7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Miyeon, chị căn bản chưa bao giờ đặt niềm tin vào em.

Chị cho rằng em không biết chị đang nghĩ cái gì?

Cho Miyeon, chúng ta chắc chắn cần một cuộc nói chuyện.
......

Yeh Shuhua ngồi im ở một chỗ trong kí túc xá của (G)-idle, hai tay ôm lấy mặt, đầu cứ tua đi tua lại cuộc nói chuyện cách đây gần một tháng giữa em và chị. Em thì đã nhớ chị muốn chết, vậy mà chị vẫn còn lầm lì chẳng chịu nói chuyện với em một câu.

"Shuhua, em đang làm gì vậy?"

Seo Soojin từ đằng sau đi đến ngồi xuống đối diện Yeh Shuhua, mặt cười cười hỏi.

"Em đang chờ tên ngu ngốc kia trả lời tin nhắn chứ còn sao nữa!!!"

"Thế chị ấy vẫn chưa nói chuyện với em sao?"

Yeh Shuhua ảo não lắc đầu. Nói chuyện với em? Nghe thật nực cười, một cái tin nhắn còn chả có, nói gì đến nói chuyện riêng tư.

"Xem ra Miyeon unnie có vẻ rất ngu ngốc trong lĩnh vực này. Hahaha...!!!"

"Chị cười cái khỉ gì?! Còn không phải tại chị?"

Shuhua như con mèo xù lông nhìn chằm chặp Seo Soojin.

"Shuhua à, dù gì đi nữa thì cũng tại chị ấy quá tin vào những lời kia đi, đâu phải tại chị! Mà nếu là lỗi của chị thì em chắc chắn cũng có phần không kém."

Nghe đến đây Yeh Shuhua liền như quả bóng xì hơi, uể oải nằm vật ra ghế, ủy khuất trách móc mấy câu mà vốn người cần nghe chẳng thể nghe được : "Chị ấy sao lại có thể chỉ vì cái ảnh trên mạng mà như vậy? Thật là... Hại em mấy ngày nay nhớ đến không chịu nổi."

"Cũng tại chị ấy yêu đương quá ngu ngốc? Lúc nào ở cùng một chỗ với em cũng như vậy, kể cả khi hai người chưa quan hệ yêu đương đã thế." Seo Soojin cười đến sán lạn ngả người ra sau ghế. Nhìn thấy người trước mặt hình như vẫn chưa hiểu cho lắm bèn nói tiếp: "Em xem, chị ấy khi ở cạnh em bèn ngu ngốc thành một bộ, không phải rất tốt sao? Thông minh với người khác, chỉ ngu ngốc với mình Yeh Shuhua em, em còn muốn sao nữa? Chị ấy không thổ lộ ra được cũng là chuyện bình thường, vì trước đây mỗi khi làm cái gì đó cho em chị ấy cũng đâu dám công khai? Chị nghĩ em vẫn nên mở lời nói với chị ấy trước thì tốt hơn!"  ngừng một lúc, Soojin lại nói tiếp: "chị đối với Soyeon cũng đã từng như vậy, nên chị hiểu rất rõ, nghe chị."

"Yahhhh! Vậy là..."

"Suỵt..."
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Tiếng chuông reo lên phá tan cái tĩnh lặng giữa đêm khuya trong căn phòng rộng lớn, Cho Miyeon uể oải với lấy cái điện thoại từ tủ đầu giường, phải mò một lúc mới tìm được cái nút màu xanh lá.

A lô, ai vậy?

Miyeon...là em.

Cho Miyeon nghe đến đây thì tỉnh cả người, vội vàng đứng dậy chạy ra hành lang nói chuyện.

Sao...sao em lại gọi vào giờ này? Đã khuya lắm rồi...có chuyện gì sao?

Em có chuyện muốn nói.

...

..Mai chị sẽ về kí túc chứ?

Im lặng nối liền im lặng, Yeh Shuhua thật muốn tự vả vài cái vào miệng mình, sao lại có thể nói ra mấy câu ngu ngốc như vậy? Em là phải chuẩn bị tinh thần như thế nào a? Tốn công cả một buổi tối đứng trước gương độc thoại mà cuối cùng...

Chỉ vậy thôi sao?

Cho Miyeon có chút thất vọng.

Ừ...ừm

Nếu không có gì quan trọng thì chị tắt máy nhé!

Chị buồn ngủ lắ...

Khoan!

Shuhua thấy chị chuẩn bị tắt máy thì vội vàng gọi giật lại. Cho Miyeon vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ câu nói tiếp theo của người bên kia.

Em...thật sự trong lòng ngoài chị ra không hề có thêm một ai hết.

Chị nghi ngờ em cùng Soojin unnie yêu đương...

Sao em l...

Thật ra chỉ là tình chị em không hơn không kém.

....

Hơn nữa chị ấy cũng đã có Soyeon unnie rồi, sao còn có thể qua lại với em được?

Vậy nên Miyeon a...

Tin em một lần, được không?

Yeh Shu...

Chị...em yêu chị.

Làn gió nhẹ thoang thoảng thổi bên tai, Cho Miyeon đứng lặng người bên ban công, nhìn xuống thành phố đông đúc, tuyệt nhiên im lặng không biết nói thêm gì nữa. Mỗi một câu chị định nói ra đều bị em rất nhanh chặn lại, khiến cho chị cảm thấy em có chút khẩn trương, lại có chút cảm giác không cam lòng. Chị chỉ đành biết ngoan ngoãn lắng nghe người bên kia tiếp tục giãi bày tâm sự.

Miyeon...

Ừm.

Chị cũng thật là ngu ngốc đi!

Sao lại có thể tin vào mấy cái ảnh trên mạng...

Thật là...

Nhưng vì chúng cũng quá thuyết phục...

Chị không thể không tin cho được...

...

Thôi được rồi, chị ngủ đi, em không làm phiền nữa.

Thì từ nãy tới giờ chị cũng đã bị em làm cho tỉnh cả ngủ rồi còn đâu, heo ngốc.

Cho Miyeon vừa nói, miệng vừa câu lên một nụ cười rất đẹp. Nếu chị biết nói ra có thể thoải mái như vậy, ngay từ đầu chị đã nói, không cần để em phải mở lời trước, rất hối hận. Em ấy vì chị mà giải thích, cũng vì chị mà ôn nhu nói câu yêu, chị còn lo sợ điều gì? Sợ quá khứ sao? Hay chỉ đơn giản là ích kỉ sợ em rời xa chị?

Chị dám kêu em heo ngốc?!

Tự mình hiểu đi chứ cô gái.

Được!

Chị đợi đấy, hai ngày nữa chị về chắc chắn em sẽ cho một trận.

Chị sẽ chờ đó, đồ heo!

Hahahha...

Còn cười? Đúng là điếc không sợ súng.

Thôi, em ngủ đi.

Ngủ ngon!!!

Ngủ ngon.

Cuộc trò chuyện của "đôi uyên ương" cuối cùng cũng kết thúc đầy viên mãn. Cho Miyeon đem điện thoại nắm thật chặt trong tay mình như nắm được bảo bối, vui sướng lấy tay còn lại bịt chặt miệng rồi hét toáng lên, chạy loạn xung quanh ban công vài vòng rồi lại chạy lên giường quẫy đạp liên tục.

Yeh Shuhua bên này cũng không khác là mấy, cứ một lúc lại cười khúc khích, xong một lúc lại lấy chân đá loạn khắp nơi, Seo Soojin nằm một bên không chịu nổi bèn đứng dậy nhanh chóng rời khỏi người điên đang nằm trên giường, trong đầu nghĩ thầm không biết có nên trói người này lại không...

Nhưng suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, còn dám làm hay không lại là một chuyện không thể nói được.

Con bé này vốn là kêu cô sang ngủ cùng để tiện tâm sự cho chuyện tình của nó, vậy mà còn chưa tâm với sự được tí gì đã lăn ra cười khúc khích như động kinh...

"Yeh Shuhua, em bị làm sao vậy? Có cần chị kêu Miyeon đến chỉnh em không?"

"Hí hí hí..."

Yeh Shuhua bé nhỏ nghe nhắc đến tên ai đó thì cả người liền tỏa ra một màu hồng hường phấn bay khắp cả phòng, không ngừng cười những điệu cười ghê rợn làm cho Seo Soojin phải dựng tóc gáy.

"Aaaaaa!!! Yeh Shuhua là đồ điên!!!!!"

Kết quả là bị ăn nguyên một cái gối vào mặt.

Poor crush cũ.
____________________________________
2 ngày sau.

"Aaaaa, Myeonieeeeeeeee, nhớ chị chết mất!!!"

Yeh Shuhua vừa mới nghe thấy tiếng mở cửa đã vội vàng từ trong phòng chạy một mạch ra, đem hành lí của chị vứt hết qua một bên rồi nhảy lên ngồi ở đùi của người thương, cả người phấn khích đến mức quẫy đạp liên tục, hại Cho miyeon vừa rồi giật nảy mình.

"Ái khanh thật to gan! Nàng không sợ bị ai nhìn thấy sao? Lại còn dám cả gan ngồi lên đùi trẫm?"

Yeh Shuhua nghe đến đây không những không phản bác ngược lại còn cười đến sung sướng, mãi một lúc lâu sau thì đột nhiên nhớ ra gì đó, lòng càng vui vẻ không thôi, giở giọng mũi ra trêu ghẹo chị:

"Miyeon a, ở đây không còn ai ngoài chị và em hết, Soyeon và Soojin thì đang trên công ty, 2 người còn lại cũng bận đi vào phòng thu rồi, chị còn sợ ai nhìn? Chẳng lẽ chị yêu ai trong số họ rồi, giờ ở cạnh em lại sợ người ta nhìn thấy...?"

Cho Miyeon một thoáng đen mặt, lắc đầu thở dài bỏ điện thoại xuống, hai tay ôm lấy eo của em, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, miệng cười sủng nịnh:

"Còn yêu ai ngoài em nữa? Cái đấy còn phải hỏi sao?"

"Ừm!"

"Lần sau còn hỏi nữa là phạt, rõ chưa?"

"Vậy sao?"

Yeh Shuhua phá lên cười, tay không yên phận quàng qua sau cổ chị, làm bộ ngạc nhiên.

"Chị định phạt tình yêu bé bỏng của chị như nào đây?"_Shuhua nhướng mày khiêu khích.

"Hừm...cho em một đêm không ngủ chẳng hạn?"

Miyeon và Shuhua cùng nhau cười khúc khích, chị đem chiếc mũi cao thẳng của mình dụi vào cổ em khiến em nhột chịu không được. Nhưng con gái thường khẩu thị tâm phi, miệng thì bảo chị ngừng lại mà tay từ lúc nào đã luồn qua tóc chị ôn nhu xoa nhẹ, đem mặt chị chôn sâu vào cổ mình.

Cho Miyeon lúc đầu chỉ là đơn thuần trêu chọc bảo bối nhỏ, nhưng càng về sau cả người càng nóng giữ dội, từ chạm chuyển sang hôn lấy, đem cần cổ trắng nõn của em hôn mút nhẹ nhàng. Yeh Shuhua cả người mềm nhũn không phản kháng, tự động ngửa cổ lên cao hơn để chị tiện bề hành động.

"Em! Cái đồ yêu nghiệt này!"

Miyeon chị thật sự là nhịn không nổi nữa, tay từ ngoài xâm nhập vào bên trong áo, chạm lên phần da thịt mềm mịn của em. Tay vuốt nhẹ lưng Shuhua, miệng từ cổ chuyển lên hôn lấy khuôn miệng nhỏ nhắn hồng hào ấy. Em tất nhiên là vụng về phối hợp, tay ở phía sau cổ đem chị kéo sát vào người mình, chân quấn chặt lấy eo Miyeon, làm cho hai người dán chặt lấy nhau không một kẽ hở.

Đôi tình lữ cứ hôn đến khi hô hấp không thuận mới tình nguyện dứt nhau ra. Shuhua ánh mắt mơ màng, miệng nhỏ vừa được hôn lấy bóng lên câu nhân. Miyeon không nói gì, chỉ nhìn em chằm chằm, sau đó là ôm lấy em thật chặt, mặt chôn trước ngực Shuhua, đơn thuần hấp thụ lấy mùi hương của riêng em. Shuhua ngồi trên đùi Miyeon cũng đem chị ôm thật chặt lấy, yên bình nhắm mắt, miệng khẽ nhếch lên hạnh phúc.

Hai người đùa nhau được một lúc lâu, nhìn lên đồng hồ đã hơn 8h tối, Cho Miyeon bèn đẩy em xuống ngồi bên cạnh, còn mình thì đứng dậy đi vào bếp.

"Em không định ăn cơm sao? Tối rồi."

Yeh Shuhua ngồi một chỗ không an phận, chân đứng lên ghế, giơ hai tay ra như một đứa trẻ con, ra lệnh cho người đang đứng cách đó không xa lắm.

"Miyeon! Bế em đi ăn, em mệt!"

Chị nghe thấy từ "em mệt" thì ngẩn cả người ra, tiếp sau đó cả mặt như đỏ bừng lên, không được tự nhiên đáp lại.

"E...em có chân mà, tự đi đi, còn để chị phải bế."_Cố gắng bình tĩnh, Miyeon ổn định tâm tình, đứng hai tay chống hông, bĩu môi. Thế nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn chạy ra chỗ em, để em lần nữa quắp hai chân qua eo mình, đưa tay em ra sau cổ rồi bế vào bếp.《thê nô:)))》

Mọi người đừng tưởng chị không bế nổi em nha! Nhìn vậy thôi chứ chị hơi bị khỏe đó...

"Nước!"

Yeh Shuhua chỉ chỉ tay vào cái bình, Cho Miyeon liền đặt em lên bàn ở bên cạnh, tay với ra đằng sau em lấy nước, hành động này khiến cho cả em và chị như đang ôm nhau vậy.

Tim Yeh Shuhua bỗng nhiên đập mạnh vài cái 'thịch...thịch', tay bất giác ôm lấy cổ của chị chặt hơn. Chị cũng dừng việc rót nước lại, đưa hai tay lên ôm lấy tấm lưng gầy. Cả không gian như ngừng đọng, Shuhua nhẹ nhàng nhắm mắt, đem trán mình dựa vào trán Miyeon.

Cảm giác lúc này, khiến em rất thoải mái.

"Shuhua, chị xin lỗi! Đáng ra không nên nghi ngờ em như vậy..."

Cho Miyeon dịu giọng lên tiếng, bao nhiêu ưu tư mấy ngày qua bỗng chốc trôi hết ra ngoài, lòng cũng bớt đi mấy phần gánh nặng. Lòng em bởi câu nói của chị mà ngọt thành một đoàn, nâng tay đẩy mặt chị ra một chút, ngắm nhìn thật kỹ ánh mắt của chị, tay vân vê từng đường nét tinh tế.

"Hôn em, Cho Miyeon"

Chị không trả lời, chỉ cười mỉm một cái rồi đem môi mình từ từ chạm vào môi người trước mặt.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bonus cho mn một chương ngọt ngào trước khi bước vào giông bão😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro