Thiên tuế ưu (Kết thúc văn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngũ

Lam Cảnh Nghi hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày liền triệt để khôi phục, chuyện lão Lưu hạ dược Nhiếp Hoài Tang cũng không muốn giấu diếm hắn, hai người ngẫm nghĩ cảm thấy đưa người đến Thanh Hà để lưu trú là thỏa đáng nhất.

Thứ nhất Thanh Hà là nơi Nhiếp gia bản gia toạ lạc, người thường nơi đây đối với tu tiên vấn đạo nhìn nhiều thành quen, các dạng tẩu thi giống Ni Ni cũng không đến mức ngạc nhiên kêu đánh kêu giết, thứ hai đem người đặt ở dưới mí mắt đến cùng là càng yên tâm hơn.

Thế là lão Lưu một nhà hoan thiên hỉ địa mà đồng ý, Nhiếp Hoài Tang tiện tay viết một phong thư và quà lưu niệm mua dọc đường cùng một chỗ gửi về nhà.

Không đến hai ngày Nhiếp Minh Quyết đưa một con hạc giấy hồi âm, nói rõ việc này đã biết được, lại nói Kim Quang Dao gần ngày sinh, hắn không rảnh bận tâm việc khác, kêu hai người bọn họ trở về cùng nhau giải quyết gia sự.

Nhiếp Hoài Tang cùng Lam Cảnh Nghi hai người mừng rỡ vỗ tay, lại chọn mua một đống lớn các vật bổ dưỡng, chuẩn bị ít ngày nữa khởi hành về nhà.

Bởi vì lễ vật rất phong phú lại dẫn theo lão Lưu một nhà phàm nhân, bọn hắn cũng không ngự kiếm mà là ngồi xe ngựa trở về, ai ngờ mới đến nửa đường Lam Cảnh Nghi kỳ phát tình đột nhiên đột kích.

Hai người vốn cũng chẳng cảm thấy gì, gió mát thổi vào mặt rất sảng khoái, nhưng mà Lam Cảnh Nghi lại mơ hồ cảm thấy có chút phát nhiệt, còn tưởng rằng mình bị say nắng, thế là nghiêng đầu hỏi mượn cây quạt của Nhiếp Hoài Tang.

Ni ni ngồi ở trong xe với mẫu thân bỗng vén rèm lên, khéo léo ngồi vào bên cạnh lão Lưu đang lái xe, mềm mềm kêu một tiếng, "Tiểu ca ca, thơm thơm".

Lam Cảnh Nghi giật mình, trên thân hương vị kém chút liền không thu lại được, Nhiếp Hoài Tang ở bên cạnh cũng bị mùi hương càn quét khắp cả mặt mũi, hắn gấp gáp ghìm ngựa lại hỏi thăm, "Cảnh Nghi?!"

Lam Cảnh Nghi đỏ mặt trừng hắn, thấp giọng nói, "Ồn ào cái gì!"

Nhiếp Hoài Tang tâm tư nhạy bén, cũng biết Lam gia gia giáo nghiêm cẩn, yêu cầu đệ tử hành vi đoan chính, Lam Cảnh Nghi luôn luôn là lễ nghi nghiêm chỉnh, nếu để cho người khác biết hắn trước mặt mọi người phát tình, quả thực là quá xấu hổ.

Nhiếp Hoài Tang quay đầu hướng Ni Ni cười một tiếng, "Ni Ni ngữi được chính là hương hoa, ca ca đi hái cho ngươi có được hay không?"

"Tốt lắm tốt lắm, hái trở về làm vòng hoa cho Ni Ni đeo".

Lưu thị là Thường Nghi, cũng không nghe được hương vị gì hết, chỉ xem là nữ nhi nghịch ngợm, treo khuôn mặt tươi cười đang muốn cùng Nhiếp Hoài Tang nhận lỗi, ai ngờ hai người đó đối với các đệ tử vứt xuống một câu "Các ngươi tiếp tục đi đường, chúng ta sau đó đuổi theo!". Đừng nói với ta các ngươi thực sự là cùng nhau hái hoa đi.

Nhiếp Hoài Tang tìm một bãi cỏ dưới bóng cây, đem ngoại bào của mình trải trên mặt đất, lúc này mới ôm mềm nhũn Lam Cảnh Nghi nằm xuống.

Lam Cảnh Nghi vừa mới rời đi ôm ấp liền cuộn thành một đoàn, ôm chặt bạn lữ quần áo thật sâu ngửi ngửi mùi.

Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy chỉ cảm thấy toàn thân lửa cháy, huyết khí phân làm hai đường, một đường bay thẳng đỉnh đầu một đường bay thẳng đến hạ thân.

Tay hắn gấp rút từ trong tay áo rút ra vài lá bùa, dán lên tảng đá đặt ở bốn phía, đến lúc cuối cùng một lá bùa quăng lên không trung, hai người liền hư không tiêu thất.

Bên cạnh hai người xuất hiện một tấm màng nhìn không thấy đâm không thủng, đem bọn hắn giấu đến cực kỳ chặt chẽ.

Nguyên lai Nhiếp Hoài Tang biết Lam Cảnh Nghi ngại ngùng, nếu là màn trời chiếu đất thời điểm bị người trông thấy...... Kia là tuyệt đối không thể.

May mà hắn tùy thân mang theo những lá bùa này, không phải...... Cuối cùng khổ đến còn không phải là Nhiếp Hoài Tang hắn sao!

Bất quá bố trí lá bùa ngắn ngủi công phu, Lam Cảnh Nghi đã đem giày của mình đều đạp ra, y phục cũng thoát đến lộn xộn, lộ ra eo nhỏ cùng một nửa trắng bóng mông, lần theo Nhiếp Hoài Tang khí tức, ướt sũng nhưng lại mông lung hai mắt nữa mở nữa khép nhìn xem hắn, "Hoài Tang, Hoài Tang, Hoài Tang......"

Lúc trước cưỡng chế kiềm chế lý trí không còn sót lại chút gì, Nhiếp Hoài Tang hai ba giây cởi sạch sành sanh quần áo của hai người.

Vào buổi tối, Nhiếp Hoài Tang ôm mê man bạn lữ trong ngực, xuất hiện trước cửa lữ điếm, hai người y phục lộn xộn, còn dính đầy bùn đất cùng nhánh cỏ, chưởng quỹ suýt nữa coi bọn họ là lưu dân đuổi đi ra, bị Nhiếp Hoài Tang ném một xấp ngân phiếu vào mặt rồi đi thẳng lên phòng.

Rửa mặt lau người cho Lam Cảnh Nghi còn đang mê man rồi ôm hắn nhẹ nhàng lên giường nằm ngủ, Nhiếp Hoài Tang lại phái hạc giấy hướng bản gia của Nhiếp gia đưa thư, biết được đội xe đã bình yên đến nơi.

Sau đó mấy ngày hai người cơ hồ đóng cửa không ra, đều đang tiến hành những chuyện không thể miêu tả.

Chờ lúc bọn hắn thuận lợi đến Bất Tịnh Thế đều là chuyện của hơn nửa tháng sau, Lưu gia ba miệng ăn tình huống có chút đặc thù, thế là được an trí tại tiểu viện của Nhiếp Hoài Tang làm việc.

Lam Cảnh Nghi cảm thấy mình gần đây thật là có chút người yếu nhiều bệnh, mới trở về không có mấy ngày liền lại nhiễm phong hàn, chỉ là triệu chứng không nặng liền không có mời y sư điều trị.

Lưu thị thấy hắn cơm nước ăn không vào liền học làm một ít điểm tâm của Cô Tô rồi cùng Ni Ni đưa tới, hy vọng là hắn có thể ăn được một chút.

Lam Cảnh Nghi lòng tràn đầy vui vẻ cám ơn, ba người ngồi ở trong sân vừa ăn vừa trò chuyện, Nhiếp Hoài Tang đi theo đại ca xử lý xong gia vụ, mặt như tang thi phiêu phiêu trở về, có thể thấy được là hắn bị đại ca điều giáo đến nghi ngờ nhân sinh.

Lưu thị không lưu lại rất lâu, liền dắt Ni Ni cáo lui.

Ni Ni lúc đó chính là nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lam Cảnh Nghi, nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, Lam Cảnh Nghi chỉ coi như nàng tuổi nhỏ hiếu kì, nghe mẫu thân bảo muốn cáo từ, nàng liền khéo léo từ trên ghế nhảy xuống, hướng Lam Cảnh Nghi điềm điềm nói tạm biệt, "Tạm biệt ca ca, tạm biệt bảo bảo".

"Cái...... Cái gì bảo bảo?" Nhiếp Hoài Tang lúc này nói chuyện đều không lưu loát.

"Cảnh Nghi ca ca trong bụng có bảo bảo á". Ni Ni mở tròn mắt ngây thơ nói.

"A?!!" Lam ·(◦˙▽˙◦)· Mộng · Cảnh · Bức · Nghi

"A?!!!" Nhiếp ·(๑ŐдŐ)· Hoài · (ᕑᗢᓫา∗)˒ •Tang

"Nhiếp Hoài Tang ngươi thả ta xuống!!!!!"

"A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha".

---------

Lời tác giả:

Đến đây thực sự là kết thúc rồi. Cám ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ ta.

--------_--------

Như bà tác giả đã nói, bản văn này đã hoàn toàn kết thúc. Tạm biệt mọi người, cũng cảm ơn mọi người đã cùng đi với ta quãng đường dài gần 2 tháng này.

Sau này có văn Tang Nghi hoặc là bản văn nào mà mn muốn đọc thì cứ gữi bản Raw cho ta, ta sẽ sắp xếp edit từ từ.

Lần cuối cùng, tạm biệt mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro