Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ Bắc Thành.


Hoắc Ngôn Trăn một thân trang phục thẳng tắp đi trên đường trong khu biệt thự, phía sau là một nam nhân trẻ tuổi tên là Trần Hạ.


"Thiếu gia, người của chúng ta ở Lan Thành liều mạng thu hoạch được nhóm vật tư kia bị người địa phương bắt giữ, nói đồ vật vốn là của Lan thành bọn họ, không thể cho chúng ta."


Hoắc Ngôn Trăn khẽ cười nhạo: "Lúc trước khi nhóm vật tư bị tang thi canh giữ không thấy bọn họ động thủ. Chờ chúng ta sống chết lấy về, mới đột nhiên nhảy ra muốn ngư ông đắc lợi, nào có chuyện gì tốt như vậy?"


"Thiếu gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"


"Việc này giao cho Tống Dương, luận lừa người cậu ta là giỏi nhất."


"...... Được rồi."


Hoắc Ngôn Trăn đi tới trước cửa nhà mình, giơ tay ấn chuông cửa.


Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề sau khi mở cửa, lặng lẽ nháy mắt với anh, sau đó quay đầu nói với người trên ghế salon: "Lão gia, là thiếu gia đã trở lại! "


Hoắc Ngôn Trăn đi vào, nhìn ông lão trên sô pha hơi dừng một chút: "Ông nội, đã là thời gian nào sao ông còn không ngủ trưa?"


Hoắc Chính Tung như chưa nghe thấy, không nói một lời nhìn chằm chằm vào ly nước trên bàn trà, vẻ mặt viết không vui.


Hoắc Ngôn Trăn khẽ thở dài.


Cái này cũng không biết là lại nháo muốn cái gì đây.


Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị lên lầu.


Hoắc Chính Tung lạnh lùng liếc hắn một cái: "Có vài người, là lão đại việc nhỏ đều phải chạy ba lần, nhưng ngay cả một người bạn gái cũng chưa từng nói qua, nói ra tôi cũng thay anh ta thấy xấu hổ!"


Hoắc Ngôn Trăn lên lầu bước chân dừng lại.


"Mỗi lần đều lấy lý do mạt thế để tránh đi, những tang thi kia có thể lôi kéo không cho ngươi yêu đương, hay là cướp lão bà của ngươi hay như thế nào?"


Âm dương quái khí, là phong cách quen thuộc của Hoắc lão gia tử khi nói chuyện với ông."Ta cũng không yêu cầu ngươi kết hôn sinh con, tốt xấu gì cũng phát tình giống như một người bình thường mà!"


Hoắc Ngôn Trăn nói qua loa: "Được được được, con biết rồi."


Anh đã sớm quen với cách nói chuyện của Hoắc Chính Tung, nhưng Trần Hạ đi theo phía sau anh lại nghe vô cùng xấu hổ.


Sau khi lên thư phòng trên lầu, Hoắc Ngôn Trăn đi tới đi lui trước cửa sổ một hồi, sau đó nói với Trần Hạ: "Gần đây Tống Dương hẳn là bận rộn, chuyện Lan Thành tôi tự mình đi đi, chuyện không nên chậm trễ, tôi thu dọn một chút ngày mai sẽ đi."


Trần Hạ sửng sốt: "Nhưng gần đây Tống Dương không có việc gì, hôm qua còn oán giận anh ấy quá nhàn rỗi."


Hoắc Ngôn Trăn lạnh lùng liếc anh một cái: "Có phải cậu cũng rất nhàn rỗi, một tòa nhà cao tầng đang xây dựng ở phía tây thành phố đang thiếu nhân lực, cậu có muốn đi công trường hỗ trợ không?"


Trần Hạ câm miệng lại.


Hoắc Ngôn Trăn trở về phòng thu dọn hành lý.


Vì tình cảm đại sự của anh, Hoắc Chính Tung năm lần bảy lượt cứ cách năm phải nổi giận một lần. Mắt thấy hôm nay ông tức giận lại dâng lên, anh phải nhanh chóng đi ra ngoài hai ngày tránh đầu sóng ngọn gió.


Buổi tối lúc anh xuống lầu ăn cơm, nhìn thấy Thẩm Lê Xuyên đang ngồi trên ghế nhà anh thờ ơ ăn mì tương chiên.


Hoắc Ngôn Trăn đi tới bên cạnh anh ngồi xuống: "Tới làm gì vậy?"


Thẩm Lê Xuyên dài dòng, hàm hồ không rõ nói: "Còn có thể làm gì nữa? Giáo sư Hoắc mấy ngày không đến phòng thí nghiệm, tôi mang báo cáo tới cho ông ấy xem."


Sau khi đi tới căn cứ Bắc Thành, Thẩm Lê Xuyên thân là dị năng hệ mộc kiệt xuất liền mượn mối quan hệ này của Hoắc Ngôn Trăn trở thành môn hạ của giáo sư y khoa Hoắc Chính Tung.


Bởi vì kiếp trước anh làm bác sĩ mười năm trong mạt thế, học đủ kiến thức liên quan đến y học, rất nhanh đã nổi bật trong đám sinh viên của giáo sư Hoắc, trở thành môn sinh đắc ý kiêu ngạo nhất của ông.


"Bất quá giáo sư nói tâm tình của ông không tốt, hôm khác lại tới, sau đó để cho tôi ở lại chỗ này ăn cơm tối rồi mới đi."


Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút: "Ông nội tôi nói lời khách khí mà thôi, cậu thật sự lưu lại ăn cơm."


Thẩm Lê Xuyên không chút xấu hổ: "Có cơm vì sao không ăn, còn có kẻ chê cơm không đủ ngon sao?"Hoắc Ngôn Trăn: ...


Mì là bảo mẫu dì Lý trong nhà làm, Hoắc Ngôn Trăn cũng ăn một chén liền vội vàng ra ngoài nghị sự.


Chuyện Lan thành bên kia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Hoắc Ngôn Trăn mấy năm nay dưới sự giúp đỡ của Hoắc gia ở Bắc thành thế lực trong căn cứ mở rộng càng lúc càng lớn, lần này anh tự mình đi, đối phương cho dù là ngại thế lực của anh cũng không dám nuốt nhóm vật tư kia.


Trước khi đi qua, hắn phải tìm thủ hạ làm kế hoạch đại khái.


Sau khi Hoắc Ngôn Trăn rời đi, Thẩm Lê Xuyên cũng không tiện ở lại lâu, trước khi rời đi, anh dặn dò Dì Lý: "Mấy ngày nay tâm tình của anh Trăn không tốt lắm, dì nấu cho anh ấy thêm chút đồ ăn ngon, tâm trạng có thể tốt lên."


Dì Lý nghi hoặc nói: "Đang yên đang lành sao lại như vậy, là chuyện bên ngoài làm không vừa lòng sao?"


Thẩm Lê Xuyên khẽ thở dài, lắc đầu không nói.


Chỉ còn vài ngày nữa là "ngày giỗ" của Nguyễn Ngải.


Đã gần năm năm trôi qua kể từ khi cô ấy rời bỏ bọn họ.


Nguyễn Ngải ở nhà một thời gian dài, sẽ thỉnh thoảng xuống núi đi dạo một vòng trên trấn, thuận tiện tìm chút vật tư trở về.


Cô hiện tại đã là tinh thần hệ dị năng giả thất giai, ra ngoài hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề an toàn, nhưng những tang thi vẫn kiên trì an bài cho cô tang thi mắt xanh ở bên người.


Lan Thành trong năm năm mạt thế đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nơi trú ẩn bị con người khoanh tròn xây dựng càng ngày càng phồn hoa, những phòng ốc bị bỏ rơi chung quanh thì trở nên hoang tàn.


Nguyễn Ngải cùng tang thi mắt xanh đi trên con đường cỏ dại mọc um tùm một hồi, liền đi tới trước một tòa nhà kho bị bỏ hoang đã lâu.


Kinh nghiệm nói với cô rằng các nhà kho lưu trữ các mặt hàng như vậy thường có thu hoạch bất ngờ.


Nhưng mà khi cô chuẩn bị đi vào, bên trong bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc.


Nguyễn Ngải vội vàng lôi kéo tang thi mắt xanh trốn sau một chiếc xe bỏ hoang.


Cô hơi thò đầu ra, liền nhìn thấy trong kho hàng đi ra hai nhóm người, đang giương cung bạt kiếm.


Nguyễn Ngải mấy năm nay rời xa con người, đυ.ng phải loại tình huống này vốn là muốn lặng lẽ chuồn đi, nhưng mà khi cô thấy rõ mặt người cầm đầu kia, cả người bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ."Hoắc thiếu gia, đây là địa bàn Lan Thành của chúng tôi, anh muốn lấy đi lô hàng này từ trong tay chúng tôi, đó không phải là cướp đồ trắng trợn sao?"


Hoắc Ngôn Trăn cười khẽ: "Đội trưởng Lưu, đây là mạt thế tang thi hoành hành. Trước khi người của tôi lấy được vật tư, khu vực này đều là địa bàn của tang thi. Chúng tôi giải quyết tang thi, địa bàn tự nhiên chính là của chúng tôi, hàng cũng là của chúng tôi."


Anh đang tranh luận với người Lan thành, hoàn toàn không chú ý tới Nguyễn Ngải đang đứng phía sau một chiếc xe phế liệu, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm anh.


Năm năm không gặp, anh gầy đi, gương mặt đã mất đi vài phần ngây ngô, dáng người cao lớn chững chạc.


Cô không biết mấy năm nay Hoắc Ngôn Trăn đã trải qua chuyện gì, đôi mắt đen tựa như bảo thạch của anh đã không còn dịu dàng nhu hòa mà chỉ còn vẻ lạnh lùng.


Bàn tay của Nguyễn Ngải bám lấy thân xe hơi siết chặt.


Dị năng giả Lan thành phái tới tên là Lưu Duệ Phong, anh ta nghe Hoắc Ngôn Trăn nói thì phẫn nộ nói: "Anh tự ý đến Lan thành chúng tôi cướp vật tư còn cư nhiên nói có lý như vậy!"


Hoắc Ngôn Trăn lấy ra một gói tinh hạch nặng trịch ném qua: "Đây không phải là trả tiền sao, sao có thể nói là cướp?"


Lưu Duệ Phong sau khi nhận lấy mở ra nhìn, trong nháy mắt gương mặt trở nên đen sầm triệt để: "Một trăm tấm tinh hạch cấp một? Anh đùa tôi sao? Hoắc Ngôn Trăn, tôi nói cho anh biết, ngay cả anh ở Bắc thành quyền cao chức trọng thì thế nào! Nơi này là Lan Thành! Có tôi ở đây, anh đừng mơ rời đi với lô hàng này!"


Hoắc Ngôn Trăn lạnh như băng nhìn bọn họ: "Các cậu có lựa chọn không?"


Vừa dứt lời, chỉ thấy bốn tấm bánh răng màu vàng khổng lồ từ phía sau hắn bay ra, tốc độ cao xoay tròn treo trên đỉnh đầu người đối diện. Nhất thời, làm bọn họ sợ tới mức động cũng không dám động.


Lưu Duệ Phong sắc mặt trắng bệch nói: " Anh định làm gì?"


Hoắc Ngôn Trăn xua tay với ba dị năng giả hệ không gian phía sau: "Đi vào lấy vật tư. Tất cả đều chuyển đi, một món cũng không được để lại."


Lưu Duệ Phong tức giận đến phát run: "Hoắc Ngôn Trăn, đường đường là Hoắc gia Bắc thành các người chính là ỷ thế hϊếp người như vậy sao! Còn dùng loại thủ đoạn hạ lưu này để áp chế chúng tôi?"


Hoắc Ngôn Trăn nhẹ nhàng nói: "Đối phó với người như mấy người, mặc kệ phương pháp gì, dùng tốt là được."


Trong mạt thế này, người nào mạnh hơn thì người đó có quyền định đoạt.


Huống chi anh đã trả tiền.


Dị năng giả rất nhanh dọn sạch vật tư, đoàn người Lưu Duệ Phong tuy rằng tức giận, nhưng ngại thực lực của Hoắc Ngôn Trăn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nhận lấy thiệt thòi này.


Khi Hoắc Ngôn Trăn thu kim luân chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cảm nhận được một tia khí tức thuộc về tang thi truyền đến trong một góc nào đó.


Anh lập tức cảnh giác.


Mấy năm nay dị năng của anh mạnh lên, đã có thể nhạy cảm cảm nhận được khí tức cùng thực lực của tang thi, tang thi giấu ở chỗ tối kia ít nhất cũng trên lục giai.


Cách nhà kho không xa có một chiếc xe bỏ hoang, Hoắc Ngôn Trăn thập phần cẩn thận đến gần, lại nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi buộc đuôi ngựa ngồi xổm sau xe, đang cùng một con zombie tụ tập thì thầm.


"Kim hệ dị năng giả, có phải rất lợi hại hay không."


"Ức..."


"Vậy hẳn là lợi hại hơn ngươi một chút, anh ấy đến thất giai rồi."


"Ơn dừm..."


"Không được, nếu ngươi ăn anh ấy, ta có thể sẽ tuyệt giao với ngươi."


Tang thi mắt xanh bị thương ô ô hai tiếng.


Nguyễn Ngải đưa tay sờ sờ đỉnh tóc nó: "Nói đùa với ngươi thôi."


Hoắc Ngôn Trăn: ...


Anh mơ hồ cảm thấy giọng nói của cô gái rất quen tai, lại không dám xác định, liền giơ tay gõ nhẹ người xuống xe: "Xin hỏi..."


Nguyễn Ngải theo bản năng quay đầu nhìn về phía anh, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng loạt ngẩn ra.


Đầu óc Hoắc Ngôn Trăn trống rỗng trong chớp mắt, ngay sau đó liền cảm giác trong đầu giống như có một quả lựu đạn "phanh" nổ tung một tiếng.


Sao lại giống như vậy...


Năm năm trước, sau cái chết của Nguyễn Ngải, anh vô số lần hối hận và tiếc nuối, anh không thể không tưởng tượng nếu cô ấy có thể lớn lên bình an, nó sẽ như thế nào.


Khẳng định sẽ cao hơn không ít, ngoại hình càng thêm xinh đẹp, bắt mắt cũng có thể mang theo ý cười thuần khiết, thanh âm mềm mại gọi anh một tiếng "anh".


Lúc này, cái bóng trong tưởng tượng của anh cùng người trước mắt thật sự chồng lên nhau. Anh lại không phân biệt được rốt cuộc mình đang ở trong mộng cảnh hay là hiện thực.


Không nói nên lời nhìn nhau vài giây sau, Hoắc Ngôn Trăn nghe thấy mình dùng giọng nói hơi run rẩy nói: "Tiểu Ngải, là em sao?"


Nguyễn Ngải cả người cứng đờ.


Cô ấy có thể nói là "phải" không?


Cuộc gặp gỡ này quá đột ngột đến mức cô hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý.


Hơn nữa rõ ràng cô đã thay đổi nhiều như vậy, Hoắc Ngôn Trăn rốt cuộc là như thế nào liếc mắt một cái liền nhận ra cô?


Ngay khi Nguyễn Ngải hoảng hốt ý loạn, tiếng gầm nhẹ của tang thi mắt xanh bên cạnh khiến cô trong nháy mắt hoàn hồn.


Đúng vậy, bây giờ không phải là lúc gặp lại anh ôn chuyện.


Vì thế Nguyễn Ngải đứng lên, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi không biết anh."


Nói xong liền chạy về phía trước.


Hoắc Ngôn Trăn theo bản năng đuổi theo, lại bị tang thi mắt xanh gắt gao chặn đường đi.


Tang thi này dĩ nhiên đã đạt tới lục giai, lúc này đang âm trầm nhìn chằm chằm anh, cũng mang theo cảnh cáo gầm nhẹ.


Hoắc Ngôn Trăn trơ mắt nhìn bóng dáng Nguyễn Ngải biến mất ở cuối đường, ngay sau đó tang thi mắt xanh nhảy lên đầu tường, rất nhanh cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro