Chương 327: Khánh Trần biến mất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phố dài, Lý Trường Thanh gần như kiệt sức, vừa rút lui vừa chiến đấu. Lúc này, số lượng cao thủ của gia tộc Kamishiro bao vây cô đã giảm từ tám thành hai.

Nhiều người có một sự hiểu lầm đối với Bát Quái Chưởng, đó cũng là một loại quyền pháp lấy nhu khắc cương, nhưng trên thực tế, Bát Quái Chưởng có con đường rất ngông cuồng, hầu như tất cả các chiêu thức của Bát Quái Chưởng đều tấn công vào chỗ yếu hại của con người. Như phiên hoa phi diệp uyển chuyển nhẹ nhàng lại chí mạng.

Hầu hết các môn võ thuật Trung Quốc tại thế giới Ngoài đều đánh loạn xà ngầu, ai vung tay mạnh hơn người đó thắng. Nhưng đó là tình huống mà sức mạnh, tốc độ và thần kinh phản ứng của người tập không thể dùng các chiêu thức để so sánh, hiện tại Bát Quái Chưởng được sử dụng trong tay Lý Trường Thanh cấp A đã trở thành một diện mạo hoàn toàn khác.

Có lẽ đây mới là phong thái của Bát Quái Chưởng.

Cơ quan tình báo Hồ thị là một tổ chức tình báo trung lập, sở dĩ họ có thể sống sót trong kẽ hở giữa các tập đoàn cũng là dựa vào phương pháp tu hành chính thống. Chỉ là, không ai có thể nghĩ đến rằng Lý Trường Thanh, một thành viên của Lý thị, lại có thể trở thành giám đốc của cơ quan tình báo Hồ thị.

Sau một khắc, một chiến sĩ gen cấp B nhìn thấy Lý Trường Thanh kiệt sức thì đột nhiên hung hãn lao đến truy sát nàng.

Lý Trường Thanh chạy về phía cuối con phố dài, nhưng khoảnh khắc đối phương tới gần, nàng đột nhiên quay đầu lại. Bàn tay trắng nõn của nàng như cây kim khâu, xuyên qua giữa cánh tay của chiến binh sĩ cấp B, song chưởng ấn vào hàm dưới của chiến gen như đang nâng hoa, nàng phát lực từng tấc đánh bay hắn ta. Lực va chạm của chiến sĩ gen cấp B kết hợp với lực của song chưởng khiến xương cổ kẻ đó vỡ vụn khi vẫn còn trên không trung, chưa rơi xuống đất mà người thì đã chết rồi!

Diệp Để Tàng Hoa! (Đáy lá giấu hoa)

Cao thủ cấp A của gia tộc Kamishiro vốn muốn nhận cơ hội bỗng nhất thời do dự, không dám tiến lên khi nhìn thấy cú tuyệt địa phản sát này. Hắn lo lắng vẻ mệt mỏi của Lý Trường Thanh là ngụy trang.

Tiếng súng vang khắp phố dài không biết khi nào đã ngừng.

Lý Trường Thanh mệt mỏi đứng ở trên phố dài nhìn lại, chỉ thấy Kamishiro Tougo đã biến mất không dấu vết. Nàng không hề ngạc nhiên, bởi vì đây là một cái bẫy do gia tộc Kamishiro giăng ra cho nên đã đoán trước được đối phương đã tính toán trước đường trốn thoát cho mình.

Tuy nhiên, Kamishiro Tougo chạy không thoát.

Lý Trường Thanh nhìn cao ốc Kim Mậu cách đó 2000 mét, nàng đang suy nghĩ, tay bắn tỉa kia đã tự mình rời đi rồi hay là đang gặp nguy hiểm?

Nàng biết rất rõ một điều rằng thực ra đối phương có thể rời đi sau khi giải quyết xong tất cả tay bắn tỉa của gia tộc Kamishiro. Là một tay bắn tỉa, người đó làm đến vậy là đủ rồi. Nhưng đối phương không hề rời đi, mỗi phát súng không kia đều là giúp nàng trấn áp kẻ địch. Tuy nhiên, làm như vậy cũng sẽ khiến bản thân tay bắn tỉa lâm vào hiểm cảnh.

Vương Bính Tuất không biết từ lúc nào đã biến mất, cao thủ cấp B này đã đi theo nàng nhiều năm, hắn rất có thể đang hướng về phía tay bắn tỉa ở cao ốc Kim Mậu.

Nghĩ tới đây, Lý Trường Thanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía cao thủ cấp A: “Ông chủ của ngươi đã chạy rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta, ta cho phép ngươi lựa chọn kiểu chết.”

Tuy nhiên, vừa nói ra những lời này, cao thủ cấp A kia không tiếp tục chiến đấu nữa mà quay người bỏ chạy về phía xa. Trong trận chiến đêm nay, Lý Trường Thanh và tay súng bắn tỉa bí ẩn đã thật sự đánh sập phòng tuyến tâm lý của cao thủ cấp A.

“Bà chủ, ngài có muốn đuổi theo hắn không? Tôi có thể lái xe.” Tiểu Ưng ở một bên nói.

Lý Trường Thanh lắc đầu: “Không đuổi theo hắn, đánh thức lão Thập Cửu đi, ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

Với tư cách là người phụ trách tình báo của Lý thị, không ngờ là nàng lại thực sự từ bỏ con cá lớn ngay trước mặt mình. Lý Trường Thanh bây giờ nhất định phải đi đến cao ốc Kim Mậu, nàng lo lắng Khánh Trần sẽ gặp nguy hiểm!

So với chuyện này, ngay cả việc đuổi theo Kamishiro Tougo và cao thủ cấp A kia cũng có thể tạm thời gác lại.

Lúc này, bộ tóc giả mà Lý Trường Thanh đội đã biến mất từ lâu, chiếc áo khoác da màu đen cũng đã bị rách nhiều chỗ do chiến đấu cường độ cao. Nàng dứt khoát cởi áo khoác da ném xuống đất, mặc dù chỉ mặc áo ba lỗ đen trong mùa đông lạnh giá nhưng nàng lại không cảm thấy lạnh.

Một Lý Trường Thanh như thế này so với trước đây càng thêm mấy phần khí khái hào hùng.

“Khụ khụ khục khục.” Lão Thập Cửu lại tỉnh dậy.

Nàng nhìn lão Thập Cửu: “Có sao không?”

“Có lẽ là không chết được.” Lão Thập Cửu ho khan nói: “Bà chủ, ngài... đừng để bị cảm lạnh.”

“Trước tiên ta phải đến cao ốc Kim Mậu, có việc gì thì nói sau.” Lý Trường Thanh nói xong liền chạy về phía cao ốc Kim Mậu Tháp.

Lão Thập Cửu lo lắng: “Tiểu đoàn Thuẫn Vệ Doanh của Lữ đoàn cảnh vệ 081 chắc chắn sẽ sớm đến. Ngài ở đây chờ cứu viện là lựa chọn tốt nhất.”

“Không được, ta đi cứu người trước, các ngươi ở chỗ này chờ.” Lý Trường Thanh nói xong liền chạy đi.

Lão Thập Cửu nhìn bóng lưng bà chủ nhà mình thì thầm nghĩ, còn chuyện gì quan trọng đến mức có thể khiến Lý Trường Thanh từ bỏ việc theo đuổi Kamishiro Tougo và cao thủ cấp A đó?

Phải biết, Thuẫn Vệ Doanh sắp đến ngay và bây giờ là thời điểm tốt nhất để truy lùng người của Kamishiro. Nếu trì hoãn thêm một thời gian thì e rằng đến lúc chúng ta định bắt hắn, những nhân vật chủ chốt của gia tộc Kamishiro ở thành thị số 18 đã tìm được cách rời khỏi nơi này.

Nhưng ông ta biết rằng không ai có thể ngăn cản được quyết định của bà chủ nhà mình.

Sau khi Lý Trường Thanh tới cao ốc Kim Mậu, nàng đi thang máy đi thẳng lên tầng 130. Nàng đứng ở nơi Lý Đông Trạch từng đứng, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể xác nhận rằng tay bắn tỉa cứu nàng quả thực đã bị tấn công và bị thương rất nặng!

Lý Trường Thanh cũng tìm được một lỗ đạn từ khẩu súng bắn tỉa đối diện với bức tường mà Khánh Trần đập lưng vào, sau khi so sánh, nàng gần như hiểu hết chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng điều khó hiểu nhất là chuyện gì đã xảy ra với cái mảng sàn nhà bị mất kia?!

Việc nó bị đánh nát trong trận chiến là điều bình thường, nhưng việc cả một mảnh biến mất thì chắc chắn không bình thường chút nào!

Lý Trường Thanh mang theo nghi ngờ kiểm tra hệ thống giám sát của cao ốc Kim Mậu mới phát hiện ổ cứng lưu trữ video đã mất tích từ lâu.

Khánh Trần hẳn là không chết, có người đã cứu cậu. Nhưng là ai cứu mới được?

Nàng mang theo nghi hoặc trở lại phố dài. Lúc này, tiểu đoàn Thuẫn Vệ Doanh đã đến và đang tiến hành tìm kiếm nhanh khu vực xung quanh.

Lý Trường Thanh nhìn Tiểu Ưng: “Ngươi có sao không?”

“Không... không sao cả.” Tiểu Ưng nói: “Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng không ai quan tâm đến tôi và tôi cũng không dám quan tâm đến người khác...”

“Đó là chuyện bình thường.” Lý Trường Thanh nói: “Đều phải có chuyên môn, từ nay về sau chỉ cần lái xe cho tốt là được, cho đến khi tiêm xong mấy mũi thuốc biến đổi gen còn lại thì không cần tham gia chiến đấu.”

Tối nay, mặc dù Tiểu Ưng không giúp đỡ trong trận chiến nhưng biểu hiện của đối phương khi thoát khỏi tình thế vây khốn cũng đủ khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc. Nếu lúc đó họ bị mắc kẹt trong điểm phục kích đầu tiên do Kamishiro sắp đặt thì mọi chuyện đã kết thúc.

Lý Trường Thanh nói với Tiểu Ưng: “Xe của chúng ta còn có thể lái được sao?”

Tiểu Ưng nói: “Mặc dù chúng ta đã va chạm với xe việt dã của chúng nhưng xe của chúng ta rất chắc chắn và động cơ vẫn ổn.”

“Vậy là được, bây giờ chúng ta trở về Trang viên Bán Sơn đi.” Lý Trường Thanh nói.

Lý Trường Thanh vừa nói vừa nắm lão Thập Cửu bị thương nặng không thể cử động ném xuống hàng ghế sau. Mà chính nàng thì đang ngồi ở ghế phụ lái.

Tuy nhiên, Lý Trường Thanh chợt nhận ra một điều kỳ lạ: “Xác chết của chiến sĩ gen trên mặt đất đâu rồi? Tại sao lại thiếu mất hai cái?”

Tiểu Ưng ở một bên run rẩy đáp: “À bà chủ, vừa rồi thật đáng sợ. Khi ngài còn đang đánh nhau thì đột nhiên trên con phố dài bất ngờ có một cánh cổng bóng tối mở ra. Một bàn tay từ trong cánh cửa tối tăm vươn ra, nắm lấy mắt cá chân của thi thể, kéo vào trong!”

Lão Cửu lúc đó đã hôn mê lần nữa nên không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc này Tiểu Ưng vô cùng sợ hãi, có bàn tay từ trong bóng tối kéo thi thể đi, chuyện đó nghĩ tới đã thấy khiếp đảm.

Lý Trường Thanh sửng sốt một chút: “Ám Ảnh Chi Môn? Đừng tự hù dọa chính mình, đây là công năng của vật cấm kỵ ACE-008.”

Nàng biết có một vật cấm kỵ như vậy, trong lịch sử đã nhiều lần ghi chép vật cấm kỵ ACE-008 thực chất là một sợi dây chuyền. Lần đầu tiên nó được một người bình thường vô tình nhặt được, khi đó nền văn minh của những siêu phàm giả vừa mới xuất hiện, thậm chí không có nhiều người biết vật cấm kỵ rốt cuộc là gì. Sau đó, chức năng của vật cấm kỵ ACE-008 được khai phát và người bình thường này đã bị giết vì bị người đố kỵ khi sở hữu vật cấm kỵ. Người ta nói rằng thứ này đã lần lượt xuất hiện trong tay những kẻ trộm mộ, những tên trộm và sát thủ, nhưng hiện tại không biết ai đang sở hữu nó.

Lý Trường Thanh không có manh mối, nàng không biết trên chiến trường là ai trộm thi thể nên đành phải thôi không nghĩ nữa.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi chiến trường và lái vào Trang viên Bán Sơn. Cuộc tập kích Lý Trường Thanh đã dần dần chấn động toàn bộ trang viên, nhưng nàng không đến Văn phòng Hội đồng Cơ mật mà chỉ đưa lão Thập Cửu đến phòng y tế trong trang viên trước, sau đó một mình lái xe đến Biệt viện Thu Diệp.

Trước căn nhà nhỏ, tấm biển từ chối tiếp khách vẫn còn lặng lẽ treo bên trên. Lý Trường Thanh đẩy cửa ra, bên trong trống rỗng, không có người. Tay bắn tỉa đã rời khỏi chiến trường từ lâu, nàng biết rõ điều đó. Cho nên, Khánh Trần đáng lẽ phải quay lại từ lâu. Trừ phi đối phương trọng thương, cần ẩn náu dưỡng thương.

Nàng lấy điện thoại di động ra và gọi cho Khánh Trần, nhưng điện thoại cũng không được kết nối. Sắc mặt Lý Trường Thanh trở nên ngưng trọng.

............

Trên tầng 132 của cao ốc Lạc Thần, Ảnh tử Khánh thị đang ngồi ở bàn ăn, nhìn điện thoại của Khánh Trần sáng lên: “Nửa đêm rồi còn ai rảnh gọi điện?”

Y hoàn toàn phớt lờ cuộc gọi và thậm chí không thèm nhìn xem ai đang gọi. Căn phòng tối om và yên tĩnh, chỉ có tiếng vị Ảnh tử này đun nước cho chính mình.

Không biết qua bao lâu, Khánh Trần mới từ từ tỉnh lại, cậu chỉ cảm thấy bụng nóng rát, cử động một cái cũng thấy đau. Cánh tay và lưng của cậu đều bị tổn thương rất lớn do một cước kia của Vương Bính Tuất.

Khánh Trần kinh ngạc nhìn ba thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất trong phòng khách: “Đây là…”

Ảnh tử Khánh thị rót cho mình một tách trà, chậm rãi nói: “Dùng nó để hiến tế cho con rối giật dây của ngươi.”

“A?” Khánh Trần thật sự không ngờ rằng đối phương sẽ làm một chuyện như vậy, nhưng cậu lại càng quan tâm đến một vấn đề khác: “Tại sao chỉ có ba thi thể?”

Căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.

Một lúc lâu sau, Ảnh tử Khánh thị mới chậm rãi nói: “Ta không so đo những vấn đề ngu xuẩn với ngươi, ta là bệnh nhân, ta cứu mạng ngươi, giúp ngươi tìm ra ba bộ thi thể hiến tế, lúc này ngươi phải nói cảm ơn đầu tiên thay vì hỏi ta phần còn lại ở đâu.”

“Tôi không có hỏi phần còn lại ở đâu.” Khánh Trần nghiêm túc nói.

Ảnh tử Khánh thị gõ ngón tay lên bàn và nói: “Nhưng ý của ngươi là như vậy.”

Khánh Trần hỏi: “Là ngài đã cắt nguồn điện của cao ốc Kim Mậu phải không?”

“Đúng vậy.” Ảnh tử Khánh thị gật đầu.

“Nếu ngài không lãng phí thời gian đi cắt điện thì có lẽ đã đến sớm hơn rồi, tôi đã không phải chịu vết thương này.” Khánh Trần ngồi trên ghế sofa thở hổn hển nói.

“Ta phát hiện ngươi thật sự có rất nhiều yêu cầu đối với ân nhân của mình.” Ảnh tử Khánh thị thở dài: “Nếu không cắt nguồn điện và lấy đi camera giám sát thì thân phận của ta có thể sẽ bị lộ. Thân phận của ta là một trong những bí ẩn lớn nhất trong toàn Liên bang, thứ đã khiến hàng nghìn, thậm chí hàng chục, hàng trăm nghìn người bị vây khốn. Làm sao một bí ẩn thú vị như vậy lại có thể bị bóc trần chỉ để cứu loại người nhỏ bé như ngươi? Tiếp tục vây khốn bọn họ sẽ thú vị hơn chứ.”

“Tại sao lại cứu tôi?” Khánh Trần hỏi.

“Không có lý do gì, giữ lại một mạng cho ngươi mới có thể để khiến cho Ảnh tử chi Tranh trở nên thú vị hơn.” Ảnh tử Khánh thị nói: “Chỉ là, lần sau ngươi nói chuyện với ta tốt nhất nên lịch sự hơn một chút, ngươi có biết không, tuổi thọ của ta không còn dài, mỗi lần ta ra tay là tuổi thọ sẽ bị rút ngắn, đây tương đương với việc ta dùng mạng của mình đổi lấy mạng của ngươi.”

“Tạ ơn.” Khánh Trần nghiêm túc nói.

Vừa nói, Khánh Trần vừa rung cổ tay, sử dụng con rối giật dây hiến tế cả ba thi thể trong phòng khách. Dù cả hai đều đã quen với việc nhìn thấy sinh tử nhưng cứ bày xác chết trong phòng khách tóm lại là vẫn chướng mắt.

Trong phút chốc, cả ba thi thể đều biến thành tro bụi, chỉ riêng trận chiến này đã khiến sợi dây thứ hai của con rối hoàn toàn hình thành, dài tới 50 mét!

Không chỉ vậy, ngay cả sợi tơ thứ ba cũng dài ra hơn 20 mét. Nếu không phải sợi chỉ này không mỏng hơn tóc bao nhiêu thì Khánh Trần sẽ không thể quấn nó quanh cổ tay được.

“Tuy rằng ta không cho ngươi vật cấm kỵ, nhưng lần hiến tế này cũng có thể coi như là cho ngươi trước một ít chỗ tốt, đừng nói là ta không cho ngươi cái gì.” Ảnh tử Khánh thị nói.

Khánh Trần thầm nghĩ, vị Ảnh tử Khánh thị này thật là biết cách làm ăn, lần mua bán không cần vốn này lại thành công như vậy.

Ảnh tử Khánh thị nhìn Khánh Trần: “Ngươi suy tính thế nào về đề nghị trước đó ta đề nghị ngươi đến Sở Mật Vụ của Khánh thị ta rồi?”

“Nơi làm việc ở đâu?” Khánh Trần hỏi.

“Thành thị số 10, nơi đó mới trung tâm chính trị của Liên bang.” Ảnh tử Khánh thị nói.

“Có nguy hiểm không?” Khánh Trần hiếu kỳ  hỏi.

“Làm gián điệp sao có thể không nguy hiểm?” Ảnh tử Khánh thị nói.

“Vậy trong đó có lợi gì cho tôi?” Khánh Trần hỏi.

“Chỉ có những người chưa từng có quyền lực mới hỏi những câu hỏi ngây thơ như vậy. Cho phép ngươi vào Sở Mật Vụ bản thân nó đã là một lợi ích rồi.” Ảnh tử Khánh thị thở dài.

Ảnh tử Khánh thị tiếp tục nói: “Sở Mật Vụ của Ảnh tử Khánh thị có nhân viên thâm nhập, ám sát và tình báo chuyên nghiệp, không biết có bao nhiêu người cung cấp thông tin. Đối ngoại điều tra tình hình của kẻ thù, khống chế dư luận. Đối nội giám sát tất cả các thành viên trong nội bộ Khánh thị và tất cả sĩ quan của quân đội Liên bang, có chứng chỉ cơ quan tình báo liên bang thì cho dù giết người trên đường phố cũng có thể dùng chứng chỉ đó và được Ủy ban Quản lý Trị an PCE miễn trừ. Quyền lực này chưa đủ lớn và lợi ích chưa đủ nhiều à?”

Khánh Trần nói: “Tôi sẽ suy nghĩ lại...”

Cậu luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nếu như cậu đồng ý, đối phương có thể sẽ có một list dài những kế hoạch chờ cậu.

Đến lúc đó chỉ sợ mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực và không thể thoát ra được.

“Tùy ngươi vậy.” Ảnh tử Khánh thị dùng ngữ khí lạnh nhạt hỏi: “Tại sao ngươi lại tha cho bọn chúng trong khi rõ ràng đêm nay ngươi có cơ hội giết Khánh Văn và Khánh Chung? Nếu ngươi thích vật cấm kỵ đến vậy thì ngươi nên biết rằng trên người hai người này tổng cộng có ba vật cấm kỵ, Khánh Văn vốn có một cái, Khánh Nhất cho hắn một cái, Khánh Chung cũng có một cái. Cám dỗ lớn như vậy không đủ để khiến ngươi dao động sao?

“Giết người có thể đợi, nhưng nếu không kịp thời cứu người thì về sau sẽ không còn cơ hội.” Khánh Trần nói.

“Lòng dạ đàn bà.” Ảnh tử Khánh thị thuận miệng nói ra.

“Không phải lòng dạ đàn bà. Thậm chí cả bạn bè của mình gặp nguy hiểm mà ta còn không cứu được thì cần quyền lực lớn như vậy làm cái gì.” Khánh Trần hỏi lại.

Trên thực tế, lợi ích mà Khánh Trần từ bỏ tối nay là rất lớn.

Không chỉ là một mạng một bí mật như Ảnh tử Khánh thị đã hứa hẹn, mà còn có ba vật cấm kỵ trên người hai người này.

“Tối nay cuộc chiến giữa Khánh Văn và Khánh Chung là ngài an bài sao?” Khánh Trần hỏi.

“Đương nhiên là không, sao ta có thể thiết kế ra thứ cấp thấp như vậy.” Ảnh tử Khánh thị nói: “Mỗi lần diễn ra Ảnh tử chi Tranh sẽ có những ứng cử viên trông rất nổi tiếng nhưng thực ra lại ngu ngốc, hoặc có vẻ như rất lợi hại nhưng thực ra lại rất bốc đồng và không có đầu óc, rất bình thường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro