Chap 9: Disable

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boom !
Âm thanh phát ra từ hệ thống loa nhà Pun khiến tôi cảm thấy mình bị khinh thường chỉ vì dòng chữ "Game over" đáng ghét đang nhông nhông chạy trên màn hình. Tôi quăng cái tay cầm lên ghế sau khi đã thua cả chục ván.
Xbox dở hơi. Chơi không vui gì hết. Toàn lừa đảo con nhà người ta. Tôi nghĩ (thực ra là đang đổ thừa) trong khi nằm vắt người lên thảm, không biết phải làm gì giết thời gian.
Làm gì có ai hoàn hảo mọi lúc ? Tôi chỉ là một gã bình thường, không phải nhân vật chính trong bộ phim chiếu trên TV.
Thằng nào gọi anh đấy ? Tôi nhìn xung quanh, tìm kiếm cái điện thoại đang kêu và rung bần bật trong cặp sách mà ban nãy tôi quăng trên sofa. Một nửa trong tôi thì lười, chẳng muốn nghe, nửa còn lại thì lại không muốn tiếng ồn đánh thức kẻ đang nằm ngủ ngon lành trên giường kia. Và thế là tôi quyết định phi thân đến lấy điện thoại.
"Gì, thằng điên ?" Hóa ra là Om gọi.
"Sao mày không đi học ?! Tao đang bị phạt đi đổ rác các phòng hội đồng vào buổi tối đây." Tiếng Om vọng đến từ đầu dây bên kia, làm tôi không nhịn được cười. "Làm sao mà bị phạt ?"
"Tao nói chuyện với thằng Mong, bằng cách viết thư."
"Chúng mày đưa thư cho nhau kiểu gì ?"
"Ngồi xa nhau lắm, nên tao ném cho nó. Và rồi bị thầy quản sinh bắt quả tang." Thằng ngu. Cho chết.
"Mày đang nghĩ tao ngu đúng không thằng chó chết ?" Oắt đờ phắc ? Sao lại quay sang mắng ông ?!

"Thế mày đang ở đâu ? Không đi học thì ai đổ rác giúp tao ?!" Vậy ra không phải nó lo cho tôi hay gì đại loại thế, mà nó cần người chịu chết cùng. Bạn tốt, đúng là bạn tốt.
"Đi có việc tí."
"Việc gì ? Đừng bảo mày vẫn ở cùng Yuri từ hôm qua đến giờ nhé ?" Thằng này nó toàn nghĩ mấy thứ không trong sáng chút nào. Tôi mà ở đó, tôi băm nát đầu nó ra.
"Cái mông ý." Đây là từ ngữ lịch sự nhất mà tôi cóbthể dành cho người như nó.
Nhưng trước khi kịp nghe Om trả lời, tôi đã nghe thấy giọng nói uể oải của Pun. "Lạnh... lạnh quá..."
"Mày đang ở cạnh ai đấy ?" Mẹ cái thằng, không những mồm nói ngôn ngữ của chó, mà tai còn thính y hệt. Tôi không cả kịp giải thích. "Tao phải đi đã."
"Lạnh...lạnh..." Giọng Pun run rẩy.
"Ai ở cạnh mày thế ?"
"Thứ hai gặp." Tôi chen ngang rồi cúp máy. Tôi chộp vội lấy cái điều khiển, chỉnh điều hòa lên 30 độ. Chắc sẽ nóng lắm.
Nhìn những con số thay đổi dần, bản thân tôi có thể cảm nhận được bầu không khí đang ấm lên. Tôi bèn cởi phăng áo ngoài, ném lên trên ghế, rồi chạy tới kiểm tra cái tên đang quằn quại trên giường.
Có vẻ Pun thực sự thấy rất lạnh. Cậu ấy quấn chăn chặt hết mức có thể. Môi và cả người cậu ấy run lên lẩy bẩy.
Mặc dù tôi học kém môn Sức khỏe, nhưng cũng đủ biết được cậu ấy đang sốt, đúng như lời lúc sáng nói.
Tôi bắt đầu căng thẳng, vì đã chăm sóc ai bao giờ đâu. Điều đầu tiên tôi làm, là rờ tay lên trán kiểm tra nhiệt độ của cậu ấy. Nóng như bàn là luôn. Không đi bác sĩ có ổn không thế ?!
Tôi lại càng cuống. Tôi đi tới đi lui trong phòng một lúc, rồi mới quyết định đi tìm một ai đó có thể chăm cậu ấy được. Ngay khi tôi vừa định bước đi, thì bị một bàn tay kéo giật lại.
"Này !" Tôi vùng vẫy với đôi cánh tay nóng như đổ lửa đang vòng quanh mình, trong khi đầu óc thì rối loạn. Pun đã kéo tôi lại và đang ôm chặt lấy tôi. Ôm rất chặt. Tôi cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của cậu ấy, nhưng mà cái tên quái đản này không cho.

Không phải cậu ta đang ốm sao ? Sao lại quấn dính mình vào như con trăn thế này ?
"Đồ điên ! Bỏ ra đi !" 

Tôi cố gắng tìm chỗ thoát bởi vì không quen, nhưng một phần cũng vì muốn đi tìm người kiểm tra xem cậu ta thế nào. Đầu tôi đè lên vai cậu ấy, giọng tôi nói đủ to để có thể nghe được. Nhưng Pun thì có vẻ như chẳng nghe thấy gì, mà chỉ tiếp tục ôm lấy tôi chặt hơn.
"Lạnh... Lạnh lắm." Cậu ấy không ngừng lặp lại. Tôi không vùng vẫy nữa.
Tôi ngẩng đầu (khó lắm mới được) nhìn khuôn mặt tái xanh của Pun. Một vài nốt đỏ đã biến mất. Hàng lông mày nhăn tít lại, mắt nhắm nghiền. Cậu ấy có vẻ rất khó chịu. Bình thường, mắt cậu ấy rất sáng, đầy sức sống, và cũng đầy tinh ranh nữa. Đôi môi thìvhồng hào như môi con gái lúc trang điểm ấy. Vậy mà bây giờ, cậu ấy trông khác hẳn, nhìn vô cùng yếu ớt.
Tôi không thích thế này chút nào. Tôi muốn cậu ấy bình thường trở lại, rồi lại đùa giỡn trêu chọc tôi cũng được.
Nghĩ vậy, tôi liền nằm im trên bờ ngực rắn chắc của cậu, ngoan ngoãn để Pun ôm. Cậu ấy vẫn luôn miệng kêu lạnh. Ước gì tôi có thể giúp, dù chỉ một chút thôi.
Tôi không biết sao mình lại nghĩ vậy, nhưng cậu ấy bắt đầu bình thường lại. Cơ thể không còn gồng lên nữa, thân nhiệt cũng bớt nóng hơn.
I could be brown, I could be blue, I could be violet sky.
Tiếng chuông điện thoại không quen lắm vang lên phá tan bầu không khí yên ắng. Nó khiến tôi tỉnh giấc và phát hiện ra rằng Pun và tôi đang ôm chặt lấy nhau như thể hòa vào làm một. Quan trọng hơn là, tôi vẫn đang nằm trên người cậu ấy. (Đau người ghê)
Có phải ai đi chăm người ốm cũng sẽ tiến đến bước này không ? (Khônggg)
I could be hurtful, I could be purple, I could be anything you like.
Mr. Mike vẫn kiên trì ông ổng hát trong điện thoại của Pun. Mặc dù tôi rất thích bài hát này, nhưng vì nó mà mà tôi phải đánh thức Pun dậy. Tôi bạo lực đánh vào người cậu ấy, bởi vì, thứ nhất, tiếng chuông rất ồn và tôi thấy khó chịu; thứ hai, cậu ấy bỏ tôi ra được rồi đấy.
Pun có chút giật mình khi bị tôi đánh. Nhưng sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy tình cảnh của chúng tôi bây giờ, cậu ấy còn bị đả kích hơn. " YO !"
"Yo gì mà yo. Nên nông nỗi này là do cậu đấy." Mặt cậu ta biểu cảm như thể tôi mới là người ép cậu ta vậy. Vừa nói tôi vừa lườm. Cằm cậu chạm vào mũi tôi rồi đấy.
"Tô...Tôi làm gì cậu cơ ?" Đầu treo trên cổ chỉ để làm cảnh hả ? Cậu ấy trông vô cùng ngạc nhiên. Vậy là bản thân mình đã làm cái gì hắn cũng không biết luôn. Tôi thật sự thất vọng đấy.
"Không. Cậu sốt nên miệng cứ kêu lạnh suốt. Tôi mới lại gần để xem cậu thế nào thì kẻ nào đó tưởng tôi là cái lò sưởi nên ôm lấy ôm để. Và rồi thế này đây." Tôi tường thuật lại từng chút một. Cuối cùng tên này cũng hiểu được rồi gật đầu. Sắc mặt cậu ấy hồng hào trở lại, không còn vẻ tái xanh như ban chiều nữa. Tôi rất vui khi thấy thế, nhưng...
"Nếu đã hiểu rồi thì bỏ tôi ra nhanh."
"À ừ ừ, xin lỗi xin lỗi." Cậu ấy buông tôi ra ngay lập tức. Tuyệt ! Tôi ngồi dậy, lắc lắc cổ vì ban nãy ngủ không thoải mái lắm. Người bạn sẽ rất đau khicbạn nằm trên người ai đó ngủ, thật đấy.
Why don't you like me? Why don't you like me? Why don't you walk out the door?

Mr. Mika đã ca xong đoạn điệp khúc. Tôi không muốn anh ấy phải mỏi mồm hát đi hát lại, nên đã vươn tay ra lấy chiếc Nokia trên bàn, đưa cho Pun. "
Không định nghe máy hả ?"
"Nhìn hộ tôi xem ai gọi." Oh, lại sai tui hả ? Nhưng tôi vẫn răm rắp làm theo. Tôi chỉ chiều theo cậu ta nốt hôm nay thôi.
Bức ảnh chụp của đôi tình nhân hiện lên trên màn hình chiếc Nokia N81. "Aim..." Tôi chỉ đọc dòng chữ hiện trên màn hình thôi.
"Oh, tôi nghe đây, nghe đây." Pun mệt mỏi đưa tay ra cầm điện thoại. Đúng rồi đấy, bạn gái cậu ta gọi.
Tôi đi nhanh đến, đưa điện thoại cho cậu ấy vì không muốn cô gái ở đầu dây bên kia phải buồn.
"Alo ? Ừa. Tớ đang ở nhà. Hả ?! Gì cơ ? Ui tớ xin lỗi. Để mai được không ? Hôm nay tớ không khỏe lắm nên muốn ở nhà nghỉ ngơi. Xin lỗi cậu nhé."
"Sao lại thế ?! Cậu đã hứa là hôm nay đi với tớ rồi mà !!" Tôi đang tò mò không hiểu sao Aim lại gọi vào giờ này, và sau khi nghe tiếng cô ấy hét lênvtừ phía bên kia điện thoại thì đã hiểu. Tên kia thậm chí còn không buồn đưa điện thoại ra xa. Pun nhún vai và cười gượng khi nhìn thấy vẻ khó hiểu trên mặt tôi.
"Nhưng... mà thôi. Cũng được. Tan học tớ đến đón cậu nhé. Gặp sau nha."
"Đừng nói với tôi là cậu chuẩn bị đi hẹn hò nha."
Tên điên này có ý thức được là mình đang ốm không thế ?
"Không phải hẹn hò. Chỉ là Aim muốn đi mua mấy đôi giày." Pun mệt mỏi trả lời tôi, tay thì vứt điện thoại xuống gối. Tôi vội vàng với lấy rồi quẳng nó về chỗ cũ, bởi tôi nhớ rằng mình đã từng đọc được một bài báo nói, để điện thoại dưới gối rất có hại cho sức khỏe của bạn. Ra khỏi nhà trong lúc ốm cũng rất có hại nốt.
"Như nhau cả. Cậu định ra ngoài với tình trạng này sao ?" Tôi hỏi cậu ấy, trong lòng cảm thấy rất nản.
Pun chỉ đơn giản đưa tay lên trán day day rồi nhắm chặt mắt.
"Tôi đỡ nhiều rồi. Với cả dù sao cũng đã hứa với cô ấy."
Có thể chúng tôi bây giờ đã thân thiết hơn, nhưng tôi cũng không có quyền đi quá giới hạn với cuộc sống riêng tư của cậu ấy.
Tôi chẳng biết nói gì nên để yên cho cậu ấy tiếp tục ngủ. Đầu óc rối bời những suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro