9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 1 tháng kể từ khi vụ việc xảy ra. Sau khi Cho Miyeon chịu ra mặt giải thích thì mọi chuyện cũng đã theo thời gian mà dần lắng xuống. Mọi người lại quay lại với quỹ đạo làm sống của mình. Duy chỉ có một mình Miyeon là thay đổi, sự nhiệt tình của chị khi đối diện với người hâm mộ đã không còn như trước. Nụ cười của chị đã chẳng thể nào tươi tắn như thuở ban đầu. Chị cũng dần sống khép kín hơn, hay nhốt mình trong phòng, tách xa khỏi mọi người xung quanh, kể cả em.
________________________________________

"Yuqi, Soojin, mọi người ra về trước đi, chị sẽ ở lại đây xem lại một vài động tác, chị cảm thấy vẫn không được tốt lắm!"

Cho Miyeon đứng một góc trong phòng tập, cái áo phông trên người đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm. Đầu chị bây giờ vô cùng đau đớn, cũng may lúc nãy chị đã kịp đeo khẩu trang cùng đội mũ để che đi khuôn mặt khổ sở của bản thân hiện giờ, nếu không, chẳng biết mấy người bọn họ nhìn thấy bộ dạng này sẽ như thế nào nữa.

Hôm nay kí túc xá rất vắng vẻ, hai người Minnie và Shuhua thì đi quay chương trình thực tế, Soyeon lại đi quay quảng cáo cho hãng quần áo nào đó nên bây giờ chỉ còn lại có ba người.

Chờ cho hai người kia đi khuất, chị liền ngay lập tức ngã khuỵu xuống nền đất, tất cả sự gắng gượng của chị từ nãy đến giờ đều sụp đổ. Cảm giác này thật sự rất quen thuộc, cơn đau này thật sự rất quen thuộc.

Chẳng phải là hết rồi sao?

Chợt tiếng chuông điện thoại từ túi quần vang lên, nhạc chuông vô cùng quen thuộc, chỉ dành riêng cho một người nào đó. Cho Miyeon cố hết sức có thể để mang một chất giọng bình thường nhất đi nghe máy, mong bảo bối không nhận ra điều gì bất thường.

Miyeon a, chị đang làm gì vậy?

Sao bắt máy chậm thế!

Shushu, em có chuyện gì sao?

Em nhớ chị!

Cơn đau liền tưởng chừng như giảm đi nửa phần, Cho Miyeon nhẹ mỉm cười, đáp lại em bằng chất giọng ôn nhu, nhưng pha chút đó vẫn có thể thấy được sự khác biệt.

Chị...cũng vậy

Miyeon...nghe giọng chị hình như không được tốt lắm...

Chị có làm sao không?

A! Chị không sao!

...rất khỏe.

Mong là vậy, chị đừng giấu em đó, nghe rõ chưa?

Em mà biết được chị giấu em cái gì, em chắc chắn sẽ giết chị!

Đáp lại em chỉ có sự im lặng, người bên kia không thể trả lời nổi nữa, vô cùng đau đớn. Người đó rất muốn nói thêm với em câu gì đó, nhưng lại chẳng thể mở miệng nổi, chỉ còn nghe được tên mình qua giọng nói của em một cách mơ hồ, dần dần rồi tắt hẳn.

Miyeon?

Miyeon, chị đâu rồi?

Có nghe em nói gì không?

Yeon...

Miyeon...!

Cuối cùng là tiếng tắt máy.

Yeh Shuhua cảm thấy có dự cảm chẳng lành. Nhưng ngay lúc đang định gọi lại cho chị thì đã phải trở lại trường quay, đành mang theo tâm trạng lo lắng đi ra ngoài.

Cố gắng đưa thân thể đứng lên, Cho Miyeon lê người đi về phía góc phòng, mắt cố mở to để nhìn cho rõ những cái tên ở trong danh bạ. Chị phải cố gắng một lúc lâu mới tìm thấy số của chị quản lý mình thân thiết, nhanh chóng bấm số gọi.

Sau hồi lâu, quản lý cuối cùng cũng đã chạy tới phòng tập, bước chân lo lắng đi nhanh về phía Miyeon đã gần như gục ở một chỗ.

"Miyeon à! Miyeon à! Nghe rõ chị nói gì không?! Em sao vậy?!"

Chị được gọi tên thì gắng gượng mở mắt ra, cái đầu lắc lắc tỏ ý không sao.

"Em còn lắc đầu! Bị như này còn lắc đầu! Nhanh, chị đưa em đi bệnh viện!"

"Đừng! Unnie...!"

Chị quản lý khựng lại đôi chút, giương ánh mắt khó hiểu nhìn Miyeon, rồi lại như nhận ra điều gì đó.

"Em...em...Miyeon a...chẳng lẽ..."

"Mau...đưa em về kí túc...trước khi họ về kịp...hai...người đó còn...đang đi...ăn..."

"Thôi! Được rồi! Đừng nói nữa! Nhanh, chị đưa em về!!!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Mở cửa bước vào trong kí túc, màu đen vẫn bao trùm mọi thứ xung quanh khiến cho hai người bất giác thở phào nhẹ nhõm.

"Chị...về đi! Em lo được..."

"Nhưng..."

"Về đi...em đỡ hơn rồi...."

"..."

"Chị còn ở đây, mọi người sẽ càng nghi thôi..."

"..."

"Có gì em nhất định gọi chị...em hứa"-Miyeon nở nụ cười bằng đôi môi nhợt nhạt, chị quản lý có vẻ bị lung lay. Sau cùng đành chấp thuận theo lời Miyeon, xoay người bước ra ngoài.

Trước khi đi, quản lý còn không yên tâm ngó lại vài lần, mãi một lúc mới chịu rời đi.

Ngay khi cánh cửa khép lại, Miyeon khuỵu xuống, tay men theo bờ tìm về phòng mình. Vào đến nơi, chị vẫn còn đưa tay ra chốt cửa, sau đó mới mò đến phòng tắm, nước lạnh từ vòi sen dội vào đầu chị, giữa tiết trời lạnh giá của mùa đông. Vậy mà chị chẳng thể cảm nhận được gì, vì chị đã đau đến không còn cảm giác gì nữa rồi, đau đến nỗi cái lạnh cắt da cũng chẳng thể làm chị tỉnh được.
____________________________________

"Unnie, em có mua cho chị đồ ăn chị thích này, về phòng kha..."

Soojin cùng Yuqi vừa đi ra siêu thị mua đồ về làm bữa tối, thấy trong nhà không có chị, nhưng đèn thì vẫn bật liền nghĩ chị đang đói nên xuống nhà bếp. Nhưng xuống đến nơi cũng chẳng thấy chị đâu.

"Chị ấy đi đâu giờ này? 7 rưỡi tối rồi..."

Yuqi có chút khó hiểu.

Cả 2 người cùng kéo nhau đi đến phòng khách tìm lại một lần nữa, vừa lên đến nơi đã thấy Miyeon ngồi xem ti vi nhàn nhã, hơi thở nặng nề cũng dần được trút bỏ.

"Mấy người đi đâu mà lâu về thế? Làm chị đợi mãi..."

Thấy mấy người kia đã về, chị liền cho nhỏ tiếng ti vi, quay qua cười nói.

"Đi mua đồ ăn cho chị chứ còn đi đâu? Suốt ngày thích mấy thứ khó nấu!"_Yuqi cùng Soojin mặc dù đang phàn nàn nhưng trên gương mặt hai người đều mang nụ cười vui vẻ tình nguyện.

"Hahaha! Hôm nay tự nhiên mấy đứa sao lại đối tốt với chị vậy? Thật bất ngờ nha!"

"Chị nghĩ em là người nhỏ mọn đến thế sao? Nói thật nha, em là hơi bị thoáng đấy!"_Soojin để thịt qua một bên, tay vừa mặc tạp dề chuẩn bị nấu ăn vừa ấm ức phản bác.

Mọi người đi vào bếp hết, cũng là lúc nét mặt của Cho Miyeon trùng xuống, chị nghĩ, chị cần phải đi nói chuyện với người chị quản lý thân thiết đã ở bên cạnh chị suốt những năm tháng thực tập.

Nghĩ là làm, Cho Miyeon nhanh chóng mở cửa rời khỏi kí túc, tìm một chỗ nào đó kín đáo, tay ấn nhanh một dòng số, chưa bao lâu đã có người bắt máy.

Jiyeon unnie!

Miyeonie!

Em sao rồi! Còn bị đau không?

Unnie...

Em...liệu có nên rời nhóm không?

Em đang không ổn...thực sự không ổn...

Miyeon, rốt cuộc là làm sao?

Nói chị biết đi!


Em muốn rời khỏi nhóm hiện tại...

Cũng muốn kết thúc sự nghiệp ca hát...

Em đã quyết định rồi.

Miyeon, em bị điên rồi sao?

Đang tốt lành như vậy...

Em sao lại muốn từ bỏ?

Em đã nỗ lực như vậy, làm sao nói bỏ là có thể bỏ được!

Unnie...

Cho Miyeon hít một hơi thật sâu. Không biết có nên nói hay không, cuối cùng, chị vẫn chọn quyết định là nói.

Em bị bệnh lại rồi...

Bên máy kia lập tức im lặng, Kim Jiyeon thật không thể tin vào tai mình nữa. Cô tưởng, căn bệnh đó đã được chữa khỏi, rõ ràng lúc chị còn đang hoạt động ở YG chị đã phẫu thuật thành công, bác sĩ cũng bảo khả năng tái bệnh sẽ rất ít, sao lại...

Em nói cái gì?

Jiyeon unnie

Em...bệnh của em, quay lại rồi.

Em sợ lắm, unnie, unnie, em phải làm sao đây?!

Em không chắc bây giờ mình có thể đi tiếp con đường ca hát này không nữa...

Từ khi nào?

Em đã đi khám chưa?

Mới mấy hôm trước thôi.

Mấy tháng trước em có đi khám định kỳ rồi mà...

Nhưng...mai em sẽ đi lần nữa!

Bác gái...với mấy người cùng nhóm đã biết chưa?

Nặng nề thở ra một câu, Cho Miyeon đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định. Chị lại nghĩ đến Yeh Shuhua. Nói với em, em chắc chắn sẽ đánh chết chị, vì dám giấu em điều quan trọng như vậy.

Nở một nụ cười đau khổ, chị lắc đầu dù biết người bên kia không thể nhìn thấy.

Em chưa...

Em sợ họ sẽ lo lắng cho em.

Miyeon a, sẽ ổn phải không?

Kim Jiyeon hỏi, giọng cũng có phần hơi run. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Miyeon nằm trên bàn phẫu thuật, bị người ta dùng máy shock tim giật lên giật xuống cùng tiếng máy đo nhịp tim cứ kêu "tít" vang dội, đầu cô đã không thể chịu nổi.

Em sẽ không sao đâu!

Chắc chắn, vậy nên chị cũng đừng nghĩ nhiều.

...

Thật mà!

Tin tưởng vào em!

Được rồi, Cho Miyeon, em nhớ phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đừng để bị ốm đó!

Em mà ốm chị sẽ đòi tiền em.

Hahaha!

Em biết rồi, tạm biệt!

Tạm biệt!

Đưa tay tắt máy, Miyeon chị chậm rãi trở lại kí túc, mỗi một bước đi là một lần nặng nề. Phải làm sao đây, nói với họ rằng chị sẽ rời khỏi nhóm? Mọi người đều đang tốt như vậy, nếu chị đột nhiên đi, chắc chắn họ sẽ không đồng ý. Mà chị cũng không nỡ.

Vừa mở cửa ra, bé cún Haku đã chạy tới nhảy chồm lên người chị đòi bế, chị cũng cúi xuống thuận thế ôm nó vào lòng. Em đã về rồi.

Nhưng hôm nay lại vẫn chưa thấy Mata đâu. Mọi lần, mỗi khi nhìn thấy chị, nó chắc chắn sẽ chạy tới đón. Chắc lại vẫn đang ở cùng mấy người trong bếp.

"Cho Miyeon, chị vừa đi đâu vậy?"

Yeh Shuhua ngồi một mình trên ghế, mắt chằm chằm nhìn cái con người vừa ôm chó của em vừa phớt lờ em.

"A...Shuhua, chị vừa mới đi...hít thở không khí một chút...cảm thấy, có chút bí bách."

Thật tự muốn vả vào miệng mấy cái. Lí lẽ quỷ gì vậy? Trời lạnh thế này, còn ra ngoài hít thở không khí vì bí bách.

"Vào phòng em đi, chúng ta nói chuyện."

Shuhua sắc mặt vẫn không thay đổi, nhanh chóng đứng dậy bước phòng em, cả người tỏa ra một không khí lạnh lẽo, mấy người ngồi trong bếp cũng không ai hé răng nửa câu. Thường thì, Shuhua mà tức giận sẽ rất đáng sợ. Xem ra...sắp có biến.

Cho Miyeon đi theo sau, lòng cứ nơm nớp lo sợ rằng em đã biết nên mới giận. Mà em đi nhanh quá, chị đuổi theo không kịp, đến khi bước vào phòng đã thấy em ngồi im một chỗ trên giường của mình. Nhẹ nhàng đóng cửa, Cho Miyeon chậm chạp ngồi xuống bên cạnh em. Tâm lí đã chuẩn bị sẵn.

"Chị! Tại sao...không nghe máy của em?!"

Thì ra là lí do này. Hóa ra em vẫn chưa biết. Miyeon thầm thở phào một hơi, nét nhăn trên trán cũng dãn ra không ít.

"...Sao lại dập máy? Chúng ta đang nói chuyện cơ mà?"

"Thôi mà bảo bối, chị chẳng qua lúc đó có chuyện gấp quá nên mới không thể bắt máy thôi."

"Chuyện gấp?! Gấp đến mức nào mà phải ngắt máy của em?!"

"Shuhua a, chị xin lỗi!"

"Không muốn nghe! Tránh ra!"

Cho Miyeon chẳng hiểu tại sao hôm nay Yeh Shuhua lại như vậy. Mọi hôm, nếu gặp phải chuyện này, em cũng chỉ làm nũng một chút, bắt chị đền cái này cái kia rồi lại thôi.

Bắt lấy cánh tay của em, chị kéo em ngồi trở lại, chăm chú nhìn lên con người đang giận dỗi cúi gằm mặt kia. Đưa hai tay nâng mặt người đối diện lên, chị thật sự rất hoảng loạn, em khóc.

"Shuhua... Làm sao vậy? Sao lại khóc?! Chị xin lỗi em mà, chị không nghĩ em sẽ lại giận đến mức này đâu. Cho chị xin lỗi..."

Luống cuống ôm lấy em vào mình, lòng chị cũng nặng xuống. Nghĩ nếu em biết chị bị bệnh, em sẽ trở thành bộ dạng gì. Huống chi đây mới chỉ là vì không bắt máy.

"Đồ não phẳng! Em không giận chị. Em là lo cho chị đó, biết chưa? Chị còn nghĩ em trẻ con đến nỗi giận chị chỉ vì vấn đề này thôi sao?... Ngu ngốc!"

Yeh Shuhua nực ngạt vừa khóc vừa nói. Thật sự lúc chiều chị tự nhiên không trả lời em rồi ngắt máy, em đã cảm thấy rất sợ.

Chị có hơi cứng người, nhìn em. Trong phút chốc chị có suy nghĩ muốn nói tất cả cho em. Nhưng lời đến họng lại trôi tuột xuống.

Thấy chị cứ đờ đẫn nhìn mình, em liền hôn vào cánh môi kia một cái rất nhẹ, chỉ như chuồn chuồn nước, rồi rất nhanh dứt ra.

"Không có lần sau, biết không?"

Chắc sẽ không thể hứa với em là sẽ không có lần sau được rồi, thật xin lỗi!

"Được, chị hứa sẽ không có lần sau!"

Cho Miyeon ôn nhu đưa tay mình lên nhéo lấy cái mũi nhỏ của em, miệng cười, nhưng mắt có chút buồn. Đột nhiên lại lỡ miệng hỏi em một câu:

"Nếu như, chị chia tay em, em sẽ thế nào?"

Shuhua mở mắt nhìn Miyeon, lập tức cảm giác có chút sợ hãi cùng không an lòng, vội vàng ôm chặt lấy cổ chị, đầu lắc lắc liên tục.

"Không cho! Không cho! Chị mà dám chia tay em, em sẽ chết trước mặt chị cho chị xem! Tuyệt đối không được!"

"Được rồi được rồi, đừng lo, chị chỉ nói là nếu thôi, sao chị có thể bỏ em được!"

Yeh Shuhua ngẩng đầu lên.

"Chị hứa đó! Bỏ em là em chết cho chị hối hận, cả đời này đều day dứt về em!"

Miyeon lưỡng lự một lúc.

"Được, chị hứa!"
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Phong ba nổi lên nèo😏😏😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro