Chương 19: Hạ quyết tâm + Chương 20: Thật tốt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Wonwoo thức nấu bữa sáng và lên gọi Mingyu thức dậy khi đã đúng 7 giờ như mọi khi.

"Mingyu, dậy đi em, ăn uống rồi còn đi làm."

"Hôm nay chỉ muốn ở với anh thôi, công chuyện bỏ qua một bên đi."

Cậu choàng tay ra sau lưng anh để ôm với đôi mắt nhắm nghiền.

"Em vắng mặt ở công ty lâu rồi, thức dậy ăn sáng rồi đi làm."

Anh chọt chọt vị trí nốt ruồi trên má và đầu mũi của cậu.

"Không muốn."

"Dậy nào." giọng của anh vẫn âm trầm ngọt ngào êm tai như vậy.

"Dậy đi, chúng ta sẽ nói chuyện sau, tôi cũng cần không gian riêng để suy nghĩ mfa."

"Ưm...được rồi." Mingyu miễn cưỡng ngồi dậy.

"Tôi thương."

"Thương.."


Ăn sáng xong, Mingyu về nhà thay quần áo để đến chỗ làm. Wonwoo lại một mình trong căn nhà đã từng rất thân thuộc và nghĩ sẽ sống với nó đến cuối đời thay vì tìm được mảnh ghép còn lại.

Mingyu là người mang điện vào cuộc sống tối tăm của anh, thắp lên bóng đèn đã tắt từ lâu trong tim, giúp đời này thêm phần rực rỡ và rộn vang tiếng cười. Anh sao có thể từ bỏ cậu, từ bỏ người bản thân phụ thuộc, không còn khả năng ly khai?

Đúng là hãy trân trọng những giây phút còn kịp, thậm chí là dùng thời khắc ngắn ngủi còn sót lại này để thu thập tiếng cười, niềm vui, tạo ra vô số hồi ức đẹp đẽ và mang nó xuống mồ sâu sau khi hơi thở tàn. Nhưng Wonwoo hiểu, càng hạnh phúc thì càng đau khổ khi mất đi, anh hay Mingyu đều quá rõ đối với việc mất nhau là cả đời không còn tìm được người khác hoặc bất kỳ thứ gì thay thế, bù đắp vào.

Do đó Wonwoo luôn nghĩ kết thúc ở hiện tại, sẽ giúp được tương lai của Mingyu giảm bớt tổn thương. Chỉ là nếu phản tác dụng thì sao? Lỡ như anh quyết định che giấu rồi chết đi, làm đến cùng cậu vẫn không biết nguyên nhân anh mất hoặc biết khi quá muộn, cậu sẽ ra sao? Tự trách, ám ảnh, cả đời không thể tha thứ cho chính mình? Điều này còn đáng sợ hơn anh thú nhận với cậu tất cả.

"Mình phải làm sao đây?"

Wonwoo lau đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ tuôn rơi.


Wonwoo cứ lặng người ở sofa hết cả buổi sáng. Khi định rời khỏi ghế nấu bữa trưa thì Mingyu gọi đến.

"Tôi nghe."

"Anh còn ở nhà hay đến quán?"

"tôi còn ở nhà."

"Thế nấu cơm cho tôi với, tôi sẽ sang đó sau khi xong việc."

"Ừm."

Mingyu cứ đến thế này thì Wonwoo sao có thể dứt khoát đây. Anh vỗ trán của mình.

"Em rời khỏi tôi còn chưa 3 tiếng." Wonwoo nói trong lúc đưa đũa cho Mingyu.

"Vốn dĩ chỉ cần xa ít phút là nhớ anh rồi."

"Em bớt dẻo miệng lại đi."

"Toàn nói sự thật thì làm sao mà bớt?"

Wonwoo dè bỉu, sau đó gắp thức ăn cho cậu.

"Ăn nhiều vào."

"Anh cũng vậy, trông ốm lắm luôn. Tôi xót anh, biết không?"

Anh nhẹ gật đầu.

"Bao tử của anh ổn hơn chưa?"

Thật sự suýt nghẹn khi nghe Mingyu đề cập đến bao tử.

"Bác sĩ hẹn ngày mai tái khám, tới đó tôi mới cho em câu trả lời chính xác được."

Cậu hơi nghiêng đầu nhìn anh vì câu trả lời này chứa nhiều điểm vô lý nhưng cậu vẫn đành chấp nhận.


Thời gian còn lại trong ngày thì Wonwoo lại đến quán cà phê và Mingyu trở alij công ty. Anh vừa muốn gặp cậu đêm nay lại vừa không muốn. Trước khi chết vì ung thư bao tử, anh sẽ chết vì căng não suy nghĩ.

"Aizzz...." Wonwoo thở dài và vò tóc mình.

"Cậu sao vậy?"

Sự xuất hiện của Jihoon và Soonyoung khiến anh hơi ngạc nhiên.

"À không có gì, tôi và Mingyu đang không chung ý kiến ở một số vẫn đề nên đang đau đầu."

"Có gây nhau không?" Soonyoung hỏi và ngồi xuống ghế được Jihoon kéo sẵn.

"Không, chúng tôi không gây nhau, chúng tôi vẫn bình thường, chỉ là không tìm được tiếng nói chung thôi."

Anh nói dối cả hai là điều hết sức hiển nhiên.

"Không gây nhau là tốt rồi." Jihoon gọi thức uống sau khi trả lời.

"Cậu không biết gì cả, trong hôn nhân không có tiếng nói chung chính là chuyện đó, gây nhau có thá gì."

Soonyoung đánh vào vai đối phương và hỏi thêm:

"Cậu đang định thế nào hả Wonwoo?"

"Tôi cũng chưa biết nữa, hơi rối rắm."

Wonwoo ước bản thân có thể nói sự thật với những người bạn thân nhất của mình, nói dối họ thật không dễ chịu chút nào.

"Nghe này Wonwoo, đã sống với nhau rồi thì chắc cậu cũng biết quy luật của hôn nhân phải không?"

"Tôi hiểu Soonyoung à."

"Vậy nếu vấn đề không ảnh hưởng đến bản thân thì đôi lúc nghe theo chồng của một mình là một cách tốt đó Wonwoo à."

"Tôi biết, tôi sẽ suy xét."

"Gần đây cậu có khỏe không?"

"Suýt chết thì có." mày Jihoon cau lại.

"Cái gì? Kim Mingyu làm gì cậu?"

"Không có không có, cậu đừng manh động."

Nhanh xua xua tay để Jihoon ngồi yên lại vị trí cũ. Anh nói:

"Tôi bị cướp, cho nên tưởng mình không còn mạng để gặp mọi người thôi. Mingyu không làm gì sai với tôi."

======

Thoáng đã tối và Mingyu lái xe đến quán cà phê để đón Wonwoo cùng mình đi ăn tối.

"Lần đầu dẫn được anh đi ăn, tôi lại làm mất điểm nghiêm trọng, anh có biết tôi lo lắng cỡ nào không?"

Lúc đó Mingyu nghĩ bản thân tiêu tùng cũng như Wonwoo sẽ xóa cậu khỏi danh sách có thể cho cơ hội.

"Lo lắng? Em thật sự lo lắng à? Em ngủ kế bên tôi say như chết ý."

Wonwoo chỉ tay vào trán cậu, khiến cậu hơi ngả người ra sau.

"Nhìn vậy thôi chứ đâu có say đâu."

"Em còn ngủ trước cả tôi."

"Chứ tôi ngủ sau anh thì chắc anh thức đến sáng"

Mingyu không phải nói không có lý.

"Được rồi, ăn thôi nào, anh ăn món này đi, bổ máu."

"Ừm."

"Ngày mai tôi chở anh đi tái khám."

"Còn công việc của em thì sao?"

"Tôi chưa lần nào đưa anh đi khám hết, tôi day dứt và thấy mình không xứng đnags làm một người chồng."

"Em không cần phải lấy việc đó làm gánh nặng đâu, tôi có thể hiểu mà, tôi cũng không trách em." Wonwoo tiếp tục ăn khi đáp.

Anh thấy Mingyu theo mình đi khám thì sẽ phát hiện bệnh tình nhưng điều đó chẳng quan trọng nữa. Anh không muốn che giấu cậu thêm bất cứ điều gì sau cái sai lầm vừa qua. Song lỡ như cậu hông muốn bỏ rơi anh dù biết anh đang bị ung thư thì sao? Thời buổi nào rồi? Đơn phương ly hôn quá dễ dàng.

"Không pahir là lấy làm gánh nặng, mà tôi chưa  làm tròn bổn phận. Tôi thấy mình đáng trách."

"Được rồi, mai cùng tôi đi, giờ thi ăn nhanh còn về."

===

Ôm nhau trên giường , Mingyu thủ thỉ:

"Hay tôi chuyển đến đây sống luôn ha?"

"Em sao vậy? Sao tự dưng muốn chuyển đến đây?" Wonwoo hơi thắc mắc ngẩng mặt lên nhìn Mingyu.

"Vì có anh ở đây."

Wonwoo nhất thời im lặng.

"Nơi nào có anh, tôi sẽ ở đó, Wonwoo à.."

"Sao em lại yêu tôi nhiều đến vậy?"

"Vậy tại sao anh lại yêu tôi nhiều đến vậy?"

Bầu không khí trầm mặc bao quanh cả hai khi không ai chịu trả lời, chỉ cho tai nghe nhịp đập hoặc hơi thở của nhau.

Sau một lúc, cậu chậm rãi cất tiếng:

"Tình yêu của tôi, tôi sẽ không biết làm gì nếu anh xa tôi. Tôi sẽ chết mất."

"Nó không kinh khủng như em tưởng đâu Mingyu à. Rồi đến lúc đó em sẽ biết nỗi lo khi không thể sống thiếu tôi của em quá mức lố bịch."

"Anh đang nói cái gì đó hả?"

Mingyu không tin nổi Wonwoo có thể thốt ra hai chữ lố bịch đó.

"Không ai chết vì sống thiếu một người đâu em à."

"Thì tôi sẽ, tôi sẽ làm người đầu tiên."

Anh không nói thêm.

"Cứ cho là tôi không thể chết thật do còn quá nhiều thứ ngăn cản khi trách nhiệm trên vai tôi quá lớn, thì linh hồn của tôi cũng chết Wonwoo à."

=====

Hôm sau ở bệnh viện. Xét nghiệm lại mọi thứ lỹ càng xong thì Wonwoo cũng hỏi bác sĩ:

"Về ung thư của tôi, vẫn được tính là giai đoạn đầu đúng chứ?"

"Đúng vậy, chỉ cần cậu phẫu thuật thì khả năng phục hồi sẽ gần như tuyệt đối."

"Tôi sẽ không chết sau vài năm phẫu thuật?"

Anh hơi chớp mắt.

"Tôi cam đoan với cậu là sẽ không. Thường ung thư bao tử toàn được phát hiện vào giai đoạn muộn, còn cậu là một trong những trường hợp may mắn phát hiện kịp thời. Chỉ cần cậu chấp nhận phẫu thuật, mọi thứ sẽ liền bình thường trở lại."

"Chỉ có cách phẫu thuật thôi sao?"

"Ừm, theo bệnh trạng của cậu, tôi có thể phẫu thuật nội soi, không cần phải mổ hở hoặc cắt dạ dày."

"Hóa trị thì sao?"

Bác sĩ nhìn anh rồi gõ gõ bút xuống bàn.

"giữa nội soi đau vài ngày và rụng tóc, cậu chọn rụng tóc à?"

Anh lắc lắc đầu.

"Tôi chỉ hỏi thử một số phương pháp rồi sàng lọc lựa chọn thôi mà."

"Cậu về nói với người thân đến đây, ký tên vào bảng cam kết thì có thể tiến hành phẫu thuật ngay. Nên thực hiện càng sớm càng tốt."

"Nếu bây giờ tôi nhập viện thì khi nào có thể phẫu thuật? Với tôi vừa bị thương cách đây không lâu, sức khỏe tôi có đủ không?"

"Yên tâm, bác sĩ chúng tôi không hại bệnh nhân bao giờ."

Nhưng bác sĩ ở bệnh viện khác đã từng làm điều đó với anh.


Wonwoo rời khỏi phòng khám, Mingyu ngồi chờ bên ngoài nhanh đứng dậy và tiến đến.

"Sao, bác sĩ nói thế nào ha anh?"

"Tìm một chỗ chúng ta nói chuyện."

Cậu hơi không hiểu nhưng vẫn làm theo.

Khi cả hai chọn được địa điểm thích hợp, anh bảo:

"Tôi bị ung thư dạ dày."

Mingyu cả kinh đến mức ngơ người, mặt không rõ đang biểu cảm điều gì.

"Bác sĩ nói là giai đoạn đầu, có thể phẫu thuật nội soi, có thể sống, không chết sau vài năm phẫu thuật."

Anh tiếp tục nói mà không cần nhìn đến Mingyu bên cạnh đang thế nào.

"Do đó tôi sẽ nhập viện hôm nay, phiền em ký tên lên bảng cam kết để tôi làm phẫu thuật càng sớm càng tốt."

Cậu ôm anh vào lòng một cách nhẹ nhàng hết mức có thể, cậu đang sợ làm anh vỡ tan, xót cậu lắm.

"So với người từng sống ở địa ngục như tôi, bệnh này có trị được hay không, không quan trọng, nhưng tôi quyết định điều trị là vì tôi muốn sống với em hết cả cuộc đời này."

Wonwoo đã từng sống không bằng chết nên suy ra mắc ung thư rồi chết nó còn nhẹ nhàng hơn bốn năm kinh hoàng kia. Do đó lúc phát hiện bản thân mắc bệnh nên anh không quá sụp đổ hoặc khó chấp nhận. Anh chỉ ngạc nhiên vì có người đứng sau tráo đổi kết quả bệnh án.

Mingyu đã hiểu vì sao Wonwoo muốn rời xa mình, bởi anh không lý nào không được phát hiện ung thư sau đợt nằm viện vừa rồi. Người cậu yêu sao lại ngốc nghếch, thích âm thầm chịu đựng như vậy chứ?

"Cảm ơn anh, tình yêu nhất đời tôi."

Bảo bối tâm can cảu cậu thật dũng cảm làm sao.

"Ừm, bây giờ làm thủ tục nhập viện thôi."

"Được rồi, đi thôi." Mingyu hôn nhẹ lên mắt anh, sau đó cùng nhau đi làm thủ tục.

Cậu không hỏi hay chất vấn về chuyện của Wonwoo định che giấu bệnh án, xong chọn rời xa cậu bất chấp bởi điều đó không cần thiết và Wonwoo đang ở đây, vì tình yêu của cả hai mà đấu tranh, mà dũng cảm là quá đủ rồi.

Có nhiều cái không cần nhắc lại hay nói ra, chỉ cần trong lòng cả hai có thể tự hiểu.


Sau khi có lịch phẫu thuật vào 5 giờ sáng ngày hôm sau. Wonwoo bảo:

"Em cứ về công ty làm việc đi, tôi có thể tự lo cho mình mà. Dù sao cũng chỉ nằm đây rồi chờ đến lúc phẫu thuật thôi."

"Sao có thể để anh ở đây một mình như thế chứ? Anh đang nghĩ cái gì vậy?"

Tay anh nhẹ nhành vuốt ve Mingyu.

"Em đang lãng phí thời gian quý báu của mình, nghe lời tôi nào."

"Không muốn." Mingyu nhăn nhó.

"Vậy em ở đây đến năm giờ sáng làm gì? Cứ đi làm đi, rồi chiều quay lại đây ha? Còn hơn 15 tiếng nữa tôi mới lên bàn mổ mà, nghe lời."

Mingyu lắc lắc đầu như một đứa trẻ, sau đó leo lên giường bệnh nằm xuống.

"tôi ở đây, tôi không đi đâu hết."

"Em không thể ngừng cứng đầu một lần sao?"

"Người cứng đầu là anh đó."

Nói xong, cậu nhẹ kéo anh nằm xuống với mình, đem vào lòng mà ôm thật chặt.

Ai sẽ chắc được trên bàn mổ sẽ xảy ra chuyện gì? Mingyu đang cố gắng bình tĩnh nhưng thật chất là sợ hãi vô cùng trong long. Chỗ dựa duy nhất của Wonwoo là cậu, cậu không muốn anh thêm lo lắng nếu thấy sự rối bời, bất an thể hiện rõ nét.

Mingyu chưa bao giờ biết sợ nhiều đến vậy.

Phải trải qua bao nhiêu chuyện mới hình thành một người dũng cảm như Wonwoo? Cậu thấy bản thân quá thua kém anh. Từ rất lâu, cậu nghĩ mình kiên cường, mạnh mẽ, còn cứng đầu và cố chấp không ai sánh bằng, vậy mà gặp Wonwoo rồi, cậu mới hiểu những thứ cậu cho là gan dạ can đảm, đều không bằng một góc của người trong lòng này.

Mingyu chắc rằng, nếu Wonwoo không muốn cho cậu biết chuyện nhưng vẫn chọn phẫu thuật, thì hiển nhiên là tự ký tên vào tờ cam kết, tự ở đây chờ đến lịch mổ.

Sao một người có thể kiên cường đến mức này? Đây là kiên cường đến đau lòng mà người khác hay nói sao?

======

Không còn bao lâu nữa là đến giờ phẫu thuật. Wonwoo và Mingyu đều thức sớm để chuẩn bị. Khi xong xuôi mọi thứ, chỉ còn chơ y tá đến dẫn đi thì cậu tiếp tục dùng thời gian đó để ôm chặt anh.

"Căng thẳng lắm không?"

"Có một chút."

Wonwoo có thể không sợ sao? Nhưng anh tin mọi thứ sẽ ổn vì anh muốn caanhj bên Mingyu như đã nói. Anh không thể bỏ lại cậu một mình. Anh không muốn cậu đau buồn hay thêm tổn thương.

"tôi luôn ở bên ngoài, anh đừng lo lắng, tôi vẫn ở đây để đón anh trở ra."

"Tôi biết."

"Tình yêu của tôi. Tôi yêu anh rất nhiều."

"Tôi cũng yêu em rất nhiều."

Cả hai phì cười với đoi mắt đọng đầy nước. Sợ  lắm chứ, sợ đây là lần cuối cùng nói tiếng yêu nhau mà đối phương có thể nghe.

===

"Bệnh nhân Jeon Wonwoo, phiền theo tôi đi đến phòng phẫu thuật."

Mingyu đỡ Wonwoo ngôi sang băng ca khác, sau đó cung ý tá đểy anh xuống phòng phẫu thuật ở lầu hai.

Trên đường đi, cậu động viên:

"Cố lên, tôi tin tưởng anh."

"Nghe này Mingyu, tôi phẫu thuật xong cũng không quay lại phòng ngay, nhớ dùng thời gian đó đi tìm cái gì ăn uống, chợp mắt đỡ một chút cũng được, biết chưa?"

"Tôi biết rồi."

Sống mũi của Mingyu cay cay trước những lời ấy.

"Em phải nhớ lời tôi nói đó, cún bự,"

"Ừm, tôi nhớ mà tình yêu."

Y tá dừng lại trước cửa phòng phẫu thuật như cho cả hai nói thêm vài lời.

"Cố lên nhé tình yêu."

"Tôi sẽ."

"Yêu anh."

Mingyu hôn lên trán Wonwoo, cậu không kiềm được nước mắt nên trán anh hơi bị ướt bởi chúng.

"Tôi yêu em, yêu bằng tất cả những gì tôi có. Lỡ như..."

"Wonwoo...."

"Để tôi nói. Tôi hiểu rủi ro nó cỡ nào mà. Nếu tôi không vượt qua được, nhớ rằng đừng quá đau buồn và tìm một người khác tốt hơn tôi được chứ?"

"Không ai có thể thay thế anh Wonwoo à, không ai. Hơn ai hết tôi chỉ cần anh thôi, chỉ là anh, bắt buộc phải là anh."

Mingyu không muốn khóc trước giây phút quan trọng thế này. Anh nâng tay giúp cậu lau nước mắt.

"Cười lên cái nào."

Cậu cố gắng cười.

"Nếu tôi có chuyện gì...hãy tiếp tục thực hiện kế hoạch mang thai hộ hoặc tìm ai đó mà kết hôn sinh con, hiểu không? Có con rồi, em sẽ thấy cuộc sống này rất đáng để tồn tại."

"Tôi chỉ muốn làm anh hùng với một mình anh."

Mingyu phải kiểm soát tuyến lệ của mình bằng cách nào đây? chết tiệt, nó sẽ ảnh hưởng đến Wonwoo rất nhiều.

"Ngoan nào chồng của tôi, sinh mệnh của tôi. Đừng khóc, tìm gì đó ăn và tìm chỗ nghỉ ngôi, chúng ta sẽ gặp nhau sau vài tiếng nữa thôi."

"Đúng vậy, chúng ta đương nhiên là lại gặp nhau mà."

Sau khi hôn thêm vài cái khắp mặt anh, y tá cũng dẩy anh vào trong.

Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tim Mingyu gần như không thể đập ở giây phút đó.


Mingyu không có tâm trạng ăn uống chứ đừng nói đến chuyện nghỉ ngơi như lời của Wonwoo dặn. Cậu cứ đi qua đi alij tại khu dnahf cho người nhà chờ bệnh nhân đang phẫu thuật với tậm trạng bất an, lo lắng, trông mong và đau khổ. Cậu chưa từng tin vào đức Chúa hay Phật trời, nhưng hôm nay lại không ngừng khẩn cầu họ, mong anh sẽ bình an trải qua cuộc phẫu thuật thật thành công.

Lòng của Mingyu như có lửa đốt, lại như có bão tố, ruột gan nóng xót và chúng như run rẩy khi khí lạnh bao trùm. Những bất an sợ hãi trong lòng còn dâng lên cao hơn khi cách đó không xa là một hộ gia đình khóc than thảm thiết khi con họ mất tại bàn mổ. Hơi thở thoáng khó khăn, toàn thân theo đó vô lực.

"Cái này mới mua cho nó phẫu thuật ra dùng, giờ còn cần sao?"

Người mẹ vừa đấm đấm ngực mình, vừa quăng đi bộ đồ dùng cá nhân. Người chồng đứng bên cạnh chỉ biết im lặng, tình cha thì luôn sâu lắng như thế.

"Bình tĩnh đi mẹ, bình tĩnh đi."

Mingyu đoán đó là người con, đối phương cũng đang nước mắt giàn giụa nhưng mà cố trấn an mẹ già.

"Ông trời ơi con tôi, tại sao, con...con tôi nó có tội tình gì, nó còn quá trẻ mà ông trời ơi."

Từng cơn lạnh rần đang chạy dọc sống lưng của Mingyu, song tựa như có thứ vô hình ngàn tấn đang đè lên lồng ngực cậu.

"Không được, tình yêu của tôi, anh phải bình an, anh mạnh mẽ đến vậy cơ mà." Khóe mắt của Mingyu đỏ hoe và từng hơi thở nặng nề đang phát ra khó khăn.

"Anh không được bỏ tôi, Wonwoo à, anh phải bình an, khỏe mạnh...Wonwoo.."

Mingyuu chưa bao giờ phải trải qua trạng thái này, nhưng nó xuất hiện vì Wonwoo nên cậu không xấu hổ khi bộc lộ. Với đôi chân mềm nhũn của cơn sợ hãi, cậu tìm một chỗ ngồi xuống để trấn an bản thân và tiếp tục cầu nguyện. Vốn cậu không biết bản thân còn làm được gì ngoài cầu nguyện với đấng tối cao.

Mingyu khấn rằng: giảm tuổi thọ của cậu cũng được, không còn khỏe mạnh như bây giờ vẫn được, chỉ cần tình yêu của cậu, chồng cậu, người thương của cậu an toàn, và bình phục sau hậu phẫu, giá nào bản thân cũng chấp nhận trả.

=======

Cuộc phẫu thuật không quá dài nhưng vì Wonwoo phải nằm phòng hồi sức 4 tiếng nên gần như cả ngày. Tuy nhiên đủ để Mingyu thở ra một hơi trước kết quả thành công mỹ mãn mà bác sĩ báo về.

Chắc chắn rằng anh đã bình an vô sự thì Mingyu mới dám đi mua 1 phần thức ăn nhanh. Cậu cần sức lực để cạnh bên chăm sóc người thương, cậu không thể khuỵu xuống ngay lúc này.

Trong lúc ăn, Mingyu nhận được điện thoại của trợ lý.

"Có tin tức rồi à?"

"Chuyện này tôi nghĩ đích thân ngài pgair đi giải quyết."

Mingyu hơi cau mày bởi giọng điệu này, mọi thứ không đơn giản chút nào.

"Nói rõ xem."

====

Wonwoo đã tỉnh lại và mỉm cười với Mingyu khi trên đường chuyển đến phòng thường.

"Tình yêu của tôi thực sự giỏi."

Cổ họng khô rát và toàn thân Wonwoo nóng bừng bởi tác dụng của thuốc mê, gây tê đọng lại trong người chưa tan hết. Mệt mỏi và khó chịu như thể anh đã làm việc cật lực xuyên suốt ngàn năm, nhưng thật hạnh phúc vì khi còn cơ hội nhìn thấy Mingyu và sống cạnh nhau suốt đời.

Cuối cùng, anh đã có được quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời này.

Về đến phòng, Mingyu hạ nhiệt độ máy lạnh thấp xuống vài bậc, nhằm giúp Wonwoo thấy dễ chịu hơn dù bản thân cậu đang cảm thấy lạnh đến nhucxsw não.

"Anh dễ chịu hơn chưa?"

"Ừm."

Wonwoo nhẹ gật. Mingyu nhanh nhẹn dùng bông tẩm nước, lăn ướt môi anh cũng như đặt ở đầu lưỡi. Anh chưa thể uống nước được nên chỉ còn cách này giúp đỡ khát mà thôi.

"Đau lắm phải không? Ôi trân quý đời tôi."

Thấy Mingyu lo lắng và sắp khóc đến nơi vì chua xót, anh khỏi giấu được nụ cười hạnh phúc. Qủa thực chỉ anh phẫu thuật nhưng mà cậu đau cũng không kém.

"Nhất thời thì không, chắc vẫn còn thuốc gây tê."

Cổ họng của anh vẫn còn khô khốc, tuy hơi khó khăn nói nhưng vẫn nghe rõ.

"Tôi thương. Nói xem, tôi nên thưởng gì cho anh đây?"

"Tôi chỉ cần em thôi Mingyu à."

"Điều đó là đương nhiên rồi. Tôi thưởng cho anh thêm một chi nhanh Déambuler
ha?"

"Tính sau. Bây giờ tôi chỉ muốn em."

Mingyu leo lên giường, nằm xuống cạnh bên Wonwoo, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể để ôm anh. Cậu sợ anh đau, sợ anh vỡ tan nếu dùng lực mạnh. từ bao giờ, anh đối với cậu như một thứ hư vô xa vời trân quý đến vậy?

"Ngủ thêm một chút ha tình yêu?"

"Ừm."

Đau nhức ở bên trong cho cho việc anh chỉnh lại lưng, tìm một chỗ dễ chịu làm gương mặt xinh đẹp phải nhăn nhó. Mingyu xót xa tặc lưỡi hôn nhẹ lên má anh cùng dỗ dành:

"Thương, thương trân quý của tôi..."

Sáng hôm sau mới biết cái gì gọi là thật sự đau khi thuốc gây tê hết tác dụng hoàn toàn. Anh theo đó làm nũng với Mingyu:

"Đau, đau Mingyu à. Tôi đau, hức hức...."

Dù mạnh mẽ đến đâu thì những lúc thế này, đặc biệt đã có chồng thì nhõng nhẽo hay mềm yếu có gì sai?

"Ô tôi thương tôi thương, tình yêu của tôi đau."

Cậu đan tay với anh và hôn xuống trán anh không ngừng.

"Đau lắm đó." Anh bĩu bĩu miệng mèo.

"Ở yên đây, tôi đi gọi điều dưỡng."

"Không muốn, không muốn xa em, Mingyu a..."

Cậu bật cười.

"Xem ai là em bé hôm nay đây."

"Em là một con cún bự xấu xa."

"Ngoan, 2 phút thôi, ok?"

Anh miễn cưỡng gật gật đầu.

Mingyu đi đến quầy điều dưỡng nói về tình trạng của Wonwoo và yêu cầu tiêm thêm thuốc giảm đau cho anh. Không ai ngừng sử dụng thuốc giảm đau chỉ sau một đêm phẫu thuật.

Khi Mingyu quay trở lại, anh cụp mắt nói:

"Trễ hơn 2 phút." 

"Anh đếm vậy luoona?"

Anh không nói gì, chỉ phồng phồng má ra điều anh đang giận dỗi đó nhá.

"Ôi tình yêu của tôi đang nhõng nhẽo quá mức."

"Tôi đã nói chỉ muốn em ở đây thôi mà."

"Nhưng anh cũng đã nói đau còn gì? Tôi phải đi tìm cách giảm đau cho anh chứ."

Cậu cọ cọ mũi với anh và tiếp hôn nhẹ lên môi. Cả hai không nhớ đã hôn bao nhiều lần trong  vòng 10 phút nhưng nó chẳng quan trọng nữa.

Thoáng, điều dưỡng mang thuốc đến và tiêm vào chai dịch đang treo trên giá.

"Cần gì cứ liên hệ quầy điều dưỡng nha."

Mingyu nhẹ gật đầu và nói cảm ơn.

"Tôi nghe nói chỉ cần cữ một tháng thôi đó anh."

"Cữ cái gì?" Wonwoo hơi khó hiểu.

"Anh nói xem, sau phẫu thuật thì giữa chúng ta có cái gì cần cữ một tháng?"

"Em là cái đồ xấu xa."

Dù cao giọng cũng khiến bên trong bị đau nhưng anh không nhịn được khi hiểu về vấn đề mà Mingyu đang nói.

"Anh mặc định tôi xấu xa sẵn rồi còn gì?"

"Đáng ghét."

"Anh đang cần tên đáng ghét này đấy."

Anh khịt mũi và xoay mặt đi hướng khác.

============

Không quá lâu sau đã đến giờ bác sĩ vào kiểm tra.

"Thấy thế nào rồi?"

"Tổng thể tôi thấy ổn, nhưng thật sự vẫn còn rất đau."

"Tôi biết, qua vài hôm sẽ đỡ hơn."

Mingyu xoa đầu anh và hỏi bác sĩ:

"Bao lâu thì có thể xuất viện?"

"Đây là mổ nội soi, nếu tình trạng ổn định và sức khỏe phục hồi tốt thì có thể xuất viện sau 7 ngày."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Chúc cậu mau chóng bình phục. Chịu khó đi lại một chút, tránh tình trạng tắc ruột sau phẫu thuật."

"Vâng." Wonwoo cười nhẹ nhàng.

=====

Mingyu để yên cho anh nghịch bàn tay của mình và hỏi:

"Một tuần nữa là có thể  xuất viện rồi."

"Tôi vừa nằm gần 1 tuần ở đây, giờ lại thêm 1 tuần nữa, thật là..."

Cậu hôn xuống cánh mũi của anh cùng thầm thì:

"Tôi thương, yinhf yêu của tôi, 1 tuần nữa thôi tình yêu ơi."

"Tôi sẽ cố gắng. Em không cần lo."

Thời gian còn lại trong ngày, cả hai vẫn quấn lấy nhau 1 chỗ như thế. Không hẳn là cùng nhau nói chuyện xuyên suôt, anh vẫn dành thời gian ngủ trưa để lấy lại sức, có điều cả 2 như hòa vào nhau đến nơi.

=======

Hôm sau Wonwoo khuyên Mingyu nên quay lại công ty, cậu không thể bỏ nơi đó quá lâu và mãi ở bệnh viện, lãng phí thời gian vàng ngọc theo kiểu này.

"Được rồi, tôi sẽ đi làm, trưa quay lại với anh ha?"

"ừm, Minghao với Jun cũng sắp đến rồi, em không cần quá lo lắng. Cứ tập trung làm việc. Chúng ta thậm chí có thể Call vidao đó a."

"Love you baby."

"Sến." Anh nhăn nhăn mũi.

"Ngoan, tôi đi đây."

"Bái bai."

Mingyu đáng lý có thể mang việc ở công ty tới đây để xử lý, nhưng cũng có một số thứ phải đến tận nơi, đích thân ra tay giải quyết, cậu mới miễn cưỡng để anh ở một mình tại bệnh viện. Cậu chỉ mong có thể xử lý mọi thứ nhanh chóng rồi về lại bên anh.

====

"Anh à, sao anh không nói với em chuyện này chứ? Anh thật là..." Minghao rơi nước mắt ngay khi xuất hiện trong phòng và chạy đến ôm chầm lấy Wonwoo.

"Không phải tôi vẫn ổn đấy sao?"

Wonwoo vuốt vuốt lưng cậu nhóc. Cậu muốn ôm chặt lấy anh nhưng không dám do sợ tác động đến vết mổ, tuy nhiên vẫn cho mặt gác lên ngực anh.

"Anh nói em là người thân duy nhất của anh có mà, thế mà anh lại giấu em."

Jun đặt giỏ trái cây lên bàn và hỏi thăm:

"Cậu ổn chưa Wonwoo?"

"Tôi khỏe nhiều lắm rồi a."

"Cái gì mà khỏe nhiều khỏe ít, mới phẫu thuật đây mà, anh chỉ có giỏi nói trấn an bọn em xong anh lại chịu đựng tất cả một mình." Minghao tự lau đi nước mắt của mình và ngồi dậy, không tiếp tục ôm anh nữa.

"Minghao."

Jun gọi một tiếng như nhắc cậu nên biết tiết chế.

"Anh đáng lý phải nói với em ngay lúc nhập viện phẫu thuật chứ. Anh không cần em nữa sao?"

"Không có mà. Chỉ là tôi nghĩ phẫu thuật xong rồi thông báo với em và mọi người thì sẽ tốt hơn."

"Không tốt chỗ nào cả."

Minghao cục súc đáp. Cậu không muốn nói ra nhưng chắc trong lòng Wonwoo cũng hiểu cậu sợ không thể nhìn mặt anh lần cuối nếu cuộc phẫu thuật xảy ra biến cố.

"Ngoan, tôi thương ha, giờ tôi ổn rồi mà. Đừng giận tôi ha?"

Tay anh vẫn dỗ dành cậu nhóc.

"Sao em có thể giận anh?" Minghao dụi dụi mũi của mình và tiếp tục ôm. Khoảng vài giây sau cậu lại lên tiếng:

"Nhưng em cũng có chút giận giận."

Anh cong khóe môi ôn nhu.

"Anh cười gì chứ?"

"Không có gì, may mắn còn có thể thấy mặt mọi người."

"Mingyu đâu?"

"Tôi vừa kêu em ấy đi làm rồi."

"Sao anh cứ thích bản thân một mình vẫn ổn vậy?" Minghao một lần nữa lại tức tốc ngồi dậy vì bực dọc. Kiểu này chắc cậu lại phải đăng kí một khóa thiền cho tâm đỡ bức bối quá.

"Vốn dĩ tôi chỉ có một mình, sau đó may mắn có thêm em và mọi người. Do đó tôi quen rồi."

"Cậu phải học cách chia sẻ." Jun cất tiếng. Minghao tán thành, gật gật đầu liền hồi.

"Tôi đã nói nhiều hơn trước lắm rồi."

======

"Buông...Kim Mingyu...buông."

Jisung gần như không thể thở và nói khi Mingyu bóp chặt cổ cậu ta tại ghế sofa.

"Tôi không ngại bóp chết cậu tại đây đâu. Tôi đã cảnh cáo cậu rồi mà Park Jisung." Mingyu với đôi mắt đỏ ngầu nghiến ngầm nói. Lực tay bóp cổ Jisung càng mạnh hơn, ngay cả gân tay cậu cũng nổi lên.

"Anh....anh vì anh ta mà....giết người sao?" Jisung khó khăn nói. Cậu ta cảm thấy cổ mình sắp gãy.

"Cậu cũng vì tôi mà sẵn sàng giết người đấy thôi."

"Ư...buông...buông ra đã..."

Cuối cùng Jisung cũng đẩy được Mingyu ra khỏi người mình và ho sặc sụa với khuôn mặt đỏ ửng. Dưỡng khí không đủ trong ngăn phổi, khiến tim càng đập mãnh liệt.

Mingyu vừa lau tay mình vừa bảo:

"Cậu quá xem thường lời tôi nói rồi đấy Park Jisung."

Mingyu không thể vì Kim gia có lớn hơn thì Park thi cũng không để yên. Nhưng đó là vấn đề lớn sao?

"Park Jisung, cậu thực sự bijddaanf sao? Có rất nhiều cách để giết một người mà không cần hung khí, đáng nói hơn là sống không bằng chết lại là thứ khiến tôi thỏa mãn hơn việc nhìn ai đó chết ngay."

"Sao anh lại yêu một người như anh ta?"

"Vậy không lẽ chọn cậu thì mới đúng sao?"

"Kim Mingyu."

Mingyu quăng cái khăn vừa lau sạch tay của mình.

"Chỉ những kẻ ngu ngốc mới làm tiểu nhân, hại người đâu chưa thấy, đã thấy bẩn tay mình. Chờ đi, địa ngục xinh đẹp đang chờ cậu bước vào."

Mingyu quay lưng, dứt khoát cất bước sau khi nói xong. Jisung vẫn còn xoa xoa chiếc cổ in hằn dấu tay của đối phương và quyết tâm không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.


Mingyu quay trở lại bệnh viện. Vừa lúc Minghao và Jun chuẩn bị ra về.

"Hai người tới lâu chưa? Sao không ở lại chơi thêm?"

"Thì Wonwoo cứ sợ chúng tôi lỡ việc, luôn hối thúc nên về." Jun đáp câu hỏi. Mingyu khẽ gật gật đầu.

"Anh ấy luôn như vậy, hai người đi đường cẩn thận."

"Chăm sóc anh ấy cho tốt đó."

Minghao căn dặn nhưng nghe rõ sự đe dọa bên trong, ánh mắt dành cho Mingyu cũng chứa đầy nguy hiểm. Cậu hiểu tính tình của Wonwoo nhưng đối phương có cần để anh ấy ở bệnh viện một mình như vậy không? Đồng thời chẳng thông báo chuyện anh ấy phẫu thuật sớm hơn. Do đó cậu không giận mà vẫn ghim.

"Tôi biết rồi. Không cần lo đâu." 

Đến cuối cùng thì Mingyu cũng hiểu tại sao đêm đó Minghao lại nói mấy lời lạ lẫm với mình rồi.

Cửa phòng đóng lại, cậu đi đến bên giường ngồi xuống.

"Công việc thế nào? Chất thành núi chưa?"

Mingyu cười, xong hôn lên mặt anh.

"Tôi còn chưa đến chỗ làm."

"Hả?"

Wonwoo hơi không hiểu bởi anh nghĩ cậu đã đi làm theo lời anh yêu cầu.

"Sao anh không nói với tôi những gì mà Park Jisung đã làm với anh?"

Anh không nghĩ Mingyu sẽ biết nên hơi hoảng loạn, nhanh tìm từ ngữ đáp:

"Thì....Nói chung là em với Park Jisung không có gì là được, những chuyện cậu ta làm căn bản là dư thưa, không ảnh hưởng đến hôn nhân của chúng ta. Vậy tôi đâu cần nói ra với em a."

Mingyu vuốt ve mặt anh, dùng giọng điệu ôn nhu nói chuyện.

"Nhưng nó ảnh hưởng đến anh rất nhiều đó Wonwoo à. Anh có biết cả vụ cướp cũng là Park Jisung dàn dựng không? Cậu ta muốn giết anh đó."

"Sao? Vụ đó cũng là do Park Jisung đứng đằng sau á?"

Wonwoo cảm thấy não mình không load nổi một số thứ, nhưng nhờ đó anh lý giải được sự thắc mắc là cướp nhưng lại chê điện thoại di động. Người đó căn bản chỉ là muốn giết chết anh bởi được thuê, anh ngoan ngoãn đưa điện thoại tiền bạc cũng không giúp ích gì.

"Ừm, là Park Jisung đứng sau."

Mingyu sẽ không để Park Jisung yên sau vụ việc muốn giết chết người cậu thương như thế. Cậu ta sẽ phải trả giá.

"Đã thuê bác sĩ làm giả bênh án của anh đã đành, còn muốn giết chết anh, thật sự không thể chấp nhận nổi."

Cho tay câu lấy cổ Mingyu, anh cất tiếng.

"Tôi vẫn ổn nằm đây mà, cái nào cho qua được thì cho qua đi. Coi như làm việc thiện sau khi tôi tai qua nạn khỏi đi. Vả lại tôi cảm thấy bản thân rất may mắn khi có một Park Jisung làm đủ thứ chuyện ấy."

"Ý anh là sao?"

Anh hít sâu một hơi, nét mặt hơi suy nghĩ trong lúc xoa xoa tai cậu.

"Nếu Park Jisung không tính kế cho ông Finn làm tôi mất mặt tại bữa tiệc, tôi cũng không thể nói mọi thứ với em trong dễ dàng. Đúng là tôi dự định xong mốc thời gian thú nhận, nhưng tình huống để mở miệng quá ngượng ngạo, do đó tôi phải cảm ơn cậu ta không phải à?"

"Anh đó." Cậu véo mũi anh.

"Với em nói xem, chính Park Jisung làm giả bệnh án, xong rồi Park Jisung cho người giết tôi, giúp tôi nhập viện để phát hiện ra thứ bệnh kia là bệnh án giả. Không phải cậu ta tự biến công sức của mình thành công cốc à? Không có vụ cướp thì tôi không được có cơ hội phẫu thuật kịp thời đâu."

"Anh lương thiện quá mức đó Wonwoo à." Cậu hôn khắp mặt anh.

"Không có, tôi nghĩ dù sao thì Park Jisung không có khiến chúng ta xảy ra bất kì chuyện gì cả. Nên tôi chẳng quan tâm chút nào hết."

"Tình yêu của tôi."

"Nhưng mà sao Park Jisung phải hành xử như vậy? Cả hai không có quan hệ gì mà."

Đầu của Mingyu nhẹ nhẹ gật.

"Có lẽ tình yêu đơn phương nó đáng sợ như thế đó."

"Với tính của cậu ấy thì không phải sẽ nói với em ngay từ đầu hay sao? Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ giữ trong lòng đâu."

"Đúng là đã nói, đúng là tôi đã từ chối, nhưng Park Jisung mãi không buông bỏ thì chính là đơn phương không phải à?"

"Hmmmmm, chồng tôi thật là nhiều sức hút ha?"

Mingyu để yên cho Wonwoo chuyển tay luồn vào chân tóc của mình.

"Sao? sợ mất tôi không?"

"Không, vì em không thể sống thiếu tôi." Mày của anh nhếch lên, thể hiện sự tự tinnoiw mình.

"Biết điểm yếu của người khác quả thực là một chiến lợi ha?" Đem mặt dụi vào hõm cổ anh, cậu cứ dụi dụi vài lần và tiếp tục hôn nhẹ.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro