác kích cỡ mà thôi.

Tại sao lại xuất hiện thêm một con?

Trùng biến dị cười lạnh: "Bọn mi vừa giết phân thân của ta, còn bây giờ, tất cả các mi sẽ trở thành thức ăn trên bàn tiệc của ta!"

Lời nói của nó làm mọi người hít một hơi khí lạnh.

Con trùng biến dị kia mạnh mẽ đến vậy, thật không ngờ thế mà lại chỉ là phân thân mà thôi.

Tâm tình giống như từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sắc mặt mọi người trắng bệch.

Augustine liều mạng chống đỡ công kích của trùng cao đẳng, thế nhưng trong nháy mắt đả bị thương, Chu Bách Triết muốn giúp đỡ nhưng tích phân lúc này đã cạn, cậu lấy cái gì để chiến đấu?

Đột nhiên, Chu Bách Triết nhớ tới gì đó, cậu tìm tới nơi phân thân của trùng tộc cao đẳng đã chết trước đó tìm kiếm, cuối cùng trong một đống thịt nát tìm được một viên tinh hạch cấp chín.

Chu Bách Triết kềm chế tởm lợm hấp thu sạch sẽ, hệ thống lại gia tăng lên mấy triệu điểm tích phân.

Chu Bách Triết liền hướng về phía Augustine nói: "Mau tránh ra."

Augustine nhịn không được cười khổ, anh muốn tránh nhưng trùng cao đẳng cố tình công kích làm anh rất khó thoát thân, hiện giờ anh phải dốc toàn lực cảnh giác mới không bị nó giết chết.

Ý thức được điểm này, Chu Bách Triết thu nhỏ mình lại còn một mét tám, sau đó tiến tới hỗ trợ, một người một cây phối hợp cực kỳ ăn ý, cuối cùng cũng tạo thành vết thương nhẹ trên người trùng cao đẳng.

Trùng cao đẳng lau máu: "Bọn mi là nhân loại đầu tiên có thể tổn thương ta, giỏi lắm..."

Nó nổi giận ngưng tụ ra năng lượng đáng sợ, tựa hồ muốn hủy diệt cả thiên địa.

Khoảnh khắc đó, biểu cảm hoảng sợ của nhân loại tựa hồ bị đóng băng lại!

Ngay cả nhân loại đang quan sát tình hình cuộc chiến cũng nhói lòng.

Bọn họ chỉ hận không thể lao ra chiến trường, thế nhưng thực lực của bọn họ quá yếu, nếu ra ngoài đó chỉ có thể trở thành con chốt thí mạng, căn bản không giúp ích được gì.

Ầm một tiếng, đầu óc Chu Bách Triết trống rỗng.

Thế giới trước mắt giống như biến thành màu trắng xóa.

Đến khi thế giới một lần nữa khôi phục màu đỏ như máu, tròng mắt Chu Bách Triết khẽ động, run rẩy cành lá, không thể nào tin vào một màn trước mắt.

Nhân loại còn sống sót sau trận nổ khủng khiếp đó run rẩy đứng dậy, tiếng gào tuyệt vọng vang vọng.

Mới vừa nãy, năng lượng mà trùng tộc cao đẳng bộc phát đủ để toàn bộ nhân loại trên tinh cầu này chết đi, thế nhưng để bảo vệ Chu Bách Triết, Augustine không hề nghĩ ngợi trực tiếp xông qua, dùng toàn bộ năng lượng của mình ngăn chặn đòn công kích này.

Thật tốt------

Trùng tộc cao đẳng chết.

Augustine vô lực ngã xuống, anh có thể cảm giác được toàn bộ tinh thần lực của mình vỡ vụn.

Có thể người khác sẽ cho rằng anh vì bảo vệ tinh cầu này mà chọn hi sinh chính mình.

Kỳ thực....

Anh chỉ không muốn nhìn thấy cây ớt nhỏ kia, chết đi.

Chu Bách Triết đứng chết trân tại chỗ, thật lâu sau mới hoảng hốt tiến tới.

"Áo, Augustine....." Chu Bách Triết quỳ xuống đỡ Augustine dậy, lá cây run rẩy không dám chạm vào anh.

Dáng dấp của Augustine lúc này rất thê thảm, hơi thở mong manh như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, con ngươi vẫn luôn trầm tĩnh của anh lúc này đang nhìn chằm chằm Chu Bách Triết, giống như muốn in sâu hình ảnh của cậu vào đầu.

"Anh không thể chết được...." Chu Bách Triết run rẩy khóc.

Trái tim như bị bóp nghẹt, không thể nào thở nổi, bi thương tuyệt vọng lan tràn trong lòng làm tất cả niềm tin của cậu cũng trôi theo sinh mệnh của Augustine.

Ánh mắt Augustine trở nên tan rã nhưng vẫn nỗ lực muốn nhớ kỹ dáng dấp của Chu Bách Triết, anh ho khan vài tiếng, hộc ra vài ngụm máu tươi.

Chu Bách Triết run lên, lau vệt máu bên môi anh, tựa hồ làm vậy thì Augustine sẽ khỏe lại, chính là Augustine sẽ chết, bởi vì.... trái tim của anh đã vỡ nát, cho dù có dùng cánh thiên sứ cũng khó mà cứu được!

Không, nhất định có cách.

Chu Bách Triết liều mạng tìm kiếm trong thương thành, muốn tìm đạo cụ cứu chữa cho Augustine, rốt cuộc cũng tìm được một đạo cụ tương ứng, thế nhưng khi nhìn thấy con số cần có thì tâm nguội lạnh.

Thế mà lại cần hơn một tỷ tích phân.

Cậu làm sao có thể đổi được.

Chính là Augustine đã sắp chết rồi....

Cậu không thể nhìn thấy nhân loại này mãi mãi đứng ở nơi đó, kiên định bảo vệ cậu.

Nhân loại này, đã sắp rời xa cậu.

Cậu vẫn chưa nói tên mình với Augustine.

Cậu cũng chưa nói, mình kỳ thực không phải cây ớt mà là một con người.

Cậu---- vẫn chưa nói với Augustine, kỳ thực cậu cũng.... thích anh.

Hết thảy đều chưa kịp nói, Augustine sao có thể chết chứ?

Tuyệt đối không thể.

Biểu cảm trùng cao đẳng chấn động, giống như không thể tin được, một kẻ có thực lực mạnh mẽ như nó thế mà lại lại chết trong tay một nhân loại.

Trùng cao đẳng vẫn còn chút hơi thở, nó không ngừng nỉ non lẩm bẩm, không ngừng lặp đi lặp lại từ không có khả năng.

Đúng lúc này, trùng tộc cao đẳng cảm giác trước mắt tối đi, nó gian nan chuyển động tròng mắt, nó nhìn thấy cái cây kia đang giơ cao một tảng đá lớn, hung hăng nện xuống.

------không.

Sau cùng trong nháy mắt, trùng tộc cao đẳng rốt cuộc chìm vào vùng tăm tối.

Trùng triều cũng nhanh chóng tản ra.

Chu Bách Triết òa khóc, cậu liều mạng moi đầu trùng cao đẳng vừa chết, mặc dù lá cây bị huyết dịch của trùng cao đẳng ăn mòn cậu cũng không quan tâm, sau khi đào được tinh hạch, cậu liều mạng hấp thu rồi đổi đạo cụ kia.

[Xin lỗi, tích phân của bạn không đủ.]

Trong đầu vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Chu Bách triết tức giận đấm vào không khí, hệt như một đứa bé bất lực òa khóc.

Tay Augustine run run, chậm rãi chạm vào chiếc lá của Chu Bách Triết: "Thôi bỏ đi."

Chu Bách Triết run lên, ánh mắt vốn điên cuồng khôi phục bình tĩnh, cậu cúi đầu, dùng ánh mắt đặc biệt quyến luyến nhìn Augustine, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không chết, chờ tôi, tôi sẽ có cách cứu anh."

Ánh mắt Augustine vẫn thâm trầm không thấy đáy, chỉ là lúc này nó tràn ngập bi thương cùng không nỡ.

Mũi Chu Bách Triết chua xót, nước mắt cũng trào ra, nghẹn ngào nói: "Anh không thể chết được, tôi còn rất nhiều, rất nhiều lời chưa nói với anh."

Augustine chậm rãi ngẩng đầu lau đi nước mắt của Chu Bách Triết, hiếm thấy mỉm cười nói: "Lần đầu tiên thấy em thương tâm như vậy, cũng là lúc tôi phải chết...."

Chu Bách Triết liều mạng lắc đầu: "Tôi sẽ không để anh chết, tuyệt đối không."

Nhìn Chu Bách Triết như vậy, Augustine sao lại không hiểu, thế nhưng cây ớt nhỏ có lợi hại thế nào cũng không thể làm người ta khởi tử hồi sinh được.

Trước kia có thể trị liệu cho những người kia bởi vì bọn họ còn có thể cứu được, mà anh... trái tim đã vỡ nát, căn bản không có cách cứu chữa.

Nhìn cây ớt nhỏ, Augustine nhẹ nhàng nói: "Có đôi khi, thật muốn nhìn thấy em... biến thành dáng vẻ nhân loại."

Chu Bách Triết run bần bật, cũng càng khóc thương tâm hơn.

Augustine chậm rãi cầm lấy lá cây của Chu Bách Triết: "Tôi rất khó chịu vì sau này không thể bảo vệ em được nữa, em, em.... nhất định phải sống khỏe mạnh."

Chu Bách Triết chợt lắc đầu, òa khóc: "Tôi sẽ không, anh làm sao có thể bỏ lại một mình tôi ở đây."

Mọi người dần dần tụ tập tới, biểu cảm không đành lòng.

Cũng vào giờ phút này, bọn họ mới ý thức được hóa ra nguyên soái cùng Ớt đại vương có quan hệ như vậy, cũng không biết vì sao, nhìn cảnh sinh ly tử biệt của hai người, trong lòng bọn họ cũng tràn đầy bi thương.

Bàn tay nắm lấy chiếc lá của Chu Bách Triết đột nhiên mất đi sức lực, rũ xuống.

Chu Bách Triết ngừng thở, vành mắt trào nước mắt không ngừng, cậu muốn cố nhịn nhưng vẫn có nước mắt chảy xuống.

"Áo, Augustine..... đừng bỏ tôi lại."

Chu Bách Triết liều mạng lay Augustine nhưng làm thế nào cũng không lay tỉnh được.

"Đừng ngủ mà.... cầu xin anh."

Chu Bách Triết cảm giác tim mình cũng chết đi theo dòng nước mắt, nguyện vọng trở về địa cầu giờ phút này trở nên thật buồn cười.

Augustine chết rồi, cậu trở về địa cầu có ích lợi gì chứ?

Không có bất kỳ người nào cưng chiều cậu như anh cả.

Quan trọng nhất là.... cậu vẫn chưa nói cho Augustine biết.... cậu nguyện ý ở bên anh.

Thế nhưng bây giờ, đáp án này, không thể nào nói ra được.

Đúng lúc này, trùng động trên bầu trời một lần nữa mở to, một cái chân trùng so với trùng cao đẳng trước đó lại càng to lớn hơn, kèm theo đó là hơi thở hủy diệt ùn ùn ập tới.

Nhân loại một lần nữa hoàng sợ.

Trùng cao đẳng đã chết trước chết đó, cứ ngỡ nó là cường giả mạnh mẽ nhất, nếu trùng cao đẳng càng mạnh mẽ hơn xuất hiện, bọn họ phải làm sao đây?

Chu Bách Triết chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái chân trùng kia, trong lòng tràn đầy căm hận.

Nếu không phải vì lũ trùng này, Augustine sao lại chết chứ?

Sao lại chết.....

Chu Bách Triết chợt ngẩng đầu, phẫn nộ quát ầm lên.

Tất cả lũ trùng kia, chết hết đi!

"Hệ thống, mi ra đây!"

Tựa hồ ý thức được tâm tình ký chủ không ổn định, âm thanh điện tử đã biến mất rất lâu rốt cuộc vang lên.

[Ting, kiểm tra được tâm tình ký chủ không ổn định, xin hãy bình tĩnh lại.]

Chu Bách Triết nhìn chằm chằm cái chân trùng đang vươn ra, lạnh lùng nói trong đầu: "Có cách nào để ta cứu được Augustine hay không? Cho dù... phải trả bất cứ cái giá nào."

Hệ thống trầm mặc nửa ngày.

[Ting! Người ngài muốn cứu cũng chính là trung tâm vận chuyển của thế giới này, ngài không đủ điểm tích phân để làm được điều đó.]

Chu Bách Triết quát: "Ta không quan tâm, cho dù chết ta cũng muốn cứu anh ấy, ta muốn giết lũ trùng biến dị này."

[Ting! Nếu ngài kiên trì như vậy, như vậy ngài cần phải mang sinh mệnh của mình ra đánh đổi nguồn sức mạnh mạnh nhất, thời khắc đó không có gì ngài không thể làm được, nhưng chỉ giới hạn trong vòng mười phút, xin hỏi ngài có nguyện ý hay không?]

Chu Bách Triết không chút chậm trễ nói: "Ta nguyện ý!"

Vừa dứt lời, trùng biến dị trong trùng động rốt cuộc cũng tiến qua, nhân loại cũng ý thức được, thế giới này thật sự sắp diệt vong.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc này, tựa hồ có thứ gì đó lóe sáng.

Trước vô số ống kính camera, bọn họ nhìn thấy rõ ràng----- Ớt đại vương đang lóe sáng hồng quang.

Xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt mọi người mê man.

Đến khi hồng quang biến mất, xuất hiện trước mặt mọi người không còn là cây ớt xanh biếc nữa, mà là----- một người người đàn ông mặc quần áo đỏ tươi như máu.

Mái tóc đen dài chập chờn trong làn gió, áo bào đỏ tươi càng tôn lên gương mặt yêu diễm có chút tái nhợt, con ngươi tựa hồ tỏa ra mị hoặc có thể mê đảo hết thảy thế gian.

Đó là?

Cùng lúc với chấn động vì gương mặt đẹp mê hồn kia, mọi người lại nhịn không được nghi hoặc.

Người người đàn ông kia ngồi xuống dịu dàng nhìn Augustine, môi mỏng khẽ hé mở: "Có tôi ở đây, anh sẽ không chết đâu."

Nói xong, cậu khẽ cong môi mỉm cười, thu lại bi thương trong mắt.

Sau đó cậu đứng dậy, trong sự rung động của mọi người nhanh chóng bay lên, mái tóc dài màu đen cùng áo bào màu đỏ giống như dung hợp vào cùng một chỗ tạo thành hình ảnh cực kỳ xinh đẹp, cũng là ký ức vĩnh viễn không thể nào phai nhòa trong lòng tất cả nhân loại.

Người người đàn ông kia tựa hồ có sức mạnh thần kỳ, thân thể nhỏ bé hơn trùng biến dị rất nhiều lần nhưng lại có một nguồn sức mạnh khổng lồ, người nọ nâng tay lên, chậm rãi siết nắm tay lại.

Mà trùng biến dị giống như bị một bàn tay vô hình thật lớn chậm rãi chèn ép, đầu nó dần dần biến hình rồi ầm một tiếng nổ tung!

Một con trùng cao đẳng có thể hủy diệt thế giới loài người cứ vậy uất nghẹn chết đi.

Toàn bộ quá trình chỉ có mười giây, nó mang tới chấn động kịch liệt cho nhân loại.

Người người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn chằm chằm trùng động, tự lẩm bẩm: "Trùng động này cần phải biến mất."

Vừa dứt lời, trùng động thật sự chậm rãi khép lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông ngắm nhìn xung quanh, một lần nữa nói: "Nếu anh ấy biết ta cứu sống mọi người, nhất định sẽ rất vui vẻ."

Vừa nói vừa cúi đầu: "Đáng tiếc, ta lại không cứu được chính mình."

Những lời này rõ ràng truyền vào camera, làm người xem không khỏi nghi hoặc.

Người đàn ông đột nhiên nhắm mắt, lông mi khẽ run, nỉ non nói: "Đều sống lại."

Dần dần thân thể người đàn ông hóa thành vô số điểm sáng rải ra khắp đại địa, những thi thể nhân loại vốn đã chết đi dần dần hồi phục rồi hóa thành hình người, chậm rãi mở mắt, vẻ mặt mê man, tựa hồ không rõ vì sao mình vốn đã chết rồi mà bây giờ lại sống lại.

Rốt cuộc, tất cả nhân loại đều sống lại.

Mà người kia cũng khẽ run ngón tay, chậm rãi mở mắt, trong ánh nhìn mông lung, Augustine nhìn thấy một người người đàn ông mặc đồ đỏ đang mỉm cười với mình, vẻ mặt cực kỳ bi thương.

Augustine nghe thấy rất rõ, người đó đột nhiên nói: "Augustine, đây là dáng vẻ của tôi khi biến thành nhân loại, anh thích không?"

Khoảnh khắc đó Augustine run lên, còn chưa kịp nói chuyện thì người người đàn ông đó đã tan biến theo làn gió.

Chỉ để lại một lời nỉ non.

"Tôi nguyện ý...."

Augustine cảm thấy tim mình bị bóp nghẹt, anh liều mạng cố bắt lấy những điểm sáng đang tản ra, thế nhưng không có cách nào làm được, nó.... là cái gì?

Tới tận bây giờ.... anh cũng không biết cây ớt nhỏ kia tên là gì...

Augustine run run siết nắm tay, con ngươi trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trào ra một giọt lệ.

Đúng lúc này, một chiếc lá cây như ẩn như hiện nằm trong đống thịt nát.

Augustine run lên bần bật liều mạng đào nó ra, hai tay run run nâng đoạn cành lá ôm vào lòng, luyến tiếc buông ra.

Giờ phút này, nhân loại rốt cuộc cũng chiến thắng trùng biến dị.

Mối nguy trùng tộc cao đẳng rốt cuộc cũng được giải quyết, chỉ là hết thảy do vị tổ tiên gọi là Ớt đại vương dùng sinh mạng của mình để đánh đổi, cứu vớt thế giới.

[Toàn Văn Hoàn]

[138] Ớt phi - Phiên Ngoại Ngọt HE

*****

Mười năm sau.

Trong một lớp học, một vị thầy giáo đang dùng quanh não phát video, giọng điệu nặng trĩu: "Trong lần nguy cơ mười năm trước, nếu không phải có Ớt đại vương dùng mạng sống để đánh đổi cứu vớt toàn thế giới, cứu sống hết thảy nhân loại đã chết, bao gồm cả vương thượng Augustine vĩ đại mà chúng ta kính yêu nhất, e rằng chúng ta đã không có ngày hôm nay, cũng sẽ không còn sống như bây giờ."

Một đứa bé đột nhiên giơ tay hỏi: "Thấy ơi, vậy Ớt đại vương đâu rồi?"

Thấy giáo mỉm cười: "Ngài ấy, chỉ để lại một đoạn cành lá, nó được Augustine vương thượng trồng ở nơi có phong cảnh đẹp nhất, mọi người vẫn luôn mang tinh hạch mà mình có được khi giết trùng biến dị tới chôn ở nơi đó, hi vọng rằng Ớt đại vương sẽ sống lại."

Bởi vì chuyện đó, Augustine vương thượng đã lấy ngày đó làm kỷ niệm, hiện giờ đã sắp qua năm mới, tính ra cũng đã mười năm trôi qua rồi.

Dưới sự dẫn dắt của Augustine vương thượng, nền văn minh tinh tế cũng ngày càng phát triển, thế nhưng các nhà khoa học gia vẫn không có cách nào làm Ớt đại vương một lần nữa đâm chồi sinh trưởng.

Tất cả nhân loại đều nhịn không được thở dài.

Đoạn video cuộc chiến mà Ớt đại vương hi sinh đã được chế tác thành phim phóng sự để tất cả nhân loại ghi nhớ vị anh hùng đã hi sinh cho thế giới này.

Để tưởng nhớ Ớt đại vương, nhân loại đã lấy ngày đó làm ngày kỷ niệm, gọi là lạt tiêu nhật. Vì cảm tạ ngài, vào ngày này tất cả nhân loại sẽ tới Lạt Tiêu Viên nhìn Ớt đại vương tựa hồ đã vĩnh viễn ngủ say rồi chôn tinh hạch của trùng biến dị mình giết được xuống đất, giống như đặt hoa vậy.

Bọn họ hi vọng rằng, trong một ngày nào đó ở tương lai, ngài sẽ sống lại.

Như vậy.... Augustine vương thượng sẽ không còn đau buồn nữa.

Augustine ngồi ở nơi đó, ngắm nhìn cây ớt nhỏ trước mặt, nhẹ giọng nói: "Đã mười năm rồi, vì sao em vẫn còn ngủ..."

Đã mười năm trôi qua, đoạn cành lá kia được anh trồng ở nơi này, còn tìm rất nhiều người chuyên môn về lĩnh vực này nghĩ cách làm cho nó lớn lên, thế nhưng hết thảy biện pháp đều không hữu dụng.

Một loạt tiếng bước chân vang lên, Augustine nhìn thấy một nhóm người quen thuộc đi tới, anh chỉ gật đầu chứ không nói gì.

Dẫn đầu nhóm người kia là một ông lão, ông đột nhiên quỳ rạp xuống, òa khóc.

"Tổ tiên ơi.... sao ngài có thể rời bỏ bọn tôi như vậy, lão già tôi đây thà chết thay ngài cũng không muốn ngài như vậy."

Những người khác ở phía sau cũng chảy nước mắt, vội vàng đỡ ông lão dậy, nhẹ giọng nói: "Trưởng thôn đừng khóc, Ớt đại vương mà thấy nhất định sẽ buồn lắm."

Trưởng thôn nghe vậy thì lau nước mắt nhìn Augustine: "Đại nhân, tổ tiên, nhất định sẽ sống lại."

Augustine trầm mặc: "Để một mình ta bồi em ấy được rồi."

Trưởng thôn lắc đầu, cùng đám người rời đi.

Augustine vuốt ve chiếc lá kia, nhẹ giọng nói: "Dáng vẻ em biến thành nhân loại là dáng dấp đẹp nhất tôi từng thấy."

Trong thế giới tối đen, Chu Bách Triết không biết mình đã ngủ bao lâu, cậu vẫn luôn cảm thấy ở dưới chân tựa hồ có năng lượng gì đó hấp dẫn mình, cậu theo bản năng hấp thu nó.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Cậu mơ hồ nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.

[Ting! Năng lượng tinh hạch đã đầy, hệ thống đang trong quá trình khởi động....]

[end 138]

[139] Ớt phi - Phiên Ngoại Thức Tỉnh

*****

[Ting! Năng lượng tinh hạch đã đầy, hệ thống đang trong quá trình khởi động....]

[Ting! Năng lượng tinh hạch đã đầy, hệ thống đang trong quá trình khởi động....]

Sau hai lần thông báo, tất cả tinh hạch xung quanh cái cây kia bắt đầu xoay tròn, cuối cùng hóa thành một cơn lốc xoáy năng lượng, một tia ý thức tiến nhập vào cái cây kia.

Augustine đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh giống như bộc phát quang mang khiếp người, anh siết chặt nắm tay nhưng không có thêm động tác gì khác.

Người xung quanh bắt đầu hoảng loạn.

Rất nhanh, bọn họ trấn định lại, một ý niệm khó tin loáng thoáng hiện lên trong đầu.

Có... có khi nào là Ớt đại vương sống lại không?

Cuối cùng sau khi cơn lốc năng lượng kia biến mất, trong ánh nhìn chăm chú của toàn thế giới, cái cây kia khẽ giật giật lá cây.

Ánh mắt Augustine run lên, hơn nửa ngày cũng không thể bước ra bước đầu tiên, anh không dám chớp mắt nhìn chằm chằm cái cây kia, không bỏ qua chút tình tiết nhỏ nào.

Anh thậm chí còn cho rằng mình sinh ra ảo giác vì quá nhớ cây ớt nhỏ ngốc nghếch vì cứu thế giới mà hi sinh thân mình kia....

Mỗi lần nghĩ tới bóng dáng gầy gò tóc đen dài mặc đồ đỏ mình nhìn thấy khi tỉnh lại, tim của anh lại đau thắt.

Đến tận bây giờ, anh vẫn nhớ rõ những lời cây ớt nhỏ ngốc ngếch kia đã nói trước khi chết.

Rất nhanh, một nhóm binh sĩ xuất hiện di tản mọi người ra ngoài, giờ phút này chỉ còn duy nhất một bóng dáng không nhúc nhích đứng lặng yên trước mặt cái cây kia, chờ đợi một người xuất hiện.

****

Trong bóng tối, Chu Bách Triết dần dần tỉnh lại, cậu mê mang nhìn xung quanh, có chút không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thẳng đến khi hồi ức đã phủ bụi tràn vào đầu, Chu Bách Triết mới ý thức được gì đó, cậu nhìn ngó xung quanh, không rõ mình đang ở nơi nào, chỉ có thể gọi: "Hệ thống!"

Cậu nhớ mang máng là lúc ngủ mơ mình có nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Ting! Bản hệ thống khởi động hoàn tất, đang kích hoạt phần mềm, kích hoạt hoàn tất.]

[Ký chủ thân ái, ngài có cần trợ giúp gì không?]

Chu Bách Triết sững sốt một hồi, rốt cuộc ý thức được đây không phải ảo giác, cậu mừng rỡ không thôi, vội vàng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"Đây là đâu? Tại sao tôi vẫn còn sống?"

[Ký chủ, đây là không gian ý thức của ngài, trước đó ngài đã tiêu hao toàn bộ năng lượng của bản hệ thống, rơi vào trạng thái tắt máy, hiện giờ thu thập được đầy đủ năng lượng nên hệ thống được kích hoạt lại, ngài tự nhiên cũng tỉnh lại.]

Chu Bách Triết nỗ lực tiêu hóa tin tức này, cuối cùng mới ý thức được một chuyện rất quan trọng.

"Nói cách khác, ta không chết?"

[Ting! Ngài đã chết nhưng sau khi bổn hệ thống khởi động lại đã tự động mua dược hoàn kéo dài tính mệnh giúp ngài, vì thế ngài mới có thể sống lại, thật không may báo cho ngài biết, hiện giờ ngài nợ bản hệ thống một tỉ tích phân, xin ngài hãy cố gắng hoàn trả lại.]

Chu Bách Triết hoảng sợ, sau đó là mừng như điên, cuối cùng là sầu não.

Một tỷ tích phân, cũng quá nhiều rồi đi?

Nhưng nghĩ tới mình vốn đã chết đi lại có thể sống lại, số tích phân này cũng không uổng phí, huống chi, cậu còn muốn tìm Augustine nữa.

"Vậy mau mau để ta tỉnh lại đi." Chu Bách Triết vội nói.

Cậu chỉ hận không thể lập tức tìm Augustine, nói cho anh biết mình rất rất rất thích anh, cũng thực hối hận trước đó đã cự tuyệt lời thổ lộ của anh.

Đến lúc phải chết đi cậu mới phát hiện mình hối hận biết bao nhiêu.

Nhân sinh ngắn ngủi như vậy.

Mặc dù người của thế giới này có thể sống tới mấy trăm năm.

[Ting! Đang tiến hành thức tỉnh.]

Thế giới trước mắt Chu Bách Triết biến đổi, cậu còn chưa kịp quan sát xung quanh đã bị một bóng dáng hấp dẫn tầm mắt.

Người kia, so với trước kia tựa hồ lại càng trầm ổn hơn.

Chu Bách Triết tham lam nhìn đối phương, thực luyến tiếc dời tầm mắt.

Bầu khí an tĩnh đến mức tựa hồ có thể nghe thấy nhịp tim đập hỗn loạn của Augustine dưới lớp ngoài bình tĩnh.

Anh.... cũng khẩn trương sao?

Chu Bách Triết kinh ngạc nghĩ, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.

Giống như tình nhân đã lâu rồi không gặp, nháy mắt gặp lại sẽ cảm thấy thực ngượng ngùng.

Tình thế quá đột nhiên, lại quá tươi đẹp làm người ta quyến luyến.

Chẳng biết từ lúc nào, Augustine rốt cuộc cũng cử động, từng bước từng bước đặc biệt gian nan, cẩn thận từng li từng tí như sợ hãi sẽ phá hỏng giấc mộng đẹp này.

Trái tim Chu Bách Triết tê rần, nước mắt không ngừng chảy ra: "Augustine.... xin lỗi."

Cậu cũng không biết vì sao mình lại phải nói xin lỗi.

Thế nhưng cậu thật sự cảm thấy áy náy với người này.

Sau khi mình chết rồi, đối phương nhất định rất thương tâm.

Rốt cuộc, Augustine cúi người nhìn thẳng cây ớt nhỏ, tay run run vuốt ve từng chiếc lá: "Mười năm rồi, tôi cứ tưởng em vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."

Chu Bách Triết nâng đôi mắt sũng nước mắt, có chút không dám tin lẩm bẩm: "Mười năm? Tôi đã ngủ mười năm rồi sao?"

Cậu không dám tưởng tượng Augustine làm sao vượt qua được mười năm nay.

Nếu là cậu, nếu như Augustine chết đi, cậu căn bản không thể nào vượt qua được mười năm dài đằng đẵng.

Cậu nhất định sẽ không chịu nổi nỗi đau đớn cùng nhớ nhung, cậu sẽ đi theo anh.

"Anh có ổn không?" Chu Bách Triết nhẹ nhàng hỏi.

Augustine mím môi: "Mười năm nay, mỗi ngày tôi đều bồi bên cạnh em, ngoại trừ xử lý công việc cần thiết, tôi vẫn luôn ở nơi này, nhớ lại thời gian trước kia, nhớ về em, tôi rất muốn nói cho em biết, so với em chết đi, tôi càng hi vọng em còn sống."

Mũi Chu Bách Triết chua xót, nước mắt lã chã rơi: "Xin lỗi."

Nhưng nếu làm lại một lần nữa, cậu vẫn sẽ làm như vậy.

Cậu muốn Augustine sống sót.

An lành vượt qua cả đời này.

Quên đi cậu.

Thế nhưng khi nghĩ tới điều đó, trái tim cậu lại không thể ức chế mà đau thắt lại.

Cậu muốn mở miệng nói gì đó nhưng đã bị Augustine ôm vào trong lòng, trầm giọng nói: "Sau này không được làm như vậy nữa."

Chu Bách Triết sửng sốt, chậm rãi vươn lá cây.

Khoảnh khắc đó lá cây của cậu chợt tỏa ra quang mang, cả cây ớt bắt đầu kéo dài ra, cuối cùng khi quang mang tản đi, cây ớt trong lòng đã biến thành một người thanh niên mặc đồ đỏ có diện mạo cực kỳ xinh đẹp làm tâm thần người ta xao động.

Augustine kinh ngạc nhìn người trong lòng, thật lâu mới nói: "Nếu đây là mộng, tôi tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại."

Giấc mộng này.... quá đẹp.... quá không chân thật.

"Đây không phải mộng, là thật, tôi đã tỉnh lại rồi." Chu Bách Triết không biết vì sao mình có thể biến thành hình người, thế nhưng cậu cũng không muốn hỏi hệ thống, cậu chỉ muốn ôm lấy người người đàn ông đã chờ đợi mình suốt mười năm trời, ôm thật chặt, để cả hai cảm thụ nhịp tim đập của nhau.

"Augustine, anh có cảm nhận được tiếng tim đập của tôi không? Nó đang nói... em cũng rất yêu anh."

"Ừm...."

"Kỳ thực em vẫn luôn muốn nói với anh, tên của em là Chu Bách Triết."

"Ừm..."

"Cám ơn anh nguyện ý chờ em mười năm, nếu như không có hết thảy những chuyện anh đã làm, có lẽ em cũng không thể sống lại."

"Ừm..."

Chu Bách Triết nín khóc mỉm cười, nhịn không được nói: "Em đang rất xúc động đây này, sao anh chỉ biết ừm ừm ừm thế hả?"

Không thể trách cậu phá hủy bầu không khí, thật sự là Augustine không lãng mạn chút nào.

Ngay cả một lời tâm tình cũng không biết nói.

Một lúc lâu cậu mới nghe thấy âm thanh khàn khàn thật trầm của Augustine: "Ngửi thấy vị cay trên người em so với trước kia lại càng hăng hái hơn nên nháy mắt đã ying rồi." [cứng]

Chu Bách Triết ngây người, không thể nào tin nổi đẩy Augustine, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm cái nơi gồ lên, lắp ba lắp bắp: "Này... này cũng quá đột nhiên đi?"

Rõ ràng trọng tâm câu chuyện đang là xa cách mười năm, sao đột nhiên lại chuyển thành cái này rồi.

Nhìn phản ứng của Chu Bách Triết, đáy mắt Augustine lóe lên một tia trêu đùa, dùng lực đạo mạnh mẽ ôm Chu Bách Triết vào lòng, khàn khàn nói: "Không cần để ý tới nó."

Chu Bách Triết: ha hả.

Sớm biết mình tỉnh lại không có chuyện tốt mà...

[end 139]

(6.8.18-30.10.20 Cáo Khìn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro