5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Đinh Trình Hâm về đến nhà, Mã Gia Kỳ đang lạnh mặt nhìn chằm chằm điện thoại, nghe được động tĩnh, cũng không ngước mắt lên.

Đinh Trình Hâm tinh mắt, cởi giày đi vào trong, to gan trực tiếp ngồi lên đùi Mã Gia Kỳ, hai tay cũng không an phận, rút điện thoại của Mã Gia Kỳ ra, đầu tựa vào trong ngực người này, nheo mắt lại, giống như một con mèo lười biếng.

Mã Gia Kỳ liếc mắt một cái, trong lòng tức giận, nhưng cũng không nhịn được mà xoa đầu người trong ngực.

"Mã Ca, chân cậu ngồi thật thoải mái." Đinh Trình Hâm một bên gảy móng tay, một bên nhẹ nhàng ôn nhu nói.

Mã Gia Kỳ hừ lạnh một tiếng, hắn không có hưng sư vấn tội*, người này ngược lại còn tự mình chủ động nhắc tới.

*Hưng sư vấn tội (兴师问罪): nghĩa là phát động quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ. Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống.

Đinh Trình Hâm thấy Mã Gia Kỳ không đáp lại, lại vươn móng vuốt sờ thắt lưng Mã Gia Kỳ một cái.

"Mã Gia Kỳ!"

Mã Gia Kỳ tiếp tục không lên tiếng, mặc kệ người trong ngực không an phận.

Đinh Trình Hâm lại ngồi lên trên một chút, hai tay nâng mặt Mã Gia Kỳ lên, trừng đến hai mắt mở to.

"Mã Gia Kỳ!"

Mã Gia Kỳ thấy con mèo nhỏ này nóng nảy, lại mềm lòng dỗ dành.

"Được rồi, cậu không dỗ tớ, lại còn cáu giận trước." Mã Gia Kỳ ôm eo người trong lòng, Đinh Trình Hâm thuận thế dựa vào trong ngực Mã Gia Kỳ.

"Mã Ca ~ cậu cũng không phải không biết, truyền thông luôn thích cắt câu lấy nghĩa*, tớ không cẩn thận đụng vào người ta, một giây sau liền đứng lên..." Đinh Trình Hâm ủy khuất mở miệng.

*Cắt câu lấy nghĩa (断章取义): lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý mình.

"Hơn nữa tớ còn chưa kịp cảm nhận được chân người ta ngồi thoải mái hay không..." Đinh Trình Hâm chuyển động con ngươi, lại tiếp tục thêm mắm thêm muối.

Mã Gia Kỳ nhíu mày, cúi đầu hôn thật mạnh lên miệng người này, lười nghe người này nói hươu nói vượn.

Đinh Trình Hâm luôn thích trêu chọc Mã Gia Kỳ, công phu miệng lưỡi càng không buông tha cho người khác, Mã Gia Kỳ từ trước đến nay không nói lại cậu, chỉ đành cưng chiều người này.

Ngày Đinh Trình Hâm họp báo ra mắt phim truyền hình mới, được phóng viên hỏi rất nhiều câu hỏi không dễ trả lời, cũng may Đinh Trình Hâm đầu óc nhanh nhạy, biết ăn nói, nói mấy câu liền dời trọng điểm, có lệ cho qua.

Sau khi kết thúc thời gian còn sớm, Đinh Trình Hâm bảo tài xế đưa cậu đến bệnh viện của Mã Gia Kỳ.

Lần này cũng không có che chắn đầy đủ, chỉ đeo khẩu trang, mấy y tá tinh mắt, liếc một cái liền nhận ra, kích động vô cùng, còn tìm Đinh Trình Hâm xin chữ ký.

Đinh Trình Hâm lại quay đầu mỉm cười bảo các cô giữ bí mật, mấy y tá kích động bảo cậu yên tâm, nói là bác sĩ Mã đã sớm dặn dò qua.

Đinh Trình Hâm ở bệnh viện cũng xem là khá ngoan ngoãn, ở phòng nghỉ bên ngoài chờ, mắt thấy thời gian tích tắc trôi qua, sắp tan tầm, phòng khám Mã Gia Kỳ có người, phỏng chừng cũng là bệnh nhân cuối cùng.

Không đợi bao lâu, liền nhìn thấy cửa phòng khám mở ra, đi ra là một nữ sinh tóc dài, vẻ ngoài ngọt ngào, nhìn tuổi không lớn, hai tay che miệng, biểu tình có chút đau đớn, chắc là vừa nhổ răng.

Đinh Trình Hâm sáng mắt, đứng dậy đi về phía phòng khám, lại thấy nữ sinh kia quay trở về.

Đinh Trình Hâm đứng ở ngoài cửa, vốn là không muốn nghe trộm trong phòng nói chuyện, vừa mới chuẩn bị tránh ra.

"Bác sĩ Mã, em có thể xin wechat của anh không?" Vẫn là lọt vào lỗ tai Đinh Trình Hâm.

Mới vừa nhíu mày, biểu tình có chút không kiên nhẫn, lại nghe được Mã Gia Kỳ lịch sự mở miệng.

"Xin lỗi, nếu người trong nhà tôi biết sẽ tức giận, nếu có bất kỳ vấn đề gì, có thể đến bệnh viện bất cứ lúc nào."

Đinh Trình Hâm lúc này mới bĩu môi, kiêu ngạo khoanh tay, nhịn không được cười trộm một chút.

Đợi đến khi người đi rồi, Đinh Trình Hâm mới như con mèo bám ở cửa, nhìn trộm người bên trong sửa sang lại đồ đạc.

Mã Gia Kỳ nhận thấy tầm mắt, quay đầu lại đối diện với ý cười đầy mắt của Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm nhảy vài bước đến trước mặt Mã Gia Kỳ.

"Vận đào hoa của bác sĩ Mã nhà chúng ta cũng không tệ a?" Đinh Trình Hâm cố ý dùng giọng điệu sặc mùi dấm chua nói.

Mã Gia Kỳ nghe vậy, cúi đầu cong khóe miệng, thay quần áo.

Đinh Trình Hâm thấy Mã Gia Kỳ không có đáp lại, đột nhiên ngồi xuống, giọng điệu ủy khuất.

"Bác sĩ Mã, tớ bị đau răng!"

"Làm sao vậy? Tớ nhìn xem..." Mã Gia Kỳ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, lại quay đầu đi lấy dụng cụ.

Đinh Trình Hâm vội vàng giữ chặt tay Mã Gia Kỳ.

"Cậu hôn một cái là được rồi..." Đinh Trình Hâm giọng điệu mềm nhũn, nắm tay Mã Gia Kỳ lắc lắc vài cái.

Mã Gia Kỳ nghe vậy, biết người này thích làm nũng giả bệnh, quay đầu dắt người đi ra ngoài, ngoài miệng nói.

"Bên trong có CCTV, lại muốn bị chụp được?"

Đinh Trình Hâm ở ngoài cửa túm góc áo Mã Gia Kỳ dừng lại.

"Vậy... ôm một cái"

Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ nở nụ cười, đem người kéo vào trong ngực, nhéo gáy người này.

Nhớ lại, Đinh Trình Hâm từ nhỏ đến lớn bị sâu răng rất nhiều lần, mỗi lần đều giáo huấn một bài, tốt rồi lại tiếp tục ăn kẹo.

Vì chuyện này, khi còn bé Đinh Trình Hâm đáng yêu đã không ít lần bị ba mắng. Sau đó vừa đánh vừa mắng cũng vô dụng, chỉ đành lén để Mã Gia Kỳ bình thường trông chừng.

Ngay từ đầu nhìn thấy Đinh Trình Hâm vụng trộm ăn kẹo, còn có thể từ trong tay người này đoạt lấy, dần dần, Đinh Trình Hâm hiểu rõ tính nết của Mã Gia Kỳ, mỗi lần lại làm nũng, lần nào cũng có tác dụng.

Thời trung học, có lần khoa trương, trong miệng đồng thời sâu ba cái răng, từ bệnh viện trở về một chuyến, an phận mấy tháng, sau đó đỡ rồi, lại tiếp tục không quản được miệng.

Mã Gia Kỳ nghĩ, đại khái người này cả đời cũng không thay đổi được tật xấu thích ăn kẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro