3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị yêu em, em yêu cô ấy, cô ấy yêu chị. Chúng ta đứng trong một tam giác của tình yêu, nếu một người không chọn buông tay thì sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp.

Chị...vốn là muốn ở cạnh bên em mãi...

Nhưng chị cũng là con người, chị cũng đau lắm, em biết không?

_______________________________________

"Lo cho chị, không được sao?"-Shuhua vừa nói vừa xoa xoa hai bên thùy trán cho chị, còn chị thì nhìn em với ánh mắt đắm đuối, con tim vốn luôn nguội lạnh nay lại như nhen nhóm lên một ít tia lửa ấm áp.

Chị thất thần, mặc em làm gì tùy ý.

Em ngại ngùng, nhưng vẫn chăm sóc chị, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi đỏ mọng kia.

Song Yuqi đứng bên ngoài cánh cửa, mắt nhìn vào trong, lòng như chết lặng, chai nước khoáng cùng túi bánh nó hớt hải vì chị mà chạy đi mua nay lại coi như không còn tác dụng gì nữa.

Miyeon à, chỉ một lần thôi, chị nhìn về phía em đi, chỉ một lần này thôi, nhìn em, để em được yêu chị, không được sao?

Yuqi càng nhìn càng đau, chỉ đành nhanh chân chạy ra bên ngoài, tròng mắt nóng hổi chứa đầy nước.

Miyeon biết, Shuhua từ trước đến nay không hề đặt mình trong tim. Em ở trên sân khấu thì luôn dành cho Miyeon một chút ánh nhìn, một chút đùa vui, một chút nũng nịu. Nhưng đến khi thoát khỏi ánh đèn sân khấu, ánh đèn của sự hào quang, em sẽ lại trở về là đúng em.

Một Yeh Shuhua không để chị vào mắt.

Một Yeh Shuhua luôn nói chị là đồ phiền toái, đồ đeo bám em.

Cảm thấy mình có chút tùy ý mà để cho người trước mặt hành động, Cho Miyeon thoát khỏi luồng suy nghĩ của bản thân, nhăn mày một lần nữa, không nói hai lời tự mình tránh né bàn tay của Shuhua rồi thẳng thừng đứng dậy.

Mặc dù người vẫn còn hơi khó chịu, nhưng tiếng lòng của Miyeon vẫn bất chấp vang lên, rằng, không nên ở đây nữa, vì có thể, chị sẽ lại không kìm được mình mà nói lời ngu xuẩn với em.

Yeh Shuhua chỉ còn biết sững người đứng im trước sự chối từ của chị, ngoài mặt tuy không thể hiện ra, nhưng trong lòng thật sự vô cùng chua xót.

"Vậy đúng là chị ấy giận mình rồi sao?"

Bước đến cửa, không hiểu sao chị lại đột ngột dừng bước, không quay người lại, chỉ nói vỏn vẹn duy nhất một câu, mà trong câu nói ấy toàn bộ đều mang theo sự bất lực.

"Ở đây không có ai cả, nên em không cần phải đối xử tốt với chị như vậy đâu, nhưng dù sao thì...cảm ơn!"

Nói rồi, chị nhanh chóng mở cửa cất bước đi, để lại một mình em trong lòng đang khóc rống.

"Không có ai cả? Miyeon, chị thật sự không biết gì sao? Tất cả những hành động của em, dù là trên sân khấu, hay là dưới sân khấu, đối với chị đều là thật lòng. Em luôn chê trách chị, thật ra cũng chỉ vì muốn chị chạy đến dỗ dành, xin lỗi, trêu chọc, làm đủ trò với mình em thôi... Và...chị thì lại không có ý định sẽ tin tưởng vào nó...."

"Em không hiểu sao...tim mình lại đau khi chị tránh né em..."

"Unnie, chị làm sao vậy?"

Tự cười giễu bản thân, em cũng nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu rồi đi ra bên ngoài tiếp tục buổi tập luyện.
____________________________________

Sau một ngày làm việc, ai nấy trong nhóm cũng đều rất mệt mỏi, không muốn nói nhiều lời. Trên xe lúc này chỉ còn tiếng thở cùng tiếng động cơ xe chạy.

Cho Miyeon tay cầm chiếc điện thoại của mình, ngón tay cái chầm chậm lướt qua từng bức ảnh.

Chị đang xem ảnh mà các fan cp Mishu chụp, vừa xem vẻ mặt vừa nhăn nhó, bên trong khẩu trang là một nụ cười khổ, hoàn toàn trái ngược với cảm xúc của những lời bình luận bên dưới bức ảnh kia.

- A a a a a...mọi người xem ánh mắt của họ nhìn nhau kìa, thật là soft quá trời luôn! Mishu của chúng ta là thật đó mọi người!!!!

- Càng nhìn những hành động của họ, ánh mắt của họ, tôi cảm thấy họ như thực sự là một đôi.

- Òa, nhìn kìa, Miyeon unnie lúc nào cũng nhìn maknae soft như vậy sao?!!! Tôi cũng muốn được tình yêu đời mình nhìn mình dịu dàng như thế...《mặt khóc》

........

Cứ như vậy, không biết có bao nhiêu bình luận cứ liên tục xuất hiện trước mặt, tất cả như tát vào mặt chị một cái rất rất đau, tát một cái khiến cho chị phải đau mà tỉnh mộng.

Nụ cười trên gương mặt ngày càng khó coi, Cho Miyeon trông như mếu buông thõng hai tay xuống. Họ khi thấy hai người thân mật trên sân khấu đều vui vẻ đến phát điên, đều tự hào mà cho rằng họ yêu nhau thực sự. Nhưng đâu ai biết rằng tất cả chỉ là màn kịch do chính nhân vật trong bức ảnh sắp xếp.

"Shuhua à, em hại họ phải phát điên vì sự 'diễn' xuất sắc của em như thế này, không thấy tội cho họ sao?"

Ánh sáng ở màn hình điện thoại tối dần rồi tắt hẳn, Cho Miyeon cũng không còn muốn xem nữa, bỏ điện thoại vào túi rồi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Seoul về đêm cũng thật lộng lẫy.

"Oppa, cho em xuống xe!"

Chị đột nhiên vươn người đứng dậy, ra trước cửa xe để sẵn sàng đi xuống.

Thấy chị có vẻ như sẽ không về kí túc cùng mọi người, Seo Soojin liền khó hiểu lên tiếng.

"Unnie, unnie không định về cùng mọi người sao, giờ này đã là đêm rồi, rất không thuận tiện, ngoài trời lạnh lắm."

Miyeon chỉ im lặng lắc lắc đầu.

Chiếc xe không dừng lại, tài xế vẫn đang chờ đợi câu trả lời trong cuộc nói chuyện của họ.

"Oppa, dừng ở đây là được rồi!"

Chiếc xe chầm chậm tấp vào lề đường, Miyeon một thân đen kín mít bước xuống, trước khi đi còn không quên dặn dò chị quản lý ngồi phía trên xe.

"Em đi một lúc rồi về, chỉ muốn hít thở không khí chút thôi, chị bảo họ không cần lo, cứ ngủ đi!"

Chị quản lý gật đầu.

Ngay khi cánh cửa xa chuẩn bị khép lại thì có một bàn tay đưa ra chắn cửa, không cho đóng.

Chị nhất thời không nói được gì, chỉ biết đứng chôn chân nhìn em đi xuống đứng bên cạnh.

"Em cũng muốn cùng Miyeon đi dạo một chút."

Mọi người cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Song Yuqi vốn là muốn xuống theo, nhưng Shuhua đã nhanh hơn một bước. Cửa xe bây giờ mới chính thức khép lại, rồi dần xa khuất.
____________________________________

Giữa con đường yên tĩnh, chị và em cùng nhau đi dạo hưởng thụ gió trời, hình bóng của hai người phản chiếu xuống nền bê tông màu xám. Không có người theo chân, cũng không có ai nhìn thấy.

Yên bình.

"Shuhua?"

Chị khẽ gọi, giọng nói rất nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.

Yeh Shuhua quay đầu sang nhìn gương mặt đã khiến mình có những cảm xúc kì lạ mấy ngày nay, bất chợt một thứ cảm giác gì đó nhộn nhạo len lỏi qua từng ngõ ngách trong cơ thể.

Không được, mình chỉ yêu một mình Soojin unnie. Cảm giác này đáng lẽ chỉ nên dành riêng cho chị ấy, không phải Miyeon.

"Sao hôm qua lại vào phòng chị?"

"Em...muốn đợi chị về...để xin lỗi..."

Môi nở một nụ cười cứng ngắc, chị lắc đầu, nói.

"Chị đã bảo rồi, ở đây không có ai, không cần phải diễn nữa! Chị biết em cũng không thấy có lỗi, đúng chứ? Trước đây em đâu như vậy?"

Tim Shuhua như bị xé ra làm từng mảnh, lồng ngực nhói lên vài hồi đau nhức.

"Chị biết em không ưa chị, hoặc có thể cũng vô cùng vô cùng chán ghét người chị này. Em phiền lắm phải không?"

"..."

"Nếu em đã không đặt chị trong mình, không cần phải để tâm đến, sẽ rất mệt."

"....."

"Chị không ép buộc em phải yêu quí chị, thích chị, quan tâm tới chị...nên em không cần phải coi nó như một gánh nặng! Chúng ta là một nhóm, đúng! Nhưng không nhất thiết tất cả phải đối tốt với nhau đâu..."

"....."

"Còn nếu em cảm thấy chị quá đỗi đáng phiền, đáng ghét, lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau em, bám vào em để chị được sự chú ý nhiều hơn từ fan thì cho chị xin lỗi..."

Cho Miyeon cắn chặt răng, cúi đầu xuống, mái tóc đen mượt rũ xuống che khuất đi khuôn mặt đau khổ.

"..."

Chị sẽ tự khắc xóa bỏ hình bóng của mình bên cạnh em, ngay từ lúc này không còn xuất hiện song song với em nữa.

Có lẽ, vị trí đứng sau lưng theo dõi em vẫn thích hợp hơn là sánh vai bước bên cạnh em như mọi ngày.

Có lẽ....

Vị trí bên cạnh em chỉ là riêng của ai đó....

Ai đó không phải chị...

"Nhưng dù có thế nào đi nữa, chị vẫn mãi yêu em..."

Yêu em như cách em yêu người khác.

Nói rồi, Cho Miyeon ngẩng đầu lên, hướng người con gái mình yêu đến nao lòng kia, mỉm cười.

Ngày chị nhận ra mình yêu em, trời mưa một màu ảm đạm.

Ngày hôm nay, tại khoảnh khắc chị nói ra tiếng yêu em chân thật đầu tiên, bông tuyết đầu mùa rơi xuống.

Chị biết, yêu em là rất khó khăn, vì em yêu Soojin rồi, vì thế tâm em cũng không thể nào đặt nơi chị nữa.

Nhưng chị mãi mãi, đến cuối cùng, chỉ yêu em.

Bóng dáng Miyeon cô độc bước đi giữa bầu trời tuyết làm em cảm tưởng như một cảnh của sự vĩnh biệt. Sao hôm nay ánh mắt chị nhìn khác quá, ánh mắt dịu dàng ấy, ánh mắt yêu thương ấy, hôm nay lần đầu em thấy một cách rõ ràng.

Chị vẫn luôn nhìn em như vậy, nhưng em nào để ý.

Shuhua thẫn thờ đứng đấy, mặc cho tuyết phủ đầy đầu, chỉ đến khi một bông tuyết rơi chúng mặt mình, em mới bừng tỉnh hoảng hốt chạy theo giật lấy tay của Miyeon, bắt chị đứng lại...nhưng cuối cùng lại chẳng biết nói gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lo sợ của mình mà nhìn người trước mặt.

Chị...làm gì cũng được, đừng nói như vậy, chỉ cần đừng làm như vĩnh biệt em.

Em không ghét chị.

Em không thấy phiền vì chị.

Chị sao lại tự biên tự diễn, cho rằng chị nghĩ gì đều đúng?

Em thật sự không hề muốn điều đó, từ trước đến nay chưa một lần dám nghĩ đến. Em thực sự muốn ở cạnh chị, muốn được chị yêu chiều, muốn nghe giọng nói nhão nhoẹt của chị mỗi khi chị bám lấy em, muốn ngày ngày cảm nhận những sự quan tâm mà chị dành cho em, muốn chúng ta mãi mãi là một đôi Tom & Jerry của fan hâm mộ, của (G)I-dle.... em quý chị lắm, chị như gia đình của em, không có chị, em cảm thấy thiếu thốn lắm

Em muốn chị mãi nhìn hướng em thôi....

Chị đứng lặng người nhìn em, rồi lại nhìn nơi bàn tay em nắm lấy tay chị, vẻ mặt em chần chừ, còn chị...tuy ngoài vẫn mỉm cười nhưng bên trong sớm đã như bão tuyết.

"Unnie..."

"Em ghét chị lắm có đúng không?"

"Em chưa từng ghét chị."

"Vậy em có yêu chị không?"

Không đâu, chị biết mà.

"Có chứ, em yêu chị lắm, chị như..."

"Chị như chị ruột của em? Phải chứ?"

"Đúng, chị như chị ruột của em, em không thể s..."

"Shuhua à!!!!"-Miyeon cười đắng, nhanh chóng cắt ngang lời nói của em. Chị biết em nghĩ gì, biết em muốn nói gì, chỉ là chị không muốn nghe thôi.

"Chúng ta về nhà đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro